Tô Diệp suy xét tư liệu vụ án, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Hàn, bĩu môi tiếp tục đùa nghịch đồ trong tay.
Bao gồm Thạch Hạo, tổng cộng có năm người bị hại, trong đó ba người do đạo cụ gây ra.
Mà thêm cả tư liệu Trần Miễn thu thập trước đó, nạn nhân của năm vụ án dường như không liên quan tới nhau.
Tô Diệp lại đem tư liệu về Vì Sao Trong Giới Giải Trí so sánh, chán nản, vẫn không có bất luận nhân vật nào cùng xuất hiện.
Nhìn thấy Đường Hàn nhàn nhã, trong lòng càng buồn bực tới cực điểm.
“Đường Hàn, ngoại trừ ăn diện, cậu còn nhớ tới công việc của mình không?”
Đường Hàn cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi nhớ người nào đó đã từng nói, vụ án này tôi không cần tham gia.”
Tô Diệp chỉ bực bội với Đường Hàn mà thôi, nhưng Triệu Kì và Tần Niệm ở bên cạnh nghe được, thực áy náy, ngoài chơi đùa quả thật bọn họ không nhớ rõ công việc.
Tần Niệm đứng lên, hít sâu một hơi, “Chúng ta làm việc thôi, phân tích vụ án một lần nữa!”
Tô Diệp sửng sốt, không kích được Đường Hàn, lại khiến Tần Niệm kích động.
Triệu Kì liên tục gật đầu, Tô Diệp liếc Đường Hàn một cái, Đường Hàn hừ lạnh, xem như đồng ý.
Triệu Kì ôm Miêu Miêu, thấy tay Tô Diệp trống trơn, cười tủm tỉm đem Phì Phì bỏ vào lòng hắn.
Tần Niệm viết năm cái tên xuống bảng, lấy giọng: “Đầu tiên, các vụ án đều không xuất hiện người tình nghi giống nhau?”
Tần Niệm nhìn lại năm cái tên, nghiêng đầu, “Không đúng.”
Triệu Kì hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
“Không có người bị tình nghi, không có động cơ.” Tần Niệm nói, “Thậm chí không có manh mối liên kết năm người này.”
Đường Hàn ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Đúng vậy, năm người này đều là ngôi sao trong giới giải trí, ngoại trừ đều lên trang bìa của Bạo tuần san, không có gì khác để chứng minh hung thủ là cùng một người.”
Tô Diệp gật đầu: “Vậy chia thành hai trường hợp.”
Tần Niệm nghĩ nghĩ: “Trước tiên chúng ta nói về trường hợp hung thủ là cùng một người, theo đó, Bạo tuần san hiềm nghi lớn nhất, nhưng…… Nhưng Bí Mật Giới Giải Trí……” Tần Niệm nghiêng đầu, sau đó dùng sức gật đầu một cái: “Bí Mật Giới Giải Trí cũng có hiềm nghi, nhưng anh hai tuyệt đối không liên quan!”
Tô Diệp giật giật miệng, cuối cùng không nói.
Nhiếp Cửu bước vào tổ phá án đặc biệt, chỉ thấy Tần Niệm giống thầy giáo đang đứng phía trước, ba người còn lại ngồi trên sofa, mỗi người ôm một chú chó nhỏ.
Nhiếp Cửu nghe rõ lời Tần Niệm, nhíu mày, quả thật Tần Bạch cũng rất hiềm nghi.
Tựa hồ mọi việc đều do Tần Bạch dẫn dắt, sau đó phát hiện người bị hại là nhân vật trang bìa của Bạo tuần san, mãi cho đến lúc tới trường quay của Thạch Hạo, lấy bản tạp chí ấn hành trước của Bạo tuần san.
Mọi manh mối đều chỉ hướng Bạo tuần san, nhưng tất cả đều do Tần Bạch chỉ dẫn.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bộ dáng khóc lóc om sòm của thanh niên, mắt mở to, mân mê môi đỏ mọng, cười híp mắt khi được tiên, Nhiếp Cửu về nước không bao lâu, Tần Bạch đã cho hắn ấn tượng rất sâu.
Nghĩ đến đây mày nhíu chặt lại, lòng lo lắng.
Tần Niệm tổng kết xong, nói: “Hiện giờ, Bạo tuần san hiềm nghi lớn nhất, nhưng không có chứng cứ, hơn nữa mọi suy luận đều có thể nói là trùng hợp, phải cân nhắc kĩ.”
Nhiếp Cửu gõ gõ thành sofa: “Người đưa tạp chí cho Thạch Hạo, rất có thể là người cắt dây thép.”
Triệu Kì xoa đầu Miêu Miêu, nói: “Nếu tìm không được người hiềm nghi, chi bằng chúng ta giăng lưới, phim ảnh đều diễn như thế.”
Mọi người bỗng nhiên nhìn cậu, đều nở nụ cười. Một vấn đề đơn giản như vậy, bị mọi người biến thành phức tạp.
Các vụ án này kỳ lạ là vì hung thủ không lưu lại chút manh mối nào, bởi vậy hoài nghi cứ theo nhau kéo đến, Nhiếp Cửu bước vào ngõ cụt, như tằm kéo tơ, bị vụ án dắt mũi, quên chủ động thả ra.
Tần Niệm vỗ vỗ tay: “Cách này hay, để anh hai hỏi xem nhân vật trang bìa tiếp theo là ai.”
Đường Hàn đứng lên: “Nếu tìm được cách, đến chúc mừng một chút.” Đường Hàn mỉm cười với Tô Diệp, tiếp tục nói: “Còn nữa, cái người hy vọng có không gian riêng tư, có thể mời anh đừng ngồi trên sofa của tôi không? Cám ơn.”
Tô Diệp trừng hắn, đút tay vào túi, tránh ra.
Nhiếp Cửu ra khỏi cảnh cục, trực tiếp tới siêu thị, trong lòng còn nghĩ án tử. Đến T thị ngày đầu liền gặp án, thế nên đồ đạc vẫn chưa mua đủ.
Cơm tối chưa ăn, Nhiếp Cửu quyết định mua sandwich lót dạ, đang nghĩ, bỗng nhiên vai bị người vỗ một cái.
Nhiếp Cửu nghi hoặc quay đầu, thấy Tần Bạch cười hì hì đứng phía sau hắn, xe đẩy chất một đống đồ ăn.
“Tổ trưởng, anh cũng đến đây mua đồ sao?”
Nhiếp Cửu không yên lòng gật đầu.
Tần Bạch chớp mắt mấy cái: “Tổ trưởng thấy tôi nên không vui sao?”
Nhiếp Cửu lắc đầu: “Không phải.”
Tần Bạch cười với hắn: “Nhưng tôi thấy thì rất vui vẻ nha!”
Lòng Nhiếp Cửu khẽ động, khóe miệng chậm rãi cong lên. Hỏi: “Ở rất xa mà? Sao tới đây mua đồ?”
“Bởi vì ở đây có đủ mọi thứ.” Tần Bạch lấy một hộp thịt bò đông lạnh ra, “Tổ trưởng sẽ trả tiền hộ tôi chứ?”
Nhiếp Cửu dở khóc dở cười, sao hắn không nhớ rõ hắn là kẻ coi tiền như rác nhỉ?
Tần Bạch đem những thứ Nhiếp Cửu mua bỏ vào xe đẩy của mình, còn cố ý đảo loạn: “Tổ trưởng đừng keo kiệt, tôi giúp anh không ít mà!”
Nhiếp Cửu thấy vẻ mặt của cậu tự nhiên, tâm nói, hẳn vụ án này không liên quan tới cậu……
Tần Bạch thấy hắn không phản đối, vừa cười hì hì vừa lấy đồ ăn, “Tổ trưởng, chúng ta đi trả tiền thôi?”
Trả tiền rồi ra ngoài, Tần Bạch thực tự nhiên theo tới bãi đỗ xe, đem đồ bỏ vào trong xe Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, đưa tôi về nhà đi !”
Nhiếp Cửu đảo mắt trắng dã.
“Dù sao ở T thị anh cũng chỉ một mình, đưa tôi về nhà, không chừng tôi sẽ nấu cơm cho anh nha, anh được lợi lớn!”
Nhiếp Cửu thắt dây an toàn, thở dài, “Đúng vậy, được lợi lớn.”
Tần Niệm cười cười: “Lần trước nói đến tiềm thức, em tìm sách có liên quan xem thử.”
Nhiếp Cửu cười nói: “Thực chăm chỉ.”
Tần Niệm lại ngượng ngùng.
Nhiếp Cửu tiếp tục nói: “Tâm lý học kỳ thật là ngành học rất thú vị. Có vẻ không phù hợp logic, nhưng dựa vào tâm lý học đều có thể tìm được đáp án thích hợp.”
Tần Niệm gật đầu: “Em hiểu được, anh hai cũng học tâm lý học, nhưng anh ấy ngại mệt, hơn nữa công việc không thú vị, bảo nó giống việc của lão già.”
Nhiếp Cửu khiêu mi: “Tần Bạch?”
Tần Niệm liên tục gật đầu: “Tổ trưởng, em nói cho anh biết, anh hai của em mới là thiên tài chân chính, mười tuổi học đại học, mười lăm tuổi lấy bằng bác sĩ tâm lý học. Sớm hơn em tận 5 năm.”
Nhiếp Cửu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Bạch đang nấu ăn trong phòng bếp, tâm nói, không giống.
Suy nghĩ một chút liền đứng lên, đi vào bếp.
Tần Bạch bĩu môi, “Tổ trưởng, đã bảo đừng tới quấy rối!”
Nhiếp Cửu tựa vào khung cửa, hỏi: “Vì sao không làm việc về tâm lý học?”
Tần Bạch thoáng bất động, tươi cười trở nên gượng ép, hỏi lại: “Muốn thêm trứng gà vào canh không?”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Cậu muốn đổi đề tài sao?”
“Ừm, thực rõ ràng.” Tần Bạch thở dài, lấy trứng gà trong tủ lạnh, “Người phải trưởng thành, dục tốc bất đạt, đạo lý này chắc anh cũng biết? Làm thiên tài quá mệt mỏi, hơn nữa…… Tôi không thích xem tâm tư của người khác, cuộc sống như vậy rất áp lực.”
Nhiếp Cửu có chút hiểu được, lại nghe Tần Bạch tiếp tục nói: “Giống Tiểu Niệm mới là thiên tài, Thượng Đế không chỉ cho nó cái đầu thông minh mà còn cho nó tâm tư đơn thuần, nên nó không phiền não.”
Theo Nhiếp Cửu thấy, chuyện này cũng không phải chuyện đáng khổ sở, chỉ là lựa chọn một con đường khác mà thôi, cho nên cũng không an ủi.
Không khí hiển nhiên trở nên xấu hổ, thật lâu sau Nhiếp Cửu mới hỏi: “Khi nào có thể ăn cơm?”
Tần Bạch nhăn mũi: “Ra ngoài đi, đừng quấy rồi.”
Tâm trạng có vẻ không tốt, Nhiếp Cửu có thể cảm thấy lỗ tai thỏ của Tần Bạch đang cụp xuống.
“Vì sao không vui?”
Tần Bạch quay đầu trừng hắn: “Anh thực phiền phức!”
Nhiếp Cửu chọn mi cười, “Chúng ta chơi một trò đi?”
“Hở?”
“Cậu đoán tôi đang nghĩ gì?”
Tần Bạch đảo mắt, vừa đánh trứng gà vừa trả lời hắn: “Anh nghĩ tôi đang đoán anh nghĩ gì!”
Tần Bạch cười tủm tỉm: “Nếu có thể đem phiếu cơm của cảnh cục đổi thành tiền mặt, tâm trạng của tôi sẽ rất tốt.”
Nhiếp Cửu lắc đầu: “Tôi không như vậy cho rằng. Nhưng tôi cảm thấy, nếu mỗi ngày cậu đến cảnh cục ăn cơm trưa, thuận tiện mua giúp tôi một phần, nói không chừng tôi sẽ đưa phí.”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái, sau đó cười tủm tỉm: “Tổ trưởng, anh đang ẩn dụ với tôi sao?”
“Hử?” Nhiếp Cửu nghi hoặc.
“Chẳng lẽ không phải anh muốn hẹn hò với tôi sao?” Tần Bạch cười toe toét với hắn.
Khóe miệng Nhiếp Cửu run rẩy, “Canh trứng gà của cậu sôi kìa.”
Tần Bạch cười tủm tỉm như trước: “Chiêu này rất cũ, trứng gà của tôi vẫn chưa đánh xong.”
Nhiếp Cửu mỉm cười, vươn tay nhéo mũi Tần Bạch, cảm thấy mỹ mãn mới rời khỏi phòng bếp.
Rốt cục đồ ăn được đặt lên bàn, Nhiếp Cửu trêu ghẹo: “Không phải một nhà năm miệng ăn sao? Còn có ba người chưa vào bàn?”
“Anh mang thù với tôi sao!” Tần Bạch gắp miếng thịt cho hắn, “Nếm thử xem.”