Tuệ Chân vừa qua một đêm ngủ ngon.

Sớm nay nàng dậy sớm hơn mọi ngày vì khí trời lạnh hơn thường lệ. Tuy Ở trong Thạch cốc mà nàng có cảm giác khí núi thấm xuống cả những thớ đá ẩm ướt phả hàn khí xuống chung quanh gian thạch cốc nhỏ bé của nàng.

Tuệ Chân tò mò nhìn qua những khe đá sang gian phòng giam Tư Không Thiên bên kia. Dường như suốt đêm Tư Không Thiên chưa chợp mắt nên hai mắt của chàng thâm quần và trúng sâu. Nàng cất tiếng hỏi:

- Ðêm qua thiếu gia không an giấc?

Tư Không Thiên gật đầu:

- Ta trằn trọc không yên vì muốn mau thoát khỏi Thạch cốc của bọn huynh đệ họ Tạo Nạp này.

- Thiếu gia đã tìm ra cách nào chưa?

Tư Không Thiên đang ngồi kiết già điều tức bỗng đứng bật dậy:

- Ta nghĩ ra rồi. Tuệ cô nương, cô nương có biết vì sao cô nương bị giam giữ Ở đây không?

Tuệ Chân gật đầu:

- CÓ lẽ vì huynh đệ họ Tạo Nạp biết ta có quan hệ mật thiết với Phàn công tử nên giam giữ ta chỉ là cái cớ dẫn dụ Phàn công tử đến đây đó thôi.

Tư Không Thiên lắc đầu:

- ấy chỉ là là một cái cớ phụ. Bọn chúng đang cần dẫn dụ một người còn quan trọng hơn Phàn công tử nhiều.

- Ai vậy?

- CÔ nương có biết TÔ Tử Kiệt Ở Tử Chiêm viện?

- Biết chứ, nhưng nghe lão đang trên đường sang Tây Trúc?

Tư Không Thiên mỉm cười:

- Không có lão thì phu nhân Lâm Tiểu Nương của lão cũng được. Người phu nhân trẻ tuổi này xem ra còn mưu cơ hơn cả chồng nữa đó.

Vừa lúc ấy có người mang cơm sáng đến.

Trên đỉnh Thạch cốc có một khoang cửa nhỏ bằng chiếc mặt bàn luôn luôn mở rộng, từ cửa nhỏ này một sợi dây được thả xuống treo giỏ đồ ăn đạm bạc cho Tuệ Chân và Tư Không Thiên.

Tên gia nhân chăm sóc việc tiếp tế lương thực cho hai người là Bảo Thọ.

Sau khi giỏ thức ăn cho Tuệ Chân, gã sang gian thạch động kế bên thả giỏ thứ hai xuống cho Tư Không Thiên.

Ðợi giỏ thức ăn rơi xuống chạm đất trong phòng, Bảo Thọ hỏi vọng xuống:

- Lãng Dữ chân nhân vấn an Tư Không thiếu gia có được an khang?

Tư Không Thiên cười nói vọng lên:

- Gởi lời cám tạ chân nhân, thiếu gia không được an khang lắm.

- Tại sao vậy?

Tư Không Thiên cười dài:

- Vì thiếu gia đang lo lắng chỉ muốn lấy đầu lão Lãng Dữ chân nhân sớm chừng nào tốt chừng nấy, làm sao mà an khang được.

Hình như có tiếng "suýt" của tên Bảo Thọ nhưng Tư Không Thiên không thèm nghe, chàng quát lớn:

- Ngươi về nhắn với Lãng Dữ chân nhân, bản thiếu gia không thích Ở đây quá tuần đâu đấy nhé!

Bảo Thọ gầm gừ:

- Thiếu gia chớ cuồng ngôn. Không quá tuần có lẽ cũng không được vì chân nhân đang bận tiếp khách rồi.

- Khách nào thế?

Tên Bá Thọ ngần ngừ:

- Hừm! Thiếu gia cần gì biết... chỉ hiểu rằng... khách Ở đây lâu đấy... Và trong thời gian khách Ở đây, chân nhân không rảnh rang lo đến việc thiếu gia dâu.

Tư Không Thiên hỏi:

- CÓ phải sư huynh Cái bang chưởng môn TỔ Ðại của ta không?

Giọng nói của Bảo Thọ lúng túng tố cáo chàng đã đoán đúng:

- Hừm... hừm... làm sao ta biết được chuyện ấy... Ta không dám tiết lộ Tư Không Thiên đánh đòn tâm lý:

- Cần gì ngươi phải nói, ta biết trước sư huynh ta thế nào cũng đến đây điều đỉnh với Lãng Dữ chân nhân thả ta ra trong vài ngày tới. Hãy nói thật đi kẻo thiếu gia ra được rồi, thiếu gia sẽ trị tội ngươi đó!

Lời đe dọa có hiệu quả, Bảo Thọ xuống nước:

- Chuyện này... không có can hệ gì đến tiểu nhân... tại hạ... xin đừng nghĩ lầm...

Ngay lúc ấy có tiếng quát lồng lộng từ xa vọng lại:

- Bảo Thọ, trở về ngay... có Cái bang chưởng môn đến thăm Tư Không thiếu gia đó!

Tư Không Thiên nhận ra âm thanh ấy là của Lãng Dữ chân nhân, tiếp đó liền là âm thanh trầm trọng chứng tỏ nội công hỏa hầu rất thâm hậu:

- Các ngươi đày đọa sư đệ ta Ở thâm sơn cùng cốc thế này ư?

âm thanh di động đến gần. Rồi tiếng chân người đã đứng hằn trên đỉnh nóc Thạch cốc ngay trên khung cửa nhỏ vẫn dùng để đưa thức ăn xuống gian phòng giam Tư Không Thiên. Vẫn tiếng nói trầm trọng lúc nãy:

- Tư Không sư đệ, sư đệ có nhận ra ta không?

Ðúng là giọng nói của TỔ Ðại, người chưởng môn Cái bang Bắc Tông mà oai võ khiến giang hồ khách cũng sợ hãi.

Tư Không Thiên lạnh lùng:

- Sư huynh sao lại quá nhọc công vì tiểu đệ thế?

Giọng nói của TỔ Ðại cố ra vẻ ôn hòa:

- Sư đệ dù sư đệ có phạm sai lầm với ta nhưng chúng ta vẫn còn tình đồng môn... Ta đến đây vì sự an nguy của sư đệ đấy.

Tư Không Thiên cự tuyệt:

- Sư huynh định cứu đệ ra khỏi Thạch cốc này mang về tổng đàn trừng trị đích đáng hơn chứ gì?

Giọng nói của TỔ Ðại rất cảm động:

- Sao sư đệ lại nói thế? Ta nỡ nào nhìn sư đệ bị giam cầm? Sư đệ không nhớ Cái bang của chúng ta chỉ có bắt người chứ không bao giờ để người bắt ư? Ta rất nhớ thương sư đệ và thân lặn lội đến đây yêu cầu Lãng Dữ chân nhân thả sư đệ ra...

- CÓ điều kiện gì không?

- Không, hoàn toàn không, ta đã già yếu quá rồi, muốn mời sư đệ về tổng đàn lảnh ngôi chưởng môn thay ta.

- Còn sư huynh đi đâu khi chưa chết?

Giọng nói của Tư Không Thiên rất tàn nhẫn nhưng vẫn không làm TỔ Ðại phật ý, lão trầm giọng:

- Ta sẽ quy ẩn vào rừng núi Dương Châu, tất cả quyền bính xin trao lại cho sư đệ, sư đệ theo ta về chứ?

Giọng Tư Không Thiên kiên quyết:

- Không, tiểu đệ không tin lời sư huynh nữa. Sư huynh đã lừa tiểu đệ một lần quá lớn tiểu đệ quyết không tin sư huynh nữa...

Tiếng nói của Lãng Dữ chân nhân can thiệp:

- TỔ đại huynh, tên tiểu tử ấy cứng đầu lắm, đại hiệp cần gì phải nhiều lời?

TỔ Ðại:

- Cứng đầu cũng vẫn là tiểu sư đệ của ta, ta bỏ sao được?

Lãng Dữ chân nhân:

- Thôi, ta về đây, mặc sư huynh đệ thương thảo với nhau đó!

Lão nói xong quay mình đi liền, bỏ lại một mình TỔ Ðại trên nóc Thạch cọc Ðợi cho Lãng Dữ chân nhân khuất hằn, TỔ Ðại nói tiếp:

- Ta không nỡ thấy sư đệ bị giam cầm mãi Ở đây, sư đệ hãy chuẩn bị, ta sử dụng Bát Quái Thần Công đánh vỡ nóc Thạch cốc đây, hãy phi thân ra.

Bát Quái Thần Công là tuyệt môn nội công của Cái bang, thường thường rất ít khi TỔ Ðại phải thi triển đến công phu này vì nó đòi hỏi hao tốn khá nhiều chân lực. Hôm nay lão quyết định dùng Bát Quá Thần Công là đã quá lo lắng cho số mệnh người sư đệ của lão.

Tư Không Thiên cũng không ngờ sư huynh mình lại quá tha thiết đến thế, chàng can ngăn:

- Sư huynh, chớ nên...

Chàng chưa kịp dứt lời thì những tảng đá trên đầu chàng đã chấn động kêu lên những tiếng khủng khiếp. Từng tảng đá vỡ vụn rơi xuống người Tư Không Thiên.

Chàng núp vào một tảng đá lớn nhô hằn ra vách đá nhìn lên dần dần thấy rõ sư huynh người đỏ rực và ướt đẫm mồ hôi đang thi triển Bát Quái Thần Công, ấn nội lực xuống mặt đá núi. Cả hai gian Thạch cốc của Tư Không Thiên và Tuệ Chân thoáng chốc đã lộ ra một khoảng trống khá rộng.

Tuệ Chân lợi dụng cơ hội phi thân lên trước tiên.

Thân ảnh nàng vừa vượt lên miệng hang đã bị đánh rơi xuống vì dư lực của Bát Quái Thần Công đè nặng trên đầu. Nàng tự biết đây là cơ hội thoát thân hiếm có nên không sợ nguy hiểm lại tiếp tục vận kình lực che chở thượng thân phi thân vọt lên một lần nữa.

Vừa đặt chân lên tới mặt đất nàng bỗng quy xuống ngã ngồi hắn xuống.

Lão TỔ Ðại dường như đã tập trưng hết tinh thần vào việc thi triển Bát Quái Thần Công nên không nhìn thấy nàng. Hai mắt lão nhắm nghiền, kình lực trong người tuôn ra ào ạt như thác đổ đánh xuống liên tiếp.

Tuệ Chân đã có linh cảm bất thường, nàng kêu thật to:

- Lão tiền bối, dừng tay đi. Tiểu nữ bị kình lực của lão tiền bối đả thương roi.

Lão TỔ Ðại mở choàng mắt quả nhiên chân lực của lão bị tiêu hao nhiều, lão mệt lả ngó Tuệ Chân:

- CÔ nương là ai, Ở đâu đến vậy?

Nàng đáp vắn tắt:

- Tiểu nữ cũng bị giam trong Thạch cốc, nhờ Bát Quái Thần Công của lão tiền bối giải thoát... nhưng... cũng chính bị trúng Bát Quái Thần Công mà tê liệt hai chân rồi!

Lúc ấy TỔ Ðại mới nhìn rõ Tuệ Chân, lão sực nhớ tới sư đệ:

- ủa! Còn sư đệ ta không thấy ra ư?

Tuệ Chân xoay nửa người trên nhìn xuống miệng hang, gọi lớn:

- Tư Không thiếu gia vẫn còn dưới ấy ư?

Tiếng Tư Không Thiên:

- Ta vẫn Ở đây, ta không lên đâu, thà chết Ở đây chứ ta không trở về tổng đàn Cái bang bao giờ.

Nàng quay đầu lại nói với TỔ Ðại:

- Lão tiền bối nghe rồi chứ, tại hạ không ưng thuận trở về tổng đàn Cái bang, lão tiền bối ép sao được?

Nàng nói tiếp:

- Còn đôi chân tiểu nữ tính sao đây?

TỔ Ðại hơi xịu mặt:

- Lỡ trúng Bát Quái Thần Công là không còn cách nào chữa trị.

Lão ngáp dài:

- Mỗi lần thi triển Bát Quái Thần Công lão phải ngủ bù liền hai ngày mới hồi sức. Thôi, lão ngủ đây!

Lão Cái bang chưởng môn này thật là kỳ dị, vừa nói dứt tiếng "lão ngủ đây,, là lão ngã vật xuống tại chỗ ngủ liền, chớp mắt đã ngáy như sấm động.

Tuệ Chân cố di động đôi chân nhưng Vô vọng. Nàng đã trở thành tàn phế rồi. Ðột nhiên ngay lúc ấy có tiếng gọi nàng vọng xa xa đến:

- Tuệ tiểu muội! Tuệ tiểu muội!

âm thanh quen thuộc thân thiết khiến nàng reo to:

- Phàn ca ca! Tiểu muội Ở đây!

Một bóng đen phi hành vun vút từ trên núi xuống, đúng là Phàn Nhất Chi đã về chàng vẫn còn nhớ đến Tuệ Chân. Nàng không còn nhớ gì đến đôi chân tàn phế nữa, người xoay như muốn lịm đi.

* * *

Phàn Nhất Chi đánh chiếc xe tứ mã chở theo Tuệ Chân trên đường về Yên Kinh.

Vừa quanh qua một ngoặt gấp, chàng hốt hoảng ghìm cương lại. Trước mắt chàng là một xác người nằm ngang đường. Vất cương cho Tuệ Chân, chàng vội vã bước xuống. Xác chết nằm ngửa mặt lên trời cho thấy dọc theo yết hầu tới ngực là một vết chém sâu của lưỡi thép bén. Ngực hắn bị mổ phanh ra nhầy nhụa máu và thịt. Tuệ Chân mặt tái ngắt như không còn một giọt máu, nàng ấp úng:

- Kéo xác chết vào rồi ta đi mau thôi ca ca... tiểu muội linh cảm thấy điềm xấu...

Phàn Nhất Chi lôi xác chết vào vệ đường, khi cúi xuống nắm chân xác chết, chàng phát hiện một cánh thoa có hình chim nằm ẩn trong bụi cỏ. Mũi thoa này chàng đã thấy nhiều lần gài trên đầu tóc Lâm Tiểu Nương, nữ vương chủ Tử Chiêm viện. Lặng lẽ không một lời, Nhất Chi lại lên ngựa ra roi.

Nhưng chỉ đi được nửa dặm, chàng phát hiện thêm một xác chết nằm giữa đường y như tư thế của xác chết trước. Lần này Tuệ Chân không giữ được kinh hãi:

- Hôm nay là ngày gì mà chúng ta gặp toàn là xác chết thế này? Ca ca ôi tiểu muội sợ quá!

Chàng buông thõng:

- CÓ lẽ Lâm lệnh nương không muốn chúng ta trở về Yên Kinh chăng?

Chàng chưa dứt lời, từ trong đám bụi cây ven đường xuất hiện liền bốn đại hán bủa ra vây kín lấy xe ngựa, chàng quắc mắt:

- Chư vị hảo hán có việc gì cần đến tại hạ?

Tên đại hán đối diện với chàng rút câu liêm bên hông quát to:

- Tiểu tử về Yên Kinh định làm chi?

Câu liêm của gã lập tức xé gió đánh tới. Phàn Nhất Chi vọt liền xuống xe ngựa, chân chàng chưa chạm đất cước tả đã tung ra trúng ngay hàm dưới đối phương. Gã đại hán lui hai bước đầu nghẹo qua một bên:

- Tiểu tử gớm thật! Hôm nay dám xuất thủ trước cả Tùng Hạc Tứ Hữu nữa à?

Gã móc vẹt câu liêm lên nhưng thủ pháp của Phàn Nhất Chi nhanh lạ thường, tay tả chàng vừa đỡ dứt câu liêm, tay hữu vươn tới đầu xỉa chỉ công vào giữa mặt gã. Gã rống lên vì hai mắt bị chọc mù liền:

- Tam huynh đệ, tên tiểu tử này không nương tay, ta cho tiểu tử về chầu Phật đi thô i!

Cả ba đại hán cùng áp sát tới. Lạ lùng là tất cả đều sử dụng câu liêm chứ không có vũ khí nào khác. ánh câu liêm vụt vù vù chung quanh chàng thành một cái lưới bằng thép. Tuệ Chân ngồi trên xe luôn miệng rên rỉ:

- Ca ca! Coi chừng bên tả! ôi! Bên hữu đỒ! Ca ca, tên áo đỏ Ở sau lưng kìa!

Phàn Nhất Chi thi triển Hồ Ðiệp Xuyên Liễu lách vun vút giữa rừng câu liêm như một con bướm vờn những cánh hoa trong vườn. VÕ công của chàng vừa đẹp mắt vừa hiệu quả khiến một tên trong bọn Tùng Hạc Tứ Hữu phải thốt lên:

- Thân pháp đẹp lắm!

Gã bị tên vừa mù mát chửi liền:

- Tam đệ biết gì mà nói! Ðừng có làm nhục hùng khí bọn ta chứ, thanh toán mau lên, tối nay còn phải về Hàng Châu!

Chàng gằn giọng:

- Chư vị là người của Lâm lệnh nương?

Tên mù đã lui vào vệ đường không tham chiến cười ha hả:

- Người của ai tiểu tử biết làm chi? Hà hà... sắp chết đến nơi còn hỏi lăng nhăng!

Trong lúc đối đáp chàng vừa đón đỡ các đòn tấn công của những tên Tùng Hạc Tứ Hữu còn lại. Ðánh trên ba mươi hiệp mà vẫn chưa làm gì được chàng, tên mặc áo đỏ nóng nảy nói:

- Vạn đại ca! Sao không gọi Qua trưởng lão đến thu thập nó cho rồi?

Thì ra tên mù mắt họ Vạn là đại ca của cả bọn, gã như sực tỉnh móc trong túi ra một chiếc kèn nhỏ bằng ngón tay cái đưa lên miệng thổi liền. Tiếng còi phát ra âm hanh hết sức kỳ dị. NÓ ré lên dài từng chập như tiếng rắn kêu nhưng sắc hơn và lảnh lót hơn. Quả nhiên sau thoáng chốc một lão già gầy gò xuất hiện. Lão cao lêu khêu như một cây trúc và cầm trong tay chiếc thiết trượng cũng cao không kém có treo lủng lăng mấy quả cầu Ở phía trên.

Lão đúng là Qua trưởng lão có giọng nói hết sức trầm hùng chứng tỏ nội lực hỏa hầu của lão không phải tầm thường:

- Bọn ăn hại đái nát có tránh ra không. Qua trưởng lão đâu thèm ỷ chúng hiếp cô! Ðể tiểu tử đó mình ta xừ trí được rồi.

CÓ lẽ lão quá tự tin vào công lực của mình nên giọng nói có một vẻ kiêu ngạo điên cuồng.

Ba tên đại hán thu câu liêm lùi ra liền. Qua trưởng lão dậm chân nhảy tới quạt luôn thiết trượng vào đầu chàng. Chàng chưa biết lão già này là ai nhưng nghe giọng nói hiu hiu tự đắc đã không có chút cảm tình liền xuống tấn cúi rạp đầu né thiết trượng rồi dùng trảo công bấu liền vào mấy quả cầu vũ khí với ý định áp đảo lão chơi. Mấy quả cầu này thật lạ lùng, chúng dính vào thiết trượng bằng những sợi xích mỏng manh nhưng lại có mắt. Khi bàn tay vươn trảo của Phàn Nhất Chi sắp bấu trúng, nó đột nhiên lắc qua như biết tránh đồng thời quả cầu thứ hai gõ tiếp liền đẩy bật tay chàng ra.

Những quả cầu này tuy nhỏ nhưng đều bằng thép cứng, nếu đập trúng tay ắt nát cả mấy đầu ngón tay liền.

Muốn biểu diễn võ công với bọn cường đạo này, chàng nhanh nhạy lật ngang bàn tay chuyển thế chụp luôn quả cầu thứ hai vừa đập tới. Thiết trượng lắc nhẹ định đâm thăng tới nhưng tay chàng đã nắm được quả cầu nên nó không sao động đậy được nữa. Qua trưởng lão hơi kinh ngạc khi thấy kình lực đối phương sung mãn đến vậy, lão hét to:

- Hãy coi Phá Vân Lực đây!

Người lão bung lên như một chiếc bong bóng, đánh luôn song quyền về phía chàng, lão đã buông thiết trượng nhưng nếu chàng cứ nắm quả cầu dính vào thiết trượng cũng sẽ không còn tay đỡ song quyền của lão nữa nên chàng đành buông. Nhưng trước khi buông thiết trượng ra, Phàn Nhất Chi dùng sống tay chặt mạnh vào thiết trượng khiến nó bật ngược lên đánh cán vào gáy của Qua trưởng lão đồng thời chàng dơ song quyền lên đỡ quyền của đối phương.

Kể thì lâu nhưng hai người xuất thủ nhanh như chớp mắt, chỉ nghe một tiếng "bốp" khô khan, hai quyền đụng nhau, Qua trưởng lão lùi lại mặt tái nhợt:

- Các hạ... các hạ... nhỏ tuổi mà sao hỏa hầu sung mãn thế?

Lão già thốt lên câu ấy tức là đã hoảng sợ rồi. Phàn Nhất Chi không đáp cúi xuống lượm cây thiết trượng lên:

- Trưởng lão có cần nhận lại vũ khí? Và chúng tôi có thể tiếp tục hành trình được chứ?

Qua trưởng lão vọt người tới đỡ lấy thiết trượng, lão đáp tuy không còn giọng kiêu ngạo nữa nhưng vẫn cứng rắn:

- Lệnh Ở Yên Kinh là các hạ phải dừng xe lại đây!

vừa đoạt lại chiếc thiền trượng, lão múa liền xông thăng tới hô to:

- Tùng Hạc quý hữu, hãy mang giây trói tiểu tử lại. Lần này lão không đám một mình đối phó với chàng nữa mà gọi cả đám anh em họ Vạn cùng xông vào.

Phàn Nhất Chi lùi đến sát xe ngựa, chàng rút thanh trường kiếm án ngữ Ở cái cửa nhỏ bên trong có Tuệ Chân. Giọng chàng trầm trọng:

- Hôm nay vãn sinh không muốn động thủ, chăng qua vì bị chư vị ép buộc. Xin đừng trách!

ánh kiếm lóe lên như những đường chỉ thép. Tên tam ca cũng mặc áo đỏ rú lên buông rơi câu liêm đánh "xoảng" xuống đất, bả vai hữu bị một vết kiếm kéo dài đến tận hông. Gã hốt hoảng lùi lại quên cả nhắc vũ khí. Nghe tiếng hét, Vạn đại ca mù mắt hỏi:

- Sao đó? Giọng hét của thằng nào đó? Tam đệ phải không?

- Dạ! Ðệ bị trúng kiếm sắp rụng cánh tay rồi!

Gã họ Vạn chẳng những không an ủi mà còn nạt nộ:

- Cụt một tay sao bằng ta mù cả hai mắt! Còn thấy là còn phải đánh.

Xông vào đi!

Tam đệ của gã biết gã mù nên lăng lặng rút êm vào một bụi rậm nhăn nhó băng bó vết thương.

Qua trưởng lão thấy Phàn Nhất Chi xuất chiêu huyền ảo quá, gắng gượng cười gằn:

- Các hạ cao cường thật! Xin được thọ giáo!

Thiết trượng chuyển động như thác đổ xuống thác. Lần này lão sử dụng cả hai đầu, lúc đánh đầu này lúc chuyển ngược đầu kia múa tới tấp như chong chóng.

Phàn Nhất Chi thầm nghĩ: "Hôm nay ta không thi triển hết võ công tuyệt học e khó đưa Tuệ cô nương thoát khỏi nơi đây được." Chàng dựng thăng mũi kiếm lên trời nói to:

- Lão trượng tha lỗi. Buông gậy xuống đi.

Không biết kiếm ảnh đi bằng đường nào mà đã cắm phập vào bàn tay cầm cán thiết trượng của lão họ Qua. Lão tái mét thần sắc thả rơi thiết trượng liền và ôm vội lấy bàn tay đẫm máu:

- Tên tiểu tử thủ pháp quái dị thật! Kiếm ảnh dường như Vô hình?

Phàn Nhất Chi cười nhẹ:

- Kiếm học của Huyền Công kiếm môn dựa trên giáo lý phật học. Lấy không tướng chế ngư hữu tướng... Cái gì không có làm sao nắm bắt được?

Và đã không có còn sợ mất đi đâu được nữa?

Qua trưởng lão cúi đầu:

- Bái phục! Bái phục! Rất tiếc lệnh của Lâm lệnh nương là các hạ phải dừng xe lại đây nhưng chúng ta không đủ uy lực thi hành. Vì tâm phục các hạ nên xin dặn một lời: các hạ không nên đến Yên Kinh.

Phàn Nhất Chi ương ngạnh:

- Ta không thích nghe lệnh của ai cả. Vả chăng, nếu không về Yên Kinh thì cô nương đây làm sao chữa trị?

Lão già tròn xoe mắt:

- CÔ nương nào đâu?

Chàng biết mình lỡ lời đành chỉ vào xe:

- CÔ nương bằng hữu quê Ở gần Yên Kinh.

Lão tần ngần một lúc rồi phất tay áo:

- Thôi cho các hạ lên đường:

Tên mù họ Vạn nghe lão nói câu này phản ứng liền:

- Lão... Lão... Không còn nhớ lệnh của Lâm nữ chủ ư?

Lão cười khan:

- Nhớ chứ, nhưng ngươi bắt ta phải làm gì bây giờ và sao ngươi không làm gì?

HỌ Vạn lúng túng như ngậm hột thị:

- Ơ Ơ phen này chắc b ì rơi đầu vì ki ếm của nữ chủ rồ i... hừ... hừ.....

đằng nào cũng chết... Hãy đợi ta đấy!

Gã quay ngoắt lại:

- Ði thôi các huynh đệ. Các huynh đệ muốn chết vì tay Lâm nữ chủ không?

Cả bốn lục tục kéo đi để một mình Qua trưởng lão đứng lại. Lão khẽ liếc Phàn Nhất Chi:

- Bọn này không để yên cho các hạ đến Yên Kinh đâu, các hạ hãy tế tâm.

Chàng bước lên xe:

- Ða tạ trưởng lão. Xin từ giả!

Tuệ Chân chúm chím cười nhìn chàng giật mạnh giây cương. Mấy con ngựa lồng lên sải bốn vó. Nhanh như một chiếc chong chóng, Qua trưởng lão đảo thân pháp một vòng quanh bốn con ngựa. Mỗi con đã bị ghim một mũi ám khí nhỏ như cây kim dưới ức. Tuệ Chân không để ý đến nhưng Phàn Nhất Chi chép miệng:

- Không biết lão định giở trò gì thế? Hừ! Lão không ngăn cản chúng ta là được rồ i!

Chàng cũng chưa khám phá ra dưới ức của bốn con ngựa đã bị dính ám khí của lão già họ Qua nên cứ bình thản ra roi. CÓ lẽ nhờ ngựa còn tơ chưa bị thấm thuốc nên vẫn đi được một đoạn khá xa nữa.

Cho đến gần chập tối thì Phàn Nhất Chi mới phát hiện đột nhiên cả bốn con ngựa dều bắt đầu khục khắc rồi từ từ chậm hắn vó lại. Tuệ Chân nóng ruột:

- Mấy con vật này định giở chứng gì thế này?

Cả hai đang Ở giữa đường núi, chung quanh không có một bóng nhà.

Phàn Nhất Chi đành dừng cương bước xuống. Chàng xem xét tỉ mỉ từng con một và phát giác ra bốn mũi độc tiêu ngay. Chàng cầm bốn mũi tên giơ lên:

- Lão họ Qua đã bí mật ám sát con ngựa chúng ta rồi. Chúng ta biết làm sao?

Tuệ Chân hốt hoảng:

- Ca ca... ca ca... vì tiểu muội mà gian khổ quá. Biết thế này ca ca đừng đưa tiểu muội về Yên Kinh có lẽ còn hay hơn.

Phàn Nhất Chi nhảy vọt xuống xe ngựa vì chàng không biết trả lời sao.

Chàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh quan sát địa thế, đột nhiên thấy dưới chân núi hai bóng người đi nhanh như bay lên. Chàng cả kinh nghĩ thầm:

"Giữa vùng núi non cô quạnh thế này hai người này là ai? Nhìn thân pháp nhẹ nhàng kia ắt không phải là dân núi bình thường rồi... " Chàng vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn hai người đang phi thân lên, thấy thân hình hai người này mảnh khảnh và cùng mặc áo màu đỏ rực như lửa.

Chỉ thoáng chốc, hai bóng người mảnh khảnh kia đã lên tới gần. đó là hai thiếu nữ quần áo giống nhau nhưng dung mạo lại khác hắn. Cả hai chưa tới gần đã quát to:

- Tiểu tử kia đừng chạy nữa!

Phàn Nhất Chi hết sức kinh ngạc, chàng chú ý xem hai thiếu nữ quát như thế với ai, nhưng thấy hai thiếu nữ đều nhìn thăng vào mặt mình, chàng giật nảy người lên: hai thiếu nữ ấy một đẹp một xấu. Người đi trước xấu xí không thể tưởng tượng nổi, hai mắt lồi và to như hai cái chuông sắp sửa nhảy ra khỏi ngoài hốc mắt, mồm to, môi dày lộ ra răng lẫn lộn. Ban đêm mà gặp người như thế này không ai dám tin là người. Còn thiếu nữ thứ hai lại đẹp tuyệt trần so với nàng trước thật là một trời một vực. Tóc nàng xõa tung trong gió, mướt và óng ả như những sợi tơ. Nàng tủm tỉm cười với Phàn Nhất Chi:

- Tiểu tử này ngoan ngoãn lắm.

Té ra nàng ta tưởng chàng đứng lại vì tiếng gọi của hai nàng. Chàng thấy vẻ xinh đẹp dịu dàng của nàng cũng muốn cười đáp lại, nhưng nhớ đến chữ "tiểu tử,, mà nàng dùng gọi mình, chàng lạnh lùng:

- Nhị vị cô nương gọi tại hạ dừng lại chăng hay có việc gì muốn chỉ bảo?

Mặt thiếu nữ xấu xí nhăn nhó trông càng hết sức dị dạng, giọng nàng Ổ ề như tiếng đàn ông:

- Ta có gọi ngươi đâu?

Phàn Nhất Chi ngẩn người, đang định lên tiếng hỏi lại thi thiếu nữ rất xinh đẹp kia cười khanh khách xen vào:

- Này tiểu tử, gặp đại tỷ của ta đây thì nên tuân phục đi là hơn. Vừa rồi chính ta gọi chứ có phải đại tỷ của ta đâu?

Nàng vừa nói vừa tiến đến gần Phàn Nhất Chi.

Thiếu nữ xấu xí bỗng thất thanh la lên một tiếng, nhún vai một cái như mũi tên lướt qua người Nhất Chi đi luôn.

Phàn Nhất Chi thấy vậy thắc mắc Vô cùng, nghĩ bụng: "Không biết nàng ta định làm cái trò gì mà chưa kịp hỏi tới đã vội bỏ đi rồi?" Ðột nhiên chàng bỗng nghe phía sau có tiếng động khác lạ. Lúc này võ công của chàng đã lên tới tuyệt đỉnh nên chỉ hơi có một tiếng gió động nhẹ nhàng cũng hay biết liền. Chàng biết người đó đang dùng hai ngón tay tấn công lén yếu huyệt Ở sống lưng của mình và có lẽ người ấy là thiếu nữ xấu xí kia cũng nên. Thế công này nàng đã dùng hết công lực ra tấn công nên mới có tiếng gió động như thế.

Phàn Nhất Chi liền thi triển Hồ Ðiệp Xuyên Hoa. Chỉ thấy người chàng như một cái bóng xanh thấp thoáng, chàng đã lướt ra ngoài hai thước, rồi lại bỗng khẽ xoay người lướt sang cạnh đó ba bước nữa. Lúc ấy thiếu nữ xấu xí đã biến thành Ở trước mặt chàng rồi. Chàng không có vẻ gì tức giận, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Tôi với cô nương không quen biết oán thù, lẽ nào nở ra tay như thế?

Thiếu nữ xấu xí không thèm trả lời chàng, đưa mắt nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp vừa cười vừa nó i:

- Ngọc Cơ, em mau ra đứng phía sau y, đợi chị ra lệnh!

Thiếu nữ xinh đẹp tên Ngọc Cơ dường như rất sợ thiếu nữ xấu xí, không đợi lời thứ hai, vội vã phi thân tới phía sau của Phàn Nhất Chi ngay và vẻ mặt cũng cố giữ vẻ nghiêm nghị chứ không tươi cười như trước nữa.

Phàn Nhất Chi hết sức hoang mang không hiểu hai thiếu nữ một đẹp một xấu này định làm gì chàng Ở giữa chốn hoang vu này? Chàng vội quay đầu lại phía thiếu nữ xinh đẹp, thấy nàng ta đứng hướng về mình nhưng lại cúi đầu nhìn xuống xác những con ngựa vừa ngã gục. Nàng bỗng "ủa" rất khẽ kháng và quay người cất giọng oanh vàng:

- Chị Ngọc Thể, đây có phải là...

Thiếu nữ xấu xí có tên rất trái ngược là Ngọc Thể lại quát lên:

- Ngọc Cơ, đừng hỏi nữa! Hãy nghe lệnh của chị!

Phàn Nhất Chi lộ vẻ ngạc nhiên, chàng thấy thiếu nữ xinh đẹp nhìn những xác ngựa, phản ứng của nàng chỉ là cau đôi mày xinh đẹp. Lòng chàng thầm nghĩ sao trời đất lại sắp đặt một người rất nhu mì diễm lệ là chị em với một người xem ra rất xấu xa độc ác như thế?

Ðột nhiên chàng nghe thấy thiếu nữ xấu xí thét lên một tiếng và chàng bỗng thấy mắt mình hoa một cái, thiếu nữ ấy đã Ở chỗ cách mình hơn trượng cứ chạy vòng quanh hoài. Chàng vội vận chân khí lên hai cánh tay bảo vệ phần trước ngực. Ðột nhiên chàng lại nghe thấy một tiếng thét nữa nổi lên Ở phía sau, thiếu nữ đẹp tên Ngọc Cơ bắt đầu chạy vòng quanh chàng như thế.

Phàn Nhất Chi vội xoay ngang người giở song quyền lên, hai chưởng tâm của chàng đều hướng về hai thiếu nữ, mồm quát hỏi:

- Nếu nhị vị cô nương muốn đấu với tại hạ thì cũng nên cho tại hạ biết lý do trước chứ!

Ngọc Thể khẽ nhún vai đáp:

- Ngươi đã sắp vào địa hạt Yên Kinh mà nhìn thấy màu áo đỏ của bản cô nương chăng lẽ ngươi không hiểu hay sao còn phải hỏi?

Nghe nàng ta nói thế, chàng vội thâu quyền pháp, ngơ ngác:

- Tại hạ nào biết cô nương có dụng ý gì? Xin cô nương nói rõ, màu áo đỏ là màu áo gì?

Ngọc Thể trợn ngược đôi lông mày giận dữ quát lớn:

- Ngươi thực không biết hay là giả vờ như thế?

Chàng vẫn ngạc nhiên:

- Tôi thực... quả không biết.

Chàng vừa nói tới đó thi Ngọc Thể đã nhanh như gió lướt tới trước mặt giơ song chỉ ra như hai cây kích và chìa mấy ngón tay ra có gió kêu "vù, vù,, nhằm yếu huyệt Ở vai trái chàng đâm tới còn tay trái của nàng thì nhằm trọng huyệt Ở đan điền của chàng xỉa xuống.

Phàn Nhất Chi cả giận vừa vận hơi lấy sức đã nghe Ở phía sau có tiếng gió động, chàng đoán chắc thiếu nữ xinh đẹp cũng ra tay tấn công mình rồi.

Phải công nhận đối phương tấn công mau quá, không kịp để chàng vận công lên chống lại, chàng đành phải khom người hóp bụng để tránh hai thế công của Ngọc Thể đồng thời dỡ liền Cái Bang Di Công nhanh như cắt bước chéo sang bên bốn bước.

Hai thiếu nữ chỉ thấy bóng áo xanh thấp thoáng chàng đã mất dạng. Ngọc Thể đột nhiên tươi cười thâu thủ pháp khẽ quát Ngọc Cơ:

- Ðược rồi! Ðược rồi! Ngọc Cơ, em dừng tay lại đi.

Ngọc Cơ dừng tay liền, hớn hở hỏi:

- Chị đoán rất đúng, y... quả thực... y là...

Phàn Nhất Chi nghe vậy càng thắc mắc thêm, vội dừng chân lại ngẩn đầu lên nhìn đã thấy thiếu nữ xấu xí nhếch môi cười, từ từ tiến lại gần:

- Ðại huynh đừng giả vờ như thế nữa, chị em chúng tôi đã đợi chờ đại huynh từlâu...

Phàn Nhất Chi thấy nàng ta cười lại còn xấu ma chê quỷ hờn hơn. Chàng nhắm mắt lại trầm giọng:

- CÔ nương nói gì vậy? Quả thực tại hạ không hiểu tí gì.

Thiếu nữ xinh đẹp lướt tới gần đứng cất giọng thỏ thẻ:

- Chị em chúng tôi nào phải những người ngu xuẩn đâu mà không nhận ra. Phải chăng đại huynh là cao đồ của chưởng môn nhân Cái bang TỔ đại hiệp?

Phàn Nhất Chi thở phào một tiếng. Thì ra hai thiếu nữ đã lầm chàng là cao đồ của TỔ Ðại vì quả thực chàng vừa thi triển Cái Bang Di Công là tuyệt chiêu của Cái bang. CÓ lẽ nhìn thấy bộ pháp của chàng, hai nàng đã lầm rồi chăng?

Cói đầu suy nghĩ một chút, chàng đáp:

- Nhị vị cô nương lầm rồi, tôi nào được có cái hân hạnh ấy...Nhưng hai nàng vẫn khăng khăng:

- Ðại huynh đi đâu xin cho chị em tôi biết, may ra giúp gì được chăng?

Chàng mừng rỡ:

- TÔ định đi Yên Kinh, đến đây rủi thấy bốn ngựa đều lăn ra chết. Giữa sương lam chướng khí thế này tôi e không tiện cho người bằng hữu...

Nàng kinh ngạc hỏi:

- ủa! Còn ai nữa đâu?

Chàng lúng túng:

- Tôi còn có... có người nữ bằng hữu trong xe kia.

Chàng chỉ vào chiếc xe, gương mặt đẹp của Ngọc Cơ biến đổi một cách lạ lùng kín đáo nhưng chàng không để ý, trong lúc Ngọc Thể dục dã:

- vậy kêu nàng ra đi, chúng ta còn về nhà nghỉ ngơi, trời sắp tối rồi đó.

Chàng vẫn còn lúng túng:

- Thú thật với nhị vị cô nương, chúng tôi chỉ muốn lên đường càng sớm càng tốt. Bụng dạ nào mà nghỉ ngơi. Quanh vùng này có cách nào tìm ngựa?

Ngọc Cơ châm biếm:

- Chắc đi cùng mỹ nhân nên đại huynh gấp gáp quá thể? Hoặc là lệnh hỏa tốc của Cái bang?

Chàng đành thú thật:

- Tại hạ có bổn phận đưa nàng về quê nhà Ở Yên Kinh vì nàng bị bại liệt chứ có phải vì lệnh của ai đâu?

Trời cũng vừa sụp tối, Ngọc Thể quyết định:

- Chúng ta đành phải về nghỉ đêm nay. Giờ này còn biết mua ngựa Ở đâu?

Tuy rất nóng ruột nhưng Phàn Nhất Chi cũng đành cõng Tuệ Chân theo về nhà của hai chị em lạ lùng này nằm dưới chân núi.

Thực ra gọi là nhà hơi quá đáng. ÐÓ chỉ là một gian chòi trống trước trống sau với một mặt sàn dài trên đó sử dụng vào mọi việc ăn ngủ. Khi Phàn Nhất Chi thắc mắc:

- chỗ Ở của nhị vị chật chội thế này, chúng ta biết tạm ngụ vào đâu?

CÔ chị Ngọc Thể xấu xí cười nhăn nhó:

- Ðại huynh đừng lo, đêm nay chúng tôi nhường hẳn căn nhà này cho đại huynh và Tuệ cô nương đó. Chị em chúng tôi có việc bận không Ở nhà.

* * *

Phàn Nhất Chi đang nằm mơ màng chờ đợi trời sáng bỗng thoáng nghe có tiếng động lạ ngoài nhà. Tập trưng thính lực chàng nghe rõ có bước chân rón rén lại gần. Hình như có nhiều bước chân chứ không phải một. Giọng nói tuy cố kềm trong miệng nhưng chàng vẫn nghe rõ vì nó rất quen thuộc:

- Cả hai đều nằm trong đó.

Tiếng đáp trầm hơn:

- Nhị vị hãy cẩn trọng, võ công của tiểu tử họ Phàn không phải tầm thường đâu.

Chàng nghĩ thầm: "Không biết nhị vị cô nương kỳ dị này dẫn bọn nào về định làm gì ta? CÓ lẽ chúng dám hỏa thêu căn chòi này lắm! " Thân ảnh chàng chỉ trong nháy mắt đã tung dậy vọt ra bên ngoài. Dưới ánh sáng mờ đục của vầng trăng sắp lặn, chàng thấy lố nhố một bọn người.

có ba tên cưỡi ngựa đứng Ở xa hơn dường như để điều động. CÔ nàng Ngọc Cơ là người đầu tiên phát giác ra chàng, nàng kêu lên:

- HỌ Phàn kìa các đại ca!

Vừa dứt tiếng, Phàn Nhất Chi đã tới sát bên nàng, trảo pháp chàng vươn ra chớp nhoáng. Ngọc Cơ thân pháp dị biến liền, nàng lách qua một bên rồi khuất sau bụi cây. Ngọc Thể cô nương xấu xí bây giờ đã cầm trên tay một nhuyễn tiên dài thượt. Nàng đánh vào vai Phàn Nhất Chi rồi chuyển thế đánh cong xuống định dùng roi quấn luôn lấy người chàng.

Phàn Nhất Chi hú lên một tiếng đảo lộn ba vòng theo đường roi rồi chỉ thấy thấp thoáng vạt áo xanh, chàng áp sát vào người Ngọc Thể, trảo công bấu chặt lấy vai nàng đồng thời hô lớn:

- Buông roi!

Ngọc Thể la "oái" một tiếng, roi tuột ra khỏi tay. Nghe tiếng kêu đau của nàng, gã trung niên gần đó vụt thân lại:

- Tiểu tử họ Phàn kia! Chi đàn Hồng ÐÔ môn của Phục Hồng hội đã bao vây hết vùng này rồi! Không thoát được đâu!

Gã huy động song chùy lởm chởm những gai tấn công liền. Phàn Nhất chi lại thi triển Cái Bang Di Công, chỉ thấy thoáng bóng chàng vụt qua vụt lại mà song chùy không cách nào đánh trúng. Bỗng người trên ngựa phi gần lại phi thân xuống sát cạnh gã chộp tay gã lại:

- Tứ đệ Hồng ÐÔ môn, hãy dừng tay!

Thoạt đầu Phàn Nhất Chi tưởng cả hai là cùng đồng bọn, ai ngờ khi gã trung niên nghe tên cưỡi ngựa mặc áo vàng nói vậy xoay song chùy lại đập vào hắn liền. Tên áo vàng cứ đứng yên đưa đầu hứng song chùy nghe đến "cộp,, một tiếng, cười khan:

- Tứ đệ Hồng ÐÔ môn! Không biết ta là Thiết Ðầu lão nhân sao? Phàn Nhất Chi là người của Cái bang, các hạ định chiếm đoạt mất ư?

Hắn nói giọng như Phàn Nhất Chi đã nằm trong tay hắn rồi vậy. Tên trung niên sử dụng cặp song chùy không chịu nhịn, gã tuy ngạc nhiên vì không hiểu đối thủ sử dụng pháp môn gì mà chùy đập vào đầu không sao nhưng gã nhanh nhẹn rút trong lưng áo ra một lưỡi liễu diệp dài hơn thước, giọng lạnh lùng:

- Hay lắm! Ðúng là thiết đầu nhưng hãy nếm thử mũi nhọn này xem sao!

Bây giờ tay hữu gã nắm một lúc hai quả chùy còn tay trái sử dụng lưỡi đao lá liễu mỏng dính. Gã vân múa vũ khí vùn vụt chứng tỏ nội lực của gã khá cao cường. Thiết Ðầu lão nhân gầm lên:

- Hồng ÐÔ môn hí lộng trước mặt ta là liệu thần xác đó. Lão mỗ bình sinh chưa để ai áp đảo đâu!

Hai tay lão múa song quyền tiến dần tới đối phương. Mặc dù trong tay không có một tấc sắt nhưng xem ra lão không có chút gì nao núng. Khi vừa đến gần tự nhiên song quyền có vẻ chậm lại, lão từ từ giơ cánh tay lên, mặt lộ sát khí nhằm Thiên Linh huyệt của gã Hồng ÐÔ môn vỗ mạnh xuống.

Nói thì chậm nhưng động tác của lão lúc ấy nhanh nhẹn như điện. Phàn Nhất Chi đã nhanh nhẹn như một mũi tên nhảy xổ tới giương hai cánh tay ra rồi chập lại bổ mạnh xuống một thế.

Trong tiếng cười ha hả của tên Hồng ÐÔ môn, cát bụi bay mù mịt, người của lão Thiết Ðầu đã bị song chưởng rất lợi hại của Phàn Nhất Chi đánh bật ra xa ngoài hơn ba trượng, mép lão rỉ ra mấy giọt máu.

Lão loạng choạng đứng không vững, miệng ấp úng thảng thốt:

- Phàn công tử... ta đánh tên Hồng ÐÔ môn là để cứu công tử... sao...

sao...

chàng cười gằn:

- Lão nhân cứu ta là để bắt ta về cho Tử Chiêm viện xừ trí phải không?

Thế có hơn gì ta bị chết dưới tay của gã Hồng ÐÔ môn này?

Chàng dừng tay lại một chút nhìn gã Hồng ÐÔ môn mặt mày xám ngắt đánh rơi cả lưỡi đao lá liễu, rồi thở dài:

- Lần đầu tiên ta gặp Hồng ÐÔ môn, không biết có oán cừu gì mà các hạ định hại ta?

Gã Hồng ÐÔ môn hơi ngập ngừng:

- Chi đàn chưởng môn Hồng ÐÔ môn là Ðảo Chấn chân nhân Ở Tử Chiêm viện ngoài Nhạn Môn quan, các hạ không nhớ sao?

Phàn Nhất Chi tỉnh ngộ liền, chàng cúi đầu:

- Té ra là vậy. Quả rắc rối thật. chỉ xin đưa Tuệ cô nương về Yên Kinh yên ổn rồi ta về quê làm gã nông phu có lẽ an thân hơn.

Gã Hồng ÐÔ môn giọng nhỏ hắn đi:

- Dù sao tôi cũng vừa thọ ân các hạ. Hôm nay chắc chưa thể giết các hạ được!

Gã quay lại phía Ngọc Thể, Ngọc Cơ:

- Nhị vị đại tỷ! xin cáo lỗi cùng lệnh nghiêm, hẹn hôm khác sẽ xin vâng mệnh!

Gã ngoắt thân pháp một cái đã vượt ra xa. Phàn Nhất Chi lại hiểu thêm một chuyện nữa: Hai cô nương kỳ dị này là con gái của Ðảo Chấn chân nhân Chàng tiến lại gần hai nàng:

- Việc tôi hạ thủ lệnh nghiêm trong Tiểu Tử Chiêm viện là chăng đặng đừng và ngoài ý muốn, xin nhị vị cô nương thông hiểu cho, thực tâm tôi không có oán thù gì với Ðảo Chấn chân nhân.

Giọng nói của nàng Ngọc Thể gắt gỏng:

- Giết người rồi tự bào chữa ai mà làm không được. Ngọc Cơ, em hãy cùng chị Hoạch Thiên Kiếm Vân Pháp trị họ Phàn đi!

Ngọc Cơ dường như miễn cưỡng nhưng vì quá sợ đại tỷ nên lớn tiếng đáp:

- Xin vâng!

Nàng vọt vào trong căn chòi, trong chớp mắt đã trở lại với một cái lưới giống như lưới đánh cá nhưng nhỏ hơn sợi tơ, mềm nhuyễn hơn. Ngọc Thể hỏi em:

- CÔ nương họ Tuệ còn ngủ chứ?

Ngọc Cơ hơi nháy mắt về phía chị:

- Em đã trói cô nàng luôn vào cột nhà rồi, chị em mình cứ yên tâm với tiểu tử này.

Không hiểu sao nàng lại đổi cách gọi chàng bằng "tiểu tử" một cách khinh miệt như thế.

Ðột nhiên thân pháp hai chị em chuyển động dần dần mau lẹ phi thường, mỗi người cầm một đầu cố ý giăng ra bắt cá. Phàn Nhất Chi thi triển Cái Bang Di Công định thoát ra ngoài vòng vây của hai thiếu nữ, nhưng lạ lùng là cô em Ngọc Cơ cứ bám sát lấy chàng như hình với bóng. Thân pháp nàng cũng hết sức ảo diệu đến độ Nhất Chi không thể ngờ được.

Ðang đối phó với hai chị em đột nhiên trong căn chòi vọng ra tiếng rên rỉ:

- Phàn ca ca ơi! Hãy mở trói cho tiểu muội mau đi, không tiểu muội cắn lưỡi chết cho rồ i!

Tiếng rên rỉ ấy khiến chàng càng rối trí. Chàng vừa chạy vừa cố tiến sát đến căn chòi nói vọng vào:

- Tuệ tiểu muội đừng nói nhảm! Chờ tôi một chút tôi vào ngay bây giờ đây chàng hấp tấp vận thêm nội lực cố chạy thật mau mong thoát khỏi sự kềm tỏa của hai cô nàng Ngọc này nhưng chính vì sự rối trí quá nên bộ pháp của chàng có hơi rối loạn. Thoáng một chút chân chàng đã vấp phải lưới loạng choạng hai ba bước. Chàng chưa kịp chuyển thế thì tấm lưới kỳ ảo xiết chặt lại. CÔ chị Ngọc Thể cười reo lên:

- A! Ðã bị chộp rồi!

ánh kiếm xoẹt tới yết hầu chàng liền, nhưng cô em cũng vội hét lên:

- Ðại tỷ dừng tay! Không nhớ Hồng ÐÔ môn đang chờ chúng ta ư?

Nàng dùng lưỡi kiếm ấn vào yết hầu Phàn Nhất Chi:

- Hôm nay là ngày Hồng ÐÔ môn làm lễ tế gia gia ta đấy. Hãy theo chúng ta lên đỉnh núi!

Nhất Chi lo sợ cho mình thì ít mà lo sợ cho Tuệ Chân nhiều hơn. Chàng vội hỏi:

- Thế còn Tuệ cô nương thì sao?

Nàng đáp:

- Cứ để Tuệ cô nương Ở đây. Ðây là địa giới của Hồng ÐÔ môn, đứa nào dám léo hánh tới?

Hai thiếu nữ tiến lại thắt những gút lưới rồi cứ thế cầm đầu dây dẫn Phàn Nhất Chi lên núi.

Trên đỉnh núi cao chót vót, ba người đang dẫn nhau lên thì đột nhiên Ở chỗ sườn núi có một cái bóng đen xuất hiện giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi thăng lên trên đỉnh núi nhanh như điện chớp.

Trên đỉnh núi có một nơi nhô ra vừa rộng vừa bằng phăng không khác gì một bãi đất trống. Người ta thường gọi những chỗ rộng như bãi đất này là Thạch Bình.

Phía sau Thạch Bình có một cái hang động thiên nhiên.

Bóng đen nọ hình như rất quen thuộc nơi đây nên khi y lên tới Thạch Bình liền lẽn vào trong hang nọ. Chỗ cửa hang cũng có bóng người đi đi lại lại nhưng không ai ngăn cản bóng đen vừa tới đó cả.

Thì ra đây là chỗ tụ họp của Hồng ÐÔ môn.

Bên trong Thạch động đã có một bóng người bước ra. ánh sáng trong hang động này tuy u ám nhưng người ta vẫn có thể nhìn rõ đại hán vừa to lớn vừa cao kều ấy tay đang cầm một cái thiết quài.

Người mới lên đang tiến vào trong thạch động, trông thấy người cầm thiết quài bước vội ra cung kính vái chào:

- Ớ dưới núi nhị vị cô nương ái nữ của cựu đàn chủ đã bắt được tên tiểu tử sắp giải lên đây, xin ý của đường chủ.

Thì ra đại hán cầm thiết quài chính là Vi Thiếu Minh hiện giữ chức đường chủ Hồng ÐÔ môn mới từ lúc Ðảo Chấn chân nhân cựu đường chủ thọ tử.

Thiếu Minh nghe người nọ nói thế liền hất tay áo làm hiệu cho y rút lui rồi trở vào trong hang động liền.Trong hang động tối om mà Thiếu Minh không khác gì con mèo lướt nhanh như bay chứng tỏ võ công của y rất huyền ảo. Ðường đi trong hang ngoằn ngoèo một đoạn dài rồi đến một nơi ánh sáng rực rỡ khác thường. Nơi đây giống như một đại sảnh của tòa dinh thự nào đó vì ánh sáng mặt trời rọi vào rất chói chang và cách bài trí Ở bên trong cũng rực rỡ theo phong cách đại gia quyền quý. Những chiếc ghế bọc nệm gấm trải dài suốt chân vách đá. Chính giữa là bộ thập bát ban vũ khí sáng chói như rất thường được lau chùi chăm sóc.

Vi Thiếu Minh đến gần một cái giá treo chiếc chuông đồng vĩ đại. Y giơ dùi đập liên tiếp vào đó những hồi chuông vang động.

Cả thạch động im lặng như cựa mình thức dậy. Bọn võ sĩ Hồng ÐÔ môn trong các ngõ ngách tuôn ra tấp nập kéo vào tòa đại sảnh thiên nhiên. Ngồi trên một chiếc nệm cao vượt lên khỏi các dãy ghế khác. Thiếu Minh gác chiếc thiết quảy ngang bắp vế oai nghi truyền lệnh:

- Hôm nay Hồng ÐÔ môn đã bắt được tên tiểu tử hạ thủ đàn chủ trong Tiểu Tử Chiêm viện khi xưa. Ta triệu tập toàn bộ bản môn đến đây hỏi ý kiến, ta nên xừ hắn cách nào cho xứng đáng?

Trong đại sảnh bây giờ hết sức huyên náo vì hàng trăm lời tranh cãi.

Những tiếng tranh cãi đang vang dội vào vách núi thì phía bên ngoài có tiếng hô vang động:

- Nhị vị Ngọc cô nương đã giải phạm nhân đến!

Vi Thiếu Minh chậm rãi đứng dậy:

- Giải tội nhân vào đây cho quần hùng biết mặt!

Ngọc Thể, Ngọc Cơ cầm đầy dây đẩy Phàn Nhất Chi vào đại sảnh.

Vi Thiếu Minh dồn hết công lực đẩy lời nói rung động khắp hang núi:

- Các anh hùng nghe đây! Khi xưa tiểu tử họ Phàn này đã dùng Ðộc Thoa ảnh giết chết đàn chủ chúng ta trong Tiểu Tử Chiêm viện, nay ta phải xừ trí hắn ra sao để đàn chủ ngậm cười nơi chín suối?

Cả bọn võ sĩ ồn ào, có tiếng nói vọng lên:

- Hãy dùng độc tiêu với hắn như hán dùng với đàn chủ!

Nhưng rồi có lời phản đối ngay:

- Không được! Nếu dùng độc tiêu hắn chết liền thì có gì là khoái trá? Ta phải dùng cách nào để hắn ngoắc ngoải đau khổ hàng năm trời mà không chết được mới đáng vuốt mắt cho đàn chủ.

Tiếng nói ồn lên đồng tình:

- Phải! Phải! Hãy dùng cách nào khiến hắn đau khổ hàng năm trời mới được!

Vi Thiếu Minh dơ thiết quài lên ra hiệu cho quần hùng yên lặng rồi gằn từng tiếng:

- Ta dùng Thiếu âm Hổ Cáp Tán được không bằng hữu?

Cả bọn lại lên tiếng ồn ào:

- Ðược! Ðược! Ðường chủ hãy cho hắn uống Thiếu âm Hổ Cáp Tán cho hắn nửa sống nửa chết trên đỉnh núi này!

Vi Thiếu Minh gọi to:

- Bay đây!

Một đại hán bước ra trên tay đã cầm sẵn một chiếc mâm đồng điêu chạm rất tinh xảo, trên ấy đặt hai lọ sành con và một chung nước lạnh. HỌ Vi quát lên:

- Dẫn tội nhân lại gần.

Ngọc Thể dẫn Phàn Nhất Chi tới trước.

Nhìn vật đặt trên mâm đồng, Nhất Chi biết rằng đó là loại Thiếu âm Hổ Cáp Tán mà tên đường chủ họ Vi vừa nói tới: Không biết công hiệu của nó ra sao mà chúng cho rằng uống vào sẽ nửa sống nửa chết?

Phàn Nhất Chi dõng dạc bước tới. Vi Thiếu Minh thấy thái độ của chàng vẫn không tỏ ra một chút gì sợ sệt, lấy làm tức giận, y quát:

- Tội nhân kia, trước khi uống Thiếu âm Hổ Cáp Tán, ngươi có muốn nói điều gì không?

Phàn Nhất Chi ngước mặt nhìn y rồi quay lại nhìn đám thủ hạ Hồng ÐÔ môn, thật sự chàng không nhìn ai cả, chàng dõng dạc:

- Tại hạ giết đàn chủ trong Tiểu Tử Chiêm viện là chuyện tình cờ, hoàn toàn không thù oán gì với Ðảo Chấn chân nhân. Thực lòng tại hạ không có gì phải ăn năn.

vi Thiếu Minh nổ đom đóm mắt:

- Nhị Ngọc cô nương! Hãy cho hắn uống Thiếu âm Hổ Cáp Tán để hắn im cái giọng ngông cuồng ấy đi!

Ngọc Thể đỡ chiếc mâm đồng khẽ nhón một ve sành thật trọng mở nút.

Nàng đổ vào lòng bàn tay mấy viên thuốc màu hồng nhạt nhỏ xíu. Tiến đến bên Phàn Nhất Chi, ánh mắt nàng lộ hung quang khiến gương mặt nàng méo mó trông rất kinh dị:

- Tiểu tử! Hãy uống ba viên thuốc này!

Ðồng thời với lời nói, nàng đẩy hai tay tới, một tay cầm mấy viên thuốc nhét vào miệng Phàn Nhất Chi còn tay kia chuẩn bị chiêu luôn chung nước để thuốc trôi xuống cổ họng. Phàn Nhất Chi định hất đầu qua tránh thì trảo pháp của ai đó đã nắm chặt lấy gáy chàng. Thì ra gã Vi Thiếu Minh dùng bộ pháp chớp nhoáng nào đó đã đến sau lưng chàng từ lúc nào không biết.

Vì bị bó thân trong lưới vòng, Phàn Nhất Chi không có cách gì để xoay sở cả lại thêm năm ngón tay như vuốt loài thú của Thiếu Minh bóp mạnh hai yếu huyệt Giáng Xạ và Ðại Nghinh khiến chàng phải tự động há mồm ra.

Trong chớp mắt chàng đã nuốt ba viên Thiếu âm Hổ Cáp Tán.

Phàn Nhất Chi nuốt xong thuốc âm thầm điều khí từ huyệt Ðan Ðiền lên để xem phản ứng.

Huyệt mạch vẫn bình thường. CÓ lẽ dược phương chưa phát tán?

Tiếng nói của Vi Thiếu Minh đường chủ lại cất lên:

- Mang hắn quăng vào Tiêm Ðầu Thung. Ðợi ba ngày nữa thuốc ngấm vào cơ thể hắn sẽ biết thế nào là đau khổ.

Cả đại sảnh reo lên cùng một lúc như sấm động.

Ngọc Thể quăng sợi dây lưới cho cô em:

- Em hãy dẫn tiểu tử đến Tiêm Ðầu Thung, chị phải xuống núi xem em họ Tuệ đã chết chưa.

Nàng bắn thân ra ngoài đại sảnh không cần biết Ngọc Cơ có đồng ý hay không, dường như chưa bao giờ nàng thấy cô em gái có ý phản đối những mệnh lệnh nàng cả.

Ngọc Cơ là cô em xinh đẹp dẫn Phàn Nhất Chi ra chỗ gọi là Tiêm Ðầu Thung. Nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Ngọc Cơ, Nhất Chi cũng được an ủi phần nào, chàng chậm rãi bước theo nàng. Tiêm Ðầu Thung là một thung lũng nằm giữa hai vách núi chơm chởm những tảng đá hình mũi nhọn đâm thăng lên trời những những lưỡi kiếm dựng ngược. Chung quanh Tiêm Ðầu Thung, Phàn Nhất Chi vẫn nhìn thấy thoáng những bóng người qua lại như có ý canh giữnơi đây.

Khi dẫn chàng vào sâu trong thung, Ngọc Cơ nói:

- Tiểu tử cứ Ở đây! Nên nhớ chung quanh đây không phải chỉ có toàn núi non đâu! Hồng ÐÔ môn có tai mắt khắp nơi đó!

Khí giữa ban ngày trong thung vẫn bốc lên nghi ngút lạnh thấu xương.

Bông nhiên trước khi bỏ đi, Ngọc Cơ hạ giọng nói:

- Mấy hôm nữa, thân thể nóng nảy ngứa ngáy là Thiếu âm Hổ Cáp Tán bắt đầu phát tán rồi đó. Tiểu tử cứ vận chân khí theo đường kinh Cân Thủ Quyết âm sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Nàng dặn xong câu ấy, giựt mối lưới cho bung ra rồi vội vã quay ngoắt đi liền. Phàn Nhất Chi nghe giọng nói ấm cúng của thiếu nữ trong lòng có hơi hoang mang không hiểu tại sao nàng lại quan tâm đến chàng như vậy? Kinh Cân Thủ Quyết âm là kinh mạch khởi đầu từ ngón tay giữa cùng đi với kinh cân thủ thái âm đi liên kết Ở mé khuỷu tay, lên mé trong cánh tay trên kết dưới nách, đi xuống phân tán ra trước sau, đi dọc theo sườn cụt, mạch nhánh của nó đi vào nách mà sau tỏa ra giữa ngực, hết Ở Vị Khâu. Chàng đã thuộc lòng tất cả các kinh mạch trong thân thể từ lúc học Huyền Công kiếm môn trong Thạch Lâm.

Bị trói người trong lưới nay được giải thoát, Phàn Nhất Chi cảm thấy khoái trá chàng múa một bài quyền cho thư dán rồi bắt đầu vận chân khí theo đường kinh Cân Thủ Quyết âm dù hiện nay trong người chàng chưa có triệu chứng gì khác lạ.

Bỗng bên tai chàng có tiếng hỏi khàn khàn:

- Bị trúng Thiếu âm Hổ Cáp Tán rồi phải không?

Chàng quay lại, Ở bên một mé thạch nham vươn lên khuất sau đám khí núi mù mịt có một bóng người tiến tới. Người nọ đến gần Phàn Nhất Chi mới nhận ra quần áo trên người y đã rách tả tơi như sơ mướp. Ðầu tóc y để dài quá vai và rối bù như đến cả năm nay chưa hề chải gội. Tuy nhiên chòm râu của y lại xanh mướt và đẹp lạ lùng. Chàng kinh ngạc đáp:

- Sao lão tiền bối lại biết vãn bối trúng Thiếu âm Hổ Cáp Tán?

Lão dị nhân hơi cười:

- Vì hai mươi năm trước đây, ta cũng bị trúng một thứ độc như ngươi.

Nhất chi càng kinh ngạc hơn:

- Lão tiền bối nói cũng bị uống Thiếu âm Hổ Cáp Tán? Sao còn sống được đến hai mươi năm? Chăng phải độc dược này làm người ta dở sống dở chết hay sao?

Dị nhân ngửa mặt cười ha hả:

- Bọn Hồng ÐÔ môn tưởng tượng như vậy thôi. Nhưng đời này vẫn có những biệt lệ. Trường hợp ta là một. Khi bị bắt vào đây và trước khi uống Thiếu âm Hổ Cáp Tán, ta đã tinh luyện Dực Tý Công rồi nên các loại thuốc độc này đâu còn tác dụng gì nữa?

Phàn Nhất Chi cố dấu nụ cười hỏi:

- Xin được biết cao danh hàng trạng lão tiền bối.

- Ta là Ðộc BỘ Thần Kình Ở biển Ðông. Năm xưa hai cha con ta theo Lý Tự Thành đánh quân Thanh, chăng may lọt vào tay địch bị bắt vào đây và bị chúng ép phục dược Thiếu âm Hổ Cáp Tán để tàn mạt thân thể. Ai ngờ... hà hà... đúng là Ở đời thường có những bất ngờ thật.

Phàn Nhất Chi kêu lên kinh ngạc:

- Ðộc BỘ Thần Kình? Phải chăng lão tiền bối đã một thời tung hoành Ở biển Quảng Tây?

Lão nghe chàng có biết hành trạng của mình lấy làm đắc chí:

- Tiểu tử có biết tên ta? Chắc cũng đã Ở Lưỡng Quảng chăng?

- Vãn bối cũng có thời gian Ở Lưỡng Quảng, chăng may bị khuất thân chốn này, nay mai Thiếu âm Hồ Cáp Tán phát tán chắc không có hy vọng về lại cố hương.

Ðộc BỘ Thần Kình cười ha hả:

- Tiểu tử đừng quá bi thương như thế! Ðã gặp Ðộc BỘ Thần Kình Ở chốn này là coi như Thiếu âm Hổ Cáp Tán không phát tác được nữa...

Lão đột ngột hỏi:

- Tiểu tử hãy bái ta làm đại sư phụ đi.

Phàn Nhất Chi cung kính đứng dậy:

- Lão tiền bối! Vãn bối rất ngưỡng mộ uy danh lão tiền bối nên có bái lão tiền bối làm sư phụ cũng là điều vinh hạnh thôi. Chỉ e rằng hiện đang ngổn ngang trăm mối...

Ðộc BỘ Thần Kình xoay thân như chớp tới sát bên chàng, tráo pháp nắm lấy gáy chàng liền:

- Ngổn ngang trăm mối gì? Chuyện quái quỷ gì hơn mạng sống của ngươi?

Nhất Chi vẫn bình tĩnh:

- Còn nhiều chuyện hơn mạng sống của vãn bối nửa. Vì có quan hệ tới mạng sống của nhiều người khác nữa. Mai đây toàn dân Hán sẽ nổi dậy đuổi nhà Thanh. Việc ấy không hệ trọng hơn mạng sống của vãn bối sao?

Ðộc BỘ Thần Kình buông tay ra liền, lão lại cười ha ha, đổi giọng thân mật:

- Khá lắm! Hiền khế khá lắm! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ truyền Dực Tý Công cho ngươi, ngươi còn sợ gì Thiếu âm Hổ Cáp Tán nữa.

Phàn Nhất Chi cúi đầu đáp:

- Ða tạ lão tiền bối.

Từ đó hàng ngày Phàn Nhất Chi theo Ðộc BỘ Thần Kình luyện Dực Tý Công. Vì là người thông tuệ khác thường, bẩm sinh lại có năng khiếu đặc biệt về võ thuật, chàng tiếp thu mau đến nỗi lão Ðộc BỘ Thần Kình cũng phải kinh ngạc.

Thỉnh thoảng đôi ba ngày Ngọc Cơ cô nương cũng vào Tiêm Ðầu Thung thăm chàng, mang theo một ít lương thực và tin tức của Huệ Chân dưới núi.

Không biết nàng nghĩ sao nhưng hình như nàng có cảm tình đặc biệt với chàng. Ngọc Cơ vẫn thường thỏ thẻ trấn an chàng:

- Phàn ca chớ lo về Tuệ cô nương. Chị em chúng tôi đủ sức nuôi cô nương ít năm nữa rồi sẽ gửi trả về Yên Kinh như ý nguyện của ca ca.

Tuy rất mang ơn Ngọc Cơ nhưng chàng luôn luôn dấu kỹ chuyện chàng luyện Dực Tý Công cho đến khi Ngọc Cơ lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

- Hình như Thiếu âm Hổ Cáp Tán không có công hiệu với ca ca?

Chàng giả vờ thở dài:

- Tôi cũng không hiểu sao. Hoặc là Vi đường chủ cho tôi uống lầm thuốc rồi chăng?

Ớ trong thung lũng đầy dấy đá tảng và khí núi nên mỗi khi Ngọc Cơ đến thì Ðộc BỘ Thần Kình tránh mặt là việc không mấy khó khăn.

Ngọc Cơ ngây thơ đem tin này báo cho đường chủ Vi Thiếu Minh.

Một hôm y vào Tiêm Ðầu Thung bất thình lình. Bước vào thung y liền dỡ khinh công tuyệt kỹ chạy một vòng quanh liền.

vỉ xuất hiện thình lình nên y phát giác ra chuyện Phàn Nhất Chi đang luyện công với Ðộc BỘ Thần Kình.

Lúc bấy giờ hai người đang ngồi trên đỉnh một thạch nham nhọn cao chót vót Nhìn thấy cách tĩnh tọa của Ðộc BỘ Thần Kình và Phàn Nhất Chi, y đã giật mình:

- Lão già kia là ai vậy?

Ðưa mắt nhìn xuống chân thạch nham, Ðộc BỘ Thần Kình cười khẩy:

- Mới có hai kỷ mà ngươi đã quên ta rồi ư?

Nghe âm thanh, Vi Thiếu Minh vỗ trán, y giật mình thêm một lần nữa:

- ủa! Ðộc BỘ Thần Kình chưa chết mục xương sao?

Ðộc BỘ Thần Kình đứng dậy vươn vai:

- Chết kể ra là một việc khó đó đường chủ à. Hôm nay đường chủ tìm ta có việc chi?

Vi Thiếu Minh không trả lời, đập thiết quài xuống đất một cái thực mạnh rồi dựa thế bay vọt lên đỉnh thạch nham.

Nên biết đỉnh thạch nham này rất nhọn Ở trên đầu, chỉ có hai sư đệ Ðộc BỘ Thần Kình đã không đủ chỗ rồi, nay lại thêm Vi Thiếu Minh nữa, không hiểu y định đặt chân vào đâu?

Nhưng quả thật võ công của Vi đường chủ ảo diệu Vô cùng. Khi thân hình khinh công của y gần tới ngọn thạch nham, y dùng Bích Hổ Công móc hai chân vào đỉnh đá treo ngược người rồi đánh thế thiết quài hết sức bất ngờ.

Nhưng Ðộc BỘ Thần Kình cũng không hổ là đệ nhất cao thủ phương nam, lão chớp nhoáng lộn người xuống theo, dùng Dực Tý Công bấu vào sườn đá để thiết quài đập trúng đỉnh thạch nham "bình" một tiếng lớn.

Hai võ lâm đệ nhất cứ treo ngược đầu trên sườn núi mà giao đấu liên tiếp đã hơn mười chiêu thế. Thấy sư phụ mình không có vũ khí sợ yếu thế hơn, Phàn Nhất Chi rút trường kiếm nhắm chân bấu vào đá của Vi Thiếu Minh chém liên tiếp định buộc y phải buông mình rơi xuống. Vi Thiếu Minh vừa treo người vừa đảo chân qua mại thoàn thoắt như loài vượn khiến chàng không sao chém trúng được.

Y vẫn vừa lơ lững trên không vừa huy động thiết quài nhu bảo táp mưa sa. Ðúng là kỳ phùng địch thủ. Ðánh đã hơn năm mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Ðột nhiên Vi Thiếu Minh hú lên ba tiếng lanh lảnh như tiếng vượn gào con. Dưới chân thạch nham thấp thoáng sau lớp sương mù khí núi, chàng nhìn thấy có bốn năm đại hán xuất hiện. Vi đường chủ hét lên:

- Ðộc tiễn!

Vừa hét dứt tiếng, Ðộc BỘ Thần Kình đã vọt người lên trên không đáp xuống mũi nhọn của đỉnh thạch nham đứng bên cạnh Phàn Nhất Chi. Lão tiền bối Ðộc BỘ Thần Kình nói mau:

- Hôm nay bọn vệ sĩ vào đây cả rồi. Hiền khế mau thoát thân.

Một loạt tên theo lệnh của Vi đường chủ vun vút bay lên trên đỉnh thạch nham.

ánh kiếm của Phàn Nhất Chi như một bức tường bọc kín lấy người chàng và Ðộc BỘ Thần Kình, tên độc không xâm nhập tới được.

Lúc ấy Vi Thiếu Minh lại bay người lên định theo Ðộc BỘ Thần Kình lên trên đỉnh thạch nham. Tình hình thật thúc bách, dưới chân là năm sáu cung thủ nhắm vào mình, bên cạnh là Vi Thiếu Minh tấn công nhưng Ðộc BỘ Thần Kình vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Khi Vi đường chủ đã đặt được chân lên mũi nhọn của thạch nham chưa kịp định thân, Ðộc BỘ Thần Kình đánh liền một thế Lưỡng Long Ðoạt Châu từ trên xuống đầu y. Hình như có ý định sẵn, cả hai quấn vào nhau rơi xuống lòng vực, nhưng giống như có hẹn trước, cả hai đều dùng Bích Hổ Công móc chân treo ngược trở lại trên giữa sườn đá không cho thân mình rơi xuống đáy vực. Ðộc BỘ Thần Kình la lớn:

- Hiền khế hãy ra ngoài Tiêm Ðầu Thung đợi ta mau!

Phàn Nhất Chi biết đó là lời lão sư giục chàng hãy thoát thân khỏi chốn này. Chàng thoát làm sao được khi lão còn đang trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông như thế?

Những mũi tên độc dưới chân thạch nham vẫn liên tiếp bắn lên. Tiếng Ðộc BỘ Thần Kình vẫn giục giã:

- Hiền khế hãy vượt đi mau. Sau này có về Quảng Tây, hãy tới làng Hòa Nhai thăm hỏi họ Trần sẽ biết ta.

Ngay dưới chân chàng, Ðộc BỘ Thần Kình và Vi Thiếu Minh như hai con thằn lằn treo ngược trên nóc nhà vừa đuổi nhau chung quanh đỉnh thạch nham vừa đánh đỡ ra chiêu liên tiếp đã có hơn năm mươi hiệp nữa.

Bỗng có một tiếng hú ngân dài. Thì ra Ðộc BỘ Thần Kình đã trúng một mũi tên độc trên bả vai. Lúc này lão đang rõ ràng Ở thế hạ phong so với Vi Thiếu Minh. HỌ Vi quay thân bắn sát vào người lão, gằn giọng:

- chịu chết đi cho rồi, làm sao còn đường sống nữa?

Ðộc BỘ Thần Kình nghiến răng rút mũi tên trên bả vai biến thành phi tiêu phóng về phía Vi thiếu Minh,rồi nhân cơ hội tung ngược mình lên sát Phàn Nhất Chi, lão dùng hữu chưởng đẩy mạnh chàng một cái:

- Hãy đi đi!

Kình lực chưởng phong làm chàng loạng choạng, để tránh rơi khỏi chân thạch nham nơi có các võ sĩ Hồng ÐÔ môn đang chờ sẵn, chàng tung người phi thân sang một đỉnh thạch nham khác, chàng định thân rồi có ý muốn trở lại với sư phụ nhưng song chưởng của lão nhân đã đưa ra trước mặt:

- Hiền khế đi mau đi.

Tiếng nói của lão nhân như sấm động làm rung cả đám khí núi càng lúc càng bốc lên dày đặc lạnh lẽo.

Nói thì lâu nhưng sự việc xảy ra chỉ trong chốc lát. Phàn Nhất Chi nhắm hướng cửa Tiêm Ðầu Thung phi thân chuyền trên những đỉnh thạch nham.

Vừa phi thân, chàng vừa sử dụng thanh trường kiếm án ngữ không cho các tên độc phạm đến mình. Kể ra chàng có thể bắn ra Ðộc Thoa ảnh giết chết bất cứ đối phương nào, nhưng sử dụng loại độc vật của người khác là hành động cuối cùng mà lúc nào chàng cũng muốn tránh.

Khi đã vượt ra ngoài cửa thung, Phàn Nhất Chi bỗng nghe trong thung có tiếng rú lên khủng khiếp. Tiếng hú như quyện vào khí núi ngùn ngụt âm vọng mãi bên tai cho đến lúc chàng đã đi khá xa.

Ðợi cho Phàn Nhất Chi đã khuất bóng hắn ngoài thung núi, Ðộc BỘ Thần Kình mới cất giọng nói với Vi Thiếu Minh:

- Vi đường chủ, năm xưa đường chủ đã dùng độc dược giết chết thân phụ ta và định giết luôn cả ta nữa. Chăng may cho đường chủ là ta không chết.

Nay đường chủ nghĩ sao về cái chết của thân phụ ta Vi Thiếu Minh lạnh lùng cười khan:

- Ha ha! Ðộc BỘ quái nhân họ Trần kia! Ðúng là ngày đó không may cho ta thật. Nhưng hôm nay chắc là ngươi không may rồi. Trên đỉnh thạch nham giờ chỉ còn hai người.

Vi đường chủ đã đủ không gian để múa tít cây thiết quài trong tay, còn Ðộc BỘ Thần Kình không có vũ khí, trên vai lại còn vương vết thương do tên độc bắn trúng.

CÓ lẽ họ Vi thấy được ưu thế của mình nên y cứ hú lên từng hồi dài mãn ý thiết quài trong tay y đập chéo một đường Kình Thiên Bàng Kiếm xuống đỉnh Thiên Linh Cái của Ðộc BỘ Thần Kình, lão nhân tràn người ra, chân đã đặt lên mép đỉnh thạch nham, chỉ còn một tấc nữa là rơi xuống vực.

Thấy thế họ Vi quát lên một tiếng lớn, thiết quài quét luôn thế Bắc Ðẩu Giao Long từ dưới vẹt lên, định hất lão nhân xuống vực sâu luôn.

Ớ trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Ðộc BỘ Thần Kình bèn giở tuyệt kỹ Dực Tý Công ra, hai tay lão dang rộng như hai cánh chim và đánh luôn xuống cây thiết quài.

Vi Thiếu Minh cứ tưởng bị dồn vào chiêu thế này thì thế nào đối thủ cũng bị tung lên rơi xuống vực liền nhưng y không thể nạp ngờ được Dực Tý Công uy lực kinh khủng vượt ngoài trí tưởng tượng.

Người Ðộc BỘ Thần Kình cứng như đá bị trúng thiết quài tức khắc gãy làm đôi nghe một tiếng "rắc" lớn. Thiết quài tức khắc gãy làm đôi, nửa cán sau văng ra rơi luôn xuống vực sâu. Tuy đã loại bỏ được võ khí đối phương nhưng vì dùng công lực quá sức nên vết thương trên vai Ðộc BỘ Thần Kình chấn động khiến lão khẽ rú lên ôm lấy vai. Máu Ở vết thương lại ộc ra từng bụm lớn. Vi Thiếu Minh nghe tiếng rú đau đớn của đối phương liền nghiến răng múa song chưởng tới đánh liên hoàn ba chiêu thế.

Người Ðộc BỘ Thần Kình hơi quy xuống sau chiêu thoát chết trong kẽ tóc lần này trúng luôn một chưởng của Vi Thiếu Minh vào huyệt Tý Ngọ.

Lão loạng choạng ngửa người ra sau, miệng thổ một búng máu tươi. Vi Thiếu Minh không bỏ lỡ cơ hội, y áp sát liền quạt luôn hữu chưởng vào thái dương lão định hất lão xuống đáy vực.

Ðợi Vi Thiếu Minh chuyển bộ pháp tới gần, lão nhân Ðộc BỘ Thần Kình rạp người xuống sát mặt đất, thân cong lại như con tôm đánh thốc một đòn Dực Tý Công nữa từ dưới thẳng lên. Ðòn này trúng mục tiêu phá nát hạ bộ của Vi đường chủ. HỌ Vi rống lên khủng khiếp, nhưng trước khi thân hình văng lên cao, hữu chưởng của y cũng đã kịp đập trúng thái dương lão nhân.

Gần như hai tiếng rống trước sau nối tiếp nhau, cả hai thân thể Vi Thiếu Minh và Ðộc BỘ Thần Kình văng lên cao cùng một lúc theo hai bên sườn thạch nham rơi xuống.

Cả hai đều là bậc võ công thượng thặng nên trong khi rơi xuống họ đều dồn khí cho thân mình rơi xuống sát vách đá định dùng Bích Hổ Công bám lấy nhưng trước đó cả hai đều đã biọ trọng thương, khi bốn bàn chân đụng vào vách đá thay vì bám vào vực họ liền bị văng ra dội lên như trái cầu rơi thăng xuống vực.

Ngoài hơn dặm đường, Phàn Nhất Chi vẫn còn nghe thấy văng văng bên tai hai tiếng rống như loài mãnh sư bị trúng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play