Rời khỏi bệnh viện là lúc trời cũng khá tối, bình thường Phương Trang sẽ gọi tài xế đến đón nhưng hôm nay cô chỉ muốn được tản bộ cùng với làn gió mát rượi dưới tán lá bàng. Một phần cô ko muốn chú năm ( tài xế) nhìn thấy vết thương trên trán mình vì chú là gián điệp của ba mà, cái gì cũng nói cho ba nghe từ chuyện nhỏ đến chuyện to. Có khi qua lời kể của chú thì chuyện nhỏ cũng có thể xé thành to. Nhiều lúc ức lắm mà ko thể làm gì được. Ngửa lòng bàn tay trắng nõn nà, thon dài ra để hứng lấy chiếc lá vàng cuối cùng của cây bàng. Bỗng nhiên lòng cô nặng trĩu nỗi buồn. Một nỗi buồn miên man mà da diết ko kém.
Thôi trời cũng tối rồi phải về nhà sớm ko ba mẹ lo lắng. Ban đầu cô tính chọn đường thẳng thế mà vướng đám cưới lại phải rẽ vào ngõ lẻ tuy vắng người nhưng được cái đường gần. Đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng, cái đầu óc ko hề đơn giản đã mách bảo cô có người theo dõi. Ví dụ như nếu cô đi chậm lại, tiếng bước chân đằng sau sẽ chậm lại và nếu đi nhanh cũng sẽ nhanh dần và đều bằng với tốc độ của cô. Khá khen cho tên theo dõi thông minh, thấy cô quay lại là ko dám bước thêm, tìm chỗ khuất để trốn. Cô có thể đảm bảo 50% là ko sợ và 50% là sợ đến độ sắp bỏ của chạy lấy người.
Bỗng nhiên giữa màn đêm đen kịt xuất hiện cánh tay dài, săn chắc và đặc biệt rất trắng xuất hiện dùng lực lôi cả người cô trở lại nhà vệ sinh công cộng. Thoáng chốc cô đã an toạ trong nhà vệ sinh nam, đáng ghét vào nhà vệ sinh nữ thì chết à mà ko thèm vào. Bổn cô nương muốn đổi chỗ, bổn cô nương muốn vào nhà vệ sinh nữ mà ko muốn ra ngoài.......!
Bị đẩy vào góc tường, gương mặt Phương Trang tái mét, sợ hãi nép mình trong góc, hai tay áp vào ngực đối phương để phòng thủ. Dù đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng nhưng tâm trí cô vẫn nhìn chăm chăm vào ngực anh ta. Sao mà to và lớn thế, liệu có phải đàn ông ko thế, nếu là phụ nữ thì mặc size bao nhiêu nhỉ ( ây gu xin hãy thức tỉnh đi nào).
Vẻ ngoài của anh ta khiến cô phải di rời từ bộ ngực xuống vóc dáng ngay tức khắc. Xem nào xét từ góc độ này chắc cao hơn 1m80, tuy đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nhưng cô vẫn thừa biết đằng sau lớp nguỵ trang là một gương mặt cực kỳ đẹp trai và ko thua bất cứ hotboy nào. Thấy anh ta lục tung túi xách của mình, cô chột dạ gào to: " Trong túi chỉ có năm chục tiền lẻ xin anh đừng vì sốc mà giết tôi huhuhuhuhu".
Anh suýt phì cười vì độ trẻ con của Phương Trang, mục đích thật sự của anh chỉ là muốn lấy kéo cắt móng của cô thôi mà có cần phải khóc ghê thế ko. Ko thấy kéo mà chỉ thấy dao anh hơi chần chừ ra tay. Nếu biết trước chuyện này anh nhất định phải mang theo cây kéo sắc nhất theo. Con dao được đưa đến trược mặt cô, cô hãi hùng vớ lấy cặp đập thẳng vào người anh và bỏ chạy. May thay phản ứng nhanh nhẹn, anh tránh được liền quay lại ôm lấy cô. Vận dụng hết chiêu thức chú Năm dạy cho mình để phòng thủ, cô dùng chân phải đá vào chân anh. Bị đau anh vội vàng thả cô ra ôm lấy chân. Tuy nhiên chỉ năm giây sau, cô lại nằm gọn trong lòng anh.
Lần này anh để hai tay cô sau lưng nhưng vô tình làm cô đau: " Này anh ".
- Suỵt _ anh ra hiệu cho cô im lặng.
- Đau quá _ giọng cô run rẩy vừa sợ vừa đau.
Thấy vậy anh đổi tư thế để tay ra trước ngực, một tay anh giữ lấy hai tay cô, tay còn lại vớ lấy con dao. Hình ảnh con dao cứ lượn lại trược mặt mình, cô bật khóc nức nở cố gắng thoát ra nhưng càng giãy lại càng bị giữ chặt.
" Hức ", " hức " bị anh doạ cô khóc đến lấm lét cả mặt mày. Cô hận vì ko thể xé anh thành trăm mảnh, cho chó ăn xương, cho mèo ăn thịt anh.
- Anh muốn làm gì? _ cô mếu máo khóc khi anh cứ ngang nhiên cầm con dao.
Nhận ra nạn nhân sắp khóc cạn nước mắt, anh mới dùng dao cẩn thận cắt bỏ móng từ ngón trỏ và ngón cái của cô vì mỗi hai ngón đó là cô nuôi thôi. Cắt xong anh để chúng vào túi bóng rồi buông cô ra và bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT