"Ngải Dĩ Ưu, hòn ngọc quý trên tay của chủ tịch ngành giấy Ngải thị." Lâm Tuấn Nam đang báo cáo tài liệu anh mời người điều tra. "Tháng sáu năm nay vừa mới tốt nghiệp ngành văn học nước ngoài, trước lúc cô chưa tốt nghiệp Ngải tổng cũng đã tìm kiếm đối tượng hẹn hò thích hợp cho cô rồi."
Tiền Thiên Dương vừa nghe vừa nhìn tấm hình trong tay, trong hình cô mặc áo đầm trắng vẻ mặt thiên chân hồn nhiên, mới nhìn giống như thiên sứ cá tinh khiết, khóe miệng nâng lên nụ cười ánh nắng mặt trời rực rỡ, có thể làm cho trái tim tất cả mọi người trở nên ấm áp.
"Ngải Đổng rất cưng chiều con gái, ở thương giới vô cùng nổi tiếng, nghe nói hiện tại nhãn hiệu kem nổi tiếng nước Mĩ có lượng tiêu thụ đứng thứ nhất tại Đài Loan chính là ông ấy vì con gái mới đưa vào Đài Loan ."
"Vậy tại sao gấp như vậy gả cô ấy ra ngoài?" Nếu thương yêu con gái như vậy, sẽ phải muốn cô ở bên cạnh mình thêm mấy năm chứ.
"Căn cứ tài liệu điều tra, là bởi vì Ngải tiểu thư cùng người bình thường có chút không giống nhau. . . . . ." Lâm Tuấn Nam nói rất mịt mờ.
"Thế nào? Cô ấy có bệnh không tiện nói ra sao?" Nếu thật là như vậy nói còn nghe được.
"Không phải vậy, Ngải tiểu thư từ nhỏ đã bị Ngải đổng bảo vệ nghiêm mật khác thường, cho đến tuổi tròn mười tám tuổi, Ngải đổng mới để cho cô tham gia một vài bữa tiệc, chỉ là không bao lâu lại bị bảo vệ, không tiếp tục để cô xuất hiện trong bất kỳ trường hợp công khai nào."
Tiền Thiên Dương cau mày, muốn cậu ta nói điểm chính.
"Khụ! Trên số liệu nói Ngải tiểu thư bởi vì vẫn được bảo hộ rất tốt, cho nên tính tình ngây thơ lại ngây ngô ngớ ngẩn."
"Ngây ngô ngớ ngẩn? Hay là đơn thuần?" Là anh nghe lầm? Hay là Tuấn Nam cắn chữ không rõ?
"Ách, đúng là ngây ngô ngớ ngẩn." Xong rồi, anh sắp bật cười.
Tiền Thiên Dương nguy hiểm híp mắt. Lão già đáng chết kia sẽ để cho anh cùng một cô nàng ngây ngô ngớ ngẩn xem mắt!
"Đưa tôi."
"Vâng" Lâm Tuấn Nam lập tức đưa tài liệu lên.
Tiền Thiên Dương nhanh chóng xem —
18 tuổi Ngải Dĩ Ưu lần đầu tiên tham gia dạ tiệc từ thiện, bởi vì lúc đi bộ chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên tay mà dẫm lên làn váy lễ phục của mình, vì vậy vô ý ngã nhào, bánh ngọt thạch hoa quả trên tay toàn bộ bay ra ngoài, thạch hoa quả rơi trúng ngực người tình của chủ tịch công tay nào đó mặc lễ phục thấp ngực, bánh ngọt trúng ngay đầu của một nhân vật chính trị có quyền lực.
Lần thứ hai là tham gia tiệc đầy tháng cháu trai của chủ tịch xí nghiệp khác tại khu nhà cao cấp, lần này cô lại không dám cầm bất kỳ thức ăn gì, giày cao gót lại cắm trong lỗ thoát nước bên bể bơi ở khu nhà cấp cao, cô ra sức rút lên, đầu dùng sức nâng lên lại đụng bị thương cằm của người đàn ông muốn giúp một tay, hay bởi vì dùng sức quá mạnh mà trọng tâm không vững, hai người ngã nhào bắt được người bên cạnh, nhưng kết quả là ba người cùng nhau ngã vào trong bể bơi.
Lần thứ ba tham gia. . . . . . Ngồi lên con mèo yêu quý của Đại lão phu nhân chính trị, phu nhân ôm lấy mèo yêu quý muốn trấn an, lại bị con mèo kinh sợ nghiêm trọng cào lên mặt.
Lần thứ tư tham gia. . . . . . Tháo đi tóc giả của ông ty trùm thương nghiệp. . . . . .
Lần thứ năm tham gia. . . . . . Đẩy ngã ngàn vạn bình hoa cổ. . . . . .
. . . . . . Không có lần thứ sáu rồi !
Từ đó, Ngải đổng đành phải lần nữa bảo vệ con gái bên dưới cánh chim, không để cho cô ra ngoài làm mất mặt. . . . . . Xuất đầu lộ diện, cũng giám sát mọi công việc của con gái, hơn nữa đều là bởi vì chính mình bảo vệ quá nên mới làm hại con gái trở nên ngây ngô ngớ ngẩn như thế, để tránh cho tương lai cô sẽ không bị người xấu lừa gạt, Ngải đổng thương yêu con gái mới có thể kiên quyết làm cho con gái mới tốt nghiệp đại học một cái liền xét duyện đối tượng xem mắt là anh để kết hôn.
Vẻ mặt của Tiền Thiên Dương dần dần hòa hoãn, còn nâng lên nụ cười khác thường.
Lâm Tuấn Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Tổng giám đốc là bởi vì quá mức tức giận mà nâng lên nụ cười tà ác trả thù sao?
Ai, Chủ tịch luôn thích làm chuyện như vậy, luôn là thích chọc con trai của mình nổi giận, sau đó sẽ không biết xấu hổ xin con trai tha thứ, ăn nói khép nép, sắc mặt ngay cả mình nhìn đều lui tránh chín mươi dặm. . . . . . Bởi vì thật sự là cười thật to rồi, Chủ tịch ở trước mặt Tổng giám đốc căn bản không quan tâm mặt mũi, hoàn toàn như một đứa con nít.
Loại tiết mục này anh đã thấy không muốn coi lại, chỉ là lần này liên luỵ con gái bảo bối nhà người ta, Tổng giám đốc thật là quá ác tâm.
Tiền Thiên Dương nhớ lại bữa xem mắt đêm hôm đó, lại nhìn tài liệu trong tay. Lúc ấy nha đầu kia mọi cử động làm cho anh không khỏi buồn cười, nhất là bộ dáng ngây thơ của chân đã tê rần còn muốn ăn đá đậu.
Cô đúng là rất ngây thơ, về phần ngu xuẩn không ngu. . . . . . Anh khẽ nhíu mày, chỉ là ngây thơ đơn thuần lại thiếu đầu óc cộng thêm chậm lụt thôi.
Trên số liệu còn chú thích, mặc dù Ngải Dĩ Ưu là người thừa kế duy nhất của ngành giấy Ngải thị , nhưng tương lai quyền kinh doanh đã xác định sẽ giao do con rể Ngải đổng tỉ mỉ chọn lựa trông coi.
Điều này đại diện cho cái gì, anh quá rõ ràng. Mặc kệ là ai, chỉ cần cưới cô, đợi đến Ngải đổng nhập thổ vi an, tất cả đều sẽ rơi vào trong tay người kia.
Cũng bởi vì như thế, coi như cô ngớ ngẩn, cũng có một đám người giành làm con rể Ngải gia, lấy lòng cô. Dù sao, ngành giấy Ngải thị mặc kệ là nghề gốc hoặc nghề phụ, đều là kim kê mẫu trong tương quan sản nghiệp số một số hai mà một khi mục đích kết hôn đạt được, Ngải Dĩ Ưu như thế nào đại khái thì những người đó sẽ không để ý .
Sự thản nhiên trên mặt Tiền Thiên Dương, nụ cười nhàn nhạt không thấy, thay vào đó bộ dáng không vui mừng ác độc.
Tức giận như vậy a!
Lâm Tuấn Nam tim gan run sợ vì Chủ tịch đại nhân còn có Ngải tiểu thư chảy rất nhiều rất nhiều mồ hôi lạnh.
"Gần đây cô ấy còn có cùng ai xem mắt không?" Tiền Thiên Dương lạnh nhạt nhìn chằm chằm số liệu, vừa nghĩ tới cô đơn thuần vô cùng có thể sau khi kết hôn chỉ mơ ước Ngành giấy Ngải thị, căn bản không quan tâm tên khốn nào khi dễ cô, anh liền không khỏi khó chịu.
"Trừ ngài ra, còn có Nhị công tử Tống Khánh Chân của ngành xe Khai Dương."
"Khai Dương. . . . . ."
"Nghe nói, Ngải tiểu thư rất thích Khai Dương Nhị công tử, đã hẹn gặp mặt lần thứ hai." Lâm Tuấn Nam thật sâu nhíu chặt lông mày. "Chỉ là, nghe nói Khai Dương Nhị công tử là một nam đồng chí*, mặc dù rất ít người biết, nhưng con gái yêu quý của Ngải đổng nên cũng điều tra ra mới đúng a."
(*) dùng để chỉ những người trong chính phủ.
". . . . . ." Tiền Thiên Dương đứng lên nhìn kiến trúc thành phố phía sau cửa sổ, suy tư: có nhất thiết vì một nha đầu mà bỏ ra nửa đời sau của mình không?
"Xem ra Ngải tiểu thư thật giống như một dạng ngu ngốc mà trong báo cáo nói, lại có thể biết thích một người đàn ông đồng chí, cho dù muốn chọn cũng phải cần chọn Tổng giám đốc chúng ta nha, thì ra là ở trong mắt cô ấy, anh tuấn tiêu sái như Tổng giám đốc không sánh bằng nam đồng chí a. . . . . ." Lâm Tuấn Nam nhỏ giọng lầu bầu.
Tiền Thiên Dương hé miệng, trong tai nghe trợ lý nói nhỏ, gương mặt t không chút thay đổi, hoàn toàn làm cho người ta không sờ được đầu mối.
Anh đã ba mươi tuổi rồi, đúng là lúc nên kết hôn, dù sao vì tình yêu kết hôn không ở trong suy nghĩ của anh, nếu thật muốn kết hôn, anh sẽ cưới một người phụ nữ có thể giúp đỡ mình, mà Ngải Dĩ Ưu. . . . . . Đúng như báo cáo trên bàn viết rậm rạp chằng chịt, cưới cô là có thể có ngành giấy Ngải thị, cộng thêm nha đầu kia vừa đơn thuần vô hại như vậy, nhưng thật ra là đối tượng lý tưởng. Mà gả cho anh, cô cũng không cần lo lắng sau khi cưới sẽ bị chồng tìm hoa hoặc khi dễ cô, bởi vì anh hoàn toàn không có loại thời gian rỗi rãnh đó.
Phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ là phương pháp thư giải áp lực ngắn ngủi, không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên trên người phụ nữ anh không tốn hao bao nhiêu công sức.
"Tuấn Nam."
"Dạ, Tổng giám đốc." Tiểu Lão Đầu đang không ngừng lầm bầm, trong nháy mắt khôi phục lại hình dáng một trợ lý khôn khéo lão luyện.
"Giúp tôi hẹn Ngải đổng."
"Ờ?" Tại sao muốn hẹn ông ấy?
"Còn không mau đi." Tiền Thiên Dương không giải thích nhiều, như cũ bày ra vẻ mặt lạnh nhưng trong lòng nơi nào đó lại bắt đầu đang mong đợi cuộc sống tương lai cùng cô gái đơn thuần cô gái này.
"4020, em chắc chắn phải như vậy sao?" Vẻ mặt Tống Khánh Chân lo lắng nhìn Ngải đại tiểu thư đang ăn kem chocolate.
"Anh không cảm thấy chủ ý này rất tuyệt sao?" Ngải Dĩ Ưu thỏa mãn lại nhanh chóng ăn kem. "Chỉ cần chúng ta tiếp tục gặp mặt, ba em cũng sẽ không muốn em đi xem mắt, anh cũng có thể an tâm nha."
"Vậy, vậy nếu như bọn họ vì vậy mà buộc chúng ta kết hôn?" Tống Khánh Chân ăn kem Bạc Hà, giống như một tiểu thư khuê tú. "Em không phải là hy vọng có thể hẹn hò rồi kết hôn sao?"
"Đúng vậy, nhưng mắt thấy là không thể nào, nếu quả thật muốn xem mắt kết hôn, vậy hãy cùng với anh đi." Hai vai Ngải Dĩ Ưu vô lực rũ xuống, đã bỏ đi mộng tưởng yêu nhau kết hôn rồi. Nếu không phải Khánh Khánh nói với cô rất nhiều lời đồn đãi liên quan đến cô, cô còn không biết thì ra là ba mẹ làm như vậy là suy nghĩ thay cho cô. "Em tin tưởng cách làm người của anh, em biết rõ anh sẽ không hy vọng đạt được Ngải thị."
"Anh đương nhiên không có." Tống Khánh Chân tỏ ra lời lẽ chính nghĩa, nhưng một giây kế tiếp, chợt cúi đầu ủ rũ nói: "Nhưng nhà chúng ta có."
Anh là một nam đồng chí, lúc xem mắt anh liền nói thật với 4020 rồi, vốn tưởng rằng cô sẽ khinh bỉ phỉ nhổ, nhưng phản ứng của cô là thân thiện khác thường, sau đó anh mới biết cô cũng là bị ép, hoàn toàn không muốn xem mắt, rồi lại không cách nào làm cho cha mẹ thất vọng, tri kỉ lương thiện như cô lập tức bắt được trái tim của anh, khiến anh quyết định muốn làm chị em tốt cả đời với cô.
"Nhưng Khánh Khánh trừ anh ra, em không có cách tin tưởng bất kỳ kẻ nào." Ngải Dĩ Ưu ảm đạm vô hồn nhìn người trước mặt. "Giống như anh nói, em là người thừa kế duy nhất của Ngải thị, muốn đến gần em tám phần cũng là vì tiền của nhà em, cho dù em có cơ hội hẹn hò, em làm sao xác định được đối phương yêu là Ngải Dĩ Ưu hay là ngành giấy Ngải thị đây?"
"4020. . . . . ." Không có cách nào, ba chữ Ngải Dĩ Uu này đã ngang bằng với ngành giấy Ngải thị rồi.
"Cho nên nếu quả thật muốn kết hôn, em tình nguyện kết hôn với anh." Cô gượng giương lên nụ cười, nhưng trong mắt của Tống Khánh Chân, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
"Không được, như vậy cả đời em sẽ phá hủy." Anh làm sao nhẫn tâm hại nửa đời sau vườn không nhà trống thiện lương của một cô gái tốt đẹp như vậy, anh chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ. "Nếu không, anh giúp em xem thử người đàn ông nào tốt nha."
"Ờ?"
"4020 em nha, tiếp tục xem mắt, sau đó anh tới giúp em loại bỏ, đừng nhìn anh như vậy, anh chính là hiểu rõ đàn ông hơn so với em nhé." Vẻ mặt anh giống như hài lòng.
"Nhưng mọi người đều vì tiền mà tới."
"Luôn là có mặt hàng tốt và mặt hàng thối rửa, gặp phải trùm háo sắc em cứ tiếp tục cùng anh ta gặp mặt, nếu là về sau em vẫn không thích, đến lúc đó anh sẽ ra tay."
"Anh ra ngựa gì?" Không hiểu ra sao.
"Làm bộ hoành đao đoạt ái nha, sau khi chờ người đàn ông kia bị anh hù dọa bỏ chạy, em sẽ tiếp tục xem mắt." Vẻ mặt anh hào hứng bừng bừng. "Như thế nào? Chủ ý này không tệ chứ?"
"Đúng là không tệ." Đầu của cô một lát lệch trái liền lập tức lệch phải, suy nghĩ một hồi lâu ngay sau đó cười lên. "Khánh Khánh anh thật thông minh đó."
"Đó là đương nhiên!" Tống Khánh Chân kiêu ngạo một miệng lớn ăn hết kem Bạc Hà còn dư lại, trong nháy mắt lạnh đến đau đầu anh liền giậm chân.
"Khánh Khánh!" Ngải Dĩ Ưu lo lắng vừa buồn cười nhìn của anh. "Anh thật ngu ngốc đó."
"Em. . . . . ." Anh một bên vừa ôm đầu, vừa trừng mắt với cô. "Chính em cũng không khá hơn chút nào."
"Hả?" Cô theo ánh mắt của anh nhìn về phía bắp đùi của mình, lập tức hét lên,
"A! Giấy lau, giấy lau!" Kem chocolate hòa tan rơi lên váy trắng của cô rồi.
Trong phòng Chủ tịch của nghiệp giấy Ngải thị xuất hiện một vị khách không thể tưởng được.
Đôi mắt Ngải phụ giống như thiên lôi bắn qua trái qua phải, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quét ba lần, mới bất đắc dĩ mời đối phương ngồi xuống.
"Tổng giám đốc Tiền đặc biệt tới chơi không biết có chuyện gì không?" Người này thật đúng là nhất biểu nhân tài hơn nữa hai năm trước lúc mới 28 tuổi liền tiếp nhận chức Tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên, chứng minh năng lực của anh ta cũng hết sức ưu tú, mặc dù từng có qua lại với mấy vị hồng nhan tri kỷ, nhưng sau khi anh ta chấm dứt một mối tình cũ mới có người tiếp theo, người đàn ông cực phẩm như thế này quả thật rất thích hợp làm con rể của mình.
"Con tin bác Ngải hẳn rất rõ lý do con đến đây." Tiền Thiên Dương không nhúc nhích mặc ông bắn thiên lôi càn quét, nhìn như quang minh lỗi lạc, kì thực là hoàn toàn không đem địch ý của đối phương để trong mắt.
"Tôi không rõ ràng lắm." Mặt vô tội lắc đầu một cái, nhưng ánh mắt lại không che giấu được sắc bén nhìn chằm chằm anh, ý là muốn kết hôn với con gái ông trước tiên cần phải qua cửa ai của ông.
"Con hi vọng bác Ngải có thể đem hòn ngọc quý trên tay gả cho con." Mặt Tiền Thiên Dương không biểu cảm nhìn ông, trong lòng không khỏi nghĩ tới, khó trách nha đầu kia ngây thơ như vậy, bị người cha ngây thơ như vậy bảo hộ nghiêm mật, không đơn thuần cũng rất khó.
Mà có Chủ tịch ngây thơ như vậy, thật không biết Nghiệp giấy Ngải thị leo lên được địa vị đầu rồng của ngành giấy thế nào nữa, thật là kỳ tích.
"Cậu là vì Nghiệp giấy Ngải thị mà đến?" Híp mắt, muốn nhìn rõ ràng âm mưu dưới tấm mặt lạnh lùng kia.
"Con tin là tất cả mọi người đều vì Ngải thị." Anh hào phóng thừa nhận."Nhưng con cho là chỉ có con mới có thể bảo đảm sau khi kết hôn con gái của bác có thể giống như hiên tại, trải qua cuộc sống không buồn không lo."
"Kình Thiên không cần Ngải thị." Ông biết rõ đối với Kình Thiên mà nói, Ngải thị không coi vào đâu, cũng bởi vì như thế, đối tượng hẹn hò thứ nhất của Dĩ Ưu, ông mới sắp xếp gặp Tiền Thiên Dương.
"Chính xác." Thành thực gật đầu. "Nhưng dưới Kình Thiên không có ngành giấy." Tập đoàn Kình Thiên đầu tư vào phạm vi rất rộng, các ngành nghề đều có giao thiệp, hơn nữa đều muốn trở thành Ngành nghề tốt nhất trên thế giới.
". . . . . ." Thật là đáng ghét, bề ngoài lại càng ghét.
"Con rất rõ bác Ngải nhất định sẽ chọn con." Khóe miệng nhàn nhạt nâng lên mỉm cười thắng lợi. "Không đúng vậy sẽ không xếp con vào sự lựa chọn xem mắt thứ nhất của con gái bác."
". . . . . ." Thật là người đáng sợ lại sắc bén.
"Con nói đến đây, con sẽ trở về chờ tin tốt của bác Ngải, tạm biệt." Lạnh nhạt xa lánh nhưng không thiếu lễ phép, Tiền Thiên Dương chững chạc đứng lên, khẽ gật đầu nhẹ xoay người rời đi.
"Chờ một chút." Ngải phụ kêu đối phương, hít một hơi thật sâu, nặng nề khạc ra, "Tôi đồng ý với cậu."
"Cám ơn bác Ngải ưu ái." Anh không có chút nào kinh ngạc, bởi vì rất rõ ràng mình mới là chàng rể hiền của Ngải thị, cũng tin Ngải Đổng rất hiểu điều này. "Như vậy hôn lễ liền tổ chức vào ngày 20 tháng sau, có thể không?"
Tiền Thiên Dương lại trở về ngồi trên sofa, bình tĩnh lại cường thế, giống như khí thế quần lâm thiên hạ.
"Nhanh như vậy?" Ông còn muốn cùng con gái bảo bối ở chung nhiều chút, tiểu tử này gấp cái gì chứ!
"Không cần con nói rõ, bác Ngải cũng có thể rõ ràng, hiện tại Ngải tiểu thư với Nhị công tử Khai Dương rất thân."
"Tôi hiểu rõ, chỉ là cậu không phải lo lắng." Tiểu tử kia là một đồng tính luyến ái, cho nên lựa chọn thứ hai, bởi vì ít nhất có thể bảo đảm con gái bảo bối của ông sẽ không bị Sắc Quỷ không biết xấu hổ khi dễ.
"Không cần lo lắng? Chẳng lẽ bác Ngải ngầm cho phép bọn họ ở chung một chỗ? Bác sẽ không sợ con gái sẽ giận bác khiến cô ấy ở góa cả đời sao?" Anh bén nhạy phát hiện lời nói chưa hoàn tất của đối phương, một đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngải phụ, tàn nhẫn đến nổi khiến Ngải phụ vội dời đi tầm mắt cũng không dám ngẩng đầu.
"Ít nhất Dĩ Ưu không cần lo lắng gặp chồng mình ở ngoài, hơn nữa tôi tin tưởng bọn họ sẽ chị em tốt, tôi hiểu biết rõ Tống Khánh Chân là một đứa bé ngoan lương thiện." Chậc, thì ra là tiểu tử này cũng biết a.
"Con sẽ không để cho cô ấy gặp chuyện như vậy." Tiền Thiên Dương cam kết.
"Tôi cũng biết rõ." Ngải phụ lòng không phục lầu bầu.
Nếu không ban đầu ông cũng sẽ không làm mặt dày hỏi thăm Chủ tịch Tiền rồi, vốn cho là sẽ bị nhạo báng, dù sao Kình Thiên cùng Ngải thị giống như cá Vĩ đen với tép riu, lại không chỗ gì tốt đối phương làm sao đồng ý kết thân, kết quả lại không ngờ, Chủ tịch Tiền chẳng những đồng ý khiến con trai xem mắt, còn nói dứt khoát để cho bọn họ trực tiếp kết hôn thôi.
"Như vậy ngày 20 tháng sau có thể không?" Tiền Thiên Dương lại hỏi. Không phải hắn rất gấp, mà trừ thời gian đó, kế tiếp anh đều không rãnh, mặc dù có thể đợi đến sang năm nữa làm hôn lễ, nhưng là anh cũng không còn thời gian ở bên cạnh vợ tương lai của anh, mà phụ nữ luôn cần người ở bên, là sinh vật phiền toái cần người dỗ dành, nếu đã nhận định cô là phu nhân tương lai của người thừa kế tập đoàn Kình Thiên, nhanh một chút cưới vào cửa sẽ không có cơ hội khiến cô nổi cáu.
"Được rồi, vậy thì tháng sau đi." Nếu đối phương đều nguyện ý rồi, anh cũng không tiện làm bộ làm tịch, nếu không về sau lương tâm bảo bối khi dễ anh thì phải làm thế nào. . . . . .
Ngải Dĩ Ưu nhìn chằm chằm áo cưới nhãn hiệu L Tây Ban Nha thủ công cao cấp được thiết kế tỉ mỉ trên người, nửa người trên cắt xén vừa người làm nổi bật lên vóc người kiều mỵ và uyển chuyển của cô, nhưng lúc này trên mặt cô được trang điểm xinh đẹp kiều diễm lại không ngừng xuất hiện nét mặt khốn hoặc.
Anh ta. . . . . . Thật muốn cưới cô à?
Trong đầu cô không ngừng hiện lên sự kiện trong mấy tuần này, từ vốn là quyết định muốn tiếp tục xem mắt, đến khi ba nói đối tượng hẹn hò thứ nhất quyết định muốn kết hôn với cô, kế đó liền vội vàng quyết định ngày kết hôn, có thể thời gian chuẩn bị căn bản không đến một tháng, chỉ là ba nói tất cả đều giao do bên nhà trai xử lý, văn định cùng kết hôn cử hành trong cùng một ngày.
Quyết định ngày kết hôn sau tuần lễ thứ hai là bọn họ gặp mặt lần thứ hai, là vì chụp hình cưới, buồn cười nhất là vẻ mặt chú rễ ngày đó không chút thay đổi hơn nữa rất bận, cho nên chỉ cho chụp sáu tấm hình, trước sau không tới một giờ anh liền biến mất.
Nghe trợ lý anh ta nói, mình chính là hao tốn vài thùng nước miếng mới để cho anh di giá đến tiệm áo cưới, bằng không anh căn bản không nghĩ chụp mấy tấm hình này cũng chỉ là vì "Vật biểu thị nhập khẩu"đặt ở lối vào tiệc cưới. . . . . .
Vốn là muốn đào hôn cô nghe Khánh Khánh nói, chồng tương lai của cô là công tử mặt lạnh tiếng tăm lừng lẫy ở Đài Loan, bỏ qua một bên giá trị con người hơn tỷ không nói, chỉ cái khuôn mặt tuấn tú hợp với thân hình cao lớn kia hơn nữa tác phong làm việc sắc bén, sẽ khiến không ít người có máu mặt muốn cùng công ty Đại lão chen lấn gả con gái cho anh ta.
Chứ đừng nói đến tập đoàn Kình Thiên nổi danh là không người nào có thể đấu nổi.
Nghe nói, trước mắt người nắm quyền tập đoàn Kình Thiên chân chính là chồng của cô, bởi vì quả thật chồng cô cả ngày lẫn đêm chỉ muốn sống phóng túng với tán gái, sau khi Tiền Thiên Dương nhậm chức Tổng giám đốc một năm, đã giao quyền xuống cho cấp dưới trốn việc. . . . .
Ừ, là cấp dưới du lịch vòng quanh thế giới.
Dù sao, ý tứ của Khánh Khánh chính là cô kiếm được rồi, bởi vì ngay cả Khánh Khánh đều rất ghét anh ta, muốn cô yên tâm gả, ít nhất gả cho Tiền Thiên Dương người có tiền nhất có thế lực nhất Đài Loan, gương mặt vóc người cũng siêu cấp hoàn mỹ, dù sao cũng hơn gả cho những thứ kia chó và mèo có dụng ý bất lương lại giả người tốt.
Vẫn Ngải Dĩ Ưu còn đi vào cõi thần tiên, bị tiếng ầm ỷ đột nhiên vang lên của Đường biểu muội, phụ dâu còn có thư ký của công ty ba gọi thần trí trở về, kế tiếp cô liền nghe được một tràng tiếng pháo, còn có tiếng kinh hô liên tiếp của đám chị em.
"Ôi trời ơi!!, lễ xe 12 chiếc không nói gì, lại là nhãn hiệu xe M cao cấp nhất nữa." Mắt người thứ nhất nhảy lên trái tim.
"Ôi trời ơi!!, đó không phải là nhãn hiệu xe hơi Rice danh tiếng sao, phía sau còn có xe chuyên dụng xa hoa nhất kia?" Mắt người thứ hai lại nhảy lên trái tim.
"Tôi biết, tôi biết!" Một người con gái trong đó vội vàng giơ tay. "Nghe anh tôi nói, giá trị ít nhất của nhãn hiệu xe M là mấy ngàn vạn sẽ y theo nhu cầu của khách hàng phối hợp trang bị trên xe, hơn nữa thủ công lắp ráp và phương thức chế luyện, cuối cùng giá mỗi chiếc xe đều y theo khách hàng chọn đơn hàng mà khác nhau, hơn nữa nguyên xưởng dây chuyền sản xuất một ngày chỉ có thể chế tạo bảy chiếc xe mới nha." Mắt người thứ 3 cũng nhảy theo trái tim.
"Các ngươi nói gì tôi không hiểu á..., nhưng các cậu nhìn, đi theo chú rễ đi đến có 12 vị phù rể cũng đều rất đẹp trai đó. . . . . ." Mắt bốc trái tim bốn năm sáu bảy số.
"Thật đó nha . . . . ." Khóe miệng treo nước miếng 1-2-3-4-5 số.
Có cần khoa trương thế không?
Ngải Dĩ Ưu ngu ngơ nhìn các nữ quyến mất đi hình tượng thục nữ.
Nghi thức đơn giản long trọng, bởi vì văn định kết hôn cùng một ngày, cho nên rất nhiều nghi thức rườm rà cũng tóm tắt.
Chỉ là, đây là lần đầu tiên cô thấy chính xác chồng mình, thật giống như Khánh Khánh nói.
Ừ, nói thế nào, chính là phong lưu phóng khoáng. . . . . . Mặc dù tuổi gần 60 lại vẫn được bảo dưỡng hợp lý, làm cho người ta sẽ không cảm thấy anh thích chơi, ngược lại sẽ thấy anh bề ngoài hấp dẫn thành thục chững chạc, khó trách tuổi cũng lớn ơi là lớn, còn có thể đi khắp nơi tán gái.
Lúc trao đổi văn định chiếc nhẫn vàng thì cô không khỏi len lén nhìn về phía chồng mình, lại phát hiện anh cũng vừa đúng dùng tròng mắt đen sâu xa tựa như biển chăm chú nhìn cô, nhất thời cảm thấy một dòng khí nóng thẳng vọt lên, hai gò má đỏ ửng, cô xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Mà chú rễ nhìn chằm chằm cô dâu cùng với khuôn mặt thẹn thùng quay mặt đi của cô dâu, tất cả đều bị người hai nhà thấy rất rõ ràng, rối rít vui vẻ cười lên, trong đó cười đến lớn tiếng nhất chính là Chủ tịch Tiền.
Không ngờ, khuôn mặt lạnh lùng không cười của anh cũng sẽ có bộ dáng như vậy, mặc dù chưa nói tới thâm tình, thế nhưng ánh mắt giống như nhìn chăm chú vào con mồi, đối với hiểu biết của ông về tiểu tử thúi mà nói, coi như là rất có "Vẻ mặt" rồi, xem ra tiểu tử này nên coi như làm hài lòng Tiểu Thiếu Nữ của Ngải gia rồi.
Mà lúc nghi thức cảm động tạm biệt cha mẹ thì khóc đến lớn tiếng nhất chính là Ngải phụ rồi, nhưng là không ai dám khuyên ông, bởi vì càng khuyên ông khóc càng lớn tiếng, giống như đứa trẻ ba tuổi rồi.
Cho đến khi Tiền Thiên Dương nhàn nhạt nói mấy câu với ông, Ngải phụ mới dừng lại tiếng khóc, chỉ để lại thút thít thanh. "Con đảm bảo?" Còn mang theo khẽ nức nở.
"Con bảo đảm Dĩ Ưu lúc nào cũng đều có thể về nhà mẹ đẻ."
Lúc này mới bảo vệ được mặt mũi một người đàn ông sắp 60 tuổi, chỉ là mọi người cũng vì vậy mở rộng tầm mắt, hiểu được Ngải phụ rốt cuộc có nhiều con gái bảo bối rồi.
Tiếng pháo náo nhiệt, 12 bộ lễ xe đỉnh nhất lồng lộng hùng dũng xuất hiện từ nhà mẹ vợ lại lần nữa chuẩn bị tiến về phía một địa điểm kế tiếp.
Hội trường tiệc cưới đặc biệt thuê cố vấn hôn lễ chuyên nghiệp tới bố trí, nằm ở khách sạn Quân Duyệt Đài Bắc, lối vào hội trường là một bức ảnh cưới khung nạm vàng kếch sù đập vào mi mắt, mọi người tham gia tiệc cưới thấy thế không nhịn được khen ngợi một đôi kim đồng ngọc nữ, ánh mắt chú rể sắc bén uy nghiêm nhưng không mất đi vẻ chững chạc đáng tin cậy, ngược lại làm cho người ta muốn vùi vào trong ngực của anh nhận sự bảo vệ của anh.
Cô dâu xinh đẹp động lòng người, một đôi mắt mê người biết nói đang thẹn thùng nhìn mọi người, đôi môi đỏ mọng ướt át đang vui vẻ cười duyên.
Mà trên hội trường còn có đủ loại kiểu dáng cao quý xinh đẹp, đóa hoa tươi nở rộ kiểu dáng khác nhau hiện ra trước mặt khách, có hoa cầu hợp với vải Trường Bạch bị chế thành trắng hồng xen lẫn, được đựng trong bình thủy tinh tinh xảo trong suốt ở trên bàn, những bức tranh hoa cỏ được bố trí quanh đường đi trong hội trường, tựa như một mảng biển hoa lớn làm người ta liên tục khen ngợi.
Khi nghênh đón người mới khách mong đợi lại nóng liệt, ánh mắt của tất cả mọi người cũng tập trung ở trên người cô dâu xinh đẹp.
Nhìn cô dâu như nữ thần ưu nhã được chú rể cao lớn anh tuấn chậm rãi khoác tay đi ra ngoài, tại cửa hội trường tất cả đều nhìn chằm chằm xương quai xanh trước ngực lộ ra một mảng da thịt mềm mịn trắng nõn mê người của cô .
Những cô gái vừa ước ao vừa đố kỵ với bộ áo cưới thủ công giá trị trăm vạn trở lên của cô, lễ phục này là Lace (viền tơ) cao cấp, thủ công thêu thùa cùng với sợi tơ lụa trắng như ngà voi tinh xảo khiến mọi người đều muốn có, thế nhưng ngay cả Hoàng thất Anh quốc đều yêu sâu đậm nhãn hiệu kinh điển a.
Lễ cưới Hào Môn thế kỷ này là ao ước của mọi người, mặc kệ là tiệc cưới bố trí phô trương, hay là áo cưới Lace (viền tơ) thủ công tinh xảo trên người cô dâu, nhưng được chú ý nhất, còn là kim cương trên người cô dâu.
Bỏ qua một bên chiếc nhẫn kim cương tám gram trên tay cô không nói, chiếc hoa tai kim cương cũng có khoảng 2 gram Ladon, còn có chiếc vòng tay kim cương đeo trên cổ tay trắng nõn cũng có 3.2 Carat, mà chuỗi dây chuyền trên chiếc cổ mảnh khảnh này càng vượt qua 17 Carat.
Ánh sáng lóng lánh xinh đẹp làm rung động ánh mắt của mọi người, đó chính là lễ ra mắt nàng dâu của Tiền Chủ tịch.
Thật là hâm mộ chết người không đền mạng a!
Ngải Dĩ Ưu ngồi trước bàn trang điểm trong phòng tân hôn, đau lòng là cô gội đầu bị rách da còn có khuôn mặt nhỏ bé.
"Keo định hình với keo xịt tóc thì không cần tiền sao, hại mình tắm ba lần mới sạch, A! Ai nói cô dâu liền nhất định phải trang điểm đậm vậy, hại mình ngay cả tháo trang sức cũng tháo ba lần mới yên tâm!"
Cô sống 22 năm lần đầu tiên phát hiện tắm với tháo trang sức là công trình đáng sợ lại to lớn như vậy, cũng vì vậy tạm thời quên đi đêm tân hôn, vẫn nhỏ giọng oán trách, ngay cả chồng cô vào phòng cũng không có chú ý đến.
Hai người vừa về tới nhà, Tiền Thiên Dương chỉ nói cho cô biết phòng ngủ ở nơi nào, cũng không quay đầu lại nhốt mình vào thư phòng, người kết hôn hôm nay còn chui công việc, khắp thiên hạ chỉ có một mình anh thôi.
Giờ phút này, Tiền Thiên Dương vừa vào cửa liền nhìn đến cô vợ nhỏ của anh đang ngồi ở trước gương, vừa xoa xoa khuôn mặt đỏ khác thường, vừa trách móc ngay cả anh nghe cũng thành chuyện cười.
Cô vẫn là nha đầu ngây thơ như ngày nào.
Ngải Dĩ Ưu nghe được tiếng vang tủ treo quần áo bị đóng lại mới bất tri bất giác phát hiện được sự hiện hữu của anh, sau đó mới ý thức được hơi thở nam tính thuộc về anh lan tràn trong tân phòng, Cô không khỏi bắt đầu khẩn trương.
"Anh...anh muốn tắm sao?"
Tiền Thiên Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn cô tay chân luống cuống, không có mở miệng nói nửa câu, chỉ là một đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, trước khi vào phòng tắm còn cố ý nâng lên ý cười tà mị.
Một nụ cười kia dọa cô sợ đến nổi nắm chặt cổ áo ngủ, bởi vì bên trong cô mặc chính là áo lót gợi cảm mà mẹ chuẩn bị vì cô.
Trái tim của cô đập thật nhanh, cảm thấy đầu óc choáng váng, có mấy giây cô đều hoài nghi trái tim sẽ nhảy ra nói chuyện với cô.
Sau khi anh đi vào phòng tắm, cô giống như con ruồi không đầu, ở trong phòng đi tới đi tới, đôi tay nắm chặt cổ áo như cũ, nụ cười vốn là bởi vì nhiều lần tháo trang sức mà đỏ lên, hiện tại hơn bởi vì nghĩ đến một chút nữa phải làm "Chuyện" , toàn thân đều nóng lên.
Vừa đóng cửa phòng tắm Tiền Thiên Dương nhịn không được nhếch miệng lên cười khẽ. Bộ dáng này của anh nếu như bị người trợ lý trung thành kia thấy, nhất định sẽ cảm động đến khóc thút thít đi, dù sao đây chính là bị tên kia hình dung thành nụ cười đáng quý a.
Thiệt là, anh cũng không hiểu thế giới xấu xí lại ngươi lừa ta gạt này, rốt cuộc có chuyện gì đáng giá khiến người ta ngày ngày vui vẻ cười to, đối với những người cả ngày lẫn đêm cười khúc khích, anh mới cảm giác không thể tin được, mà cô vợ nhỏ của anh chính là một trong số đó.
Hiện tại, cô nên kinh hoảng không biết làm sao, trên mặt trắng nõn nà nhất định hiện đầy đỏ mặt, vừa nghĩ tới bộ dáng cô thẹn thùng, sẽ khiến anh trong nháy mắt có cảm giác. . . . . . làm cho anh muốn lập tức cùng với cô trở thành một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận, ý nghĩ này, làm cho anh tăng nhanh động tác bước ra khỏi phòng tắm.
Ngải Dĩ Ưu ngồi ở mép giường mở to hai mắt nhìn anh đi ra phòng tắm, anh không mảnh vải che thân chỉ quấn một chiếc khăn lông bên hông, hai chân bền chắc có lực từng bước một đến gần cô, lồng ngực tinh tráng không thịt dư cũng từ từ phóng đại trước mắt cô, cô ngu ngơ trừng mắt trước da thịt rắn chắc màu đồng.
Đối mặt với như thế sắc đẹp thay cơm của chồng mình, trong đầu bỗng dưng hiện lên vẻ mặt mập mờ của Khánh Khánh khi. . . . .
"Anh nói 4020 này, đã quyết định muốn gả cho đối tượng hẹn hò ba em sắp xếp, vậy đêm tân hôn đầu tiên em cũng không nên ngây ngốc bày ra bộ dạng『 thà chết không theo 』kia nha."
"Cái gì?"
"Em suy nghĩ một chút Tổng giám đốc Tiền là một khối thượng đẳng thịt trân quý cỡ nào nha, em cứ như hổ đói bổ nhào dê xơi tái anh ta vào trong bụng đi nha."
"Cái gì! Em mới là con cừu nhỏ đáng thương thôi."
"Ừ. . . . . . Cũng phải há..., dù sao gả cho anh ta là em có thiên đại phúc khí, cho nên em nhất định phải ngoan ngoãn để cho anh ta ăn không còn một mống, nghe rõ chưa vậy, 4020 con cừu nhỏ?"
". . . . . ."
"Em nghĩ cứ nghĩ người ta là cực phẩm a. . . . . . Hắc hắc, em liền ngoan một chút đi!"
Cô biết phải làm "Việc kia", nhưng cô không biết nên làm sao đâu!
Suy nghĩ của cô bị ý cười tà mị của anh kéo về, bỗng chốc mắc cỡ đỏ bừng mặt, thân thể cứng ngắt không thể động đậy.
Chỉ là khi cô bị anh cởi áo ngủ xuống, ánh mắt của anh trong nháy mắt biến đổi giống như là đại sắc lang chừng mấy ngày chưa ăn cơm, cô cũng không lo mình nên làm như thế nào, bởi vì kế tiếp cô đều được anh dẫn dắt….
Một đêm này cô thật ngoan ngoãn bị anh "Ăn" hoàn toàn, cuối cùng không phụ kỳ vọng của Khánh Khánh rồi.
Cho đến buổi chiều ngày thứ hai, cô mới chậm rãi mở mắt, mới lật người liền than trời.
"Sao toàn thân đau nhức thế? Mình lại không có làm bất kỳ vận động, thế nào động một cái nơi nào cũng đều đau nhức hết vậy?" Mặt cô không hiểu nằm ở trên giường tay chân dang ra hình chữ Đại.
Nhìn trần nhà xa lạ, lại quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo, cũng thoáng chốc đỏ mặt, bởi vì nghĩ ra được đau nhức vì sao mà đến.
"Trời ạ, đàn ông đều đáng sợ như vậy sao? Ba lần, thật không biết thể lực của anh thế nào tốt như vậy!"
Vừa nghĩ tới nửa đêm bị anh không chút nào thương hoa tiếc ngọc tiến công lần thứ hai, cô không nhịn được oán hận, bởi vì lần đầu tiên thật sự rất đau!
Nhưng sáng sớm lại bị công thành đoạt đất xâm lược lần thứ ba thì cô không cón sức giãy giụa nữa, rất nhanh đầu hàng, bởi vì. . . . . . Khụ khụ, còn rất thoải mái á. . . . . .
Chỉ là thật sự cô cảm thấy làm việc này thật đúng là mệt mỏi khiến cô ngủ thẳng đến xế chiều.
Thừa dịp bên trong gian phòng trừ cô ra cũng chưa có những người khác, cô to gan lõa thể, hai chân từ từ trượt xuống sàn nhà đứng thẳng người, từ từ hướng phòng tắm bước vào. . . . . . Đi tiếp cô cảm thấy mình giống như bà lão 90 tuổi đi đường.
Sau khi cô tắm nước nóng xong từ từ phục hồi sức lực, toàn thân đau nhức mới tốt hơn rất nhiều, cô mở một đôi mắt to nhanh như chớp mở cửa phòng tắm nhìn về phía gian phòng, xác định thật không ai lại nhanh nhẹn chạy ra, cuống quít lấy bộ quần áo mặc vào, rất sợ "Người khác" lại đột nhiên xông tới.
Chỉ là khi cô nhìn thấy tờ giấy trên bàn trang điểm thì mới phát hiện cô sự cẩn thận với hốt hoảng vừa nãy của cô căn bản là không cần thiết, bởi vì chồng cô đã sớm đi làm.
Tôi đi làm, thẻ phụ trên bàn là của em.
Trong nhà có quản gia Phương sẽ xử lý tất cả việc nhà, lúc ra ngoài nhớ thông báo cho chị ấy biết là được.
Tiền Thiên Dương
Nhìn chằm chằm nội dung trên tờ giấy, cô không khỏi bắt đầu hoài nghi động cơ người này cưới cô.
Nhất định không phải là bởi vì yêu nàng.
Dù sao du lịch tuần trăng mật cũng lược bỏ, ngay cả cho hai bên có cơ hội tìm hiểu nhau cũng không chịu, tại sao có thể là bởi vì yêu cô mới kết hôn?
Nhưng cũng không thể mơ ước Ngải thị.
Tùy ý giao thẻ phụ vô hạn cho người vợ mới kết hôn hai ngày, cũng sẽ không đem Ngải thị để ở trong mắt.
Vậy cũng không phải biến thái cuồng ngược đãi. . . . . .
Nơi này có quản gia chuyên nghiệp sẽ sắp xếp việc nhà, cô không cần giặt quần áo nấu cơm quét dọn, hơn nữa anh còn cho phép cô tùy lúc về nhà mẹ đẻ, người như vậy làm sao có thể là dạng biến thái?
Vậy anh ta cưới cô làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT