Yamato dẫn đầu tiểu đội bốn người băng qua ranh giới Hỏa quốc, chợt nghe tiếng Sai vang lên. Nhìn lại, ánh mắt chàng trai tóc đen đang hướng đến Naruto, đưa ra một câu hỏi không chút thân thiện.
"Kể ra cậu cũng có nét giống." Naruto như không để ý tới thái độ này của Sai, đầu gật gù, có chút tán đồng với ý kiến Sakura vừa nói thầm với cậu. "Cả màu da và giọng nói cũng giống."
"Đừng có nhìn chằm chằm tớ như thế nữa." Vẻ mặt Sai vô cùng nghiêm túc. "Không tớ sẽ đấm cậu đấy."
"Cái gì?" Naruto trừng mắt.
"Thôi mà hai cậu, chúng ta đang cùng làm nhiệm vụ mà." Sakura bước ra cười làm hòa, đối diện với nụ cười của Sai lại không nhịn được buông một câu nhận xét. "Nhưng phải nói thật, nhìn cậu không có cảm tình chút nào."
"Vậy sao? Còn tớ thì lại có cảm tình với những cô nàng xấu xí như cậu đấy." Sai cười đáp.
"Nói cái gì hả tên khốn?" Câu này quả thực chọc trúng chỗ đau của Sakura. Bất chấp lời hòa giải mình vừa nói dứt, cô điên tiết gào lên, vẻ mặt như sẵn sàng xông tới.
"Tên này quả thật không được mà, toàn khiến người ta bực mình thôi!" Naruto hiếm khi cùng Sakura tương đồng ý kiến, cau mày quát.
"Thôi ngay đi, có ai lại lớn tiếng trước mặt đội trưởng như thế hả?" Yamato nghiêm mặt nhìn cả hai, vô cùng không hài lòng. "Tinh thần đồng đội là thứ quan trọng nhất của một nhóm, anh Kakashi chắc chắn đã dạy các em điều này. Cả hai đều là thành viên trong nhóm của anh Kakashi đáng kính, mà lại như thế này sao?"
"Tên này có phải thành viên nhóm Kakashi đâu chứ, thành viên nhóm Kakashi còn hai người nữa, chính là... Sasuke và Uri – chan!" Nhắc tới chuyện này, cổ họng Naruto hơi nghẹn lại. "Tên này chẳng qua chỉ được chọn để lấp chỗ trống trong lúc hai người họ không có ở đây thôi. Em không chấp nhận một kẻ như thế là thành viên của nhóm mình."
"À, cậu cứ nghĩ tớ theo hướng đó càng hay." Trái với vẻ sững sờ trên mặt Sakura và Yamato, Sai cười, khuôn mặt hoàn toàn không nhìn ra một tia tức giận. "Phản bội làng Lá, chỉ vì quá yếu kém mà khát khao sức mạnh tới mức chạy đến bên Orochimaru. Vong ân bội nghĩa, lợi dụng hỗn loạn xông tới giết chết Đệ Tam, còn không biết hối cải gia nhập tổ chức tội phạm, quay lại giết ninja trong làng và tấn công Đệ Ngũ. Những thứ rác rưởi cặn bã như thế, đừng có đánh đồng với tớ."
"Câm miệng!" Naruto gằn giọng, hai mắt có xu hướng đỏ lên. "Ngươi thì biết cái gì hả?" Nắm chặt tay tiến tới trước mặt Sai, cậu không ngừng lặp đi lặp lại, trạng thái có chút điên cuồng. "Ngươi nghĩ mình biết được bao nhiêu về cậu ấy mà dám nói như vậy? Ngươi là cái thá gì chứ? Sasuke và Uri – chan không bao giờ cần tới một kẻ thay thế như ngươi!"
"B-bình tĩnh nào Naruto." Nỗi tức giận của cậu thiếu niên tóc vàng quả thực vượt quá dự đoán của cả ba người còn lại. Sakura nén xuống nỗi bất an trong lòng, nhẹ giọng bước tới kéo tay Naruto. "Không cần để ý tới lời cậu ta."
"Tránh ra!" Naruto không chừa cho Sakura chút mặt mũi nào, dứt khoát vung tay gạt cô qua một bên. Sakura không phòng bị, lại thêm vết thương trên người chưa lành hẳn, mất đà ngã dúi xuống.
"Mộc độn: Tứ Trụ Lao."
Trước khi diễn biến giữa cả ba càng trở nên tệ hơn, Yamato chắp tay niệm ấn, một lồng giam bằng gỗ với kích thước rộng lớn bất ngờ xuất hiện. "Nếu các em còn gây hấn với nhau nữa, ta sẽ nhốt vào cái lồng này thật đấy."
Đây là... Mộc độn sao? Cả Sai lẫn Sakura đều không khỏi bất ngờ. Nhẫn thuật hệ Mộc vốn được xem là huyết kế giới hạn đặc trưng của Hokage Đệ Nhất, vì sao đội trưởng Yamato lại sử dụng được chứ?
Naruto liếc mắt nhìn lồng giam, lại đảo lần lượt qua gương mặt ba kẻ còn lại, nắm tay thả lỏng, không nói không rằng vượt lên trước.
Một đám người đáng ghét.
oOo
"Có kẻ đã phá được kết giới vào căn cứ chính."
Giữa những luồng sáng chập chờn phủ quanh trong quá trình diễn ra nghi thức, cặp mắt rinnegan của Pain chậm rãi mở ra, giọng nói vững vàng thông báo với các thành viên.
"Gì chứ?" Hidan và Deidara đồng thanh lên tiếng, vẻ mặt cả hai không giấu nổi kinh ngạc. "Lại là bọn Konoha sao?"
"Không, tất cả đều là ninja làng Mây, có năm người đã tới căn cứ chính, năm người khác thì đang trên đường đến nơi này." Bạch Zetsu tiếp lời.
"Làm thế nào bọn chúng tới được căn cứ chính nhanh vậy chứ?" Kakuzu trầm giọng. "Khoảng cách quá xa là lý do bọn ta chọn nơi này làm địa điểm phong ấn kia mà?"
"Một kẻ trong nhóm đó sử dụng được Thiên Tống Thuật, với mức độ phát triển cho phép dịch chuyển được cả một nhóm người." Pain bình tĩnh trả lời. "Ta sẽ dùng Tượng Chuyển Thuật, Kisame và Itachi sẽ về căn cứ chính." Không để ai kịp phản đối, Pain đã phân phó tiếp. "Hidan và Kakuzu sẽ đối phó đám ninja sắp tới đây."
"Ta cũng muốn tham gia." Deidara nhíu mày.
"Bọn họ đủ sức giải quyết chuyện này, ngươi không cần bận tâm." Pain dứt khoát nói. "Hơn nữa, thuật này phù hợp với những ninja nhiều chakra hơn, để đội của Kisame quay về làng Cỏ là đủ rồi."
Ý nói chakra hắn ít sao? Deidara không phục, song không kiên quyết đòi đi nữa. Thủ lĩnh nói cũng không sai, thuật này dùng với thằng vỹ thú không đuôi như Kisame đúng là tốt hơn hắn nhiều. Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là cử người về đó càng sớm càng tốt.
"Đã tìm được xác thay thế chưa?" Konan hỏi.
"Ta sẽ lo chuyện đó." Sasori bất ngờ lên tiếng, ánh mắt thoáng liếc qua Itachi và Kisame. "Có vài tên gián điệp của ta đang hoạt động trong khu vực làng Cỏ. Các ngươi tốt nhất là hãy hành động nhanh vào." Usagi còn đang ở tại căn cứ đấy. Trong lòng hắn âm thầm bổ sung.
"Ta được phép giết bọn chúng chứ?" Hidan không quá hài lòng với chuyện mình bị phân vào nhiệm vụ đối phó đám người ở đây, thay vì lũ ninja sắp tới căn cứ chính, nhưng nghĩ tới ban đầu chính hắn là kẻ muốn chỉnh chết lũ ninja giải cứu Nhị Vỹ này, đành nén lại, ánh mắt hung ác hỏi.
"Tùy ngươi." Pain thoải mái trả lời, bắt đầu thi triển thuật lên bốn thành viên.
Tượng Chuyển Thuật là một loại nhẫn thuật đặc biệt, cho phép người sử dụng lấy đi một phần chakra của ai đó rồi chuyển nó sang người bị thí mạng, giúp cho bản thể đánh nhau bằng cách điều khiển "bản sao" của họ. Điểm đặc biệt ở đây là bản sao này sở hữu bất kỳ huyết kế giới hạn, kỹ thuật hay vũ khí nào thuộc về bản thể. Cách duy nhất để đánh bại thuật này là khi phần chakra được chuyển nhượng và chakra của người bị thí mạng cùng cạn kiệt, khi đó thuật sẽ bị giải, còn bản sao sẽ chết.
oOo
Rầm!
Mabui dùng sức tung liên hoàn một loạt đòn chân dữ dội lên cánh cửa dẫn vào phòng khách, vẻ mặt hoảng hốt cực độ, xen lẫn đó là một tia căm thù cùng sợ hãi không dễ phát giác. Sau hơn chục đòn tấn công, cánh cửa gỗ rốt cuộc văng khỏi bản lề, mang tới một trận âm thanh ồn ào náo động, kích thích tinh thần của người đang lẩn trốn trên tầng ba.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Nguyên chủ ôm đầu lẩm bẩm, cả người co thành một đoàn trốn vào góc phòng, sắc mặt tái nhợt lắng nghe tiếng bước chân đang càng lúc càng rõ ràng, cảm giác như máu cả người đều muốn đông lại.
Ánh mắt của kẻ lạ mặt kia thật sự vô cùng đáng sợ, ả chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm độc ác đến như vậy trên mặt bất cứ ai. Một loại cảm giác phức tạp, lại căm thù đến tận xương tủy. Hơn nữa, thủ pháp giết người và cách cô ta ra tay chặt xác đồng đội cũng vô cùng khủng khiếp. Nếu để cô ta tìm được ả, kết cục của ả sẽ thế nào đây?
Nhìn xuống chiếc nhẫn tinh xảo vẫn luôn nằm yên trên ngón tay, nguyên chủ sững người, nỗi hoảng loạn bủa vây nãy giờ dần bị chiếc nhẫn phân tán, trong đầu không tự chủ nhớ về quá trình mình có được thứ này.
Nhẫn Sora – vật đại diện cho vị trí thứ mười của tổ chức, cũng là thứ mà chỉ có thành viên chính thức của tổ chức tội phạm khét tiếng này có tư cách sở hữu. Ả đã nhẫn nhục rất lâu mới đi tới được ngày này, âm thầm thu xếp từng bước, qua mắt được cả linh hồn kia lẫn con hồ ly Yukino, hiện tại chỉ vừa qua một thời gian ngắn lại cam chịu yếu thế trước một kẻ vô danh sao?
Tuyệt đối không có chuyện đó!
Nhớ về cách bản thân đã hạ gục Yukino, nguyên chủ mím môi đứng dậy, âm thầm siết chặt thanh đoản đao giấu trong tay áo, bước tới đứng sát cửa phòng. Sau chừng một phút, âm thanh dưới lầu dừng lại, một đôi bàn tay không chút báo trước vươn ra bám lên vách cửa. Ngay sau đó, mái tóc xám búi cao cùng hai con ngươi màu xanh lá phóng đại trong tầm mắt.
Vụt.
Mabui theo phản xạ nghiêng người, hiểm hiểm tránh đi bàn tay trắng nõn vừa bất ngờ vươn ra từ phía trong. Ánh mắt cô ta híp lại nhìn thiếu nữ trông hệt như phiên bản lúc trẻ của kẻ thù lớn nhất đời mình, tâm trạng nhất thời khó có thể bình tĩnh.
"Ngươi là ai?" Nguyên chủ thấy kẻ lạ mặt kia chỉ đứng tại chỗ đánh giá mình, ánh mắt như đang thông qua ả mà hồi tưởng ai đó, khó chịu hỏi.
"Ngươi là thành viên của Akatsuki sao?" Mabui không đáp mà hỏi ngược lại, trong lòng rất phân vân. Nếu như thường lệ, cô ta chắc chắn sẽ không do dự mà hạ sát tất cả những kẻ nào có nét giống con khốn bác sĩ đó, cho dù chỉ là cái tên hay nét mặt, cô ta đều sẽ giết tất, huống hồ con bé đang đứng trước mặt này toàn bộ mắt mũi miệng đều y như phiên bản nhỏ của Rose, quả thực vô cùng đáng chết. Nhưng cho dù thế, cô ta vẫn còn đủ lý trí để biết rằng nơi mình đang đứng là đâu và mục đích ban đầu khi cô ta tới nơi này là gì. Chỉ vì nóng vội trừ khử một kẻ có khuôn mặt giống Rose mà tự đánh mất cơ hội tham gia vào đây, cô ta còn chưa ngốc như vậy.
"Đây là căn cứ Akatsuki." Nguyên chủ nghiêm mặt đáp. "Ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?"
"Thất lễ rồi." Mabui cười ôn hòa, vẻ mặt so với khi giết người quả thực có sự tương phản rất lớn. "Tên ta là Mabui, đến từ Lôi quốc làng Mây, ta muốn xin gia nhập tổ chức này."
"Không được." Nguyên chủ dứt khoát phản đối. "Akatsuki không phải nơi muốn tới là tới. Ngươi lai lịch không rõ ràng, tùy tiện xâm nhập vào đây, thái độ còn hung hăng như vậy, tổ chức này không chứa nổi người như ngươi." Nhìn sắc mặt Mabui nháy mắt chuyển sang âm trầm, nguyên chủ hơi giật mình, thả nhẹ ngữ điệu bổ sung. "Hơn nữa, tổ chức bây giờ cũng đã đủ người, không có ý định nhận thêm thành viên mới."
"Vậy sao?" Mabui nhếch môi, ánh mắt hơi híp lại. "Khi thành viên chính thức bị một người khác đánh bại, kẻ chiến thắng sẽ có quyền được thay thế vào vị trí thành viên." Nhìn nguyên chủ một lượt từ trên xuống dưới, Mabui nghiêng đầu. "Không biết chỗ các ngươi có quy định này không nhỉ?"
"Tuyệt đối không có!" Nguyên chủ mơ hồ đoán ra được ý định đối phương, tức đến giậm chân, bàn tay vô thức nắm lại che đi chiếc nhẫn. "Nói xong rồi thì đi đi."
"Ồ?" Mabui cười khẩy, mắt sắc liếc thấy hành động lén lút kia, rút ra một con dao tiến về phía nguyên chủ. "Cùng một khuôn mặt mà khác nhau thật đấy." Cảm thán một câu không đầu không đuôi, ánh mắt cô ta lướt qua chiếc nhẫn màu tím sẫm. "Tổ chức Akatsuki nổi danh khắp giới ninja mà lại để căn cứ vắng tanh thế này, ngươi có phải thành viên thật không vậy? Hay bị bọn chúng bỏ rơi hết rồi?"
"Ngay cả một hạ nhân của Yonehara năng lực cũng hơn cô, cô có thật là tiểu thư dòng chính không vậy? Hay bị tộc trưởng bỏ rơi rồi?"
"Ngươi điên rồi sao?" Nguyên chủ trừng mắt quát, bên tai văng vẳng lời nói từng nghe từ rất nhiều năm trước, kích động lao về phía Mabui. "Ngươi nói ai bị bỏ rơi hả?"
"Ta nói ngươi đó." Mabui quan sát từng biến đổi nhỏ nhặt trên mặt nguyên chủ, tránh đi bàn tay đang vung ra, nhếch môi châm chọc. "Nhìn ngươi một chút cũng không giống như thành viên của tổ chức tội phạm đâu, vô dụng đến thảm hại. Nếu ngươi thật sự có năng lực đáng sợ như cách người ta vẫn nói về các thành viên Akatsuki, nãy giờ ta hẳn là không có thời gian nói nhảm lâu vậy chứ." Thân hình di chuyển như bóng ma, Mabui vung chân đạp thẳng vào hai đùi, chế trụ cổ tay nguyên chủ, buộc người trước mặt ngã khuỵu xuống.
"Cút ra!" Suy nghĩ trong đầu nguyên chủ loạn thành một đoàn, hai tay hoàn toàn bị trói lại khiến mấy đòn vung loạn xạ của ả hoàn toàn chấm dứt. Nhìn ánh mắt Mabui thẳng tắp hướng tới chiếc nhẫn, ả vừa vội vừa sợ, bất chấp tất cả gào lên. "Nhị Vỹ của làng các ngươi đang bị phong ấn ở một căn cứ khác, ngươi mau dừng lại, ta sẽ chỉ đường cho ngươi tới đó. Nếu không tới mau cô ta sẽ chết!"
"Chết thì thôi." Mabui đáp lại, ánh mắt nhìn nguyên chủ như nhìn một con ngốc. Cầm lấy ngón tay út nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt cô ta tập trung vào chiếc nhẫn tinh xảo màu tím sẫm, cười mỉm. "Xem ra ngươi đúng là thành viên chính thức rồi. Chiếc nhẫn này, cho ta mượn tạm nhé?"
"Ta e là không có chuyện đó xảy ra đâu." Nụ cười trên mặt cô ta còn chưa tắt, một giọng nam khàn khàn bất ngờ vang lên. Tiếp theo, hai bóng người đồng thời xuất hiện, một trong đó tiến tới kéo lấy nguyên chủ còn đang ngây người.
"Thủy độn: Bộc Thủy Xung Ba."
Kisame – ninja cao lớn với thanh Samehada quen thuộc, triệu ra một luồng nước như đại hồng thủy tràn qua nhấn chìm căn phòng, thế nước như có linh tính tụ lại thành một vòi rồng bao vây Mabui. Đối mặt với tình huống chuyển biến đột ngột, cô ta tức khắc phản ứng lại, tung ra một sợi dây cước gắn mũi câu phóng tới ngọn đèn thủy tinh trên trần phòng, lại cầm thanh đoản đao trên tay, xuyên qua màn nước phóng tới Kisame.
Phập.
Cả người lơ lửng trên không trung, gót chân vừa đúng chạm ngang qua mặt nước. Mabui nhìn con dao bị nước điều khiển lệch hướng ghim thẳng vào tường, âm thầm tính toán lượng chakra có thể dùng thuật còn sót lại, hơi cau mày, bất chấp màn nước đang tấn công, quay đầu nhảy qua cửa sổ.
Dựa theo những thông tin cô ta thu thập trước đó về Akatsuki, hai kẻ vừa xuất hiện hẳn là Hoshigaki Kisame và Uchiha Itachi. Trong đó, kẻ đang dùng Thủy thuật là Kisame, nổi tiếng không chỉ vì lượng chakra nhiều đến bất thường mà còn khả năng sử dụng đao và thể thuật điêu luyện. Với tình huống hiện tại, một mình cô ta không thể đối phó được cả hai kẻ này, chuyện xin gia nhập trải qua biến cố vừa rồi cũng đã hoàn toàn phá sản, hiện tại chuyện cần nhất là nhanh chóng tiếp đất an toàn và niệm thuật di chuyển khỏi đây.
Đứng trên thành cửa sổ tầng ba, Mabui khép chặt hai chân, hơi khuỵu gối, mắt hướng thẳng tới bãi cỏ bên dưới, hai tay ôm lấy đầu nhảy một hơi xuống đất.
"Muốn chạy?" Kisame có chút ngạc nhiên khi thấy một kunoichi có tâm lý và kỹ năng tốt như vậy, nhưng cũng không có ý định bỏ qua. Nhanh như cắt lao xuống, trước khi Mabui kịp kết ấn, Kisame đã chặn đứng đường lui của cô ta.
Mabui cau mày nhìn gã đàn ông hình thể cao gấp đôi mình đang chắn phía trước, âm thầm thở phào vì không thấy Itachi đuổi theo. Mím mím môi, cặp mắt xanh lá hiện lên một tia nghiêm túc, toàn thân bao phủ sát khí, bắt đầu tiến hành cuộc đấu tay đôi một chọi một với Kisame.
Mà ở bên trong căn cứ, nguyên chủ sớm được Itachi giải cứu đang cùng hắn yên vị ở tầng trên. Diễn biến từ lúc bắt gặp Mabui xâm nhập, bị cô ta uy hiếp, áp đảo cho tới khi bình an ngồi ở đây với Itachi chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nguyên chủ chỉ thấy tâm trạng lên xuống không ngừng, cả người mệt mỏi thả lỏng, nhất thời không chú ý tới một cặp mắt đỏ rực vẫn luôn quan sát ả suốt từ lúc tới đây.
Itachi nhìn thiếu nữ nhu thuận nằm trong ngực mình, cả người hoàn toàn không có một tia phòng bị, khóe mắt đầu mày đều toát lên sự yếu đuối, ánh mắt hơi đổi, đưa bàn tay chạm nhẹ lên gò má trắng sứ của người trong lòng, động tác vô cùng dịu dàng.
Ngay khi ánh mắt nguyên chủ theo từng cử động của hắn dần chuyển từ kinh ngạc sang mơ màng, bàn tay trên má chợt di chuyển xuống, đặt trên cần cổ thanh mảnh. Tiếp đó, giọng nói Itachi bình tĩnh vang lên.
"Ngươi là ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT