Sau buổi trưa, ánh mặt trời càng rực rỡ.

Tần Bạch cầm thìa, đưa từng miếng cơm vào miệng, ăn kha khá liền buông, thản nhiên nói: “Mỗi ngày đều ăn cái này sẽ chán.”

Trầm Việt Nhiên thờ ơ: “Anh biết em thích.”

Tần Bạch cắn môi.

“Ít nhất mỗi lần Tiểu Niệm đến đều ăn cái này.” Trong thanh âm có vui sướng khi người gặp họa.

Tần Bạch nhíu mày.

Trầm Việt Nhiên lau miệng, nói: “Cũng đã lâu, nếu ngày mai em không xuất hiện, Tiểu Niệm sẽ phát hiện em mất tích, không biết cậu ta phản ứng thế nào.”

Tần Bạch trầm mặc như trước.

Trầm Việt Nhiên nói: “Em nên gọi điện thoại cho cậu ta? Anh nghĩ, em không ngốc đến mức nói ra em ở đâu. Em hẳn không muốn em trai yêu quý nhất biết, hóa ra anh trai cậu ta là Hạ Miên. À, đúng rồi, em lại càng không hy vọng em trai biết, anh luôn luôn lừa gạt cậu ta.”

Tần Bạch hạ mi, đôi mắt sáng ngời chỉ còn trống rỗng, “Tôi muốn gặp Nhiếp Cửu.”

Sắc mặt Trầm Việt Nhiên trầm xuống, “Hiển nhiên không thể.”

Tần Bạch đứng dậy, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Trầm Việt Nhiên nhún vai, “Đương nhiên có thể, quên nói với em, đêm nay anh đến bồi Tiểu Niệm, thuận tiện giúp em hỏi han thảm trạng của Nhiếp Cửu.”

Tần Bạch được quản gia đỡ đi nghỉ.

———————————————-

Trầm Việt Nhiên thông minh hơn tưởng tượng của Tần Bạch. Rất nhanh, Trầm Việt Nhiên hiểu rõ toàn bộ ý Tần Bạch.

Thực nghiệm bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị.

Tần Bạch thực hưng phấn, cũng có chút lo lắng, may mắn mọi việc đều thuận lợi.

Nhạc Hồng không phải nhóm thực nghiệm đầu tiên, trước cô còn có rất nhiều người tham gia một loạt thí nghiệm.

Hiển nhiên, chỉ cơ sở lý luận là không đủ, hiệu quả của nhóm thực nghiệm đầu tiên cũng không tốt, thậm chí có rất nhiều người vì thực nghiệm thất bại mà làm ra không ít trò cười cho thiên hạ, nhưng phần lớn không ảnh hưởng toàn cục.

Tần Bạch ghi chép lại, đem thí nghiệm và lý luận kết hợp nghiên cứu. Lúc này Tần Bạch tập trung phân loại, không bỏ sót điều gì.

Thực nghiệm Nhạc Hồng là thành công, nhưng không phù hợp mong muốn ban đầu của phản xạ thôi miên. Trong thực nghiệm Nhạc Hồng, cô mê hoặc một bộ phận người, nhưng chỉ thế mà thôi, Tần Bạch không thể khống chế hành vi của người thứ hai.

Tuy vậy, điều này đã là bước đột phá rất lớn trong tâm lý học.

Bất tri bất giác, thực nghiệm đồng tử phản xạ thôi miên đồn đãi ra ngoài. Nhưng phần lớn chỉ là tin vịt, không ai biết sự tồn tại của Tần Bạch và Trầm Việt Nhiên.

Hai người vẫn thật cẩn thận.

Hạ Miên là Tần Bạch, Tần Bạch là Hạ Miên. Nhưng Trầm Việt Nhiên lúc thực nghiệm vẫn có thói quen sử dụng tên Hạ Miên, đây là tâm lý của hắn, hắn hy vọng thực nghiệm này chỉ thuộc về một mình Tần Bạch.

Thời điểm Trầm Việt Nhiên thôi miên Nhạc Hồng, dùng tên Hạ Miên.

Tuy thực nghiệm không quá thuần thục, nhưng thành công đã xuất hiện.

Trước mắt Tần Bạch là một cánh cửa, dù nó chỉ mở ra một khe hở nhỏ, ít ra có thể chứng minh, cánh cửa không bị đóng lại.

Trầm Việt Nhiên thực vui mừng, hắn nhiệt tình với tâm lý học không thua gì Tần Bạch, tình cảm dành cho Tần Bạch cũng càng sâu đậm.

Rất nhanh, tới lúc Tần Bạch bảo vệ luận án. Không hề nghi ngờ, Tần Bạch quyết định dùng đề tài đồng tử phản xạ thôi miên.

Thực nghiệm chưa thành công, nhưng sử dụng cơ sở lý luận ứng phó cuộc thi là dư dả.

Giáo sư hướng dẫn của cậu là bậc thầy thôi miên nổi tiếng thế giới, lúc Tần Bạch bắt đầu nghiên cứu hắn đã cho cậu một lời khuyên. Giáo sư cho rằng, đồng tử phản xạ thôi miên là lời nói vô căn cứ, nhưng cũng cần nghiên cứu. Có đôi khi kết luận không quan trọng, quan trọng là quá trình nghiệm chứng nó.

Tần Bạch đem toàn bộ lý luận ban đầu viết thành luận văn đưa cho giáo sư.

Lúc đó Tần Bạch thực bình tĩnh, không mừng rỡ, chỉ thản nhiên chờ mong. Dù sao, giáo sư cho cậu không ít ý kiến, cậu kính nể là lẽ thường.

Sau một tháng thực yên bình.

Một ngày kia, Tần Bạch về thư viện ở trường học. Không biết từ khi nào, Trầm Việt Nhiên có thói quen ở bên cạnh Tần Bạch.

Trầm Việt Nhiên cùng đi với cậu.

Tuy cậu có thư viện riêng so được với thư viện đồ sộ ở trường, nhưng không chứng minh, nó có mọi tài liệu cần thiết.

Tần Bạch chưa kịp bước vào thư viện, đã thấy trước cửa có rất nhiều người tụ tập.

Trầm Việt Nhiên nói: “Chưa tới thời gian mở cửa sao?”

Tần Bạch nhìn đồng hồ: “Đã qua rồi mà.”

“Đi qua xem.”

Bước vào mới phát hiện, cửa thư viên bị niêm phong, vài cảnh sát đứng canh giữ, bên tai truyền đến tiếng bàn tán.

“Nghe nói người chết là giáo sư của trường chúng ta.”

Tần Bạch khẽ nhíu mày.

“Hình như là giáo sư tâm lý học, hai ngày trước vừa lên báo, nghe nói nghiên cứu phản xạ tâm lý học, chậc chậc, thật đáng tiếc.”

Đầu Tần Bạch oanh một tiếng, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Không thể phủ nhận, cảm xúc Tần Bạch rất phức tạp. Giáo sư lấy trộm thành quả của cậu, nhưng hiện giờ ông ta đã chết. Tần Bạch một đêm không ngủ, ngày hôm sau cầm tay cầm báo run rẩy.

Đó là báo ba ngày trước, trên đó viết về đồng tử phản xạ thôi miên, mà 90% nội dung đều xuất phát từ luận văn của cậu.

Vốn chuyện sẽ gây nên sóng to gió lớn nhưng lại hoàn toàn yên tình, lúc đó Tần Bạch không rõ nguyên nhân.

Cho đến thật lâu về sau, hành động của đối phương rõ ràng, Tần Bạch và Trầm Việt Nhiên mới phát hiện, có một tổ chức luôn luôn chống lại thực nghiệm của hai người.

Giáo sư cũng bị tổ chức kia xử lý, vì muốn thực nghiệm biến mất ngay từ lúc mới hình thành. Khi ấy giáo sư kia một mực chắc chắn đây là thành quả của mình, với địa vị của ông ta cũng không ai hoài nghi.

Cho nên, ông ta chết, không ai biết chủ nhân của thực nghiệm kia là Hạ Miên, cũng là Tần Bạch.

Tần Bạch tránh được một kiếp, nhưng là phúc là họa còn chưa biết.

Mới đầu Tần Bạch không để ý, dù sao cái cậu nghiên cứu làm người ta rất khiếp sợ, bị người phản cảm cũng hợp tình hợp lý.

Thẳng đến sau, Trầm Việt Nhiên cho cậu nghe một đoạn ghi âm.

Bên trong là giọng của một gã đàn ông.

“Đồng tử phản xạ thôi miên dù là thật hay giả cũng không thể để nó tồn tại.” Giọng nói thật lạnh lùng, “Một khi xác định thực nghiệm giả là ai, thà giết nhầm còn hơn bỏ sát.”

Chuyện sau đó, một câu Tần Bạch cũng không nghe rõ.

Tử vong với cậu mà nói rất xa xôi, nên khi nó xuất hiện cậu không cảm thấy chân thật, dù chỉ nghe cũng đủ làm cậu run rẩy.

Tần Bạch có chút tủi thân, nhưng cân nhắc lại, cậu vẫn lựa chọn mạo hiểm thực nghiệm.

Cậu không làm thực nghiệm lớn như lần Nhạc Hồng, mà bắt đầu chọn một số bộ phận nhỏ, ví dụ như đi siêu thị mua đồ, cậu thuận tiện thôi miên nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân phản xạ thôi miên khách hàng. Toàn bộ thực nghiệm không vượt qua mười phút, mới đầu Tần Bạch chỉ ôm tâm lý thử nghiệm.

Sau đó cậu phát hiện, phương thức thực nghiệm như vậy tốt hơn trước nhiều. Có thể khống chế chi tiết, lựa chọn nhiều đối tượng thực nghiệm, hơn nữa tuyệt đối không xúc phạm tới bất kì ai.

Nhưng thực nghiệm này cũng có hạn chế, cậu không thể chắc chắn thời gian thực nghiệm, Tần Bạch buộc phải chuẩn bị trước.

Càng về sau, thực nghiệm càng thành công. Tần Bạch thực kích động, thậm chí có chút chuẩn bị không kịp, tư liệu xuất hiện trên giấy càng ngày càng ít, cậu rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả, cậu có khả năng làm được là dùng năng lực bản thân khống chế thực nghiệm này.

Cùng lúc đó, Trầm Việt Nhiên chậm lại. Hắn rất khó lý giải ý Tần Bạch, dù là nội dung trên giấy Tần Bạch viết hắn cũng đã cảm thấy phức tập, tuy vậy hắn không nóng lòng, đối với hắn mà nói, quá trình là một loại hưởng thụ.

Nhưng hắn không thích trò chơi ngươi đuổi ta trốn, tổ chức thần bí kia dần dần hiện rõ, có lẽ bọn họ cũng nhẫn nại không nổi.

Trầm Việt Nhiên đối phó với bọn họ đã lâu, lúc Tần Bạch biết được chuyện này, Trầm Việt Nhiên sắp chống đỡ không được.

Trầm Việt Nhiên không thể không thừa nhận, Tần Bạch là thiên tài, cậu có một cái đầu thông minh, mà không chỉ mẫn cảm với tâm lý học.

Dưới sự giúp đỡ của Tần Bạch, Trầm Việt Nhiên xử lý mọi chuyện càng thành thạo, tổ chức thần bí liên tục thua thảm, thậm chí hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Hạ Miên.

Điều duy nhất Tần Bạch không đoán được là, Trầm Việt Nhiên giết người, hơn nữa không chỉ một người.

Một khắc đó Tần Bạch thống khổ, cậu không thể trách Trầm Việt Nhiên, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ tâm lý học lại mang đến hủy diệt.

Tình cảnh này làm tâm cậu hỗn loạn.

Cuộc sống của cậu, chỉ là tìm tòi nghiên cứu tâm lý học.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy đi mạng người, khi Tần Bạch tỉnh táo, bản thân cậu đã nhiễm bẩn. Cậu không thể hận Trầm Việt Nhiên, có thể hận cũng chỉ hận chính mình.

Nếu làm phóng viên nhỏ tham tiền mà có thể bắt đầu một lần nữa, vậy cậu nguyện ý.

Thần cho cậu cơ hội sống lại.

Thẳng đến khi Tần Bạch gặp được Nhiếp Cửu, cậu mới hiểu được, thần là khoan dung như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play