Phương Vy vươn vai đứng dậy, nhìn dáo dác khắp nơi. Tên này, biến đi đâu rùi? Mà cả mấy con hạc nó gấp cũng chẳng thấy đâu nữa. Nó lần bước xuống nhà, đói chết đi được, nó đã ăn cái gì đâu cơ chứ. Í, có mùi thơm, mùi thức ăn nha. Vậy là lần bước theo tiếng gọi của cái dạ dày, nó đi ra vườn hoa hồng xanh. Thấy rồi, Quân đang ngồi ở kia, trên bàn để 1 ổ bánh kem socola và li rượu vang đỏ, Quân đang mân mê con hạc giấy trên tay. Có ai nói rằng lúc này hắn rất giống 1 hoàng tử không? Mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần Jens gọn gàng, mái tóc hung đỏ ngả xuống che nửa đôi mắt, khuôn mặt trầm tư như tạc, phản chút ủy mị. Nó đờ người ra, a thật lãng mạng nha, giữa 1 vườn hồng đẹp như này. Mà thôi, mặc xác đẹp hay không, quan trọng là đói rồi, nó tiến về phía bàn, kéo ghế ngồi xuống.
- Anh không nghỉ đi sao lại ra ngoài?_ Nó hỏi.
- Hạc giấy là cô gấp?_ Hắn hỏi ngược lại.
- Phải, ngày trước tôi từng gấp để cầu nguyện đó.
- Vậy sao? Không ngờ cô cũng khéo tay ghê!
- Tất nhiên, tôi không phải dạng vừa đâu _ nó vênh mặt.
-... mà khoan, anh ăn mặc phong phanh thế, lỡ cảm tiếp thì sao?_ Nó nhoài người về phía trước, tay chạm vào trán Quân. Hắn thoáng đỏ mặt, quay đi né tránh.
- Không sao, tôi ổn, mà cô ăn gì chưa?
- Chưa, nhưng giờ thì đang ăn _ Nó cầm thìa, ăn bánh rất tự nhiên. Quân chỉ còn cách phì cười trước hành động của nó.
- Anh thích hoa hồng xanh hả?
- Phải, vì...... có 1 người cũng thích hồng xanh.
- Thật hả, giống tôi ghê, muốn làm quen quá _ Nó hớn hở, nên nói nó là ngốc hay đại ngốc đây, người đó ngoài nó ra còn ai nữa? À, hình như còn, đó là 1 cô bé mà hắn từng gặp... hắn nhăn mày suy nghĩ.
- Vy này, cảm ơn vì đã giúp tôi nha!
- Gì đây? anh mà cũng biết cảm ơn á? chuyện lạ Việt Nam!!!
- Tôi có lòng mà cô còn chê nữa là sao hả?
- Hề, thì nói vậy thôi chứ có gì đâu...
- Cô chẳng giống con gái gì cả, đúng là cái đồ trời đánh.
- Đã bảo là trời cũng không nỡ đánh tôi đâu, tại tôi dễ thương mà hihi _ Hắn lại bật cười nữa, cô gái này sao mà đáng yêu thế?
- Phụt........... _ Thế là toàn bộ trà trong miệng nó phun ra ngoài. Cái gì thế này? Nó đờ người, không phải muốn nó sinh con cho hắn chứ? Cha mẹ ơi, trong đầu nó bây giờ toàn mấy ý nghĩ đen tối. Chẳng lẽ thằng cha này biến thái đến thế? Lợi dụng nó đến giúp hắn mà định... Lúc này nó mới nhớ ra lời Rin dặn, 1 nam 1 nữ mà ở chung... Trời ơi...
- Nè, anh tính làm gì? Anh mà qua đây tôi đạp bẹp dí đó _ Nó đe dọa, lùi về sau phòng thủ.
- Cô bị gì vậy? Tôi chỉ muốn...
- Á tôi không nghe, không nghe, anh đừng hòng ức hiếp con gái nhà lành, anh... định... định làm gì tôi?_ Nó hét.
- Cô khùng hả tôi làm gì cơ chứ?
- Thì anh bảo... thích trẻ con còn gì, anh muốn..._ Nó ngập ngừng.
- Haha... cô nhầm rồi, tôi chỉ muốn biết cô có thích trẻ con không thôi, vì cuối tuần này, tôi có buổi giao lưu từ thiện ở trại trẻ mồ côi, định rủ cô đi cùng. Cô... không ngờ lại đen tối thế, hay cô thích vậy?_ Hắn cười to, miệng nhếch đến tận mang tai.
- Tôi... tôi... ai bảo anh nói ngắc ngứ khó hiểu hả?_ Nó cãi lại.
- Tôi về, muộn rồi..._ Nó xấu hổ quay đi, bước nhanh về phía bụi hoa hồng xanh. Nhưng giữa chừng đạp trúng 1 cành cây vắt ngang, vậy là cứ theo quán tính mà ngã xuống.
- Cẩn thận... _ Nó nghe tiếng hét của hắn, uầy cẩn thận gì chứ, đằng nào chẳng ngã, vậy là nó nhắm mắt, thu tay lại, chờ đợi cú ngã dập mỏ của mình...
1s
2s
3s
Sao kì vậy, mình vẫn chưa ngã hả? Mà sao êm êm, sân nhà tên này làm bằng bông à, mà khoan, còn âm ấp, ngọt ngọt nữa, mặt sân lại ngon thế sao? Nó mở mắt...ÁAAAAAAAA..... cái... cái gì thế này? Cái tư thế này là...hôn hả trời? Thế cái thứ ấm ấp ngọn ngọt không phải mặt sân mà là môi hắn sao? Nó tròn mắt, Quân cũng chẳng kém gì, nó đang đè lên hắn, tay hắn vòng quay ôm lấy eo nó. Cha mẹ tổ tiên thần phật ơi!!! Nói con biết chuyện gì đang xảy ra đi, ta mà biết trước chuyện này, có chết ta cũng không đến nhà hắn đâu. First kiss của tôi!!! Nó gào thầm trong lòng. Mà giờ phải nghĩ xem làm thế nào để thoát ra khỏi cảnh này đã, trong khi nó đang cứng người đây. ( Vy: Con ôn thần kia, viết cái gì vậy hử? T/g: thích thế còn gì, anh Quân nhỉ! Quân: *đỏ mặt quay đi* Vy: tao phi dép vào mặt mày bây giờ!!! T/g: Đại tỷ, bớt giận, m.n nói giúp moon đi chứ, ngồi đấy làm cảnh hả * xách dép chạy*)
- 2 người đang làm trò gì vậy?_ Giọng nói vang lên ở phía trước ( thằng điên nào phá đám thế?) Nó giật mình, vội bật dậy, mặt đỏ như gấc, Quân cũng chẳng hơn gì. Quay sang người vừa nói, nó mói chợt nhận ra, bé Rin!!!
- 2 người... tình cảm tốt quá, em thấy tỷ lâu về nên đi đón, nhưng hình như không cần thì phải_ Rin cười vui vẻ.
- Á, không phải, không phải như em nghĩ đâu!!!_ Nó thanh minh.
- Tỷ đừng ngại mà _ Rin vô cùng hồn nhiên.
- Tại anh đấy, first kiss của tôi... trời ơi, sao lại là tên biến thái này?_ Nó ôm đầu khóc ròng.
- Thì đó cũng là first kiss của tôi mà, tôi cũng thiệt chớ bộ. _ Hắn cãi.
- Thiệt cái đầu nhà anh, tên khốn, tên sở khanh_ Nó hằm hằm bỏ ra xe, sao hôm nay xui vậy nè? Trời ơi, trả lại con sự trong sáng thuần khiết của nụ hôn đầu đi... huhu
- Anh tài ghê, dám cướp nụ hôn của tỷ _ Rin quắc mắt nhìn.
- Tai nạn thôi, tôi đâu cố ý?
- Tai nạn, cứ cho là vậy thì anh cũng lời chán, nhưng không sao, em thấy 2 ngời khá hợp, cố lên, biết đâu..._ Rin tinh ranh.
- Thằng quỷ, đi về đi _ Quân quay đi. Rin cũng nhanh chóng ra xe đưa nó về.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa về tới, nó phi lên phòng tắm ngay lập tức, nó xả nước liên tục, lòng không ngừng chửi rủa. Tên chết bằm... Nhưng mà... ngọt thật, cảm giác rất lạ, tim nó khẽ thắt lại, dù gì thì cũng không thể tiến xa được. Tình cảm mà nó kìm hãm bấy lâu, có lẽ nên vứt bỏ thì hơn. Nhanh chóng thay đồ rồi bước ra khỏi phòng, nhưng trước mặt nó, 2 con bạn đang ngồi trên giường, khuôn mặt rất chi là khốn nạn.
- Tỷ tỷ, đệ xin lỗi, đễ bị 2 tỷ ý ép nói!_ Rin nhìn nó tội lỗi. Nó thở dài, đặt lưng xuống giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT