Trở lại trong phủ, Giang Hãn trước sai bọn hạ nhân mang tới vài thùng nước nóng cho Bách Vị và Hương Tuyết tắm rửa, sau đó sai nha đầu vóc người không sai biệt lắm với Hương Tuyết tìm quần áo mới cấp nàng thay.
Kiều Phúc dẫn nàng đi nói:
“Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Yến Sa Lâu nữa, không cần phải bán rẻ tiếng cười để sống nữa, Giang phủ tuy có thế lực, nhưng sẽ không làm nhục hạ nhân, ngươi hôm nay ngủ tạm trong phòng Diễm Phương một đêm, thuận tiện nghe nàng chỉ cho ngươi quy củ trong phủ ta, ngày mai ta sẽ an bài chỗ ở và sai người mang quần áo đến cho ngươi. Gia nói, muốn ngươi tận tâm hầu hạ Bách Vị, nếu làm tốt, mỗi tháng sẽ thưởng thêm cho ngươi hai lượng bạc.”
Hương Tuyết ngàn lần cảm tạ rời đi.
Lúc này Kiều Phúc đến trước cửa phòng Giang Hãn chờ sai bảo, lại nghe hắn ở bên trong nói:
“Kiều Phúc, ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Bách Vị nói chuyện một lát, không cần ngươi hầu hạ.”
Hắn thả lỏng người, nghĩ thầm đây là duyên phận của gia cùng Bách Vị, có muốn tránh cũng không thoát được, hảo, thật tốt quá, đứa nhỏ Bách Vị này khiến người ta không thể không yêu, không ai là không muốn bảo hộ hắn cả. Tính tình lại thiện lương hiền lành, nếu hắn lưu lại, tự nhiên là tốt nhất.
Giang Hãn nhìn Bách Vị đang ngồi trước mặt mình, đầu cúi gằm xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi có phải hay không rất sợ ta? Mới vừa rồi ngươi đánh cái tên họ Phạm, không phải rất dũng cảm sao? Ân làm cho ta nghĩ tới…, được rồi, ngươi nói người là ”tiểu dương không dễ chọc” phải không?
Ha hả, như thế nào lúc này lại im lặng không nói tiếng nào thế.”
Bách Vị ngẩng đầu, ngập ngừng nói:
“Ta… ta biết là ngươi dùng ba vạn lượng bạc đem cứu ta ra, gia, ngươi… ngươi có thể đừng giống như người xấu kia không, không nên ép ta làm cái việc kia, ta… ta không thể làm, ta thật sự không thể làm, nếu như ta làm, mọi cố gắng từ trước đến nay của ta đều uổng phí cả, ta… ta nợ ân tình của ngươi, cho ta dùng cách khác trả lại cho ngươi có được hay không? Ta… ta thổi tiêu cho ngươi nghe, ta có thể làm gia nhân cho ngươi…”
Giang Hãn không nhịn được cười ha ha, liền ôm chầm lấy Bách Vị:
”Bách Vị, ngươi đúng là thật đáng yêu, đến bây giờ còn không có quên chuyện là gia nhân hả. Tốt lắm tốt lắm, nếu như ngươi trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện này, chúng ta có thể bắt đầu từ từ, ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không bắt buộc ngươi có được hay không? Tên ta là Giang Hãn, ngươi có thể gọi ta là đại ca, cũng có thể gọi ta là Hãn, nhưng đừng gọi ta là gia là được, cũng không biết tại sao, nghe ngươi gọi ta là gia làm ta cảm thấy không được tự nhiên.”
Bách Vị gật đầu, nhảy nhót mà vui mừng hỏi:
“Ta đây gọi ngươi là Hãn ca ca đi? Ngươi cùng Ngưu ca ca giống nhau, đều là người tốt, mặc dù ngươi không hay cười, nhưng như vậy cũng tốt, Ngưu ca ca chính là bởi vì tính cách thật quá tốt, cho nên chúng ta đều nghe lời hắn.”
Hắn nói xong, trong mắt Giang Hãn chợt toát lên sát khí, nghĩ thầm:
”Ngưu ca ca? Đó là người nào? Bách Vị chính là vì hắn mới không chịu làm tiểu thiếp của ta sao?”
Ngày mai phải sai Kiều Phúc đi điều tra một chút, nếu như quả thật là vậy, phải nhanh nghĩ một biện pháp làm cho cái gì Ngưu ca đó cưới người khác, như vậy Bách Vị mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với ta.
Hắn nghĩ đến tương lai giữa hắn và Bách Vị được ở cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong nháy mắt, có một ý niệm xẹt qua trong óc: nếu như thật sự có thể cùng Bách Vị cùng một chỗ, như vậy phải cho hắn làm vợ cả, nếu không Bách Vị lá gan nhỏ như vậy, đừng nhìn ngoài miệng nói cái gì ”tiểu dương vốn không dễ chọc”, nhưng tính cách mềm yếu thiện lương, một khi khi hắn phải cưới một nữ tử khác để sinh con nối dòng, nếu gặp phải nữ tử độc ác, hắn còn không biết sẽ bị hành hạ thành bộ dáng gì nữa đây.
Chú thích:
(1) Cự ngạch ngân phiếu: nghĩa là mang theo rất rất nhiều ngân phiếu.