“Này, đợi đã, đợi chút, tôi cũng đi!” An Á thấy thế bèn vội đứng dậy đi theo sau bọn họ.
“Không được, Trần Chí Huy là loại có nhân cách phản xã hội điển hình, có khuynh hướng bạo lực cao, có thể sẽ làm ra những hành động điên cuồng, em ở nhà an toàn hơn.” Cố Ninh Viễn từ chối.
“Không, Nguyệt Nga là bạn sống chết có nhau của tôi, anh bảo sao tôi có thể an tâm đợi ở nhà được? Tôi cam đoan sẽ không gây phiền phức cho các anh.” An Á nửa kiên trì nửa cầu khẩn, nghe nói Trần Chí Huy đang ở gần Nguyệt Nga, lòng cô liền loạn cào cào, chỉ hận không thể bay tới bên cạnh Nguyệt Nga ngay được, cô thật sự không thể chịu đựng được việc ở nhà mà không làm gì lúc này.
“Được rồi, nhưng hết thảy hành động em đều phải nghe theo tôi, chút nữa thành thật ngồi trong xe, không có lệnh của tôi thì không được xuống xe, biết chưa?” Cố Ninh Viễn nghiêm túc nhìn cô.
“Chắc chắn!” An Á gật mạnh đầu.
Cảnh đêm nặng nề, ánh trăng đã bị sương mù che lấp, lớp sương đêm sà xuống vườn hoa, đèn đường lờ mờ soi những bóng cây xuống đường, con đường uốn lượn len vào bóng tối dày đặc, bốn phía yên lặng như tờ. An Á trốn trong xe, gần như nín thở nhìn chằm chằm về phía trước, ngọn đèn nhỏ dưới lầu sáng loáng, như ngọn hải đăng giữa lớp sương lờ mờ, nơi đó là nhà Nguyệt Nga.
“Đêm nay Trần Chí Huy sẽ xuất hiện thật ư?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Kiên nhẫn một chút, đợi Lâm Hạo xuất hiện thì gã sẽ có động tĩnh.” Cố Ninh Viễn ngồi mai phục với cô, chỉ lộ đôi mắt giám sát ngoài cửa sổ xe.
“Nhỡ như gã không ở đây thì sao?” An Á có hơi bận tâm.
“Không, chắc chắn là gã ở đây. Em nghĩ xem, 8strong5 Trần Hạo đưa Nguyệt Nga về nhà, khoảng 8h45 Nguyệt Nga mở bửu kiện trong phòng ngủ trên tầng 2, sau đó 8h55 cô ấy liền nhận được tin nhắn, thời gian rất chính xác, chứng minh rằng Trần Chí Huy ở nay gần đây quan sát Nguyệt Nga qua kính viễn vọng. Chung cư này có bảo vệ tuần tra 24/24, nếu không phải trong chung cư thì không thể quan sát bằng kĩnh viễn vọng một thời gian dài như thế mà không bị phát hiện ra.” Cố Ninh Viễn nói.
“Tôi hiểu rồi, anh đang nói Trần Chí Huy ở trong chung cư này, vẫn luôn theo dõi cô ấy bằng kính viễn vọng ư.” An Á như bừng tỉnh.
“Đúng thế, có điều chung quanh đây nhiều tòa nhà thế này, chúng ta không có thời gian tra từ từ, bởi thế nên bây giờ chỉ còn cách nhanh nhất bắt gã xuất đầu lộ diện.” Cố Ninh Viễn nhìn chằm chăm ra bên ngoài, đột nhiên anh nói: “Suỵt, Lâm Hạo ra rồi.”
An Á lập tức không lên tiếng nữa, đáy lòng nảy lên, sau đó cô thấy Lâm Hạo ra khỏi xe, anh ta đi rất chậm, mặc một chiếc áo khoác sáng màu, bóng người như ánh trăng từ từ xua tan sương mù. Chung quanh lại càng yên tĩnh hơn, ngoại trừ tiếng gió và tiếng nhánh cây bị Lâm Hạo dẫm lên rất nhỏ thì dường như không nghe được tiếng gì khác. Nhưng An Á có thể cảm thấy được trong bóng tối đen kịt đang có thứ gì đó ẩn nấp, chuẩn bị chờ xuất phát, mồ hôi lạnh của cô tuôn ra sau lưng.
Như thể tâm linh tương thông, Cố Ninh Viễn vẫn luôn giám thị đột nhiên vươn tay phủ lên bàn tay vẫn đang nắm chặt củ cô, sau đó mười ngón đan xen, nhưng mắt anh cũng không rời Lâm Hạo. Tay bị anh nắm lấy, tim An Á đang đập nhanh đến lạ kì chợt bình tĩnh lại, trong một chốc, cô thoáng có ảo giác như như bàn tay của anh là cả thế giới ấm áp bao trùm lên cô, khiến cô đột nhiên trở nên dũng cảm lạ kỳ, không còn sợ hãi, cho dù phía trước có nguy hiểm thế nào thì chỉ cần anh nắm tay cô, cô cũng có thể dũng cảm tiến tới.
Lúc này Lâm Hạo đã tới trước nhà Nguyệt Nga, anh ta nhấn chuông cửa. Một lát sau, đèn trước hiên sáng lên, cửa mở liền thấy Nguyệt Nga đi ra.
Nguyệt Nga trông thấy Lâm Hạo liền trở nên kích động, cô ấy ôm lấy eo Lâm Hạo, Lâm Hạo cũng ôm chặt hai vai cô ấy, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ấy, hai người thân mật hệt như đôi tình lữ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Nguyệt Nga thoáng lỏng tay, ngửa đầu nhìn Lâm Hạo, miệng nói gì đó, biểu lộ bàng hoàng đau khổ. Ánh mắt Lâm Hạo lộ vẻ tiếc nuối sâu sắc, ngón tay dịu dàng xoa mặt cô ấy, sau đó anh xoay người, cúi mặt xuống, ôm eo Nguyệt Nga, nhìn từ nhiều góc trông anh có vẻ như đang hôn Nguyệt Nga vậy.
Ngọn đèn trước hiện rọi xuống bóng dáng hai người, như ánh đèn trên võ đài giữa đêm tối, trình diễn cảnh lưu luyến hoàn mỹ cho “người xem” ở chỗ tối.
Mắt An Á không ngừng đảo bốn phía nhưng cũng chẳng thấy “người xem” xuất hiện, cô không khỏi sốt ruột: “Sao gã vẫn chưa xuất hiện?”
“Đừng vội, chúng ta phải cho Trần Chí Huy chút thời gian chuẩn bị, hi vọng Lâm Hạo và Nguyệt Nga có thể chịu đựng được.” Cố Ninh Viễn bình tĩnh.
Nhưng An Á không bình tĩnh nổi, bởi vì cô hiểu rõ Lâm Hạo chỉ đang giả vờ hôn Nguyệt Nga để dụ Lâm Chí Huy xuất hiện, nhưng giả vờ thì vẫn chỉ là giả vờ, không biết hai người họ có thể duy trì tư thế này được bao lâu?
Thời gian dần trôi qua, Lâm Chí Huy vẫn không xuất hiện. Tại sao có thể như thế được? Chẳng nhẽ gã đã nhìn ra sơ hở rồi ư, An Á trông thấy Nguyệt Nga vòng tay qua cổ Lâm Hạo, kéo xuống một chút, cơ thể hơi nghiêng qua, khuôn mặt hai người liền lộ ra dưới ánh đèn. Ngọn đèn sáng rỡ, An Á trông thấy rõ ràng Nguyệt Nga đang hôn lên môi Lâm Hạo. Cô lắp bắp kinh sợ, hai người này đang đóng giả mà lại làm thật rồi à? Bọn họ định làm thật đấy à?
Lúc này, bóng tối sau cây cối âm u đột nhiên có động tĩnh khác thường, Cố Ninh Viễn thả lỏng tay An Á, tay kia nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, ánh mắt trở nên sắc bén. Chưa đợi An Á nhìn rõ, một bóng đen đã lao ra từ trong bụi cây đánh về phía Lâm Hạo và Nguyệt Nga, trong một chốc, cô thấy trong tay bóng đen có ánh bạc lóe lên.
Cố Ninh Viễn thoắt đẩy cửa xe xông ra ngoài, dáng người cực kì nhanh nhẹn xẹt qua lùm cây và làn xe, nhanh chóng chạy về phía bóng đen. Con dao trong tay bóng đen đã duỗi ra đâm mạnh tới chỗ Lâm Hạo, Lâm Hạo ôm Nguyệt Nga lách qua một bên, bóng đen vồ hụt đột nhiên quay người, lại đâm dao tới chỗ Lâm Hạo. Lúc này Cố Ninh Viễn đã lao tới trước mặt bóng đen, anh thoáng nghiêng người tránh múi dao, nhanh như chớp túm chặt tay bóng đen, tay kia giơ lên thành quyền đánh vào khuỷu tay bóng đen, đùi phải thuận thế quét qua, đá mạnh vào mắt cá chân bóng đen. Khuỷu tay và mắt cá chân đều là bộ phận yếu ớt nhất cơ thể, bóng đen bị Cố Ninh Viễn tập kích, dao găm lập tức trượt khỏi tay, gã kêu rên một tiếng, cả người bổ nhào xuống đất. Lâm Hạo đã sớm rút còng tay ra, dùng đầu gối đè bóng đen lại, bẻ ngoặt tay gã ra sau, thuần thục còng hai tay gã.
Bóng đen liều mạng giãy dụa nhưng không đấu lại được sức Lâm Hạo, cuối cùng chỉ đành tuyệt vọng nhìn Nguyệt Nga, vẻ mặt như một gã điên vậy.
“Trần Chí Huy, quả nhiên là anh!” Nguyệt Nga nhìn mặt gã rồi la lên.
———–
“Nói vậy tám năm trước Trần Chí Huy đã thầm mến cậu rồi à?” An Á ngồi trong quán cà phê dưới văn phòng, nâng cà phê lên nhấp một hớp.
“Tám năm trước gã vừa vào công ty ba tớ, sau đó nhìn thấy tớ ở phòng khách, chính là phòng khách mà tớ gặp Hạ Tuấn ấy. Theo như lời khai của gã thì gã vừa gặp đã yêu tớ, nhưng trong mắt tớ chỉ có Hạ Tuấn, vốn chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của gã. Gã nói không sai, sao tớ lại chú ý gã được? Bằng vào dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi đó ư? Hừ, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Nguyệt Nga ghét bỏ chau mày.
Trần Chí Huy đã bị bắt năm ngày, vì phải chịu đựng sợ hãi và kích thích nên đêm đó Nguyệt Nga liền phát sốt ngã bệnh, Lâm Hạo và Cố Ninh Viễn áp giải Trần Chí Huy tới sở cảnh sát, An Á thì ở lại chăm sóc Nguyệt Nga suốt đêm với bố mẹ cô ấy. Mãi cho tới hôm nay, sức khỏe Nguyệt Nga mới hồi phục một chút, cô ấy nhân lúc nghỉ rưa đến tìm cô, hai người liền vừa ăn cơm vừa trò chuyện trong quán cà phê dưới tòa soạn.
“Gã vẫn luôn thầm mến cậu, cũng biết mình không xứng với cậu nên mới không dám thổ lộ với cậu, dần dà tâm lý trở nên vặn vẹo nên mới theo dõi cậu, chụp ảnh và đe dọa cậu. Ôi chao, thật đúng là yêu quá hóa hận.” An Á thở dài, tuy rằng yêu một người là vô tội nhưng nếu nhân danh tình yêu để tổn thương người khác, đấy nên gọi là vì yêu quá nên mới vậy hay là vì nhân tính khuất phục trước dục vọng nhu nhược đây?”
“Quả thật gã là tên biến thái, bản thân không dám theo đuổi tớ nhưng lại không cho phép tớ thích người khác. Bởi thế lúc gã theo tớ tới Milan, thấy tớ và Hạ Tuấn ở cùng nhau thì lại nhớ tới việc năm đó tớ thích Hạ Tuấn, ghen ghét ào lên nên mới có sự việc hỏa hoạn ở phòng thay đồ, mục đích là muốn cảnh cáo tớ. Có điều gã không biết rằng tuy tớ gặp được Hạ Tuấn, nhưng Hạ Tuấn lại không nhớ nổi tớ, ngay cả tên của tớ cũng không nhớ nổi. Sau khi chụp xong, Hạ Tuấn vội vàng về nhà mừng kỉ niệm một năm kết hôn với vợ, ngoại trừ lúc làm việc, anh ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn tớ lấy một cái.” Nguyệt Nga đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong đã có một lớp hơi nước bao phủ, chất lỏng trong suốt tích tụ trong hốc mắt, nhưng lại kiên cường không chịu rơi xuống.
An Á ôm vai Nguyệt Nga, lòng buồn khổ không nói nổi nên lời.
“Vì Hạ Tuấn, tớ đã có ước mơ, ước mơ mang lại thành tựu của tớ hôm nay, nhưng lúc tớ đứng trên đỉnh cao của ước mơ, anh ấy lại dùng sự lãng quên để nói với tớ rằng giấc mơ của tớ từ lúc bắt đầu đã là hoang đường rồi.” Nói xong Nguyệt Nga chớp mắt một cái, đôi mà có thêm một vệt nước mắt.”
Tám năm tương tư một tình yêu cay đắng, đổi lại là sự lãng quên của đối phương, mình khắc cốt ghi tâm nhưng trong mắt người ta chỉ là sự ẩu tả hoang đường, mật đường với tôi, thạch tín với anh, rốt cuộc tình yêu quá mê hoặc người ta hay khiến người ta quá tổn thương? An Á cũng cảm thấy hoang mang vô cùng, chỉ đành lau nước mắt cho Nguyệt Nga, khuyên nhủ cô ấy: “Đừng khóc, Hạ Tuấn không nhớ được cậu là tổn thất của anh ta, lại nói bây giờ cậu với Lâm Hạo chẳng phải tốt lắm đó sao?”
“Lâm Hạo ư?” Nguyệt Nga ngừng nức nở, cảm xúc hơi ổn định nhưng vẻ buồn thương trong mắt cũng không biến mất: “Cậu cảm thấy anh ấy thích tớ à?”
An Á cảm thấy Nguyệt Nga hỏi rất lạ: “Anh ta không thích cậu thì sao lại tới gặp cậu? Lại nói đêm đó các cậu đóng giả thành thật, tớ đều nhìn thấy hết, chẳng nhẽ điều này cũng không tính là thích à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT