Sáng hôm sau...

Nó chán nản đến lớp, chẳng màng đến xung quanh, Nguyễn Hoàng Phương Vy tài giỏi, kiêu hãnh như nó mà phải bỏ cuộc ư? Không, nhất định không. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì Hoàng (lớp trưởng mới) từ đâu bay tới ôm vai nó lắc lắc hỏi.

- Vy, lớp mình chưa có ý tưởng gì cho lễ hội, cậu nói thử xem tụi mình nên làm gì?

- Ưkm xem nào, lễ hội gần ngày vanetine, lại gần tết hay tụi mk quảng cáo về các phong tục cưới hỏi ở Việt Nam, tiện thể bầy bán các mặt hàng truyền thống nhỉ?_Nó nêu ý kiến.

- Hay á, Phương Vy, vanetine cậu phải tặng tớ chocolate đấy nhá_ Hoàng reo lên lao vào người nó ôm chặt, Quân đang ngủ bỗng nhiên bật dậy tách 2 người ra vẻ khó chịu.

- À này, mấy cậu biết gì ko? nghe đồn trường mik có ma đấy._ Hoàng thì thầm.

- Ma á? _ cả bọn hét lên.

-Hay tối nay tụi mik đến trường xem thử đi, nghe đồn hôm qua nó xuất hiện ở phòng học nhạc và dãy nhà giáo viên đấy._ Hoàng tiếp.

- Cụ thể là thế nào? Kể nghe coi_ Phong nôn nóng.

- Thì thấy đám nữ sinh khóa dưới bảo, hôm qua phải nộp sổ sách cho cô lên về muộn, khi đi qua phòng kho lưu trữ tài liệu thì nghe thấy tiếng rên khóc của 1 bé gái, rồi có 1 thứ nước màu đỏ chảy ra từ khe cửa, họ sợ quá, nên mở cửa vào xem thử nhưng không thấy ai, đang định quay ra thì thấy 1 bóng trắng ngồi vắt vẻo trên kệ sách cười khanh khách. Họ vội chạy ra khỏi phòng, khi đi qua phòng học nhạc thì nghe thấy tiếng nhạc u ám như đưa tiễn linh hồn, nhưng lạ là không có ai trong phòng cả... Thế nào? sợ ko?_ Duy kể bằng giọng ghê rợn, nhưng... chẳng có ai sợ cả.

- Được, hãy để chuyên gia diệt ma Thụy Vân này điều tra chân tướng sự thật_ Nhỏ đứng dậy, quả quyết tuyên bố.

- Tốt, tụi này ủng hộ bà _ nó, Thảo và Hoàng đồng thanh.

- Cái gì? Vy, em khùng à? Lo cho cuộc thi đi chứ sao lại tham gia mấy trò vặt vãnh này?_ Duy Phương phản đối.

- Cô đúng là thừa mỡ_ Quân nhận xét.

- Này này, mấy người không sợ ma hử_ Phong xen vào.

- Không nhiều lời, thánh chỉ đã ban, tất cả phải nghe theo hiểu chưa? Còn mấy người không đi thì thôi, miễn bàn_ nó ra lệnh.

- Không được, anh phải đi để bảo vệ em_ Phương hét.

- Còn tôi phải đi để bảo vệ Phương_ Phong và Quân đồng thanh.

- Rảnh hả mày? Tao mà cần mày bảo vệ ư? Muốn đi thì nói mẹ nó cho nhanh, bày đặt._ Cậu liếc 2 thằng bạn..

- Vậy quyết định rồi nha, 8h tối nay có mặt trước cổng trường_ Vân hồ hởi tuyên bố.

~~~~~~~~~~~"8h tối ~~~~~~~

Nó đi đi lại lại trước cổng trường, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Hôm nay 3 tụi nó đổi gió, chơi cả cây đen bịt kín từ đầu đến chân, Hoàng thì cứ chốc chốc lại ngó điện thoại gọi cho 3 chàng, rõ khổ. Đang lầm bầm chửi rủa thì nó thấy 1 chiếc BMW đen đỗ cách trường 100m, còn ai ngoài 3 thằng cha ý.

- Sao giờ này mới đến hả, chết ở xó xỉnh bụi chuối nào thế? Biết tụi tui chờ nửa tiếng rồi không?_ nó chưa kịp chửi thì Vân đã nhảy vào mắng.

- Em bớt nóng nào, tụi anh bận chút ấy mà_ Phương cười gượng, xoa dịu cơn thịnh nộ của nhỏ, chứ để nhỏ biết tụi hắn vì mải ngắm gái xinh ở bar mà đến muộn thì chỉ có chết.

- Thôi đừng nói nhiều nữa, đột nhập vào trường thôi_ Nó nói rồi chỉ tay về phía tường cách xa cổng chính, thoắt cái tụi nó đã nhảy qua tường, đúng là cao thủ.

- Mà m.n cầm những thứ gì cho tối nay vậy?_ Thảo hỏi.

- Tui cầm đủ đèn pin cho tất cả m.n nè, ngoài ra cò có đồ ăn và các thứ linh tinh khác, để ở trong cặp này_ Vân đưa mỗi người 1 cái đèn.

- Dao bạc_ Nó chỉ mấy con dao đeo ngang hông.

- Tui có tỏi, thánh giá, cây dâu... nói chung là những thứ ma sợ_ Hoàng chìa balô ra trước mặt.

- Ma thời nay k sợ mấy thứ đó đâu, ảo tưởng vừa thôi ông!_ Vân vừa nói vừa cốc mấy cái vào đầu lớp trưởng.

- Người không _ Cả 3 anh nhà ta đáp không do dự.

- Cái zề? bộ mấy người tưởng mình đi cắm trại ở trường chắc_ Thảo hét lên, nhưng đã bị bịt miệng nhanh chóng vì sợ làm kinh động đến bảo vệ. Tụi nó từ từ tiến về hành lang dãy phòng giáo viên. Tối muộn chẳng còn ai ở đây, đèn trên hành lang mang màu sắc mờ ảo, huyền bí, từng cơn gió thổi rít lại như trêu đùa, thổi tung mái tóc của bọn nó. Tiếng bước chân nhẹ tênh trên đường cũng biến thành thứ âm thanh quỷ dị đáng sợ. Cuối hành lang tối hun hút, tưởng chừng như khi lại gần ta sẽ bước qua 1 thế giới khác, thế giới của sự chết chóc.

- Lạ nhỉ? Sao đèn ở chỗ này lại hỏng?_ Vân nhìn mấy cái đèn treo trên trần thắc mắc.

- Đâu biết đâu? Nhưng có cái đáng quan tâm hơn kìa_ Thảo thản nhiên, chỉ vũng nước màu đỏ trên sàn rồi nhíu mày tiến lại, cô nhìn dò xét rồi ngửi thử.

- Là máu thật, không phải phẩm màu, nhưng là máu động vật_ Thảo kết luận.

- Vậy theo cậu là do người làm, không phải là ma mà do người làm_ Hoàng hỏi.

- Không chắc nữa. _ Vân suy nghĩ.

- Đi tiếp đi, đến phòng lưu trữ để xem còn trò gì nữa_ Quân bước đi trước cả bọn. 

Nó nhìn theo bước chân hắn, nhăn mặt. Càng lại gần phòng tài liệu không khí càng đáng sợ, làn khói trắng mang theo mùi hắc nồng lan tỏa khắp hành lang, trên mặt tường những giọt nước cứ thế không biết từ đâu nhỏ xuống, tiếng cười, tiếng khóc hỗn tạp chẳng thể phân biệt vang lên. Nhưng chẳng đứa nào sợ cả mà vẫn hiên ngang bước đi ( chỉ có mỗi moon sợ thui, huhu má ơi, con sợ). Đứng lại trước phòng tài liệu, Phong đưa tay lên nắm đấm cửa, cảm giác nhớt nhát lan vào bàn tay, là dầu. Thảo rút khăn tay trong cặp đưa cho Phong rồi lau sạch nắm đấm cửa. Một dòng nước chảy từ trong khe ra, ngửi thấy cả mùi mặn chát và cả tiếng khóc ủy mị, rền rĩ khiến người ta nghĩ đấy là nước mắt. Phương nóng vội co chân đạp bay cánh cửa, căn phòng tối hiện ra, có chút ghê rợn, ánh trăng lùa qua khe cửa reo xuống nền nhà màu sắc âm u, đáng sợ. Tiếng khóc bỗng im bặt. Căn phòng trở về sự tĩnh mịch vốn có của nó, chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ của m.n. Một bóng trắng vút qua cửa sổ, cứ như làn khói bay phấp phới, không thể tan biến. Duy rút ra trong túi tỏi và mấy lá bùa rải khắp phòng. Chẳng thấy có động tĩnh gì.

- K thấy con ma nào cả_ Quân đảo mắt quanh phòng.

- Ra ngay đi_ nó rút 3 con dao trong người ra phi về 3 hướng khác nhau.

- Mai, Ngọc, Hạnh, kết thúc trò trốn tìm ở đây được rồi._ Thảo cười gian tà. Từ 3 góc 3 con nhỏ này lọ mọ bò ra.

- Là 3 cô à? Gan nhỉ dám bày trò dọa ma trong trường, để xem, hình phạt của hội đồng kỉ luật là gì?_ Phong căm phẫn.

- Đúng là... mà sao mấy người lại làm trò này?_ Quân hỏi

- Anh Quân, em không hề cố ý, em chỉ là.. chỉ là..._ nhỏ Mai khóc lóc, níu tay hắn.

- Chỉ là muốn ăn cắp bài kiểm tra để sửa lại điểm phải không?_ Vân mỉa mai.

- Dọa ma trong trường, lại ăn cắp bài kt, chuyện này mà đồn ra ko biết cô còn sống nổi trong cái trường này ko nhỉ?_ Vân cười nguy hiểm.

- Mấy cô muốn gì thì mới chịu câm miệng?_ Hạnh vừa khóc vừa hỏi.

- Tinh ý lắm, chỉ cần cần các cô hủy bỏ thách đấu thì tôi sẽ coi như chưa từng biết chuyện này, ok?_ Nó thích thú hỏi.

- Hủy thách đấu???........ đc tôi chấp nhận_ Mai gật đầu.

- Vậy tốt, hãy dọn dẹp hiện trường đi rồi muốn làm gì thì làm, còn m.n, chúng ta về thôi_ Nó cười. Ra khỏi trường tụi nó ghé vào 1 quán ăn khuya, Hoàng liên tục hỏi nó dồn dập.

- Sao bà biết ko phải ma, sao bà biết là 3 nhỏ đó, sao bà lại tha cho chúng? sao bà.....

- Stop, thôi cái điệp từ "sao bà" ấy ngay_ Thảo nhét bánh vào mồm Hoàng.

- Tại lúc gặp vũng máu, tao thấy 1 chiếc bông tai dính máu rơi gần đấy, nên chắc chắn là của hung thủ, mà sáng nay tao thấy nhỏ Ngọc đeo chiếc khuyên này. Còn việc tha thì... cho dù chúng có thay đổi bài kt trong phòng lưu trữ cũng chẳng đc gì đâu, điểm đã đc nhập vào từ hôm qua, sớm hơn 1 ngày so với dự tính rồi. Cái chính là tao ép đc họ hủy lời thách đấu_ nó điềm đạm trả lời.

- Ra vậy, Bà tài ghê, à mà này, tụi mik chỉ còn 1 ngày cho lễ hội thôi, tui định nhờ mọi người làm người mẫu độc quyền cho gian hàng của lớp đc ko?_ Hoàng hỏi.

- Tụi tớ thì ok, nhưng ko biết ý người ta thế nào thôi_ Nó liếc hắn.

- Đc rồi em gái, anh giúp em, còn bọn mày vì phải bảo vệ tao nên cũng giúp luôn chứ nhỉ?_ Cậu liếc 2 thằng bạn.

- Quyết định vậy đi, ngày mai tụi mik sẽ bắt tay vào công việc, còn bây giờ đi ngủ đã._ Nó hồ hởi.

- Vậy m.n về nha, à Vy ko đc quên quà vanetine của tui đâu nha, cả Vân và Thảo nữa_ Hoàng  nhắc.

- Tất nhiên là có rùi, tụi tui yêu ông mà_ 3 đứa nó nhảy vào vuốt má Hoàng làm bọn hắn nóng mắt.

- Gì mà quà chứ? Cô có làm nổi chocolate ko hay lại đi mua_ Quân xỉa đểu.

- Em được lắm, quên cả anh 2 rồi_ Phương bày ra bộ mặt cún con.

- Tốt nhất ko nên nhận, kẻo chết ko rõ lí do_ Rany.

- Này ảo tưởng vừa thôi, ai thèm tặng quà cho mấy người chứ, đừng có ở đó mà ăn dưa bở!_ Bọn nó tức giận bỏ về.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play