Văn Lang thuở hồng hoang truyền rằng, đất Phong Châu có cây chiên đàn thân cao vạn trượng, tán rộng ngàn dặm trường. Bạch hạc thuở đó chọn làm nơi định cư, rợp bóng trắng một mảng. Chẳng ngờ biển cạn hóa nương dâu, bạch hạc biến mất trong u sầu, chiên đàn cũng từ từ chết mòn, qua vài trăm năm liền hóa thành mộc quỷ.

Mộc quỷ tự Xương Cuồng, uống máu, ăn tim, hấp thu sức mạnh từ nỗi bi thương của thiên hạ. Lâu dần trở thành quỷ thánh, thọ ngang đất trời.

Truyền rằng, kẻ có được trái tim Xương Cuồng, tất thoát ly sinh tử, một bước thăng thần.

Kẻ phàm trần lòng tham vô độ, mộng cơ đồ lấn át tình người. Qua biết bao lần đất trời đổi thay, đau thương chết chóc đã xảy ra cũng chỉ bời hai từ “bất, tử.” Máu nhuốm tay kẻ có tình, nước mắt vỡ tràn trên giang sơn gấm vóc. Vậy mà nhân loại vẫn có mấy ai thoát được cám dỗ của Xương Cuồng?

Bi thương, vì vậy, mãi không thể buông xuống.

Nhân sinh thở dài, máu tươi viết thành một đoạn đồng thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play