Lại khôi phục dạng không cần công việc, ở nhà hưởng thụ cuộc sống của quý phu nhân.

Nhưng là lần này, Ngải Dĩ Ưu không hề cảm thấy mờ mịt, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng phải làm.

"Phu nhân, cô thật. . . . . . tính làm cơm tối sao? Khó hơn so với làm bữa sáng đó!" Phương quản gia lo lắng nhìn khuôn mặt nhao nhao muốn thử làm của cô.

"Phương quản gia, dì không cần lo lắng đâu..., con còn muốn dì ở bên cạnh hiệp trợ con." Cô nâng lên nụ cười lúm đồng tiền đáng yêu mê người, dĩ nhiên cô biết sau khi nhiều lần làm điểm tâm, Phương quản gia rất cực khổ giúp cô khắc phục hậu quả.

Lần này, có Phương quản gia ở bên cạnh giúp một tay, nhất định sẽ không thất bại nữa, cô cũng không hy vọng chồng mình sau khi đi làm cực khổ trở về nhà không được ăn bữa tối ngon miệng.

"Được rồi, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh giúp phu nhân." Phương quản gia hít một hơi thật sâu.

Đợi Tiền Thiên Dương vừa về tới nhà, lập tức ngửi được mùi thơm của thức ăn thuộc về "trong phạm vi bình thường", đi tới phòng bếp vẻ mặt anh đầy kinh ngạc, liền nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của cô vợ nhỏ đang nghe chỉ thị của Phương quản gia, vừa chần chờ không dám đến gần, cái nồi trước mắt cô phát ra tiếng tất tất lạp lạp vang dội, đột nhiên có dầu văng ra ngoài, cô lập tức kêu lên nhanh chóng né người ra xa.

"Phu nhân, cá phải lật mặt, nếu không sẽ khét hết." Phương quản gia không nhìn nổi, thật muốn đoạt lấy cái xẻng trực tiếp đem cá trở mặt, nhưng phu nhân rõ ràng rất sợ cũng rất kiên trì muốn tự mình làm.

"Con...con biết. . . . . . Nhưng, nhưng dầu vẫn cứ văng ra ngoài!" Cô cũng muốn trở mặt cá nhanh lên một chút, nhưng cô vừa nghe đến tiếng dầu văng ra liền sợ chứ sao.

"Để tôi." Đây là câu nói hôm nay Phương quản gia đã nói lần thứ N.

"Không được, cái này là con vì chồng mình đi làm cực khổ mà làm, tuyệt đối không thể nhờ người khác." Đây cũng là lời từ chối lần thứ N của cô.

"Phu nhân nhanh, tôi ngửi thấy mùi khét rồi!" Phương quản gia tung hoành phòng bếp 30 năm, có một chút xíu mùi là lạ cũng không chạy khỏi cái mũi của bà.

"Oa, làm thế nào, làm thế nào?" Ngải Dĩ Ưu cắn môi dưới, hơi lộ ra biểu tình khổ sở. "Không được không được! Con nhất định phải lật mặt con cá này."

Bộ dáng khẳng khái phó nghĩa nghiêm túc chuẩn bị ra chiến trường đã chọc cười Phương quản gia, còn có hai người không chú ý đến, Tiền Thiên Dương đang đứng ở bên ngoài cửa bếp.

Vì dạ dày anh còn có trái tim. . . . . . của anh, cô lại liều chết như thế, anh cảm động đồng thời nhưng lại cảm thấy nặng nề.

Anh biết điều cô cần chính là cái gì, nhưng…anh cho không được.

Không phải anh không muốn, mà căn bản anh không có thứ cô muốn.

Không chỉ là không tin, mà là anh chưa từng thử qua.

Hôn nhân, đối với anh mà nói là việc khi đến lúc thì nhất định phải làm, giống như đói bụng rồi muốn ăn cơm, thời tiết lạnh phải mặc áo ấm, chỉ là những chuyện tự nhiên.

Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới anh sẽ dần dần bị cô vợ nhỏ của mình hấp dẫn, khát vọng của anh đối với cô mãnh liệt đến nổi ngoài dự liệu của anh, muốn đoạt lấy cô ở bên cạnh anh cả đời, càng hy vọng càng khiến anh không thể tưởng tượng nổi.

Anh hoàn toàn không nghĩ sẽ buông tay cô, cũng không đồng ý với suy nghĩ một ngày nào đó cô sẽ vì tình yêu, vì tình yêu của người đàn ông khác mà rời xa anh giống như mẹ anh đã từng làm.

Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy, cũng đã quen với cách sống này, nhưng Ngải Dĩ Ưu ngồi ở trên giường chờ chồng mình tắm xong ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là không nhịn được đỏ lên, ánh mắt không cách nào dời khỏi lồng ngực bền chắc và da thịt màu đồng mê người của anh.

Tròng mắt đen của Tiền Thiên Dương chặt khóa lên khuôn mặt thẹn thùng của vợ mình. Rõ ràng đã trần truồng vô số lần, nhưng mỗi ngày nhìn anh lõa lồ đến gần cô, nha đầu này vẫn cứ xấu hổ.

Anh chậm rãi hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của cô, một đôi tay không nhanh không chậm vuốt ve thân thể cô làm cô khẽ run, đối với cô, anh luôn không kiềm chế được muốn thương yêu, không để ý làm qua loa chỉ lo mình thoải mái, anh thích nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của co vì anh mà lộ ra thần thái kiều mỵ.

Khi anh kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra thì Ngải Dĩ Ưu lấy dũng khí hỏi.

"Anh không phải muốn đứa trẻ sao? Chúng ta đã kết hôn gần một năm. . . . . ." Nhìn gương mặt anh vốn là dịu dàng đột nhiên biến sắc, mặt vô cảm rời khỏi người cô, cô nói không được nữa.

Anh chưa từng nghĩ cô sẽ chọn vào lúc này hỏi vấn đề nhạy cảm, lông mày hơi nhíu, cố gắng đè xuống dục hỏa đang dấy lên .

"Anh không phải thích đứa bé sao?" Nhìn gương mặt tuấn tú vô cảm của anh, cô không hiểu nội tâm anh ẩn chứa ý nghĩ gì.

Chỉ là. . . . . . Cô nghĩ đến một chuyện khác, vẻ mặt của anh luôn là nhàn nhạt, nụ cười nhàn nhạt, cau mày cũng là nhàn nhạt, có phải là trên mặt không có biểu cảm gì quá lớn không, cho nên gương mặt của anh mới bóng loáng tỉ mỉ như phụ nữ, làm cho cô rất thích ngắm khuôn mặt của anh.

"Tôi không phải không cần đứa bé, chỉ là tạm thời không có ý định này." Sau khi nói xong, liền nhìn sang vẻ mặt ngây ngô của vợ anh, anh thật không biết rốt cuộc là muốn biết chuyện sinh con hay là lại muốn sờ mặt anh.

Khi ở trên giường nha đầu này rất thích sờ mặt anh, giống như anh rất thích sờ soạng thân thể cô.

"Em còn muốn biết gì nữa?" Tốt nhất hỏi xong hết một lần.

"Em chỉ là cảm thấy có lẽ chúng ta có thể sinh một đứa bé." Cô ngây ngốc căn bản không nghe được anh đã nói tạm thời, không cần đứa bé, còn nói những lời ngu ngốc này. "Nói không chừng có thể tăng thêm tình cảm giữa chúng ta."

"Là ai nói cho em biết sinh con có thể tăng thêm tình cảm?" Đây là chuyện hoang đường gì vậy?

"Không có ai nói với em, là em tận mắt thấy, tình cảm tốt hơn ngọt hơn mật của trợ lý Lâm và Hạnh Quyên cũng bởi vì Hạnh Quyên mang thai mà có được, có một lần không phải anh ta xin nghỉ phép đưa Hạnh Quyên đi khám thai sao?"

". . . . . ." Vậy cũng là bởi vì cô ta!

Nếu không phải bởi vì quan hệ công việc trước kia của cô trong quán cafe, vì muốn đền bù tổn thất hư hại ở quán cafe do cô tạo ra, anh làm sao có thể từ bi để cho Tuấn Nam xin vài giờ phép cùng vợ anh ta đi khám thai gì đó chứ!

"Em cho là tình cảm bây giờ của chúng ta chưa đủ tốt sao?" Tại sao nhất định phải có thêm đứa trẻ ở giữa bọn họ chứ? Đứa trẻ nhất định sẽ có, bởi vì đó là trách nhiệm của anh, nhưng không phải bây giờ.

"Không phải như vậy, em cảm thấy tình cảm của chúng ta càng ngày càng ổn định, cho nên mới muốn sinh một đứa bé để cho hôn nhân chúng ta càng mỹ mãn hơn." Cô cười thật ngọt ngào.

"Tôi cho là bây giờ chúng ta đã rất mĩ mãn, đứa bé nhất định sẽ có, nhưng hiện tại tôi không muốn." Sắc mặt của anh dần dần nổi lên vẻ mặt không tự nhiên.

Nếu như có thể, căn bản anh không tính có con nít, nhưng anh cũng hiểu đây là chuyện không thể, nhưng anh tình nguyện tiếp tục trì hoãn, cho đến khi không thể trì hoan nữa.

"Nhưng cuộc sống của hai người yêu thương nhau, sau đó sinh một bảo bảo đáng yêu, sống yêu thương nhau là chuyện rất bình thường nha." Cô nói ra bức họa gia đình trong lòng.

"Em nói là truyện cổ tích, đó không phải là cuộc sống chân thật, ngoại trừ khiến cuộc sống ổn định, còn lại có hay không đều được đều không quan trọng, ngay cả em suốt ngày nói chuyện tình yêu cũng giống như vậy." Rốt cuộc anh cũng mất đi hứng thú muốn ôm cô, thậm chí bật thốt lên ý nghĩ chân thật trong lòng.

Anh xuống giường cầm áo ngủ mặc vào. "Huống chi, tôi không có thời gian rỗi rãnh cùng em chơi trò con nít, tiền tài là chân thật nhất, tình yêu chỉ là lời nói dối của thương nhân đối với những người không kiếm được tiền thôi." Lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Nghe câu trả lời lãnh khốc vô tình của anh, Ngải Dĩ Ưu hoàn toàn không biết phản ứng ra sao, chỉ ngu ngơ giật mình ngồi trên giường, trong đầu không ngừng lặp lại lời anh nói.

Không biết là cảm thấy thất vọng vì ý nghĩ ngây thơ của cô, hay là vì chưa thỏa mãn dục vọng, Tiền Thiên Dương đi vào thư phòng không có tâm trạng xử lý công việc.

Đối với anh mà nói, tình yêu không tồn tại, đó chỉ là lợi ích làm chủ mà người thương nhân tạo ra mà thôi, cuộc sống thật sự không phải như vậy.

Đứa bé đối với anh mà nói, càng không phải là kết tinh tình yêu gì đó, sự tồn tại của nó chỉ là vì trách nhiệm anh phải hoàn thành để kế thừa huyết mạch Tiền gia mà thôi, càng không thể nào là vì duy trì tình cảm vợ chồng, cái đó căn bản chỉ là nói nhảm.

Phụ nữ, căn bản không đáng để anh hao tốn sức lực để quan tâm.

Tình yêu, đối với anh mà nói chỉ là màn biểu diễn hài hước.

Đứa bé, trừ việc nối dõi tông đường một chút ý nghĩa cũng không có.

Trong đầu anh dần dần hiện lên một người phụ nữ cao quý xinh đẹp, ra lệnh cho đứa bé sáu tuổi như anh ——

"Tiểu Dương, thu hồi nụ cười của mày lại!"

"Nụ cười là thứ dơ bẩn nhất trên thế giới này, vật đáng sợ nhất, nhìn xem ba mày còn có người phụ nữ bên cạnh kia." Bà ta luôn bày ra vẻ mặt khinh bỉ với anh.

"Đều bởi vì mày, nếu như ban đầu tao kiên trì không mang thai là tốt rồi, trên bụng của tao cũng sẽ không có dấu vết khó coi này, cũng sẽ không bị ba mày gạt ở nhà, để cho ông ta có cơ hội ở bên ngoài làm loạn!" Người phụ nữ đó vẫn giữ vẻ mặt như cũ, dùng ngón tay lau đi vết sơn móng tay, chỉ về phía anh mắng chửi để giảm bớt nỗi khổ sở của bà ta.

Những chuyện trong quá khứ này không bởi vì người phụ nữ đó bị tai nạn xe đột ngột qua đời mà khiến anh quên, ngược lại càng khắc sâu vào tận đáy lòng anh, xua đi không được.

"Trò con nít? !" Liễu Hạnh Quyên hô to, "Đầu anh ta mới có vấn đề đấy."

"Nhỏ, nói nhỏ thôi á." Cho dù buổi chiều không có gì khách, nhưng chung quy vẫn có sinh viên làm công trong phòng bếp nha.

"Cho nên ý của anh ta là, anh ta tạo điều kiện cho em ăn ngon, ở sướng, mặc đẹp, buổi tối cùng anh vận động lên xuống, như vậy là cuộc sống vợ chồng, nếu muốn nói chuyện yêu đương, tin tưởng lẫn nhau bao dung lại là trò chơi con nít?"

"Ừ." Ngải Dĩ Ưu gật đầu khó chịu lại không biết làm thế nào.

"Bệnh thần kinh! Đại Quái Vật lạnh lẽo, không có máu, không có lệ!" Liễu Hạnh Quyên tức giận miệng mắng to, "Em sao mà gả cho anh ta vậy, ba mẹ em cũng mù sao?"

"Nhưng ba mẹ em đều nói anh ấy rất tốt, sau khi cưới chẳng những sẽ chăm sóc cho em, còn không cần lo lắng anh ấy sẽ làm loạn ở bên ngoài, Khánh Khánh cũng nói anh ấy là cực phẩm trong đàn ông, muốn em yên tâm gả. . . . . ."

"Cực phẩm?! Chị thấy là phế phẩm đầy tỳ vết thì có." Liễu Hạnh Quyên khinh thường hừ lạnh. "Anh ta không tin tình yêu, chỉ coi phụ nữ là đường ống để thổ lộ, dĩ nhiên không cần lo lắng anh ta ở bên ngoài làm loạn, dù sao trong nhà cũng có một người vợ để anh ta dễ dàng hưỡng thụ mà, đâu cần phải đi ra bên ngoài tìm đâu."

"Là như thế phải không?" Cô sống với anh gần một năm, vẫn hoàn toàn không biết anh là dạng đàn ông nào.

Chỉ biết là, anh đối với cô rất tốt, cho cô một môi trường tốt hơn so với ở nhà mẹ đẻ, còn có thể chịu được tài nấu nướng dở tệ của cô, người luôn lấy công việc làm đầu như anh cũng tan sở đúng giờ, chỉ vì cô nói với anh muốn bồi dưỡng tình cảm, thậm chí sau khi ăn cơm xong, còn nói chuyện với cô, cùng cô xem phim.

Cô chỉ là không hiểu chuyện, nhưng không phải ngu ngốc, làm sao có thể không biết công việc của anh quan trọng thế nào, rõ ràng là việc dời thời gian có chút khó khăn?

"Dĩ Ưu, chị không phải muốn em lo lắng, hoặc là muốn phá hư hôn nhân của em." Liễu Hạnh Quyên nghiêm túc nhìn vẻ mặt do dự của cô. "Em thật muốn cùng một người đàn ông coi tình yêu không là gì cả sống cả đời sao? Em không phải khát vọng tình yêu sao? Em không phải muốn được tình yêu của một người đàn ông yêu thương sao, trải qua cuộc sống vợ chồng đầy tình yêu thương sao?"

"Cám ơn chị, em biết rõ chị thật lòng tốt cho em, nhưng em không thể ly hôn, chuyện này xảy ra sẽ khiến ba mẹ em đau lòng."

Huống chi, anh cũng chiều chuộng cô, hơn nữa còn đối xử với cô tốt hơn lúc chưa cưới nữa, lại cho cô tự do, bây giờ chỉ là anh nói không thể cho cô tình yêu. . . . . . Đây là chuyện cô phải chấp nhận và từ bỏ trước khi kết hôn.

Nói cô không khó chịu là gạt người, đối mặt với một người đàn ông tốt với cô như vậy, muốn cô không động lòng thật rất khó, cũng vì vậy mà lòng tham càng lớn hơn, muốn chân tình của anh.

Liễu Hạnh Quyên thở dài. "Em phải suy nghĩ kỹ một chút, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, nhưng chị cũng không hi vọng em vì những lời nói này của chị mà ray rứt không yên, chị chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc."

"Em hiểu, em không có trách chị, chỉ là em hoàn toàn không muốn rời khỏi anh ấy, mặc dù anh ấy không thể yêu em khiến em rất đau lòng, nhưng em vẫn không có ý nghĩ như vậy." Ngải Dĩ Ưu cười khổ.

"Dĩ Ưu, em yêu anh ta sao?" Liễu Hạnh Quyên nhìn cô đầy quái lạ.

"Em biết rõ là em thích anh ấy, bởi vì anh ấy thật sự đối với em rất tốt, về phần em yêu anh ấy à. . . . . . Em...em cũng không biết. . . . . ." Lòng của cô như bị ngàn vạn tảng đá lớn ngăn chận tựa như nặng nề co rút nhanh.

Cô yêu chồng cô rồi sao?

Nếu như đau đớn như vậy chính là cảm giác yêu, như vậy cô có cần hay không?

Nếu như yêu một người là đau như vậy, vậy cô có phải nên xóa bỏ cảm giác đau đớn đáng sợ đó không?

Bởi vì. . . . . . Cô thật rất sợ. . . . . . đau như vậy!

Ngắn ngủn 24h, khiến cuộc sống bọn họ hoàn toàn bị phá vỡ.

Lời nói đó của cô sẽ không khiến cho tình yêu của chồng cô bắt đầu mở ra, chuyện này đã trồng trong lòng cô một sự lo lắng không nhỏ.

"Dĩ Ưu, khối băng lớn không máu không nước mắt của nhà em không về nhà ngủ trên giường thoải mái thì thôi đi, cũng không cần lôi chồng người khác xuống nước chung chứ." Bộ mặt sát khí của Liễu Hạnh lụa nhìn cô chằm chằm, vừa dùng sức muốn bóp nát ly cafe trước mặt.

"Cái gì?" Ngải Dĩ Ưu đã sớm lâm vào trạng thái hoảng loạn, bởi vì chồng cô một tuần lễ rồi vẫn chưa trở về nhà, cô cũng không biết anh muốn làm gì.

"Hai người lại cãi nhau thật sao?" Liễu Hạnh Quyên nhìn cô chăm chú, thở dài, biết mình không nên đốt cây đuốc bất hạnh trên người cô.

So với tuần trước dáng vẻ của Dĩ Ưu càng tiều tụy hơn.

"Không có." Con ngươi không hiểu trợn to.

"Vậy chồng em sao lại không về nhà, mỗi ngày đều ngủ ở công ty à?"

"Thì ra là anh ấy ngủ ở công ty à. . . . . ." Cô thế mới biết chồng mình ngủ ở công ty.

"Đúng vậy, trong phòng làm việc của anh ta có phòng ngủ, nhưng mà chồng chị lại không có, anh ta lại không cho phép chồng chị về nhà, chỉ có thể ngủ trên ghế sofa ở phòng họp, thật là khốn kiếp, máu lạnh vô tình!"

". . . . . ." Ngải Dĩ Ưu cười khổ. Kể từ đêm đó sau khi anh rời khỏi phòng ngủ, cô cũng không có nhìn thấy anh.

Từ ngày hôm đó anh không có tan sở đúng giờ, thậm chí không có về nhà ngủ, mỗi ngày cô đều vô tri vô giác, không biết mình làm cái gì, vừa giống như người máy, đến bốn giờ chiều liền bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, nhưng đều đợi người đàn ông không về ăn cơm.

Cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ anh lại nói ra những lời vô tình như tối hôm đó, cũng không dám nói cho cha mẹ sợ bọn họ lo lắng, lại không dám nói cho Hạnh Quyên biết, sợ chị ấy kích động muốn đi tìm Thiên Dương lý luận.

Mỗi tối, cô đều đợi anh về nhà, nhưng chờ thế nào cũng chờ không được.

Lên giường, cô đều ôm gối của anh ngủ, bởi vì trên đó của mùi hương riêng biệt của anh.

Buổi sáng hôm sau, mắt cô đều rất khó mở ra, bởi vì cô luôn yên lặng rơi lệ, nước mắt làm mí mắt sưng lên. . . . . . làm cho mắt cô mở không ra.

Màn đêm buông xuống, ở tầng cao nhất của tập đoàn Kình Thiên, một đám trưởng phòng buồn bã mệt mỏi, khuôn mặt già nua có nếp nhăn càng lộ vẻ uể oải, liếc nhìn chỉ có thể dùng từ thê thảm không nỡ nhìn để hình dung.

Lâm Tuấn Nam vuốt cổ cứng ngắc, mặt ai oán nhìn ông chủ của anh ta.

"Tổng giám đốc, hôm nay còn muốn thức đêm để họp rồi ngủ ở công ty sao?"

"Không chịu nổi?" Mắt lạnh trừng mắt với người đàn ông tiều tụy lại quần áo xốc xếch trước mặt, đối phương vẫn vuốt cái cổ cứng ngắc.

"Không, không phải, nhưng dự án thiết kế cùng marketing nửa năm sau của chúng ta cũng đã định án rồi, có phải nên buông lỏng một chút không." Hiện tại mới tháng ba.

"Còn có dự án thu mua Nam Bộ, phát triển chi nhánh công ty ở Thượng Hải, đất mở nhà xưởng, dự án mua đất ở Nghi Lan. . . . . ." Cũng không nhìn anh ta cái nào, lạnh lùng nói ra hàng trăm hạng mục.

"Tôi...tôi biết." Lâm Tuấn Nam giống như u hồn phiêu về phía cửa phòng họp.

"Bỏ đi, tất cả về hết đi." U hồn đang sắp đóng cửa, nghe được lời tuyên cáo, lập tức muốn chạy đến dập đầu lạy.

"Cám ơn Tổng giám đốc." Anh ta vui vẻ đến nổi muốn rơi lệ, rốt cuộc có thể trở về nhà ôm bà xã rồi.

Ngoài cửa một đám quản lý tưởng là ông chủ sẽ cho tiếp tục mở hội nghị, vừa được biết Diêm Vương xá để, muốn cảm động đến rơi nước mắt, chen lấn vọt vào trong thang máy, chỉ sợ chạy trốn chậm một chút liền bị bắt trở về mở mãi mãi đối diện với cảnh hội nghị tối tăm.

Đối với tiếng kêu ngoài cửa anh chẳng hề để ý, Tiền Thiên Dương mắt lạnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vị trí ở tầng cao nhất của công ty, nhà nhà đốt đèn khiến tầm mắt trên cao nhìn xuống đẹp không sao tả xiết, nhưng cái anh thật sự muốn xem cũng không phải cảnh đẹp trước mắt.

Nhiều ngày như vậy không về nhà, cô sẽ có phản ứng gì?

Nhìn thấy anh về nhà sẽ tức giận, hay là vui vẻ?

Trong lúc bất chợt, một cảm giác thấp thỏm, mong đợi thúc đẩy anh cầm áo khoác cùng cặp công văn đi ra ngoài.

"Tổng giám đốc?" Nhìn thấy anh đột nhiên đi ra, vẻ mặt Lâm Tuấn Nam sợ sệt, chỉ sợ anh muốn thay đổi tâm ý.

"Tan việc." Anh bỏ lại ba chữ liền đi vào thang máy.

Lâm Tuấn Nam cảm động nhìn đồng hồ treo tường, đúng 19h, đây chính là lời nói anh ta muốn nghe nhất trong cả tuần.

Đến nhà, cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài đèn lập tức sáng lên, nhưng đi vào cửa, bên trong phòng tối đen như mực, rất rõ ràng, chủ của ngôi nhà này không ở đây.

Vì che giấu thất vọng trong lòng, anh mở tất cả đèn bên trong, vốn là muốn tắm hắnanh vừa bước vào phòng ngủ, mùi hương của phụ nữ trong nháy mắt kích thích giác quan của anh.

Anh khẽ kinh ngạc nhìn xuống bụng, chỉ ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi hương thuộc về cô, chỉ có cô mới làm cho anh có cảm giác.

Anh đã đánh giá cao khả năng kiềm chế của mình, cũng đánh giá thấp sự ảnh hưởng của cô đối với anh.

Nhưng anh vẫn không muốn thừa nhận không về nhà là vì tránh né cô, tránh né muốn nhìn ngắm cô, chỉ là tự nói với mình bởi vì công ty có nhiều chuyện quan trọng, nhiều đến nổi khiến anh không có thời gian về nhà.

Ở trong khí trời lạnh lẽo của tháng ba, anh lại vì đè nén cơ thể nóng ran mà tắm nước lạnh.

Trước đó không lâu thấy trợ lý Lâm nhếch nhác xuất hiện tại quán cà phê, cô mới biết được chồng cô đã tan việc Ngải Dĩ Ưu lập tức chạy về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy anh một đầu ướt sũng, trên người chỉ mặc áo ngủ màu đen ngồi nằm trên ghế sofa màu trắng, đang nhắm mắt trên mặt khẽ lộ ra vẻ mệt mỏi.

Cô đau lòng muốn gọi anh về phòng ngủ, lúc cô sắp chạm vào bờ vai của anh thì anh lập tức mở mắt ra, con ngươi đen như mực nhìn cô chăm chú, làm cho cô nhất thời đỏ mặt, không tự chủ được muốn né ra.

Tiền Thiên Dương luôn có thể đoán được tâm tư của cô, một phát bắt được hông của cô, dùng sức khiến cô ngã ngồi trên đùi anh, bàn tay nhỏ bé của cô hốt hoảng nắm chặt cổ áo ngủ của anh, mới nhẹ nhàng lộ ra cơ ngực rắn chắc màu đồng khiến người khác nhìn thấy muốn chảy nước miếng.

"Vội vã như vậy?" Anh nhíu mày.

"Em không. . . . . ."

Còn chưa dứt lời, Tiền Thiên Dương liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nụ hôn này làm anh không khỏi phát ra tiếng rên thỏa mãn trầm thấp, chỉ vì trong ngực đang ôm thân hình nhỏ nhắn mê người của cô.

Cô vợ nhỏ bị anh ôm chặt hôn đến mức choáng váng, sải bước tiến vào phòng ngủ của bọn họ, nằm song song trên giường, cùng nhau đàn bản hoà tấu chỉ thuộc về bọn họ.

Một đêm này, Ngải Dĩ Ưu vốn không ngủ ngon, Tiền Thiên Dương không hề tiết chế hết lần này đến lần khác đòi lấy, giống như muốn đem “bài tập” một tuần lễ làm hết một lần, làm mệt mỏi liến nằm ngủ, tỉnh làm tiếp, lặp lại tuần hoàn cho đến trời sáng.

Đau nhức toàn thân, cô nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, ánh mặt mờ mịt ngồi ở trên giường.

Tiền Thiên Dương sảng khoái tinh thần từ phòng tắm ra ngoài, hoàn toàn không có bộ dạng mệt mỏi thể lực cạn kiệt hoặc cả đêm ngủ không ngon, anh nhìn cô vợ nhỏ thất thần, đáy mắt là tràn đầy cưng chiều.

"Hôm nay đừng ra ngoài." Anh khiến cô mệt muốn chết rồi.

". . . . . ." Cô vô lực gật đầu một cái, thứ nhất là cô thật không có hơi sức, thứ hai là hành vi của anh khiến cô cảm thấy thì ra người đàn ông trước mặt chỉ đem cô làm thành đường ống thổ lộ áp lực.

Cô đối với anh mà nói, thật sự chỉ là cái để cho anh tùy ý muốn làm liền lập tức làm.

"Em ra ngoài rồi." Nhìn thấy Ngải Dĩ Ưu hoảng hốt, cưng chiều trong mắt anh lan tràn đến khóe miệng.

Cô mất hồn nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại, đối hôn nhân cô bắt đầu cảm thấy mờ mịt. Cuộc sống như thế thật sự thứ cô muốn sao?

Không có tình yêu chỉ có hôn nhân nhục dục, đây thật sự là cuộc sống cô muốn sao?

Trước kia cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, nói chuyện ngọt ngào với nhau, là chân thật hay chỉ là cô tưởng tượng?

Anh từng nói muốn cùng cô bồi dưỡng tình cảm, sống vui vẻ bên nhau, là anh nói sai hay là cô nghe lầm?

Tại sao tất cả lại thay đổi như vậy?

Đối với anh mà nói, cô thật. . . . . . thật sự chỉ là một người vợ để cho anh giải quyết nhu cầu thôi sao? Không muốn bỏ ra chân tình, không muốn để cho cô có đứa bé. . . . . .

Cô đối với anh mà nói, chẳng lẽ một chút ý nghĩa, một chút tình cảm cũng không có sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play