Nhiếp Cửu ngủ thập phần thoải mái, nhưng Tần Bạch vừa tỉnh lại liền cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau, xương cốt toàn thân tê rần. Càng không ngừng oán giận thân thể Nhiếp Cửu quá cứng rắn.
Nhiếp Cửu đang cầm khăn lau mặt, thấy cậu tiến tiến xuất xuất, miệng không nhừng oán giận, liền vươn tay ôm cậu vào lòng, trấn an: “Ngoan, xong vụ án này tôi đưa cậu đi xem nhà.”
Tần Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, giật khăn, vừa lau mặt cho hắn vừa nói: “Đừng dùng giọng điểu dỗ dành tiểu nữ sinh nói chuyện với tôi!”
Nhiếp Cửu sờ mũi, ý cười trong mắt càng dày.
Ăn xong bữa sáng, Nhiếp Cửu đưa Tần Bạch đi làm trước, sau đó chở Tần Niệm tới cảnh cục.
Đến cửa cảnh cục, chỉ thấy Tô Diệp một tay cầm bữa sáng, một tay bưng cà phê. Nhiếp Cửu nghi hoặc: “Bữa sáng?”
“Ừm, bữa sáng tình nhân.” Tô Diệp theo vào thang máy, cười nói, “Đặc biệt chọn những món Đường Hàn không thích.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ. “Đường Hàn vẫn chưa trở về nghỉ ngơi?”
Tô Diệp thở dài: “Khi hắn khám nghiệm tử thi rất hưng phấn, phỏng chừng không giải phẫu thi thể sẽ không ngừng.”
Mấy người đi tới tầng cao nhất. Đường Hàn đã ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi đang ngồi trên sofa uống hồng trà, mái tóc đen dài thoáng có chút hỗn độn, khí sắc lại rất tốt.
Thấy mấy người tiến vào, liền chỉ chỉ văn kiện trên bàn: “Kết quả khoa giám định đưa tới, còn đây là báo cáo khám nghiệm tử thi.”
Tô Diệp đem bữa sáng qua, chỉ thấy Đường Hàn nhíu mày: “Hamburger? Sao ăn nổi.”
Tô Diệp mở phần bữa sáng còn lại, nhún vai nói: “Cậu có thể xuống dưới mua lại.” Tô Diệp cắn một miếng, phát hiện hương vị không tệ.
Đường Hàn xua tay, “Bị đói cũng chẳng sao.”
Tô Diệp nhíu mày.
Nhiếp Cửu rót một ly cà phê, ngồi trên sofa. Ba vật nhỏ chạy quanh, Miêu Miêu ghé vào ngực Nhiếp Cửu, cố gắng trèo lên vai hắn.
Nhiếp Cửu cầm lấy cổ nó, một tay gỡ móng vuốt.
Miêu Miêu ai ô, lại duỗi chân hướng lên trên. Khi Nhiếp Cửu đặt nó lên vai, Miêu Miêu mới an tâm.
Phì Phì nằm bên chân Nhiếp Cửu ngủ ngon. Đô Đô cắn ống quần Tần Niệm, cuộn tròn trên đùi cậu.
Triệu Kì vừa vào liền phát hiện tất cả mọi người đã đến đông đủ, tuy chưa tới giờ làm, nhưng là người đến cuối cùng, thật thà như Triệu Kì vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, may mắn da đen che đi.
Đường Hàn nâng Phì Phì đang ngủ say, nhẹ nhàng đánh xuống cái mông nó, sau đó ôm vào lòng, “Nồng độ protein trong máu người chết rất thấp, trên người có mấy lỗ châm rất nhỏ, hẳn là bán máu phi pháp. Có nhiều vết dao rạch cũ ở những vị trí khác nhau, nhưng đều không sâu. Nguyên nhân tử vong……”
Đường Hàn thoáng nhíu mày, tiếp tục nói: “Nạn nhân chết trong quá trình rút máu, thao tác bất cẩn thận khiến máu chảy không ngừng, có dấu hiệu bắn ra. Mất máu quá nhiều là nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái chết. Đã tử vong từ 70 đến 72 giờ. Cũng chính là 9h15 tới 11h tối hôm đó.”
Nhiếp Cửu khép lại báo cáo của khoa giám định, nói: “Khoa giám định phát hiện một mẩu da không phải của nạn nhân ở hiện trường. Mà theo camrera, từ 9h15 đến khi phát hiện thi thể, chỉ có một gã đàn ông tới nhà nạn nhân. Hơn nữa…… Rất có khả năng gã đàn ông đó mang đi một túi máu.”
Tần Niệm nói tiếp: “Nghi phạm là nhạc sĩ kiêm ca sĩ Mạc Phi, hiện giờ tổ trọng án đang điều tra một vụ án có nhiều điểm tương tự vụ án của chúng ta.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Trước tiên đến gặp nghi phạm, sau đó liên hệ Trần Miễn.”
Đang nói, Trần Miễn mới từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt đảo một vòng trên người Tần Niệm, sau đó nhìn về phía Nhiếp Cửu: “Mạc Phi đã chết.”
Mọi người cả kinh, manh mối lại chặt đứt……
Trần Miễn đưa tư liệu, “4h sáng hôm nay, Mạc Phi rơi từ tầng cao nhất của truyền hình xuống, có thể là tự sát hoặc bị giết.”
Trần Miễn ấn ấn mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt. Tần Niệm thương cảm nhìn hắn, “Cả đêm anh không ngủ sao?”
Trần Miễn ra vẻ đáng thương nói: “Đúng vậy, Tiểu Niệm, anh rất mệt.”
Tần Niệm vội vàng kéo hắn ngồi xuống sofa, “Vậy anh ngủ trước một lát.”
Trần Miễn cũng rất muốn ngủ, đáng tiếc còn rất nhiều việc phải làm. Xoa đầu Tần Niệm nói: “Không, đợi xong việc rồi ngủ.”
Đường Hàn vui sướng: “Lại có thi thể mới.”
Mọi người: “……”
Cuối cùng Trần Miễn vẫn bị ép buộc ở lại tổ án đặc biệt nghỉ ngơi, ba người Nhiếp Cửu, Tần Niệm và Triệu Kì tới đài truyền hình.
Xe chạy đến cửa đài truyền hình, Nhiếp Cửu liếc mắt một cái liền thấy Tần Bạch đang nằm vùng, không khỏi khổ não vỗ trán.
“Tiểu Bạch.” Nhiếp Cửu hô một tiếng, Tần Bạch lập tức quay đầu.
Tần Bạch vội vàng nhét microphone và bút ghi âm vào tay Tôn Mộc, vui mừng chạy tới chỗ Nhiếp Cửu.
Tôn Mộc vẻ mặt cầu xin, “Tôi phụ trách chụp ảnh……”
Tần Bạch mỉm cười, đặc biệt ngọt ngào, “Tổ trưởng sẽ dẫn tôi vào chứ?”
Nhiếp Cửu bĩu môi: “Nghe nói số lượng phát hành của Bí Mật Giới Giải Trí gần đây tăng rất nhanh.”
Tần Bạch ôm cánh tay hắn, “Cái đó phải cảm ơn tổ trưởng!”
Mặt Nhiếp Cửu cứng nhắc, nhéo mũi cậu, sau đó dẫn người vào.
Đầu Tần Niệm lại bắt đầu mơ hồ, nói thầm: “Anh hai thật giống tiểu nữ sinh.”
Tần Bạch quay đầu trừng mắt: “Tối nay không có canh uống.”
Tần Niệm cười ngây ngô, mắt to tròn híp lại. Tần Bạch cũng cười: “Không canh uống, làm vịt quay cũng được.”
Tần Niệm chạy qua, ôm cổ Tần Bạch, hôn lên mặt cậu một cái.
Mấy người được nhân viên dẫn tới phòng làm việc của trưởng đài, chưa kịp gõ cửa, chợt nghe tiếng rống giận bên trong.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tự sát? Chẳng lẽ phải bỏ trống đêm chung kết hôm nay sao?” Tiếng quát rung trời.
Một thanh âm yếu ớt khác vang lên: “Có thể tìm người khác thay thế giám khảo……”
“Tìm người? Ngu xuẩn.”
Nhiếp Cửu vươn tay, gõ cửa.
Bên trong đột nhiên im lặng. Cửa bị mở ra, có hai người, một người đang cầm xì gà, ngồi trên ghế, vẻ mặt tức giận, chắc hẳn là trưởng đài truyền hình.
Người nọ nhìn Nhiếp Cửu, tức giận nói: “Đến làm gì?”
Nhiếp Cửu đưa chứng nhận cảnh sát, Trương Phú cũng chính là gã đàn ông cầm điếu xì gà, mất tự nhiên giật giật thân thể, sắc mặt cổ quái: “A sir, có chuyện gì vậy.”
Nhiếp Cửu nói: “Về chuyện nghệ sĩ chết, chúng tôi phải điều tra một chút, cần anh phối hợp.”
Trương Phú phất phất tay với một người khác trong phòng: “Đào Việt, cậu ra ngoài.” Lại ném xì gà vào thùng rác, sau đó mới chậm rãi nói: “Có gì muốn hỏi .”
Nhiếp Cửu kéo ghế ngồi xuống, mười ngón giao nhau đặt trên bàn, hỏi: “Mạc Phi nhảy lầu tự sát sáng nay, gần đây hắn có gì khác thường không?”
Trương Phú hừ một tiếng, khinh thường nói: “Hắn luôn điên điên khùng khùng, có cái gì không khác thường?”
Nhiếp Cửu từ chối cho ý kiến.
Lại hỏi: “Nạn nhân có thù oán với ai ở đài truyền hình không?”
“Chẳng lẽ ngài hoài nghi hắn bị giết?” Trương Phú kinh ngạc, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhiếp Cửu nhíu mày, “Hoặc là nói quan hệ giữa hắn và mọi người thế nào?”
Trương Phú vuốt cằm, chậm rãi nói: “Quan hệ của hắn với mọi người, không tốt cũng chả xấu.”
“Có nghe đồn hắn và thí sinh của cuộc thi sắc đẹp Lý Từ Nhị là tình nhân.” Nhiếp Cửu hỏi, “Sự thực?”
Trương Phú bĩu môi: “Ai sẽ coi trong loại phụ nữ xấu xí như vậy? Tôi nghĩ dù mắt có kém thế nào cũng không thèm để ý?”
Nhiếp Cửu ngửa người tựa vào ghế, mày nhíu càng chặt, thật lâu sau mới nói: “Cảm ơn đã phối hợp, có chuyện gì cảnh sát sẽ liên hệ với anh.”
Trương Phú tiễn mấy người ra cửa, Nhiếp Cửu đột nhiên phát hiện, không thấy Tần Bạch.
Trong lòng ảo não vô cùng, có đôi khi tự chủ cũng không nhất định thắng lòng hiếu kỳ.
May mắn Tần Bạch đúng mực, không bao lâu đã trở lại, trên mặt đầy vui vẻ.
Triệu Kì cười hỏi: “Lấy được không ít thông tin nhỉ.”
Tần Bạch phẫn nộ thè lưỡi, hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Sân thượng.”
Thang máy không thể trực tiếp lên sân thượng.
Từ tầng ba mươi, cầu thang xoay tròn xuất hiện trước mặt, không bụi bẩn, tay vịn cũng rất sạch sẽ.
Đi hết cấu thang, xuất hiện một cửa sắt.
Cửa bị mở ra, ánh sáng chói mắt ập đến, đối lập với hành lang tối đen. Một trận gió quất vào mặt, tầm nhìn rộng mở. Nhiếp Cửu có thể lý giải vì sao cầu thang sạch sẽ như vậy, chắc chắn có người lên thông khí thường xuyên, nên đài truyền hình mới bố trí quét tước.
Đột nhiên gian, tiếng bước chân vang lên.
Mọi người ý thức được – trên sân thượng có người!
Giày cao gót chạm vào đất phát ra tiếng vang chói tai, từ góc sân thượng có một người phụ nữ đi tới.
Váy đỏ tung bay trong gió, mái tóc dài màu nâu nhẹ nhàng phe phẩy, thân mình nổi bật động lòng người, toàn thân cao thấp tản ra hơi thở mê hoặc.
Hương hoa lan thoang thoảng.
Người phụ nữ ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hổ phách ướt át, khiêu khích lòng người.
Đây là một người phụ nữ rất đẹp.
Mang hơi thở tràn ngập chết chóc.
Mày Nhiếp Cửu khẽ nhíu, ánh mắt chợt lóe.
Tần Bạch bình tĩnh nhìn Nhạc Hồng, bỗng nhiên —
Tần Bạch nâng mặt Nhiếp Cửu, kiễng chân hôn lên, nụ hôn sâu hấp dẫn lực chú ý của Nhiếp Cửu.
Nụ hôn mang theo hơi thở đáng sợ hơn tử vong, khiến người ta không tự giác trầm luân, vĩnh viễn không siêu sinh.
Nhiếp Cửu cảm giác được, trên người Tần Bạch đang tản mát dụ hoặc, cắn nuốt lý trí của mình.
Đôi môi chạm nhau, triền miên.
Đầu lưỡi truyền đến đau đớn rất nhỏ, trong nháy mắt gọi lý trí Nhiếp Cửu trở về.
Môi chậm rãi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, Tần Bạch trừng mắt nhìn hắn, thanh âm mang theo oán giận: “Không cho anh nhìn người khác đến sững sờ!”
Nhiếp Cửu khiêu mi, mỉm cười nói: “Vì ghen, nên ngay cả thấy Nhạc Hồng cũng không lấy bút ghi âm bút ra ?”
Tần Bạch cười híp mắt: “Tổ trưởng quan trọng hơn!”
Triệu Kì và Tần Niệm dại ra, hôm nay, thấy Nhạc Hồng đã sững sờ, thấy hai người hôn nhau lại sững sờ lần nữa.
Nhiếp Cửu quay đầu nói với Nhạc Hồng: “Nơi này không thể tiến vào, sân thượng đã bị niêm phong.”
Nhạc Hồng cười dịu dàng, môi đỏ mọng chậm rãi chuyển động, “Chỉ muốn lên lầu thông khí, nếu gây trở ngại cho các vị, thật có lỗi.”
Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, cảm thấy cổ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT