Hôm sau khi Vân Ly tỉnh lại hốt hoảng còn cho là mình đang ở trong nhà, xoa xoa ánh mắt liền mềm mềm nhu nhu nói : “Phụ thân, ta muốn rửa mặt…”
Đang ở sau màn lụa hai thị nữ nghe được thanh âm thoáng nhìn nhau, che miệng cười . Tuyết Nhĩ vén lên màng lụa dùng kim câu treo lên, Tuyết Y xoay người đi vào , đối với Vân Ly còn đang mơ hồ nói : “Nương nương là muốn rửa mặt chải đầu hay là muốn nằm thêm một chút ?”
Theo nàng nghĩ , hài tử nhỏ như vậy nhất định là muốn nằm tiếp. Không ngờ Vân Ly vừa nghe âm thanh của nàng , cả người kinh ngạc giật mình, quay người sang mở to hai mắt nhìn. “Di? Tỷ tỷ, ngươi là ai ? Cha ta cùng phụ thân đâu ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo ửng đỏ , tựa hồ trong mộng còn chảy nước miếng, khóe miệng có một khối sáng vết tích trong suốt . Vân Ly vốn lúc tiến cung là đang ngủ, lúc này tự nhiên sẽ không biết mình ở chỗ nào.
“ Hồi bẩm nương nương, nô tì là Tuyết Y của Tư Noãn Điện , song thân nương nương còn lưu tại Lưu Quyết sơn….”
Không đợi Tuyết Y nói xong , chợt nghe Vân Ly kinh hô một tiếng , luống cuống tay chân bò xuống giường, cũng không đi giày, chân trần bành bạch chạy đi cũng không mặc áo khoác vào. Người chạy rất mau , chờ Tuyết Y phục hồi tinh thần lại Vân Ly đã chạy ra ngoài điện. Hai người thị nữ bị dọa kinh hoảng không thôi, nếu bị Hoàng thượng nhìn thấy nương nương chân trần đi ra ngoài , hai người các nàng còn cơ hội sống sót sao !
“ Nương nương , nương nương ngài phải mang giày a !”
Mới vừa rồi Vân Ly đã nhớ ra nhiều chuyện của mấy ngày qua, hắn nghĩ đến Huyền Vô Hàn tựu ngoài điện , nhưng không nghĩ hắn chạy ra lại gặp được một uyển môn*. Thị nữ phía sau liều mạng truy đuổi kinh hô , Vân Ly vén ống quần của đôi chân nhỏ lên hướng uyển môn chạy tới . Trên mặt đất là đá lục lăng rải đầy phòng trơn trượt, này làm chân dẫm lên càng tăng đau nhức . Vân Ly khó chịu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn , thở hởn hển kêu : “Vô Hàn ca ca ! Ngươi đang ở đâu?”
(*) Uyển môn: cổng ngự hoa viên
Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ hai người bất quá cũng chỉ hơn mười tuổi , các nàng được dạy dỗ, chỉ dẫn , mọi việc đều phải ổn trọng trầm tĩnh, đâu dễ dàng nhấc lên vạt áo mà chạy , tiểu toái bộ* đi theo phía sau , hội này mới đem Vân Ly đuổi kịp. Hai nguời nàng thất kinh lăn trên mặt đất, đầu dán tại mặt đất.
(*) Tiểu toái bộ: bước chân nhỏ nhỏ chạy theo
“Nương nương thứ tội , nô tì hầu hạ ngài mặc giày vào” Tuyết Y liền đi đến ôm lấy Vân Ly, để cho Tuyết Nhĩ vì hắn đi giày . Vân Ly không muốn vùng vằng nhảy xuống , đỏ mặt nói : “ Tỷ tỷ ……Ta , ta sẽ tự đi giày , không cần các ngươi hỗ trợ…”
Hắn năm tuổi bắt đầu chính mình liền tự đi giày , mặc quần áo, nếu là quần áo mùa đông rất phức tạp , mới kêu Vân Hành mặc. Này trước mặt hắn là hai tỷ tỷ xa lạ , còn Vô Hàn ca ca quen thuộc lại không ở đây , Vân Ly mơ hồ có chút khó chịu. Một phen đoạt lấy giày trong tay Tuyết Nhĩ, mang vào trên chân, rầu rĩ hỏi: “Vô Hàn ca ca như thế nào lại không thấy ở đây?”
Tuyết Y cung kính thối lui đến một bên, xoay người nói : “Hồi bẩm nương nương , lúc này Hoàng thượng vừa hạ triều nên quay về Uyên điện dùng tảo thiện*
(*) Tảo thiện: đồ ăn sáng
“Tảo thiện ? Ý là điểm tâm sáng sao ? Ta đây cũng đi ! Ta bụng cũng đã đói” . Vân Ly vừa nghe ăn đồ ăn sáng , theo bản năng sờ sờ bụng của mình, hắn lúc này mới nhớ tới , chính mình giống như cơm chiều không có ăn, bụng trống rỗng đã kêu lên. Sắc mặt nhiễm hai đóa hoa đỏ ửng, Vân Ly thẹn đỏ mặt cúi đầu .
Tuyết Y mỉm cười, tâm treo ngược mấy ngày nay rốt cuộc cũng buông , xem ra vị chủ tử này sống chung tốt lắm, nàng cùng Tuyết Nhĩ cũng không cần mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Chính là nàng lại không tiện dẫn Vân Ly đến Uyên điện, là địa phương đế vương dùng thiện, Vân Ly hiện giờ còn chưa qua đại lễ phong Hậu, ở Tư Noãn Điện đã muốn không thỏa đáng, này nếu mang theo đến Uyên điện, chẳng phải là phá hư quy củ. Thấy Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ cúi đầu không nói , Vân Ly cảm thấy thập phần ủy khuất, bụng hắn đã đói đến thầm thì kháng nghị , chẳng lẽ còn không để hắn ăn cơm sao ?
“Hảo tỷ tỷ, Vân Ly thật sự đói bụng , không tin ngươi nghe một chút, ta muốn ăn một chút! Được không?” Vân Ly nói xong khẽ kéo tay áo Tuyết Y làm nũng, ai ngờ Tuyết Y tránh ra, nhỏ giọng nói : “Nương nương , như vậy không hợp lễ. Gọi tên nô tì là được rồi , nương nương nếu đói bụng , nô tì cùng Tuyết Nhĩ liền giúp ngài rửa mặt chải đầu, một hồi thức ăn sẽ được mang tới. Hôm nay dùng canh hạt sen , chè mộc nhĩ nấu với cẩu kỹ*, nương nương nhớ kỹ phải ở phía nam, ngài còn chưa uống thuốc . Nương nương còn có cái gì muốn ăn sao ? Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị .”
(*)Cẩu kỹ: tên 1 vị thuốc trong Đông Y
Nàng nói thịnh soạn như vậy, Vân Ly lại một chút cũng không muốn ăn, không nói ngày trước lúc còn tại gia ngày thường đều chưa từng ăn mấy món này , nghĩ Huyền Vô Hàn lại không xuất hiện, cũng không được cùng hắn ăn cơm, Vân Ly đã cảm thấy hết sức khó chịu. Cha của hắn cùng phụ thân mỗi ngày ba bữa đều là cùng một chỗ, như thế nào hắn tới nơi này , lại không được! Chung quy là sủng ái to lớn, Vân Ly tức giận trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, cố ý giẫm mạnh chân trên sàn điện băng băng , vào hậu điện liền rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Ta không ăn ! Ta muốn về nhà!” Hắn vóc dáng không cao , ngay cả cửa cũng không xuyên qua được, Tuyết Y hai người cũng không dám xông vào , liền trơ mắt nhìn lên Vân Ly cấp toàn bộ sức mạnh dời lên một cái ghế, leo lên cửa sau điện. Hai người các nàng tự biết vô luận như thế nào Huyền Vô Hàn sau khi trở về, nhất định sẽ trách phạt các nàng, đều lo lắng đến giậm chân.
“Tuyết Y , chúng ta vì sao không mang nương nương đến Uyên điện, Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, sẽ không trách tội chúng ta…”
Tuyết Y trừng mắt nhìn Tuyết Nhĩ liếc mắt một cái, nàng xiết chặt tay , hít sâu một hơi: “Hoàng thượng quả thật đối nương nương sủng ái, nhưng đây là ngày đầu tiên, ai biết Hoàng thượng là thiệt tình hay giả ý. Nếu là không có Hoàng hậu, Tuyết Uyên chúng ta phải gánh kiếp nạn, Hoàng thượng dù không thích cũng phải đem phượng loan tinh giữ ở bên người. Ngươi đi quay về Uyên điện thăm dò tin tức, để cho Điện Giam đại nhân hướng Hoàng thượng nói một câu, nếu Hoàng thượng phê chuẩn, chúng ta liền dẫn nương nương đi .”
Rốt cuộc là Tuyết Y so với Tuyết Nhĩ tiến cung sớm hơn, cũng hiểu biết hơn một phần, nhưng nàng lại không biết, đã hiểu lầm tâm tư , làm cho Huyền Vô Hàn nổi trận lôi đình.
Vân Ly tự giam mình ở trong hậu điện, vốn định làm bộ dáng thu dọn đồ đạc rời đi , chính là hắn ngồi vào trên giường sau mới phát hiện chính mình cái gì cũng không có. Nghĩ tới như vậy, liền tự mình dùng muối súc miệng, dùng khăn sạch lau mặt xong , bụng như cũ phát đói . Hắn liếc nhìn cái bàn, phát hiện một dĩa điểm tâm, ánh mắt sáng ngời. Mượn ghế bò lên bàn, tùy tay cầm một khối điểm tâm cho vào miệng. Cũng may điểm tâm này sáng sớm đã đem tới , ngọt mềm ngon miệng, hảo ăn ngon. Là dùng một tấm sắt in dấu lên mặt ngoài hơn mười tầng da bánh bằng bột ngô , bên trong bọc đậu đỏ ngọt hòa cùng hạch táo đỏ lớp trên lại một tầng vừng trắng đẹp mắt . Vân Ly ăn đến trên miệng đều là hạt vừng, hắn cũng không sốt ruột, vung lên ống tay áo liền cọ xát đi . Liên tiếp ăn vài khối bánh bột ngô, bị nghẹn mắt trợn trắng . Hắn lần này kinh hoảng, đưa tay lấy chiếc chén lại phát hiện trong chén không hề có nước, sốt ruột , kịch liệt ho khan, nước mũi đều đã rơi ra , hai gò má nóng hâm hấp , chảy nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng , hắn muốn kêu người , mới mở miệng gió tràn vào , dẫn đến một trận ho càng thêm lợi hại.
Ngoài cửa Tuyết Y nghe thấy tiếng ho khan , kinh hãi, xông lên trước dùng lực đẩy cửa. Chẳng qua nàng chỉ là tiểu nữ tử yếu đuối , dùng sức vài chục cái, cánh tay xanh tím mét , cũng không phá được cửa. Tuyết Y biết rõ không thể chậm trễ, xoay người bỏ chạy ra ngoài , hô lớn gọi thị vệ.
Lại nói Huyền Vô Hàn mới vừa lâm triều , đã nhiều ngày hắn ra ngoài , tấu chương chất cao như núi , lâm triều so với ngày xưa cũng kéo dài mấy khắc*. Chân trước vừa bước vào Uyên điện , Huyền Vô Hàn liền xoay người đối với người phía sau hạ chỉ : “Đi mời Hoàng hậu nương nương lại đây cùng nhau dùng bữa. Nếu là hắn còn ngủ…Cũng được, trẫm hôm nay không dùng bữa ở Uyên điện, đi Tư Noãn điện.”
Tư Noãn điện từ trước tới nay đều là tẩm cung của Huyền Vô Hàn, hiện giờ hắn vì Vân Ly , lại sai người đem thức ăn sáng đến Tư Noãn điện.
Biện Tư Thành đi theo Huyền Vô Hàn từ lúc hắn đăng cơ,lúc này trong mắt tinh quang chợt lóe , đem suy nghĩ ghi tạc tại đáy lòng. Sắc mặt lộ ra ý cười ôn hòa , Huyền Vô Hàn lên ứng thanh hướng hậu điện Tư Noãn điện đi đến. Không nghĩ vừa đi vài bước , liền gặp Tuyết Nhĩ khom người vào đình viện , nhìn thấy Huyền Vô Hàn chợt biến sắc kinh hoàng quỳ xuống . “Nô tỳ Tuyết Nhĩ tham kiến Hoàng thượng…Hoàng thượng là đến nhìn Hoàng hậu nương nương?” Trong lúc nhất thời cũng không viện ra được cớ gì , đành phải thăm dò vì sao hắn lại đến.
“Ngươi không hầu hạ tốt Hoàng hậu, chạy đến nơi đây làm cái gì ?” Biện Tư Thành nhỏ giọng mắng, đã thấy Huyền Vô Hàn khoác tay , vẻ mặt mang theo ý cười ý bảo Tuyết Nhĩ đi theo phía sau . “Ly nhi đã tỉnh? Đang tranh cãi ầm ĩ?” Tuyết Nhĩ đáy lòng rung động, lưng một trận lạnh cả người , ấp úng nói : “ Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương hắn….Nương nương hắn đem mình nhốt trong điện, …nói …Nói phải về nhà!”
“Cái gì? !” Huyền Vô Hàn nguyên bản hơi thở dịu dàng đột nhiên biến đổi , thu lại ý cười, mang theo hàn khí nhè nhẹ. Hắn tuy rằng mới mười lăm tuổi nhưng khí thế đế vương đã sớm hiển lộ ra ngoài , thêm mấy năm này từng trải sớm đã là một đế vương ổn trọng, cho dù ai thấy hắn đều phải thần phục. Hừ lạnh một tiếng , Huyền Vô Hàn căn bản không hỏi chuyện xảy ra khi nào , liền nhanh chân hướng về Tư Noãn Điện. Chỉ là vừa tiến vào trong điện, liền nhìn thấy mấy thị vệ xô cửa. Huyền Vô Hàn giận dữ, quát : “Bọn ngươi càng rỡ đến cực điểm! Tư Noãn điện há lại cho các ngươi làm càng!”. Dứt lời liền huy chưởng đi lên , đánh bay mọi người. Chờ bọn thị vệ bị đẩy ngã nằm trên mặt đất thì Huyền Vô Hàn nghe thấy được trong điện truyền ra tiếng ho khan . Hắn sợ tới mức đồng tử co rút lại, một cước đá văng cửa. Vân Ly lúc này đã muốn nói không ra lời, hắn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hướng người mới tới , sau thấy Huyền Vô Hàn , nhất thời khóc lớn lên.
Huyền Vô Hàn nhíu chân mày đem người ôm vào trong lòng, thoáng nhìn qua điểm tâm trên bàn, trong lòng đã rõ ràng. “Ly nhi không khóc, há miệng cho ta xem xem.” Huyền Vô Hàn nói xong , tay nhẹ nhàng nắm hàm dưới của Vân Ly, một tay kia vỗ vỗ sau lưng hắn, thấy Vân Ly mặt vẫn đỏ hồng như cũ, cũng đành phải vậy .
Huyền Vô Hàn đem Vân Ly áp vào trong lòng ngực mình , đối Vân Ly miệng liền hôn lên. Cạy mở hàm răng Vân Ly, Huyền Vô Hàn vận khí , một cỗ chân khí chậm rãi đưa vào cổ họng y , đem điểm tâm ngụ tại yết hầu một đường thẳng xuống dưới. Vân Ly lúc này mới dừng lại tiếng khóc , giọng nói cũng khàn đi , nấc cục nói : “Ta muốn về nhà!” Huyền Vô Hàn nhéo nhéo mặt Vân Ly , dùng ống tay áo lau đi nước mắt cùng nước mũi dụ dỗ: “Ly nhi nghe lời , bụng có phải đói hay không mới ăn cái này? Hiện tại chúng ta đi ăn thức ăn ngon, không phải đáp ứng làm Hoàng hậu ta sao , như thế nào còn muốn về nhà đây?”
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất Vân Ly trong mắt còn hàm chứa lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn những vệt nước mắt, chu chu miệng nhỏ , hít hít cái mũi, sợ hãi nói : “ Chính là ta không muốn ăn cơm một mình…” Huyền Vô Hàn ho nhẹ một tiếng, hướng ra ngoài quét mắt liếc một cái , Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ giờ phút này biết mình phạm vào sai lầm lớn, sợ tới mức chân mềm nhũn , bùm một cái quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Huyền Vô Hàn cũng không muốn trước mặt Vân Ly trừng phạt hai người , liền trầm giọng nói : “Sau này lời nói của Hoàng hậu chính là Thánh chỉ , Trẫm cùng Hoàng hậu giống nhau , không có khác biệt, rõ chưa ?”
Từ đó, tất cả cung nhân đều biết Huyền đế đối với tiểu Hoàng hậu , không chỉ là thuận theo thiên ý mà dụng tâm , mà là chân chân thật thật dùng tình sâu vô cùng, mặc dù Hoàng hậu còn không biết chuyện yêu đương , hắn cũng như cũ thâm tình bất quyện .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đều không có người hảo tâm cấp tiểu Thất : Hảo tang tâm. ________
Quân: Chương đầu tiên của Vân Khinh nhà ta edit nhé! mọi người nếu thấy sai sót thì góp ý cho cả edit lẫn beta nhé!