Mày Tần Bạch càng nhíu chặt, bĩu môi đi vào phòng bếp.
Trầm Việt Nhiên vẫn không dao động, thản nhiên cười nói: “Đã quấy rầy.”
Tần Bạch xụ mặt, bát nồi chạm nhau phát ra tiếng vang loảng xoảng. Trầm Việt Nhiên giả vờ không nghe thấy, ngồi xuống sofa, hướng Nhiếp Cửu nói: “Hiện giờ cậu ở đây à?”
Nhiếp Cửu im lặng, mắt nhìn phía sofa bị lõm xuống.
Trầm Việt Nhiên thay đổi tư thế, cười nói: “Tán gẫu được chứ?”
Nhiếp Cửu ngồi vào một đầu khác của sofa, “Tán gẫu cái gì?”
Trầm Việt Nhiên nói: “Tán gẫu về giáo viên đại học?”
“Tôi và cậu không học chung đại học.” Nhiếp Cửu liếc hắn, trong lòng bực bội.
Trầm Việt Nhiên thờ ơ nhún vai.
Động tĩnh trong phòng bếp càng lớn.
Tần Niệm đứng ở cửa, mắt to ngập nước. Đứng hồi lâu mới thật cẩn thận đi vào, nhẹ giọng hỏi Tần Bạch: “Anh hai, anh tức giận ư……”
Tần Bạch mím môi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng buông đồ trong tay, dùng giọng điệu mềm nhẹ trách cứ: “Mang bạn về cũng không nói trước một tiếng, buổi tối ăn mì đi, nguyên liệu nấu ăn không đủ.”
Lúc này Tần Niệm mới tươi cười, sau đó ôm lấy Tần Bạch, ngọt ngào nói: “Anh hai, anh thật tốt.”
Tần Bạch nắm chặt tay, lại nhanh chóng mở ra, thở sâu, “Ngồi nói chuyện với khách đi.”
Tần Niệm cười hì hì, hôn một cái lên má Tần Bạch, vui vẻ chạy ra ngoài.
Tần Bạch thống khổ chống tay lên tường, thân thể dần dần vô lực, mồ hôi chảy dài, mặt trắng bệnh, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
Cảm giác trống rỗng lan tỏa.
Ngay một khắc thân thể ngã xuống, phần eo được người giữ lấy.
Nhiếp Cửu ôm cậu từ phía sau, khẽ cười nói: “Lực bất tòng tâm sao? Để anh nấu cơm.”
Tần Bạch cúi đầu, cố gắng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái nói: “Anh không biết nấu.”
“Nấu mì vẫn được.” Nhiếp Cửu cúi người ôm lấy cậu, bế cậu ra khỏi phòng bếp, qua trước mặt hai người kia tới phòng ngủ.
Trầm Việt Nhiên khẽ nhíu mày.
Nhiếp Cửu nhanh chóng đi ra, sau đó vào phòng bếp.
Đến lúc cơm chiều Tần Bạch mới khôi phục thái độ bình thường, oạch oạch ăn mì.
Trầm Việt Nhiên nhìn bát mì không trước mặt mình, nhìn lại bát mì có thêm thịt trong bát ba người, nhất thời hiểu rõ, mình không được hoan nghênh.
Trầm Việt Nhiên thực buồn bực.
Tần Niệm nhân lúc Tần Bạch không chú ý liền gắp trứng chần nước sôi của mình qua, hướng Trầm Việt Nhiên ngượng ngùng mỉm cười.
Ăn xong, Nhiếp Cửu vàTrầm Việt Nhiên ngồi hai đầu sofa.
Tần Niệm ngồi ở giữa, TV lý đang chiếu hoạt hình.
Trầm Việt Nhiên giữ chặt tay Tần Niệm, kéo cậu sang bên cạnh, cười nói: “Giữa sofa bị đạn bắn hỏng rồi, ngồi đó không thoải mái, ngồi gần đây tốt hơn.”
Tần Niệm vẫn không chớp mắt nhìn tivi, “Hỏng chút xíu, em vẫn ngồi được, ở đây tầm nhìn xem tivi tốt hơn.”
Trầm Việt Nhiên nhìn tivi, nhất thời không nói gì.
Nhiếp Cửu há miệng thở dốc, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Trầm Việt Nhiên cách Tần Niệm nhìn qua hắn, “Cậu oán thầm tôi cái gì?”
Nhiếp Cửu mím môi không nói.
Trầm Việt Nhiên cong khóe môi, “Hoặc là, cậu có muốn biết tôi đang oán thầm cái gì không?”
Nhiếp Cửu đứng lên, lạnh lùng: “Nói ra sẽ không tính là oán thầm.”
“Xem ra cậu có địch ý với tôi.”
Tần Niệm nhìn tivi, thân thể run lên.
Nhiếp Cửu do dự mãi, mới không tình nguyện nói: “Không có.”
Tần Bạch rửa xong bát, không nói một tiếng liền đi vào phòng ngủ, Nhiếp Cửu rất nhanh theo sau.
Trầm Việt Nhiên cau mày, nhìn cửa phòng, “Anh hai em cứ bỏ mặc anh ở nơi này sao?”
Tần Niệm mấp máy môi, “A…… Có lẽ anh hai xem anh là người nhà…… Đi……”
Trầm Việt Nhiên cắn môi, thật lâu sau mới nói: “Nhiếp Cửu đi vào thật lâu.”
Tần Niệm đỏ mặt, “Tổ trưởng và anh hai ngủ chung.”
Trầm Việt Nhiên nheo mắt, tựa hồ muốn đâm thủng tường, trong mắt là lửa giận bừng bừng.
“Anh đi về trước, ngày mai gặp.” Trầm Việt Nhiên ôm cậu, qua loa hôn một cái liền buông ra.
Tần Niệm sờ sờ môi, sững sờ đưa hắn xuống lầu.
Gió đêm mùa hạ mang theo chút mát mẻ, lo lắng bị gió thổi đi xa. Trầm Việt Nhiên dần dần tỉnh táo lại, thẹn quá hóa giận không nên xuất hiện trên người hắn.
Trầm Việt Nhiên ôn nhu ôm Tần Niệm vào lòng, cho cậu một cái hôn dịu dàng, thẳng đến khi Tần Niệm mơ hồ mới buông ra.
Tần Niệm đỏ ửng mặt.
Trầm Việt Nhiên xoa đầu cậu, “Ngày mai gặp.”
Động cơ dần dần đi xa, Tần Niệm đứng yên thật lâu mới chậm rãi hướng lên lầu.
Hôm sau, tựa hồ mọi việc trở lại như ban đầu.
Nhiếp Cửu đưa Tần Bạch đi làm, sau đó chở Tần Niệm tới cảnh cục.
Đám người Đường Hàn nghe tin Nhiếp Cửu chuẩn bị đi du lịch, thập phần ngạc nhiên, Tô Diệp trêu ghẹo: “Anh đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Nhiếp Cửu im lặng.
Tô Diệp đẩy kính mắt, “Khi nào làm tiệc cưới?”
Nhiếp Cửu cười nói: “Trước tuần trăng mật.”
“Cái gì tuần trăng mật?” Thanh âm Nhiếp Cẩm từ sau lưng truyền đến.
Nhiếp Cửu xoay người sang chỗ khác, “Em không nhớ rõ em là cấp dưới của anh.”
Nhiếp Cẩm nhún vai, “Anh đâu tới đưa tin, anh có việc tìm em.”
“Hử?”
“Tới văn phòng của em rồi nói.” Nhiếp Cẩm không chờ hắn nói, bước vào văn phòng.
Nhiếp Cửu chậm rãi theo sau.
“Về vụ án Hạ Miên……” Nhiếp Cẩm dừng một chút, thấy Nhiếp Cửu không phản ứng, liền hỏi, “Em không muốn nghe anh nói ư?”
Nhiếp Cửu đáp: “Nghe cũng không sao.”
Nhiếp Cẩm tiếp tục: “Trước vụ án này bọn anh biết không nhiều lắm, Trầm Việt Nhiên trở thành hiềm nghi là gần đây.”
Quý Sinh đưa văn kiện tới trước mặt hắn, “Chúng tôi phái người tới Mĩ điều tra, lúc Trầm Việt Nhiên ở Mĩ học về truyền thông, g hắn có mối liên hệ chặt chẽ với bậc thầy tâm lý học Phú Tát. Nghe Phú Tát nói, Trầm Việt Nhiên là thiên tài tâm lý học, người khác học bốn năm, hắn chỉ cần một tuần tự học, cho nên, tuy Trầm Việt Nhiên không nghiên cứu tâm lý học, nhưng hắn là chuyên gia tâm lý học xuất sắc.”
Nhiếp Cửu mím môi, Trầm Việt Nhiên có hiềm nghi, nhưng cách nói của Nhiếp Cẩm vẫn giấu đầu hở đuôi.
Dù xét theo phương diện nào, Trầm Việt Nhiên cũng không phải người đáng hiềm nghi nhất, sở dĩ Nhiếp Cẩm nói điều này, đơn giản là hy vọng mình điều tra.
Nhiếp Cửu kiên định nói: “Vụ án này em không nhận.”
Mắt Nhiếp Cẩm trở nên lạnh lùng, “Cho anh một lý do.”
“Không có lý do gì.”
“Em là cảnh sát!” Thanh âm Nhiếp Cẩm càng lạnh như băng.
Nhiếp Cửu nhìn gã, ánh mắt tối lại, ngay sau đó Nhiếp Cửu đem chứng nhận cảnh viên và súng đặt trên bàn. “Trên lý luận, anh là thượng cấp, tôi từ chức.”
Nhiếp Cửu tiêu sái bước ra ngoài.
Thanh âm Nhiếp Cẩm dần dần bất ổn, bí mật giấu trong lòng rốt cục phun ra, “Chỉ vì một Tần Bạch sao?”
Nhiếp Cửu thoáng dừng bước, cười khổ. Hóa ra, bí mật này sớm không còn là bí mật.
“Ít nhất cậu ấy không lợi dụng tôi.” Nhiếp Cửu thản nhiên nói.
Lời này không hề có tác dụng với Nhiếp Cửu, khóe miệng Nhiếp Cẩm khẽ cong lên, “Vậy em nghĩ Dư Tử Thanh chết như thế nào?”
Nhiếp Cửu mỉm cười nhạt nhẽo, bóng dáng vô hạn cô đơn, “Anh không hiểu, nếu cậu ấy là kẻ điên, vậy tôi tình nguyện vì cậu ấy cũng biến thành kẻ điên.”
Thân thể Nhiếp Cẩm run lên, Nhiếp Cửu đã đi ra ngoài.
Nhiếp Cẩm đá văng ghế, hét lớn: “Kẻ điên mới biết mày nói cái gì!” Sau đó kéo cổ áo Quý Sinh, ninh mi hỏi: “Cậu nói xem, em trai tôi có bị thôi miên không?”
Ánh mắt Quý Sinh ngưng trọng, gian nan phun ra hai chữ, “Không hề.”
Nhiếp Cẩm đẩy hắn, biểu tình trên mặt thực phức tạp.
Nhiếp Cửu đi ra văn phòng, trực tiếp hướng về thang máy.
Giờ khắc này, hắn muốn gặp Tần Bạch, rất muốn.
Cửa thang máy mở ra, một gã đàn ông cầm theo bưu kiện.
Gã đàn ông nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói: “Xin hỏi ngài là Nhiếp Cửu sao?”
“Bưu kiện của tôi à?”
Gã đàn ông gật gật đầu, đưa qua.
Nhiếp Cửu ký giấy rồi ôm lấy bưu kiện, trong đó là một con búp bê, tươi cười quỷ dị, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Bên trong có một mẩu giấy. Mặt trên chỉ viết một câu:
Chuyện chấm dứt trước khi nó bắt đầu.
Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu thấy gã đàn ông còn đứng đó, không khỏi hỏi: “Sao anh chưa đi?”
Gã đàn ông nhìn hắn, như trước không nhúc nhích.
Nhiếp Cửu nghi hoặc, đột nhiên nghe được tiếng tích tích – tích tích —
Gã đàn ông trước mắt chậm rãi cười rộ lên, tươi cười có vài phần quỷ dị.
Là bom!
Nhiếp Cửu lập tức phản ứng lại, tiếng tích tích dần dần dồn dập, vẻ mặt người trước mắt càng khủng bố.
Người nọ bỗng nhiên bổ nhào vào Nhiếp Cửu, Nhiếp Cửu trở tay chế trụ gã, trước tiên đánh gãy tay gã.
Nhưng vào lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Tần Niệm xuất hiện bên trong.
“Chạy mau!” Động tác Nhiếp Cửu chỉ trong nháy mắt.
Tần Niệm bị kéo ra.
Nam nhân bị ném vào, cửa thang máy chậm rãi khép lại.