Bức màn cửa sổ nặng trĩu dài sát đất, ánh mặt trời chói mắt bị ngăn cách bên ngoài.

Bên trong, nhiệt đồ điều hòa rất thấp, một người đàn ông máu lai ngồi trên sofa đỏ, ước chừng hơn 40 tuổi, tây trang giày da, đầy uy nghiêm.

Đường Hàn ngồi đối diện ông, áo sơmi tơ tằm tôn lên khí chất cao quý, mái tóc đen dài cột sau đầu, ngũ quan tuấn mỹ giờ có chút hậm hực.

“Nghe nói, con vẫn cùng Tô Diệp bên nhau.”

Đường Hàn thỏa đáng nói: “Thưa cha, chúng con chỉ làm việc một chỗ.”

Người đàn ông buông ly cà phê, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “Ta hy vọng con chú ý chừng mực.”

Đường Hàn mím môi, vài giây sau lạnh lạnh nói: “Chỉ là công việc.”

Người đàn ông hít vào một hơi, tựa hồ không muốn tiếp tục này đề tài. Hai chân đặt song song, thanh âm đột nhiên bằng phẳng, “Con đã thật lâu không về nhà.”

“Cha……”

Người đàn ông đứng dậy, lộ ra tươi cười. “Ta cũng không để ý con mang bạn bè về, nhưng nhớ kỹ, con nên có chừng mực.”

Đường Hàn không hiểu, chừng mực mà ông nói là trong giới hạn nào.

Đường Hàn cũng không hiểu hai từ chừng mực mà người đàn ông nhấn mạnh, có ý gì.

“Ta phải đi, còn việc chờ ta làm.”

“Thưa cha, con tiễn cha.”

Người đàn ông gật đầu, hai người cùng nhau đi đến cửa.

Tô Diệp và Triệu Kì bị vệ sĩ ngăn bên ngoài, Triệu Kì quay đầu nhìn xung quanh, Tô Diệp lại không ôn hòa như vậy, hai tay sáp túi đá mạnh trên tường, lưu lại dấu giày rõ ràng. Mày gắt gao nhăn lại, vẻ mặt khinh thường nhìn người đàn ông trung niên bước ra, thấu kính lóe tinh quang.

Người đàn ông liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười không rõ.

Tô Diệp cười lạnh một tiếng, “Cái giá ghê gớm thật.”

Đường Hàn nhíu mày, đè thấp thanh âm, nhưng kiên định hữu lực như trước: “Tô Diệp!”

Ngươi đàn ông chuyển hướng Tô Diệp, nhìn hắn, cười nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn.”

“Cảm thấy may mắn vì ông không bảo vệ sĩ đánh tôi sao?” Tô Diệp thờ ơ nhún vai, khóe miệng gợi lên.

Người đàn ông cười khẽ, “Không, cậu nên cảm thấy may mắn, vì Đường Hàn rời khỏi cậu không phải do tự nguyện.”

Tô Diệp bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn người đàn ông rời đi.

Triệu Kì nhức đầu, “Ông ta có ý gì?”

Tô Diệp nhìn Đường Hàn, trong ánh mắt đầy ý cười.

Đường Hàn ninh mi, “Vừa rồi anh rất không lễ phép.”

“Tôi xin lỗi.”

“Hôm nay anh rất khác thường.”

Tô Diệp mỉm cười.

Triệu Kì theo hai người cùng vào, nghi hoặc hỏi: “Đường Hàn, cha anh là máu lai ư?”

Đường Hàn cười nhìn hắn: “Cậu thấy tôi giống không?”

Triệu Kì lắc đầu.

Tô Diệp vừa nghịch máy tính vừa nói: “Kỳ thật Hàn Hàn là nhiều dòng máu lẫn lộn.”

Đường Hàn quay đầu nhìn hắn: “Ý của anh, tôi là tạp chủng?”

Tô Diệp lại mỉm cười, “Đương nhiên không phải.”

Đường Hàn thu dọn cà phê, “Cha tôi là máu lai Trung Anh, mẹ là người Nhật, cho nên, tôi có 2 phần Châu Á. Nhìn qua cũng không giống con lai.”

Gần 9h, Nhiếp Cửu và Tần Niệm cũng đến.

Tô Diệp nhìn đồng hồ, dù tâm trạng rất tốt, cũng nhịn không được mà trêu ghẹo: “Chỉ kém một phút.”

Nhiếp Cửu cười đáp: “Không muộn.”

“Nếu anh không làm bạn trai tốt nhất, mỗi ngày hộ tống người yêu đi làm, có lẽ sẽ tới sớm nửa giờ.”

Nhiếp Cửu cười mà không nói.

Tần Niệm ngồi trên sofa ngẩn người, trong lòng bàn tay là di động màu hồng nhạt, mắt to mơ mơ màng màng.

Đường Hàn vươn tay chọc chọc hai má cậu, cảm giác mũm mĩm, cười nói: “Hôm nay tinh thần có vẻ không tốt. Ngày hôm qua xem phim hoạt hình khuya sao?”

Tần Niệm sờ sờ đầu, những lời này nghe ở đầu rồi nhỉ.

“Xin hỏi, cảnh quan Tần Bạch ở đây ư?”

Thanh âm yếu ớt truyền đến.

Mọi người theo bản năng nhìn ra cửa, Điền Ny đang đứng đó, trên mặt có chút sợ hãi.

Tô Diệp cười, lên tiếng, “A, Tần Bạch đi theo chúng ta lâu, cư nhiên cũng có danh hiệu cảnh quan.”

Nhiếp Cửu đi đến trước mặt Điền Ny, nói: “Cô hiểu lầm, Tiểu Bạch không phải cảnh sát.”

Điền Ny sửng sốt: “Vậy anh ấy là?”

Nhiếp Cửu suy nghĩ thật lâu, nghề nghiệp của cậu không thích hợp nói cho Điền Ny, vì thế thuận miệng: “Là người yêu của tôi.”

Điền Ny kinh sợ, toàn bộ tổ án đặc biệt ngây ngẩn cả người, tâm nói, tổ trưởng rất trắng trợn a!

Tô Diệp huýt sáo, “Tổ trưởng không phải người bình thường.”

Tựa hồ Điền Ny bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng, thân thể dần dần buông lỏng, “Tôi hiểu, tôi đến là có điều muốn kể cho các anh. Tần Bạch nói đúng, tôi muốn thử bảo vệ chính mình, không để người xấu tiếp tục làm xằng làm bậy.”

Điền Ny dừng một chút, lại nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Nhiếp Cửu đáp: “Cứ nói.”

Điền Ny xoắn chặt ngón tay, chậm rãi lên tiếng: “Tôi hy vọng lúc lấy khẩu cung, Tần Bạch có thể ở đây, như vậy, tôi sẽ thả lỏng một chút.”

Nhiếp Cửu gật đầu, cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Tô Diệp tiếp lời: “Hắn ước gì được làm tài xế thêm vài lần.”

Nhiếp Cửu gọi điện thoại choTần Bạch, thanh âm đầu kia thập phần hưng phấn. Nhiếp Cửu tắt điện thoại thì đã tới trước cửa.

Điền Ny ngồi trên sofa, có vẻ lo lắng.

Đường Hàn mỉm cười đặt bánh ngọt và trà sửa trước mặt cô, “Dùng tự nhiên, thả lỏng, không có vấn đề gì.”

Điền Ny thoáng mỉm cười, gật đầu nói cảm ơn

Tần Niệm ngồi đối diện cô, tươi cười, “Anh hai sẽ nhanh đến.”

Điền Ny gật đầu, “Anh hai cậu là người tốt, tôi cảm thấy may mắn, dù mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, nhưng bà vẫn còn sống.”

Tần Niệm có chút vô tội sờ sờ cổ, không biết đáp lại thế nào.

Tiếng chuông mèo máy đột nhiên vang lên, Tần Niệm mạnh mẽ nhảy khỏi sofa, vội vàng tìm di động.

Điền Ny không nhanh không chậm lấy di động ra, thật có lỗi cười nói: “Ngượng ngùng, có phải nhạc chuông của tôi quá ngây thơ nên dọa tới cậu?”

Mặt Tần Niệm đỏ lên, lắc lắc đầu, “Không, không dọa.”

Tần Niệm ủ rũ ngồi xuống sofa, thật cẩn thận vuốt ve di động.

Điền Ny tắt điện thoại, tươi cười trên mặt trở nên thoải mái, “Là bệnh viện điện thoại, tình trạng của mẹ tôi chuyển biến tốt, may mắn hôm nay rảnh rỗi, lát nữa tôi sẽ tới thăm bà.”

Tần Niệm gật đầu nói: “Chắc chắn mẹ cô có thể khỏe lên, rất nhanh sẽ được về nhà.”

Điền Ny mỉm cười, “Cám ơn.”

Tần Bạch nhanh chóng đi vào tổ án đặc biệt, tựa như về nhà.

Điền Ny đứng lên, “Anh đã đến rồi.”

Tần Bạch đi qua, cầm tay cô, mỉm cười nói: “Tổ trưởng là người rất lợi hại, hắn sẽ giúp em, anh cũng vậy.”

Nhiếp Cửu gật đầu, “Đúng thế.”

Điền Ny ngồi trở lại sofa, mọi người không muốn cô áp lực nên không vây quanh, đều ngồi tại chỗ. Chỉ chừa Nhiếp Cửu và Tần Bạch ngồi đối diện với cô.

Điền Ny hít vào một hơi, ức chế thân thể rung động, nhẹ giọng nói: Bọn họ muốn máu, rất nhiều rất nhiều máu, toàn bộ đều là máu của các cô gái trẻ.” Điền Ny che lỗ tai, gần như điên loạn lặp lại, “Thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu.”

Không khí đột nhiên trầm xuống, Điền Ny lặp đi lặp lại từ “Máu”, khiến mọi người không khỏi run lên.

Đường Hàn ôm cô, vỗ lưng trấn an.

Thật lâu sau, Điền Ny mới chậm rãi điều chỉnh cảm xúc.

Điền Ny vén ống áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, trên cánh tay đều là vết dao, có cái đã kết vảy, có cái là vết thương mới.

Điền Ny nức nở nói: “Nhạc Hồng, là Nhạc Hồng.”

Tần Bạch nhíu mày, “Minh tinh quốc tế Nhạc Hồng?”

Điền Ny gật đầu: “Chính là cô ta. Tuy cuộc thi sắc đẹp này do đài truyền hình tổ chức, nhưng người đứng sau chính là Nhạc Hồng. Mục đích của bọn họ là tập trung những cô gái trẻ xinh đẹp, giữ lại những thí sinh cần tiền giống như tôi. Ngay từ đầu Nhạc Hồng cũng không ra mặt, phần lớn đều do trưởng đài Trương Phú hoặc Mạc Phi. Bọn họ cho chúng tôi tiền, hơn nữa cho chúng tôi lọt vào vòng trong, nhưng điều kiện là muốn rút máu của chúng tôi.”

“Rút máu?” Nhiếp Cửu khó hiểu hỏi, “Bọn họ muốn nhiều máu như vậy làm gì?”

Điền Ny lắc đầu: “Lúc trước tôi cũng không biết, chỉ biết bọn họ cần máu của các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một tháng một túi, rồi đến ba ngày một túi. Sau nữa…… Sau nữa…..”

Điền Ny bụm mặt, thống khổ thấp giọng nức nở. Bộ dáng suy sụp, thần sắc có chút dữ tợn.

Đường Hàn ôm bả vai cô, an ủi: “Không cần sợ, không sợ.”

Tần Niệm rút khăn giấy nhét vào tay cô.

Điền Ny khống chế được cảm xúc, ngồi thẳng thân thể, “Sau nữa, Trương Phú tới tìm tôi, nói máu không đủ mới mẻ, muốn dẫn tôi đi gặp một người. Tôi sợ hãi nhưng vẫn theo hắn, không ngờ người kia chính là Nhạc Hồng.” Điền Ny hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Nhạc Hồng nhìn thấy tôi, chưa nói một câu liền rút dao rạch lên tay tôi, lúc ấy tôi rất sợ, nhưng cô ta đột nhiên nhào tới, như nổi điên hút máu của tôi.”

Tất cả mọi người nhíu mày, Tần Niệm và Triệu Kì đều có chút buồn nôn.

Điền Ny tiếp tục: “Nhạc Hồng rất chấp nhất với máu, mỗi ngày Trương Phú đều mang tới một người, Trương Phú không đến thì Mạc Phi đến. Nhạc Hồng điên, bọn họ đều điên, cô ta hút máu. Tôi thật sự rất sợ……” Điền Ny nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng, giọng mũi khàn khàn.

Đường Hàn ôm cô vào lòng, đợi cô ngừng khóc mới hỏi: “Vậy Nhạc Hồng thường gặp các cô ở đâu?”

Điền Ny lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ trong suốt, “Tôi không biết, mỗi lần bọn họ đều mang tôi tới một phòng khác nhau, phòng thực hoa lệ, nhưng gia cụ rất đơn giản, chỉ có sofa kiểu Châu Âu, đèn mờ nhạt, đôi khi tôi tỉnh lại, đã thấy Nhạc Hồng nằm ở trên người tôi……” Điền Ny liều mạng lắc đầu, rốt cuộc không nói được nữa.

Nhiếp Cửu tựa người vào thành sofa, một loạt chuyện dần dần rõ ràng. Bí ẩn có thể cởi bỏ.

Là Mạc Phi và Trương Phú thay Nhạc Hồng làm việc, giúp cô ta tìm kiếu máu của các cô gái trẻ. Mà lúc rút máu Lý Từ Nhị, thao tác không cẩn thận khiến Lý Từ Nhị chết. Sau đó Nhạc Hồng và Trương Phú sợ bại lộ, liền dẫn hắn tới ban công, có lẽ Mạc Phi thích Nhạc Hồng nên tình nguyện nhảy xuống, bởi vậy hiện trường không có dấu vết giãy dụa.

Điền Ny dùng khăn tay xoa xoa nước mắt, “Tôi chỉ biết đến vậy.”

Nhiếp Cửu gật đầu, “Cảm ơn sự phối hợp của cô, nhưng có lẽ hiện giờ cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên A Tùy sẽ đi cùng cô, hoạt động ở đài truyền hình phải đình chỉ, về tiền thuốc men của mẹ cô, tôi sẽ giúp cô xin xã hội thanh toán đủ, chắc chắn có thể bình an vượt qua.”

Đường Hàn xoa đầu cô, “Đến tầng 17 thử máu, yên tâm, chỉ cần một chút, chúng tôi phải kiểm tra tình trạng thân thể cô.”

Điền Ny cười khổ, “Tôi không sợ thử máu.”

Mọi người trầm mặc.

A Tùy chờ trước cửa tổ án đặc biệt, làm việc cả ngày nhưng tình thần rất tốt, Điền Ny đi tới liền mỉm cười, “Đợi lâu.”

Tần Bạch dựa vào cửa, hướng cô nói lời tạm biệt.

Nhiếp Cửu vỗ vỗ vài A Tùy, “Ngày hôm qua vất vả.”

A Tùy khoát tay, “Không vất vả, ngay cái bóng của gã cũng chưa thấy, thực xui xẻo.” Nói xong liền cùng Điền Ny xuống lầu.

Nhiếp Cửu trở lại, thuận tay đóng cửa.

“Mọi người thấy thế nào?” Nhiếp Cửu hỏi.

Tô Diệp đẩy kính mắt, “Thực biến thái.”

Đường Hàn lắc lắc đầu: “Mọi việc đều có thể giải thích, giống suy đoán tới tám chín phần, chỉ là, ngờ vực phía trước được giải quyết, phía sau lại càng nhiều.”

Nhiếp Cửu gật đầu, “Đúng vậy.”

Triệu Kì gãi gãi đầu: “Sao có điểm đáng ngờ, tôi không thấy như vậy?”

Nhiếp Cửu dựa lưng vào bàn, khoanh tay nói: “Điểm đáng ngờ rất nhiều, chuyện của cô ta có rất nhiều lỗ hổng.”

Tần Bạch ôm đầu, “Tôi cảm thấy hôm nay Điền Ny thực cổ quái, nhưng không hiểu cổ quái thế nào.”

Mắt Triệu Kì sáng lên, đề nghị: “Chúng ta phân tích vụ án.”

Mọi người nhìn hắn, “Ý kiến hay.”

Tần Niệm đem bàn vẽ đến, cùng Triệu Kì một bên trái một bên phải.

Mấy người còn lại ngồi trên sofa, Nhiếp Cửu đứng phía sau, duỗi tay ra là có thể chạm vào má Tần Bạch.

Triệu Kì bắt đầu từ Lý Từ Nhị, “Lý Từ Nhị là thí sinh cuộc thi sắc đẹp, giết chết cô ta là Mạc Phi.”

Tần Niệm nghiêng đầu tiếp tục nói: “Mạc Phi nhảy xuống từ ban công, nhưng lúc ấy còn có người khác ở đó, Trương Phú có chứng cứ ngoại phạm, chúng ta giả thiết người kia là Nhạc Hồng, Mạc Phi thay Nhạc Hồng làm việc, sau đó……”

Nhiếp Cửu bổ sung: “Hoặc Mạc Phi thích Nhạc Hồng, nên cam tâm tình nguyện nhảy xuống.”

Đường Hàn gật đầu: “Đúng vậy, cái này có thể giải thích vì sao hiện trường không có dấu hiệu giãy dụa.”

Tần Niệm tiếp tục nói: “Sau đó Điền Ny kể lại, điểm đáng ngờ, tổ trưởng, anh muốn nói về cái này trước ư?”

Nhiếp Cửu ngẫm nghĩ, “Lý Từ Nhị khiến Mạc Phi bại lộ, chúng ta giả thiết Nhạc Hồng bức tử Mạc Phi. Ngày hôm qua chúng ta tới đài truyền hình tìm Điền Ny, nhưng Nhạc Hồng không có chút phản ứng, thậm chí không ngăn cản hành động hôm nay, A Tùy cũng nói, không hề có động tĩnh gì.”

Tần Niệm nhớ lại: “Vừa rồi em nói chuyện phiếm với cô ta, cô ta nói hôm nay rảnh rỗi. Tối hôm qua là trận chung kết cuộc thi sắc đẹp, dù đứng thứ nhất hay thứ tư thì hôm nay vẫn phải bận rộn nhiều việc, cô ta đột nhiên rảnh rỗi, có chút đột ngột.”

Tô Diệp xoay bút bi trong tay: “Còn nữa, theo lời Điền Ny phỏng đoán, người thay Nhạc Hồng tìm máu không chỉ Trương Phú và Mạc Phi, vấn đề là, có một hai người điên cuồng si mê cô ta thì không ngạc nhiên, nhưng hẳn một đám người, rất vấn đề.”

Đường Hàn liếm liếm môi, “Tôi có suy nghĩ này, Châu Âu từng đồn đãi một truyền thuyết, truyền thuyết về Bloody Mary.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play