Công Tôn Ngọc Sương hỏi:

− Đáng tiếc cái gì ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Đáng tiếc họ không nghe lời tại hạ. Nếu không lúc này cô nương đã bị loạn kiếm phân thây, hoặc bị bắt sống rồi.

Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách nói:

− Công tử dường như rất tin rằng các cao thủ phục binh sẽ lấy được mạng ta ?

Lãnh Như Băng tuy không ưa hoang ngôn, nhưng tình thế bức bách, đã nói rồi, đành phải tiếp tục, thở dài nói:

− Mấy chục cao thủ chẳng những ai nấy thân hoài tuyệt kỹ, mà còn đều có ám khí lợi hại tẩm chất độc, chỉ cần trúng đích thì dù võ công cao đến mấy cũng khó thoát chết.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ta nghe công tử nói nghiêm trọng tới mức ta lấy làm tiếc không có dịp nếm thử.

Đoạn nàng nhìn chằm chằm vào mặt chàng, hỏi:

− Công tử với Huyền Hoàng Giáo chủ có đúng là rất luyến ái nhau ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cô nương có mắt nhìn tai nghe chẳng lẽ tại hạ và nàng dấu được cô nương hay sao ?

Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách nói:

− Hai vị luyến ái nhau như vậy thì ta sẽ không để cho hai vị được toại nguyện.

Lãnh Như Băng cười nhạt, hỏi:

− Cô nương định làm gì đây ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Ta muốn hai người sống mà xa nhau. Công tử coi nàng như một kẻ xa lạ.

Lãnh Như Băng đáp:

− Cô nương định dùng «Nhiếp Tâm Thuật» để khống chế tại hạ, buộc tại hạ phải tuân lệnh cô nương ư ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Biện pháp ấy tuy hữu hiệu, nhưng không xuất phát từ nội tâm của công tử, huống hồ cuối cùng sẽ có ngày công tử hồi tỉnh.

Lãnh Như băng nói:

− Cô nương định hạ độc tại hạ chăng ?

Công Tôn Ngọc sương đáp:

− Nếu dụng độc đả thương thì làm sao qua mắt được Huyền Hoàng Giáo chủ ?

Lãnh Như Băng nghĩ:

“Đã không dùng «Nhiếp Tâm Thuật», cũng không dụng độc, thật khó đoán ả ma đầu này định làm gì ta ?”.

Công Tôn Ngọc Sương đưa tay vén tóc cười nói:

− Ta muốn công tử tự nguyện không nghĩ đến Huyền Hoàng Giáo chủ nữa.

Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:

− Cô nương đã không thi triển «Nhiếp Tâm Thuật», lại không dùng độc, tại hạ quả thật không biết cô nương dùng biện pháp gì ?

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Công tử không tin ư ?

Nàng đong đưa hai mắt hỏi:

− Dung sắc của Huyền Hoàng Giáo chủ so với ta như thế nào ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Tại hạ chưa từng lưu tâm đến dung mạo của cô nương, thật khó bình phẩm.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Thì lúc này ngắm đi cũng chưa muộn.

Lãnh Như băng ngẩng mặt nhìn trời đêm, thản nhiên nói:

− Huyền Hoàng Giáo chủ có tình ý sâu nặng với tại hạ, tại hạ đã có ước ngôn với nàng.

Công Tôn Ngọc sương hỏi:

− Ước ngôn thế nào ?

Lãng Như Băng nghĩ thầm:

“Vương Thông Huệ với mình vốn chưa có ước hẹn gì với nhau, đại sự này đâu thể tùy tiện bịa đặt ?” Chàng đang cố nghĩ cách nói thế nào cho ổn, nhưng tình thế gấp rút, bèn lạc cả giọng, đáp:

− Tại hạ và nàng thề dưới trăng chung sinh bất biến.

Công Tông Ngọc Sương nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đoạn nói:

− Được, công tử đã không thể bỏ nàng ta, thì ta chỉ còn cách để nàng ta bỏ rơi công tử.

Lãnh Như băng cảm thấy vô cùng bất an. Nghĩ rằng trong tình thế gấp rút, chàng nói như thế là phạm đến danh tiết của Vương Thông Huệ, sau này sẽ ăn nói với nàng thế nào đây ? Chàng mải nghĩ nên không để ý tới lời vừa rồi của Công Tôn Ngọc sương.

Công Tôn Ngọc sương thong thả đưa tay nắm lấy cổ tay chàng, cười nói:

− Đi, ta muốn chứng minh cho công tử coi.

Huyệt mạch bị nắm, dù muốn phản kháng cũng vô ích, chàng đành đi theo, hỏi:

− Việc gì kia ?

Công Tôn Ngọc mỉm cười:

− Đến lúc ấy công tử tự nhiên sẽ biết.

Lãnh Như băng cũng chẳng đa vấn, cứ để cho Công Tôn Ngọc sương dắt chạy đi.

Một hồi sau Công Tôn Ngọc Sương có vẻ nôn nóng gằn giọng hỏi:

− Công tử không thể chạy nhanh hơn được hay sao ?

Lãnh Như băng nói:

− Tại sao cô nương không buông tay tại hạ ra ?

Công Tôn Ngọc sương nói:

− Thế này thì tiện hơn.

Đoạn điểm mạch huyệt đạo của chàng. Chàng chỉ cảm thấy người tê dại, rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, có cảm giác mình đang bị trói nằm trên giường, hai mắt bị bịt vải, ngầm vận khí, chỉ biết hai tay bị trói hết bề cựa quậy. Bên tai nghe nhiều tiếng bước chân, tựa hồ nơi đây có không ít người.

Một thanh âm trong trẻo nói:

− Khứa thêm hai nhát dao vào mũi đi.

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy lạnh gáy, nghĩ:

“Bọn họ định hủy hoại diện mạo của ta.”.

Tiếng dao kéo lanh canh đập vào tai, tiếp đó mặt mát lạnh đi, chàng nghĩ thầm:

“Hỏng rồi, không biết bọn họ định gây ra bao nhiêu vết sẹo trên mặt ta ?”.

Một giọng dịu dàng nói:

− Ồ,Tiểu Hoa. Được rồi. Ta thấy khó coi lắm rồi, ngươi còn định làm như thế nào mới mãn ý đây ?

Một giọng nữ nhân khác đáp lại:

− Nghe chủ nhân bảo người này tính nết khó chịu, ngang ngạnh, coi khinh cái chết, dù chúng ta có cải sửa diện mạo thế nào, y cũng chẳng cần đâu.

Nghe khẩu khí chắc của Tiểu Hoa.

Lãnh Như Băng nhĩ:

“Diện mạo xấu đẹp tuy không phải là đại sự, nhưng ngày sau những người thân quen gặp lại chẳng nhận ra mình, thì thật là gay go, lại phải tốn bao lời lẽ giải trình mới rõ.” Đang nghĩ lại nghe giọng nói dịu dàng:

− Tiểu Hoa, ngươi xem mặt chàng ta toát mồ hôi lạnh, sao lại bảo là y không lo sợ ?

Tiểu Hoa xì một tiếng, hỏi:

− Thế nào, công tử tỉnh rồi ư ?

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy trong lòng trào nên cơn phẫn nộ, nói:

− Ta tỉnh lại từ lâu rồi, Công Tôn Ngọc Sương đâu, bảo nàng tới đây gặp ta.

Trong lúc nói, chàng ngầm vận nội lực, nhưng chỉ thấy tứ chi và hai vai đều bị cột chặt, hoàn toàn không thể cựa quậy. Xung quang chàng bỗng nhiên trở nên im ắng, hồi lâu không có thanh âm gì. Chàng quá giận, hét lớn:

− Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ...

Chỉ nghe một giọng nữ nhân đáp:

− Gọi gì vậy ?

Lãnh Như Băng nói:

− Gỡ băng bịt mắt ra cho ta.

Tiểu hoa lạnh lùng đáp:

− Không được, các vết dao trên mặt công tử chưa thành sẹo, làm sao để cho công tử xem được.

Lãnh Như băng quát lên:

− Ta không sợ, mau cởi băng bịt mắt cho ta.

Đột nhiên chàng cảm thấy bên sườn tê dại, lại bị người điểm huyệt ngất đi.

Không biết bao lâu sau chàng tỉnh lại lần thứ hai, thì tình hình khác hẳn.

Hai cây đèn cao cao chiếu sáng khắp phòng. Hết thẩy các thứ ở đây, từ bàn ghế, giường đệm đều màu trắng, hoặc phủ vải trắng.

Lãnh Như Băng đưa tay lên mặt, sờ chỗ nào cũng thấy một lớp vải mền.

Chàng tuy coi khinh cái chết, nhưng không chịu nổi việc bị người ta cải biến diện mạo trở thành đáng sợ. Chàng nghĩ thầm:

“Thế là hết rồi, không biết chúng đã làm cho mình thành một kẻ mặt mũi quái dị thế nào đây ?”.

Có tiếng kẹt cửa, một thiếu nữ mỹ lệ, y phục màu trắng, bưng khay thong thả bước vào.

Lãnh Như băng ngồi phắt dậy, định phát tác, bạch y thiếu nữ đã nói trước:

− Thương thế trên mặt công tử chưa lành, không nên cử động mạnh, thỉnh công tử cứ ngồi nghỉ cái đã.

Cũng không đợi chàng hồi đáp, bưng cái chén đặt trên khay lên, đưa về hướng chàng nói:

− Đây là món Sâm nhung bảo nguyên thang, thỉnh công tử dùng cho.

Lãnh Như Băng lạnh lùng đáp:

− Ta vẫn khỏe, khỏi dùng đến sâm nhung.

Đoạn gạt tay ra.

Bạch y thiếu nữ né tránh, nói:

− Hoa cô nương có dặn rằng, trong lúc phẫu thuật thay đổi diện mạo, công tử bị mất rất nhiều máu, ngay cả võ công cũng bị ảnh hưởng, muốn công tử dùng sâm nhung cho mau hồi sức.

Lãnh Như băng nói:

− Hoa cô nương có phải là là Tiểu Hoa không ?

Bạch y thiếu nữ đáp:

− Phải, nhưng chỉ có chủ nhân mới gọi nàng như thế, cón chúng tỳ nữ đều gọi nàng là Hoa cô nương.

Lãnh Như Băng ngầm vận khí, quả nhiên thấy trong người đau âm ỉ, rầu rĩ nghĩ:

“Hỏng hẳn rồi, chẳng những diện mạo bị hủy hoại, ngay cả võ công cũng bị nàng ta phế bớt, Công Tôn Ngọc Sương quả thật là một con độc xà.”.

Bạch y thiếu nữ nói:

− Thỉnh công tử uống thang sâm nhưng này, tì nữ còn có ...

Lãnh Như Băng vung ta:

− Ta không uống, ngươi đi tìm Tiểu Hoa lại đây.

Thiếu nữ hoi:

− Tìm Hoa cô nương ư ?

Lãnh Như băng nói:

− Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, mau dẫn ả tới đây.

Thiếu nữ chớp mắt đáp:

− Hoa cô nương thân phận cao hơn chúng tỳ nữ nhiều, tì nữ phải thưa thế nào với nàng ?

Lãnh Như băng động tâm, dần dần trấn tĩnh, đáp:

− Cứ bảo rằng ta cần nàng đến.

Thiếu nữ hỏi:

− Chỉ nói như vậy là được ư ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cứ bảo nàng phải đến ngay, nếu không ta sẽ thiêu hủy nơi này đi.

Thiếu nữ hỏi:

− Quí danh của công tử ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Ta là Lãnh Như Băng, đi mau lên.

Thiếu nữ đặt khay xuống. Rảo bước đi ra.

Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn quanh, hy vọng tìm một chiếc gương, nhưng thất vọng. đành thở dài nằm xuống giường.

Chỉ nghe một thanh âm nữ nhân vọng lại:

− Công tử cần tìm tiểu nữ à ?

Lãnh Như Băng thong thả ngồi dậy, ngoảnh ra, thấy một thiếu nữ mỹ lệ, toàn thân y phục màu lục sẫm, đứng ở cạnh giường. Chàng cười lạnh hỏi:

− Tiểu Hoa phải không ?

Lục y thiếu nữ đáp:

− Phải, Lãnh công tử có điều gì sai bảo ?

Lãnh Như Băng thấy cửa mở rộng, nói:

− A hoàn kia quên khép cửa lại.

Tiểu Hoa đáp:

− Cửa phòng tuy mở rộng, không có người phòng thủ, nhưng tiểu nữ bảo hộ công tử rất nghiêm mật, đêm qua có dạ hành nhân tới đây hai lần, nhưng đều bị chúng tiểu nữ đánh đuổi, chỉ vì tệ chủ nhân đã đáp ứng không không giết người trong ba tháng, nếu không dạ hành nhân khó bề toàn mạng thoái lui.

Lãnh Như Băng nghĩ:

“Ai đến tìm ta vậy nhỉ ?” Bèn lạnh lùng nói:

− Các người biến mặt mũi ta thành thứ đồ gì, mau đưa gương cho ta soi.

Tiểu hao cười:

− Công tử yên tâm, thủ pháp của tệ chủ nhân vô cùng cao minh, thời gian còn dài, hà tất phải vội.

Lãnh Như Bảng quát:

− Không được, ta muốn coi ngay.

Tiểu Hoa đáp:

− Lúc này mặt công tử còn bị băng bó, dù có soi gương cũng khó thấy diện mạo như thế nào.

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy Tiểu Hoa đưa tay che miệng cười, rung cả hai vai thì giận dữ hỏi:

− Ngươi cười cái gì ?

Tiểu Hoa cố nhịn cười đáp:

− Tiểu nữ đang nghĩ đến thủ pháp vô cùng cao minh của chủ nhân, dù Hoa Đà tái sinh cũng khó theo kịp chủ nhân ...

Lãnh Như băng quát hỏi:

− Nàng ta biến diện mạo ta thành thứ quái quỷ gì ?

Tiểu Hoa đáp:

− Tiểu nữ dù cố miêu tả cung khó hình dung ...

Đoạn không nín được, cười phá lên.

Lãnh Như Băng càng phẫn nộ, gầm lên:

− Có gì nực cười, nói ta nghe rồi hãy cười chưa muộn.

Tiểu Hoa nói:

− Tiểu nữ quả thật khó hình dung nổi, không biết nó giống cái gì.

Lãnh Như băng nói:

− Dù kỳ hình quái trạng thế nào, Lãnh mỗ này cũng bất cần, cũng ta muốn biết sớm ...

Chàng ngán ngẩm thở dài, tiếp:

− Ngươi nói đi ! Dù kỳ hình quái trạng đến mấy, cũng cứ từ từ nói cho ta nghe coi.

Tiểu Hoa đáp:

− Công tử đã bất cần, thì sao lại còn muốn biết sớm làm gì ?

Lãnh Như Băng không nén được giận, liền đấm mạnh tay xuống bàn quát to; − Ngươi có nói không ?

Chàng đấm mạnh mà chiếc bàn chỉ bị rung nhẹ, làm chiếc đèn trên tường lung lay.

Tiểu Hoa mỉm cười đáp:

− Công tử đừng nổi nóng, để tiểu nữ nói vậy.

Nàng ngẩng mặt trầm ngâm hồi lâu chưa nói.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Sao chưa nói ra ?

Tiểu Hoa đáp:

− Dùng ngôn từ khó diễn tả thực mà.

Lãnh Như Bang chột dạ, nghĩ:

“Không hiểu bọn chúng cải sửa mặt mũi mình như thế nào mà dùng ngôn từ cũng khó diễn tả ?”.

Tiểu Hoa cau mày nói:

− Cái mũi dường như xê dịch vị trí ...

Lãnh Như băng kinh ngạc:

− Thế nào ? Mũi mà lại có thể xê dịch ư ?

Tiểu Hoa đáp:

− Không phải nó tự động, mà là trông như bị xê dịch khỏi vị trí thường.

Lãnh Như Băng hừ một tiếng, giục:

− Nói tiếp đi !

Tiểu Hoa nói:

− Bên dưới hai mắt bị dao khoét lõm mấy chỗ, sau khi lành vết thương, những chỗ đó sẽ loang lổ mấy thứ mầu sắc khác nhau, suốt đời không thể nào tẩy rửa, vì đã bị nhét phẩm mầu vào đó.

Lãnh Như Băng thốt lên:

− Thật là tàn nhẫn độc ác. Còn gì nữa ?

Tiểu Hoa nói:

− Trán Công tử bị xăm giống như hoa văn.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Hoa văn thế nào ?

Tiểu Hoa đáp:

− Hình như là họa đồ «Hàn Giang Thủy Điếu» (câu cá sông Hàn) Lãnh Như băng đứng vụt dậy:

− Sao ? Lại xăm họa đồ lên trán ta ?

Tiểu Hoa đáp:

− Tệ chủ nhân bảo rằng, công tử sau khi bị nàng cải biến dung mạo lần này, nữ nhân trong thiên hạ sẽ không một ai muốn thân cận với công tử, từ nay trở đi công tử sẽ cơ khổ một mình, giống như bức tranh «Lão ông câu cá trên sông Hàn» vậy.

Lãnh Như băng thở dài não nề:

− Thì ra vậy.

Tiểu Hoa nói:

− Hao bên má công tử cũng bị xăm chữ.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Xăm chữ gì ?

Tiểu Hoa đáp:

− Bên tả hai chữ «Cơ Khổ», bên hữu hai chữ «Lênh Đênh».

Lãnh Như Băng cười phá lên:

− «Cơ Khổ Lênh Đênh» ! Hay, hay lắm !

Bỗng có tiếng lạnh lùng văng lại:

− Con a hoàn to gan nói xàm gì đó ?

Tiểu Hoa nghe tiếng thì run rẩy toàn thân, cúi đầu nói:

− Tì nữ tội đáng chết vạn lần !

Lãnh Như Băng nhìn ra, thấy Công Tôn Ngọc sương đứng ngay giữa cửa phòng, mắt sáng quắc nhìn Tiểu Hoa, vẻ mặt phẫn nộ.

Tiểu Hoa vừa hoạt bát sinh động như thế, lúc này đã tái xám đi, toàn thân run lẩy bẩy.

Lãnh Như Băng cao giọng nói:

− Đừng trách nàng ta, là Lãnh mỗ buộc Tiểu Hoa phải nói, nếu phạt nàng ta, cứ việc xử ta đây.

Công Tôn Ngọc Sương chậm dãi quay sang nhìn lãnh Như Băng, nói:

− Ngươi tưởng ta không dám chăng ?

Lãnh Như băng cười ha hả:

− Ngươi đã khắc lên mặt ta đủ thứ họa tự kỳ kỳ quái quái, thì còn gì ngươi chẳng dám làm, nhưng Lãnh mỗ đây có thừa cam đảm chịu đựng. Ngươi còn thủ đoạn tàn độc nào cứ việc sử dụng, giết một dao với giết ngàn dao có gì khác nhau kia chứ ?

Công tôn Ngọc Sương vẫy tay bảo Tiểu Hoa:

− Cho ngươi lui !

Đoạn thong thả đến bên giường, cười nói:

− Nếu Huyền Hoàng Giáo chủ có chân tình với ngươi, dù mặt mũi ngươi có hoa tư kỳ quái thì làm gì phải lo cuống lên ?

Lãnh Như Băng cười nhạt, định nói lại thôi, chậm rãi nằm xuống giường, nhắm mắt vào.

Công Tôn Ngọc Sương nhướng mày, nói:

− Đợi sau khi ngươi lành thương thế, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Huyền Hoàng Giáo chủ, báo cho nàng ta biết ngươi là ai, nếu nàng ta vẫn ái hộ ngươi thâm tình như trước thì ta mới tin rằng thế gian quả có hai chữ thâm tình.

Lãnh Như Băng vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói::

− Chỉ vì muốn chứng thực một câu, mà ngươi nhẫn tâm cải biến diện mạo của ta thành quái đản ư ?

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Huyền Hoàng Giáo chủ thâm tình ái hộ ngươi là vì vì ngươi khôi ngô anh tuấn, không riêng một mình nàng ta có tình với ngươi. Nay diện mạo ngươi đã biến đổi hẳn, không còn vẻ khôi ngô anh tuấn như trước, nếu Huyền Hoàng Giáo chủ quả có chân tình, thì nàng ta vẫn ái hộ ngươi, ngoài ra, không một nữ nhân nào thích ngươi nữa đâu.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Không biết bao lâu thương thế trên mặt ta mới lành ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Rất nhanh, hai ngày nữa thôi ta sẽ thao băng cho ngươi.

Lãnh Như Băng thở dài, im lặng.

Công Tôn Ngọc Sương nhếch mép cười, hỏi:

− Ngươi đang nghĩ gì vậy ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Ta đang nghĩ nên sống như thế nào mới xứng đáng.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ngươi cũng chớ quá lo lắng, nếu thế gian này không ai thu dụng ngươi, Công Tôn Ngọc Sương này, khả dĩ đem theo ngươi bên mình.

Lãnh Như Băng cười nhạt đáp:

− Chỉ cần có cơ hội giết được ngươi, ta sẽ quyết không bỏ qua.

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Cho ngươi khổ luyện võ công mười năm nữa, ngươi cũng khó lòng báo thù, về điểm này ta hoàn toàn không lo ...

Đoạn từ từ đứng dậy, nói tiếp:

− Ngươi cứ nằm nghỉ cho khỏe, hai ngày nữa ta sẽ đến tháo băng rồi đưa ngươi đi gặp Huyền Hoàng Giáo chủ.

Tuy chỉ hai ngày, nhưng Lãnh Như Băng có cảm giác dài như hai năm. Tuy được săn sóc như quí khách, ăn sâm nhung mỹ vị, ngủ giường đệm ấm êm, nhưng trong lòng day dứt, ăn không ngon, ngủ không yên, suốt hai ngày chàng chẳng thốt một lời.

Buổi trưa ngày thứ ba, Công Tôn Ngọc Sương quả nhiên y hẹn mà tới, theo sau có Tiểu Hoa bưng theo một chiếc hộp ngọc, trong hộp có một lưỡi dao, còn có một chiếc lọ ngọc sắc đen như mực, không biết trong lọ đựng thứ gì. Công Tôn Ngọc Sương dùng lưỡi dao sắc cắt băng trên mặt cho chàng.

Lãnh Như Băng đưa tay lên sờ mặt, quả nhiên thấy da mặt không bằng phẳng, có nhiều vết sẹo.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Tiểu Hoa, lấy gương cho Lãnh công tử soi.

Lãnh Như Băng nói:

− Khỏi cần, chúng ta có thể đi ngay.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Đi đâu ?

Lãnh Như Băng nói:

− Chẳng phải ngươi muốn đem ta đi gặp Huyền Hoàng Giáo chủ hay sao ?

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Cứ soi gương mặt mũi của mình thế nào, rồi ngươi quyết định cũng không muộn. Tiểu Hoa, đưa gương.

Lãnh Như Băng nhận gương, đưa lên soi, chỉ thấy trong gương hiện ra một gương mặt quái gở.

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Thủ thuật của ta như thế nào ?

Lãnh Như Băng cười ha hả:

− Hay, đúng là một bộ mặt kỳ hình quái trạng.

Đoạn thong thả trả lại gương cho cho Tiểu Hoa.

Công Tôn Ngọc Sương cau mày:

− Sao, ngươi không thấy khó chịu chút nào ư ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Như thế này rất hay, chúng ta có thể đi được rồi.

Công Tôn Ngọc Sương ngẩn người ra:

− Có phải ngươi nhớ Huyền Hoàng Giáo chủ quá rồi chăng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Đúng thế, thì đã sao ?

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ta khuyên ngươi đừng nuôi quá nhiều hi vọng.

Lãnh như Băng đáp:

− Khỏi phiền quan tâm.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Được ! Ta muốn xem Huyền Hoàng Giáo chủ có còn đói với ngươi như trước hay không ?

Đoạn quay sang bảo Tiểu Hoa:

− Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sẽ đi gặp Huyền Hoàng Giáo chủ.

Tiểu Hoa vâng dạ rảo bước đi, lát sau trở lại nói:

− Bẩm, có xe rồi.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Diện mạo của ngươi thay đổi, hành động ban đầu có thể mất hết tự nhiên, chúng ta đi xe để khỏi làm cho mọi người để ý.

Lãnh Như Băng lặng thinh bước nhanh đến chỗ chiếc xe và lên xe.

Công tôn Ngọc sương theo sát chàng lên xe. Tiểu Hoa vung roi điều khiển cho cỗ xe chạy đi.

Công Tôn Ngọc Sương hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của Lãnh Như Băng đối với việc diện mạo bị cải biến. Nàng ta không thể hiểu nổi, trong lòng trùng trùng nghi vấn, ngầm theo dõi nhất cử nhất động của chàng. Chỉ thấy chàng dựa vào thành xe, hai mắt lim dim, không nói không cười, khiến cho người ngoài khó đoán biết ý đồ của chàng.

Không khí trầm mặc, chỉ có tiếng bánh xe lọc cọc, tiếng roi vun vút phá vỡ cảnh u tịch nơi hoang dã. Chừng nửa giờ sau, cỗ xe bỗng đỗ lại.

Tiểu Hoa nói:

− Bẩm chủ nhân, đã đến nơi cư trú của Huyền Hoàng Giáo chủ.

Công tôn Ngọc Sương nói:

− Gõ cửa xin tiếp kiến.

Tiểu Hoa nhảy xuống xe chạy đi, một lát sau trở lại cúi mình thưa:

− Huyền Hoàng Giáo chủ đã thân chinh ra đón tận cổng.

Công Tôn Ngọc sương nhìn lãnh Như băng nói:

− Xuống xe đi, ngươi sẽ được gặp vị Giáo chủ mà ngươi đêm ngày nhớ mong.

Lãnh Như Băng do dự một chút nói:

− Ngươi cứ xuống trước.

Công Tôn Ngọc Sương vén tấm vải che cửa xe, nhảy xuống đất, Lãnh Như băng xuống theo sau.

Ngẩng nhìn lên, thấy Vương Thông Huệ cùng Ngụy Tái Cường và một thiếu nữ dung mạo như hoa từ trên thềm bước xuống bậc đá lớn đón khách, sau lưng họ có tám Hắc y nhân đứng thành một hàng oai phong.

Lãnh Như Băng thầm than một tiếng, nghĩ:

“Chưa quá bốn ngày mà đối diện đã không nhận ra nhau.”.

Công Tôn Ngọc Sương giơ tay nói:

− Lại phiền Giáo chủ ra tận ngoài này nghênh tiếp.

Vương Thông Huệ đáp:

− Lý phải như vậy, thỉnh cô nương vào nội viên dùng trà.

Công Tôn Ngọc Sương cũng không khách khí, sải bước đi lên trước, Lãnh Như Băng cùng Tiểu Hoa liền theo sau nàng ta.

Những người ở đây đều bị diện mạo kỳ quái của Lãnh Như băng hấp dẫn, ai nấy cũng đưa mắt nhìn chàng hồi lâu.

Họ đi thẳng qua cửa thứ hai, vào trong hậu sảnh.

Công Tôn Ngọc Sương nói nhỏ với Vương Thông Huệ:

− Thỉnh Giáo chủ bảo tả hữu lui ra, ta có điều cần nói riêng với Giáo chủ.

Vương Thông Huệ trầm ngâm một chút, đoạn bảo những người kia:

− Các vị khỏi cần vào trong đó.

Đoạn đưa Công Tôn Ngọc Sương vào hậu sảnh. Trong sảnh đã bày sẵn bàn trà, có hai hoàng y tỳ nữ xinh đẹp đứng hầu.

Vương Thông Huệ lệnh cho hai tỳ nữ thoái lui, nói:

− Cô nương có gì muốn nói, hiện tại có thể nói ra được rồi đó Công Tôn Ngọc Sương chỉ Lãnh Như Băng hỏi:

− Giáo chủ có biết người này không ?

Vương Thông Huệ đưa mắt chăm chú nhìn Lãnh Như Băng đáp:

− Không ...

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Giáo chủ chớ coi thường y, y tuy diện mạo khó nhìn nhưng võ nghệ rất cao cường.

Vương Thông Huệ nói:

− Thuộc hạ của cô nương thì khỏi phải nói, vị anh hùng đây hẳn là một cao thủ của dân tộc ngoại bang ?

Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười:

− Người Hán cũng có tập quán xăm mình, đâu phải chỉ dân tộc ngoại bang mới có nhân tài.

Vương Thông Huệ nói:

− Người Hán tuy có xăm mình, nhưng chỉ xăm trên ngực hoặc sau lưng, chứ còn xăm mặt và thích chữ thế kia thì bổn tòa chưa nghe, chưa thấy bao giờ.

Trong lúc hai người đối đáp, lãnh Như Băng chỉ cúi đầu không nói. Lòng chàng tuy thống khổ nhưng thái độ không tỏ vẻ gì khả nghi.

Công Tôn Ngọc sương đưa tay vẫy chàng:

− Lại đây nào !

Dũng khí của lãnh Như Băng lúc đầu tựa hồ mất đi hết, chàng bước tới.

Công Tôn Ngọc Sương cười nói:

− Người ngày đêm tưởng nhớ Huyền Hoàng Giáo chủ, sao gặp mặt lại không nói gì ?

Vương Thông Huệ kinh ngạc:

− Bổn tọa không quen biết người này, tại sao lại nói như vậy ?

Công Tôn Ngọc sương cười khanh khách:

− Người này không biết thân phận, diện mạo quái gở lại mơ tưởng nhan sắc kiều diễm của Giáo chủ, ngày đêm mong nhớ khôn nguôi.

Vương Thông Huệ chớp mắt:

− Có chuyện vậy sao ?

Công Tôn Ngọc Sương cười đáp:

− Có phải Giáo chủ không tin ?

Vương Thông Huệ nói:

− Bổn tòa tin một người có thân phận như cô nương quyết không tùy tiện hoang ngôn.

Công Tôn Ngọc sương nói:

− Giáo chủ đã chịu tin ta thì còn gì bằng.

Vương Thông Huệ thong thả đứng dậy, đôi mắt long lanh nhìn Lãnh Như Băng, chậm rãi nói:

− Các hạ thật biết bổn tọa ư ?

Lãnh Như Băng gật đầu:

− Tại hạ tuy biết Giáo chủ, nhưng chỉ e Giáo chủ đã quên tại hạ.

Vương Thông Huệ cảm thấy giọng nói rất quen thuộc thì ngây người ra, hỏi:

− Các hạ là ai.

Lãnh Như Băng thở dài, mặc nhiên không đáp.

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

− Tại sao không nói tên mình ra đi ?

Vương Thông Huệ nhướng mày cười nhạt:

− Các hạ nói đi. Đối với người quen cũ, bổn tòa tối trân trọng tình nghĩa.

Lãnh Như Băng ngẩng mặt lên trần, hít một hơi dài đáp:

− Tại hạ Lãnh Như Băng.

Vương Thông Huệ biến sắc, nhưng lập tức bình tĩnh, thong thả nắm lấy cổ tay tả của Lãnh Như băng, dịu dàng nói:

− Công Tôn Ngọc Sương đem hủy hoại diện mạo của huynh, tưởng rằng muội sẽ rời bỏ huynh ...

Nàng cười ha hả một hồi, nói tiếp:

− Nhưng nàng ta đã lầm to.

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Giáo chủ thương hại chàng ta lắm phải không ?

Vương Thông Huệ hỏi:

− Phải như thế nào mới đủ chứng minh mối chân tình của ta đối với chàng ?

Công Tôn Ngọc sương trầm ngâm giây lát, đáp:

− Chỉ có một cách chỉ e Giáo chủ không chịu.

Vương thông Huệ đáp:

− Cứ nói. Dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, bổn tọa cũng không ngại.

Công Tôn Ngọc Sương đứng dậy, lạng lùng nói:

− Giáo chủ quả thật không bỏ rơi y ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Cô nương đã hủy diên mạo của chàng, dù cô nương có chặt gãy tứ chi, biến chàng thành người tàn phế, bổn tòa cũng không thay lòng đổi dạ với chàng.

Công Tôn Ngọ sương nói:

− Ta chưa tin.

Vương Thông Huệ hỏi:

− Như thế nào mới chịu tin ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Trừ phi Giáo chủ lập tức kết hôn với chàng ta.

Vương Thông Huệ hơi ngẩn ngươi, nói:

− Cô nương muốn lo cả chuyện đó ư ?

Công tôn Ngọc Sương cười ha hả một hồi, nói:

− Lãnh Như Băng, ngươi đã tin lời ta chưa ? Nếu Huyền Hoàng Giáo chủ có chân tình với ngươi thì cần gì phải do dự ?

Lãnh Như Băng bỗng ưỡn ngực đáp:

− Đại trượng phu sống trên đời há quan tâm đến diện mạo mỹ xú, tại hạ tuy bị Công Tôn Ngọc Sương hủy hoại dung mạo, nhưng hoàn toàn không vì thế mà đau khổ, bị lụy, tuyệt vọng.

Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười nói.

− Ta chỉ muốn ngươi biết rằng tình ý qua lại giữa người với người nhất định phải có điều kiện, một khi điều kiện mất đi thì tình ý với nhau cũng chẳng còn ...

Ngừng một chút, lại tiếp:

− Bất quá ngươi cứ an tâm, ta tuy hủy diện mạo của ngươi, nhưng ta sẽ luôn luôn đem theo ngươi bên mình. Người ngọc thay lòng đổi dạ chỉ vì diện mục của ngươi quá khả ố đó thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play