Đương nhiên lúc trở về Mộ không thể nào để cho Jarvis thấy dáng vẻ chật vật như thế của hắn. Khi Jarvis thấy hấp huyết quỷ đĩnh bạt như tùng (cao lớn như cây tùng) và tiểu miêu trên vai hắn thì cảm động đến lão lệ tung hoành: Ông trời vẫn không đối xử tệ với hắn mà.

Bách Lý Sương cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tiên sinh, chúng tôi rất lo lắng cho ngài đó!”

“Tại sao hai người đều đến vậy?” Mộ có chút nghi hoặc. Cho dù khi hắn đi vào lâu như thế nhưng không ra ngoài, thì tiểu miêu và Jarvis cũng đâu có nhanh chóng nhận được tin tức rồi chạy đến đây đâu!



“Khụ, chủ yếu là thiếu gia thấy tọa độ định vị của ngài biến mất nên quá lo lắng.”

“Định vị gì?” Lần thứ hai nghe đến thứ này, Mộ vẫn chẳng hiểu ra sao cả.

“Khụ khụ, chính là…”

“Jarvis nói em đặt trang bị định vị trên người anh.” Mộ Tiểu Hi, cậu thật sự là trước sau như một rất thành thật…

“…”

“À.” Thật ra Mộ cũng không để ý đến tiểu động tác này của hai người, “Ở đâu?”

“Trong đồng hồ đeo tay.” Jarvis thấy hắn không tức giận, lo lắng cũng giảm một chút, nhanh chóng cởi đồng hồ của Mộ ra, lấy ra trang bị định vị lớn chừng móng tay bên trong.

Nhìn thế này mặt Mộ đen lại, bình tĩnh như hắn cũng không nhịn được mà thụ thương châm chọc: Con mẹ nó, lễ vật tình yêu gì gì đó lại là gạt người, cảm giác sẽ không bao giờ có thể yêu nữa!

Mộ Hi nhượng ngùng liếm liếm mặt hắn, nói: “Cũng là vì lo lắng cho anh mà!”

Lúc này Mộ mới dễ chịu một chút.

“Di, đèn không sáng, hết điện à?”

“Làm sao mà được, không phải là đèn mới sao! Ông mua ở đâu? Không phải nói là một viên pin cũng có thể duy trì ba năm sao?!” Mộ Hi tạc mao, không nghĩ tới Jarvis cũng sẽ không đáng tin cậy thế này!

“Để tôi đi siêu thị dưới lầu mua!” Jarvis rất mờ mịt.

“…” Xem ra quản gia tiên sinh xem thường chợ sơn trại (hàng nhái) của đại thiên triều chúng ta quá rồi, lại mua được đèn pin dỏm. Nhưng mà loại chuyện này, cũng không cần nói ra làm thương tổn lòng tự trọng cùng với trái tim trách nhiệm của quản gia Jarvis.

“Khụ, chúng ta vẫn nên suy nghĩ bước kế tiếp phải làm gì chứ nhỉ!” Lý Sương ho nhẹ một tiếng, kéo suy nghĩ thoát cương của mọi người quay lại.

“Ừm.” Mộ gật đầu, “Vi An đang ở đâu?”

“Bị đoàn thợ săn khống chế, thế nào, cô ấy có thân phận gì?”

“Moke và đám người bất nhân bất quỷ kia cũng đã khá quen thuộc, nghe được Vi An có thể là người bên cạnh của Giảo Nữ.”

Mộ đơn giản nói hết lại mọi chuyện, nguyên lai, từ lúc mấy năm trước chỗ này đã bị tộc Tzimisce Ma đảng của Giảo Nữ khống chế, ả lợi dụng tộc Tremere ở đây tiến hành các loại thí nghiệm vô nhân đạo, mưu đồ cường hóa thể trạng hấp huyết quỷ, cải biến thuộc tính hấp huyết quỷ.

“Giảo Nữ?” Mode bách khoa toàn thư của Jarvis mở ra, suy nghĩ một chút, nói: “Người này tôi nhớ kỹ, vài thập niên trước giết chết ‘cha’ mình, là kẻ phản bội của tộc Tzimisce.”

“Vì sao Tremere lại nghe lời ả?” Mộ Tiểu Hi không ngại học hỏi kẻ dưới, nghĩ thầm lẽ nào cả tộc này đều là não tàn sao!

“Cái này nói ra rất dài dòng.” Nhưng cũng không làm khó được Jarvis, “Lúc trước Tremere có được máu tộc Tzimisce mới có thể xưng là huyết tộc [điều này có đề cập qua, xem lại chương 32], chung quy không phải là hấp huyết quỷ chính thống, thể chất của bọn họ có rất nhiều chỗ thiếu hụt.”

“Tzimisce thì thích làm những thí nghiệm thần thần quỷ quỷ, hình như ‘cha’ của Giảo Nữ cũng là người nổi bật trong số đó.”

“Cho nên giống như Giảo Nữ giao dịch với Tremere, tộc Tremere xuất lực cho Giảo Nữ, mà ả cũng chỉ cần đưa ra kết quả nghiên cứu là được rồi?” Một chút thì Bách Lý Sương có thể nghĩ đến liên hệ trong đó.

“Không sai biệt lắm chính là như vậy.” Mộ cũng tán thành. “Trưởng lão Tremere phái rất nhiều người đến, hai năm qua, bọn chúng đã bắt gần tám trăm người làm thí nghiệm.”

“Quá tàn nhẫn.” Bách Lý Sương nhíu mày, ánh mắt trở nên băng lãnh, “Hấp huyết quỷ nơi này, một cũng đừng nghĩ chạy khỏi lòng bàn tay của thợ săn.”

Mộ nhìn cô một cái, dường như Bách Lý Sương cũng cảm thấy được hắn không đành lòng, nghiêm túc nói: “Hấp huyết quỷ tiên sinh, trước đây anh đã đáp ứng, thời gian đoàn thợ săn cần anh giúp, anh sẽ đứng về phía nhân loại.”

Jarvis kinh ngạc nhìn mộ.

Hắn liếm liếm đôi môi không có huyết sắc, nói: “Được, không can thiệp.”

“Chuyện thanh trừng tộc Tremere sợ còn phải để cho trưởng lão viện quyết định, Bách Lý, chúng tôi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục hài lòng.” Jarvis vỗ nhẹ nhẹ cô nương thợ săn tràn ngập tức giận, ôn nhu nói.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin trịnh trọng cám ơn em gái Phương Phương đã cung cấp về “Pin dỏm”… Ha ha a=ha thật buồn cười, thật sự là không muốn lãng phí… Cứ như thế cho Jarvis tiên sinh cái hố. Còn có tui muốn dẫn mối cho quản gia tiên sinh và Bách Lý cô nương = = Hai chương sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy, dù sao cũng là muốn đại boss muốn xuất hiện… Nhưng mà vẫn là câu nói kia, từ trước đến giờ chuyện xưa cứ xem như là niệu tính, boss gì gì đó tựa hồ sẽ được giải quyết đến so easy… Bây giờ tui còn chưa viết, mọi người có thể cho chút ý kiến~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play