Ăn Tết xong, tôi mang rất nhiều đặc sản từ nhà trở lại thành phố F, còn nhân tiện mang theo một… anh chàng.

Người đó họ Bạch, tên Tiểu Bạch, là đệ tử môn hạ đắc ý của ba tôi, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh hiện đang làm ở phòng kế hoạch của một công ty game nổi tiếng trong nước.

“Bạch Tiểu Bạch?” Lần đầu tiên nghe thấy người có cái tên như vậy, còn sắp đến nhà chúng tôi ăn cơm, tôi bật cười, “Người thế nào lại có cái tên như vậy chứ?”

Ba tôi lắc đầu, dùng ngữ khí của một học giả nói: “Công tử Tiểu Bạch, thành bá nghiệp Xuân Thu (= đại khái là có thành tựu sự nghiệp). Cửu hợp chư hầu, nhất thống thiên hạ. Tiểu Bội, kêu con bình thường đọc nhiều sách, con cứ ngày ngày lên mạng!”

“Là ai trong lúc con muốn đọc ‘Sử ký’ nói với con rằng: ‘Con gái trong nhà, không cần đọc những cái này, biết nấu cơm giặt quần áo là được rồi!’” tôi bĩu môi. Chính bởi vì lời nói này, cái cuốn bìa cứng chú giải ‘Sử ký’ của tôi đến nay vẫn bị quăng trong góc nhà vệ sinh, lúc gấp thì dùng để chêm máy giặt, lúc thong thả thì dùng để chêm dụng cụ đánh răng.

“Vả lại, đệ tử đắc ý kia của ba không phải cũng đã từ bỏ lịch sử, để đi theo ngành giải trí sao.”

Ba tôi lại lắc đầu: “Học là để dùng, học là để dùng. Những cái học được có đất dụng võ, thì không có gì phải tiếc nuối cả. Lấy con là ví dụ tốt nhất, nuôi con lớn đến ngần này có thể gả cho một người đàn ông tốt là ba mãn nguyện rồi.”

“Sao con cảm thấy mình giống như một con giun đất dùng để làm mồi câu vậy!” Tôi oán trách.

“Đừng có xem thường giun đất, giun đất ba cũng phải tốn cả bộn tiền đó.” Ba tôi nói một cách đắc ý.

Ngày mồng ba Tết, Bạch Tiểu Bạch xách một giỏ trái cây đến nhà tôi, trên danh nghĩa là học trò muốn đến chúc tết thầy cô, nhưng thực tế thì mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đây là muốn tác hợp hai đứa bọn tôi.

Tiểu Bạch áo vest chỉnh chu, dáng vẻ có chút cứng nhắc nhưng thái độ lại khiêm tốn kính cẩn. Cái này làm tôi đột nhiên nhớ đến một người, lúc đi làm Dịch Phàm cũng mặc vest, nhưng rất ít khi thắt ca-vát (= cravat), còn thường không cài nút cổ áo, không như Tiểu Bạch cứ thẳng người, nhưng ngược lại tạo nên vẻ tuỳ ý phóng khoáng.

Sau khi chúng tôi chào hỏi nhau một cách lịch sự nhưng xa cách, Tiểu Bạch cùng ba tôi bắt đầu nói về một số vấn đề chuyên ngành. Tôi mỉm cười nguỵ trang thành một cô nàng thục nữ biết lắng nghe, trong lòng lại giống như gian thương không nhịn được suy tính: Dáng người không kém Dịch Phàm là bao, tướng mạo à… kém một chút đó, nhưng cũng dẫn đi gặp người này người kia được, còn về tính tình… lúc nói chuyện thái độ lịch sự lễ độ, ánh mắt chuyên chú, cười lên chân thành thành thật, không giống như Dịch Phàm hễ vô tình nhìn hắn thì trên khuôn mặt âm hiểm lại lộ ra một tia cười gian trá, tổng thể mà nói, cũng được coi là hàng thượng đẳng phẩm chất tốt… có thể bán được với giá tốt.

Lúc này, ba tôi vỗ tôi một cái: “Tiểu Bội! Tiểu Bạch đang nói chuyện với con đó.”

Tiểu Bội, Tiểu Bạch… nghe sao giống với cặp chó nhỏ hay chạy nhảy trong vườn hoa nhỏ ở dưới lầu vậy.

“A, ngại quá, ngài (1) vừa nãy mới nói cái gì?” Tôi vội giơ tay vuốt khuôn mặt với nụ cười cứng ngắt.

( (1) Ở đây bản gốc, dùng là 您 nin, cách xưng hô trang trọng, dùng cho những người lớn tuổi, có địa vị hoặc những người mà mình kính trọng. Cho nên phía dưới bạn Tiểu Bạch mới nói bạn Tiểu Bội khách sáo.)

“Sư muội khách sáo rồi, gọi anh là anh Tiểu Bạch (2) là được.”

Giọng nói rất hay, không kém Dịch Phàm là bao. Có điều… chim bồ câu (3)?!

( (2) Anh Tiểu Bạch, Hán Việt là ‘Tiểu Bạch ca’: 小白哥 xiao bai ge.

(3) Chim bồ câu, Hán Việt là ‘tiểu bạch cáp’: 小白鸽xiao bai ge.

Cách đọc hai cụm này na ná nhau, cho nên bạn Tiểu Bội lại hiểu lầm tiếp =))) )

“Anh hỏi sư muội là đang làm việc tại thành phố F?”

“Đúng vậy, ăn Tết xong là phải đi. Thật sự không muốn rời xa nhà.”

“Ý, Tiểu Bạch không phải ăn Tết xong em cũng phải đến thành phố F công tác sao? Đúng lúc thay thầy đưa Tiểu Bội đi đi, con nhỏ này đã lớn như vậy rồi, mỗi lần ra khỏi cửa cứ bắt thầy phải đưa đi.” Ba tôi nói.

Ba, chiêu này của ba không cao minh chút nào nha, từ lúc 5 tuổi, con đã không còn được ba đưa đi bất cứ nơi đâu rồi.

Đương nhiên, Tiểu Bạch vui vẻ đồng ý luôn. Cha già tự thấy mưu kế cao minh của mình đã thành, vui mừng kéo Tiểu Bạch vào phòng làm việc, khoe cái nghiên mực mới có được của ông. Tôi vốn cũng muốn đi theo để mở mang kiến thức, nhưng lại bị xua đuổi một cách vô tình vào nhà bếp nấu cơm. Từ giây phút đó, tôi đột nhiên lĩnh ngộ được, tôi tuyệt đối không thể lấy chồng, bởi vì sau khi lấy chồng, ở chỗ ba tôi thì người đàn ông của tôi khả năng được sủng hạnh rõ ràng còn cao hơn cả tôi.

“Cảm thấy Tiểu Bạch thế nào?” Trong nhà bếp mẹ tôi hỏi.

“Không đẹp trai bằng Dịch Phàm, nhưng tính cách được hơn anh ta. Tóm lại mà nói… là một người tốt!”

“Dịch Phàm? Chính là cái người nói con có thai với cậu ấy?”

“Ừm.” Hễ nhắc đến chuyện này tội lại nổi máu lên, “Mẹ, mẹ nói thử coi có loại đàn ông như thế nữa sao!”

Mẹ tôi không tiếp lời, chỉ vừa đánh trứng gà vừa nhìn tôi, thủ pháp quen thuộc ánh mắt thâm thuý.

Sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, anh Tiểu Bạch hộ tống tôi trở lại thành phố F, ngày thứ hai lại hộ tống tôi đến công ty, trước khi đi còn dặn dò tôi buổi tối đừng có về trước, chờ anh ta đến đón tôi. Cho nên, sau khi tan ca tôi không có như thường lệ bị lấn ép ở trạm tàu địa ngầm, hay là đi ké xe khắp nơi, mà xách lấy túi đứng trước cửa công ty.

Đúng vào lúc này, xe của Dịch Phàm dừng ngay trước mặt tôi: “Hồi nãy có đến phòng làm việc của cô, họ nói với tôi cô đi trước rồi. Tôi còn dự định lái xe đuổi theo cô nữa.”

“Chuyện gì vậy?” Tôi có chút hiếu kỳ.

“Tôi có đem quà Tết cho cô nè.” Dịch Phàm từ trên xe lấy ra một cái hộp có cột ruy băng.

Cái hộp rất lớn, tôi ôm lấy lắc lắc, tiếng “Lạch cạch, lạch cạch” vang lên.

“Mau mở ra xem thử đi!” Dịch Phàm nói một cách hưng phấn.

Sự hưng hấn của hắn lại khiến tôi có chút sợ hãi. Cho nên tôi đưa cánh tay ra, cố gắng hết sức để cái hộp cách xa tôi, chỉ dùng một ngón tay tháo dây ruy băng, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị tuỳ thời đều có thể tháo chạy.

… Tôi nghĩ nhiều rồi.

Bên trong chỉ một con búp bê da đen bán thoả thân chỉ cao bằng một nửa người, phía trước ngực có treo hai vỏ sò, phía dưới mặc một chiếc váy cỏ hula (4), dùng tay bóp một cái, còn sẽ ‘khửa khửa’ cười một cách dâm đãng.

( (4) váy cỏ hula: Chiếc váy mà các cô gái ở Ha-oai (Hawai) mặc để nhảy múa.)

Tư duy tôi có chút lộn xộn: “… Cái này là anh tặng?”

“Thấy thế nào? Tôi đặc biệt tuyển chọn đó.” Khuôn mặt Dịch Phàm đầy vẻ đắc ý, có chút giống như đứa trẻ làm việc tốt đang chờ được khen thưởng vậy.

“Ha ha, lúc đầu tôi còn tưởng rằng Mập Ú nhờ anh đưa cho tôi nữa chứ, tặng món quà kiểu này rất giống lối tư duy nào giờ của anh ta. Được đó chứ, có điều, có điều giọng cười quá…”

“Thì tôi nghe nó cười xong mới mua đó.” Dịch Phàm hưng phấn bóp bóp lấy con búp bê kia, lại một tràn cười quái dị vang lên, “Tôi cảm thấy nó cười lên đặc biệt giống cô.”

Biểu tình sung sướng quá đỗi của Dịch Phàm làm cho tôi không nắm chắc được là hắn thật lòng hay cố ý nữa. Song có một điểm tôi xác định 100% – sau này có nín chết, tôi cũng không cười nữa.

Vào lúc này, nghe thấy có người gọi: “Tiểu Bội!”

Tôi quay đầu lại, liền bị một bó hoa che lấp.

Sắc hoa đỏ rực như lửa.

“Lễ tình nhân (= ngày Valentine) vui vẻ!” Tiểu Bạch từ sau bó hoa ló đầu ra nói.

Tôi ngây một lát, mới ý thức được ngày đi làm đầu tiên của năm mới, thì ra là lễ tình nhân.

Mà bó hoa hồng đỏ kia, lại làm cho tôi có chút hoảng loạn.

“Quan Tiểu Bội, không giới thiệu chúng tôi với nhau sao?” Bên cạnh, Dịch Phàm đột nhiên nói.

“Sorry, để tôi giới thiệu.” Tôi vội nói, “Vị này là Dịch Phàm tổng tài của chúng tôi. Vị này là Bạch Tiểu Bạch, học trò của ba tôi… thay ba tôi đưa tôi đi.” Nói xong không hiểu sao bản thân cứ phải nói thêm câu cuối cùng.

Tiểu Bạch bước lên nhiệt tình bắt tay Dịch Phàm: “Hân hạnh. Anh Dịch, Tiểu Bội thường nhắc đến anh.”

“Thường nhắc đến? Không phải là nói xấu đó chứ.” Dịch Phàm cười như không cười liếc nhìn tôi một cái, “Có điều chưa từng nghe cô ấy nhắc đến anh Bạch đây nha.”

Cứ nói xấu anh đó rồi sao.

Bất quá tôi vẫn vội vàng nói: “Chuyện đó… tôi với anh Tiểu Bạch mới quen biết.”

“Không chỉ là quen biết. Nói chính xác là, tôi hy vọng làm bạn trai của Tiểu Bội. Cô ấy là một cô gái tốt, thầy cũng hy vọng chúng tôi có thể bên nhau. Trước mắt tạm thời, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ. A, anh Dịch quả nhiên danh bất hư truyền, tài hoa xuất chúng, thưởng thức cũng rất… xuất chúng. Búp bê… mặc váy cỏ hula, món quà như thế này rất đặc biệt, rất đặc biệt.”

“Cô ấy thích.” Dịch Phàm nhàn nhạt nói.

“Anh không nhớ là em thích đồ chơi nha.” Tiểu Bạch xoay đầu lại cười nói với tôi, “Nhớ lúc anh vào phòng em, thấy toàn là sách. Khi đó anh chợt nhớ đến một câu trong ‘Hồng Lâu Mộng (5)’ ‘Tú phòng (6) này nào giống với phòng của tiểu thư, giống thư phòng (7) của vị ca nhi (8) hơn.’”

( (5) Hồng Lâu Mộng: do Tào Tuyết Cần viết. Là một trong bốn kiệt tác của văn học cổ điển Trung Quốc, ba tác phẩm còn lại là Tam Quốc Diễn Nghĩ của La Quán Trung, Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân và Thuỷ Hử của Thi Nại Am. Xem thêm tại Wiki.

(6) Tú phòng: Thường thì chỉ trong phòng các cô mới có dụng cụ thêu thùa, (‘tú’ có nghĩa là thêu thùa may vá) nên thường dùng để chỉ phòng của các cô gái trẻ thời xưa.

(7) Thư phòng: Phòng chứa sách, dùng để học tập.

(8) Ca nhi: Một cách xưng hô thời xưa, dùng để chỉ con trai của gia đình quan lại.)

Tôi liếc thấy mặt của Dịch Phàm không chút biểu tình, vội tiếp lời: “Con búp bê này tôi rất thích, thật sự thích, chính vì không có mới càng thích.”

“Nếu đã thích, bữa nào tặng em một đống luôn. Ờ, đúng rồi, anh có đặt chỗ ở một nhà hàng. Anh Dịch, đi cùng chứ?” Tiểu Bạch hỏi.

“Không được rồi, tôi có hẹn với người khác rồi, hai người cứ tự nhiên đi.” Dịch Phàm xoay người lên xe của hắn.

Tiểu Bạch dẫn tôi đến một nhà hàng Ý nổi tiếng. Ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng đợi, đều là cặp đôi tuấn nam mỹ nữ tay ôm bó hoa hồng. Chúng tôi lại được vào vượt qua đám người đứng đợi.

“Chỗ này rất khó đặt chỗ, nếu không phải anh lo xa, đã đặt chỗ từ hai tháng trước, sợ là đặt không được rồi.” Tiểu Bạch giải thích, “Trong nước thì Mì Ý với phó-mát (cheese) ở đây có thể gọi là chính tông nhất, em thử ăn thử xem.”

Nhân viên phục vụ đưa menu (= thực đơn) sắp xếp lại bàn, đốt ngọn nến trong lọ thỷ tinh đặt trên bàn.

“Tiểu Bội, anh cảm thấy em là một cô gái rất tốt, rất đáng để người ta thương yêu. Vậy em cảm thấy… anh thế nào?” Gọi xong món ăn, trong lúc bọn tôi đang ở riêng với nhau trong một góc nhỏ trang nhã của nhà hàng, Tiểu Bạch hỏi.

“Hả?” Nhiệt độ ấm áp trong nhà hàng cộng với giọng hát trầm ấm của ca sĩ, làm cho tôi có chút xuất thần.

“Ý của sư phụ cùng sư mẫu cũng rất rõ ràng, là muốn chúng ta có thể… trở thành người yêu.” Tiểu Bạch giải thích.

“Tôi biết rồi.” Tôi có chút không hiểu chớp chớp mắt.

“Nhưng mà, em vẫn chưa cho anh một câu trả lời xác định.” Tiểu Bạch bưng ly nước lên nhấp một ngụm, “Nói với anh, Tiểu Bội, em đồng ý làm bạn gái của anh.”

Ánh sáng ngọn nến lập loè, tôi nhìn bóng hình mơ hồ nhạt nhoà của mình phản chiếu trên con dao, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Bạn gái sao… tôi tưởng rằng chúng ta chỉ là đôi bên phối hợp ứng phó với cha mẹ thôi.

“Anh cảm thấy với điều kiện của anh… người lớn trong nhà đều đồng ý. Tiểu Bội, sao em vẫn còn do dự vậy?” Tiểu Bạch cách chiếc bàn mỉm cười.

Tôi ngẩng đầu, phát hiện dáng vẻ mỉm cười của anh ta có chút giống Dịch Phàm, chỉ có điều Dịch Phàm tự sướng hơn thôi. Bỗng dưng, tôi muốn vỗ vai anh ta nói: Ối trời ơi, anh quả thật ngọc thụ lâm phong, người thấy người yêu, các cô gái không nhìn trúng anh thật sự là đui mù hết rồi, còn nữa, làm ơn anh đừng có tự sướng nữa. Song ngẫm nghĩ lại Tiểu Bạch cũng không phải là Dịch Phàm, nói giỡn với anh ta như vậy không thích hợp cho lắm.

Trả lời anh ta sao đây, thật sự bó tay rồi. Tôi rất muốn nói thật với anh ta: Tôi trước mắt hoàn toàn chưa có kế hoạch tuyển phối ngẫu (= vợ hoặc chồng), tất cả mọi thứ bất quá chỉ là ông ba Hoàng đế không gấp mà Thái giám gấp của tôi đơn phương tình nguyện mà thôi. Nghĩ rồi lại nghĩ, lại cảm thấy đã phá huỷ đi hình tượng giáo sư to lớn thần thánh trong mắt học sinh quá.

Ôi, bình thường cái con nhỏ Quan Tiểu Bội luôn có thể vì một sự việc mà tìm ra được muôn vàn lý do đi đâu mất tiêu rồi.

“Tiểu Bội, em bằng lòng không? Đồng ý anh đi. Anh sẽ chứng minh anh là một người thích hợp với em.” Tiểu Bạch nói, ngữ khí lại có chút bức ép.

Ôi, anh hai à, chuyện này không phải cứ đi tay không là được đâu, anh xem người cầu hôn đều lấy nhẫn ra để mà lừa đó thôi. Tuy rằng cầu người ta làm bạn gái không bằng cầu người ta làm vợ, nhưng tốt xấu gì anh cũng đợi dọn món lên để tôi ăn no cái đã rồi mới có thể suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không chứ.

Có điều, Tiểu Bạch nói cũng đúng, hai đứa chúng tôi quả thật quá xứng đôi vừa lứa, quá hợp, hợp lại ắt thành, không thành mới trái lẽ thường. Nhưng thấp thoáng, dường như có thứ gì đó ngăn cản tôi nói ra “Đồng ý” kia. Lúc tôi đang vùng vẫy dùng hết vốn liếng liều mạng để tìm ra đối sách, điện thoại vang lên.

Tôi chưa từng cảm kích cuộc điện thoại của Dịch Phàm đến vậy.

“Quan Tiểu Bội, qua đây tăng ca!”

“Hở?” Tôi không cảm kích hắn nữa, tôi vẫn đang đợi để ăn mì Ý mà, “Không phải bản thân anh cũng đã tan ca rồi sao?”

“Tôi lại phát hiện lỗi trên văn kiện mà cô làm. Không muốn phạm phải sai lầm như lần trước nữa, thì nhanh chóng qua đây!”

Tôi hoảng sợ mặt tái mét luôn: “Tôi lập tức tới liền.” Xảy ra chuyện nữa thì không có người thay tôi chống đỡ nữa đâu.

“Sao vậy?” Tiểu Bạch hỏi tôi.

“Văn kiện tôi làm xảy ra sai sót… tôi phải lập tức trở về, nếu không tổn thất nghiêm trọng.” Tôi nắm lấy túi xách chạy ra ngoài.

“Anh đưa em đi.” Tiểu Bạch đuổi theo.

“Không cần, anh ăn cơm đi, đặt chỗ không dễ gì, ăn không hết thì nhân tiện gói phần của tôi lại, tôi vẫn rất muốn nếm thử mì Ý chính tông.”

“Vậy anh đến đón em?”

“Không cần đâu, tôi không biết mấy giờ xong nữa.” Tôi hướng Tiểu Bạch cười xin lỗi, kêu tài xế chạy nhanh chút.

Chiếc xe chạy như bay, tôi từ kính chiếu hậu, nhìn thấy khuôn mặt có chút thất vọng của Tiểu Bạch.

Xin lỗi. Tôi thầm nói trong lòng.

Đến công ty, lại phát hiện chỉ có văn phòng tổng tài là sáng đèn.

Dịch Phàm đang lật xem một phần kế hoạch trong hạng mục, thấy tôi đi vào, hắn chỉ vào cái thùng dưới đất: “Đem đống văn kiện này kiểm tra lại một lần nữa.”

Tôi ôm lấy cái thùng trở lại vị trí của mình, bắt đầu công việc. Bên trong đều là văn hiện của hạng mục đấu thầu mà gần đây bộ phận pháp luật mới tiếp nhận, từ giấy tờ ký kết đấu thầu đến hợp đồng, từ giấy tờ ký kết đưa ra giá cả đến thành viên tham dự, kiểm tra những con số chằng chịt, của người khác làm tôi cũng xem. Những thứ này đáng lý không phải do tôi phụ trách, nhưng Dịch Phàm đã dùng giọng điệu ‘công việc phải ưu tiên’ nói với tôi rồi, tôi chỉ có thể làm một nhân viên tận chức thôi.

Số liệu, văn kiện pháp luật… lỗi chính tả, cái gọi là kiểm tra, chung quy chỉ có một từ — xem. Nhưng mà chính vì xem, xem đến hoa cả mắt eo nhứt lưng mỏi, kiểm tra tư liệu tôi phụ trách đến mấy lần, sau khi xác định không có sai sót, đã là 11 giờ đêm rồi.

Tôi đến phòng trà nước rót nước, ôm lấy cái ly bắt đầu xuất thần… phòng làm việc yên tĩnh, hành lang tối đen, giống như bản thân bất tri bất giác đi vào một không gian khác, bên ngoài đã có những thay đổi lớn, loài người đã không còn tồn tại, còn tôi lại vô tri vô giác ở trong một góc nhỏ, lại còn làm công việc không có ý nghĩa gì.

“Nè, tan ca thôi.” Một giọng nói vang lên.

Tôi giật cả mình, quay đầu lại nhìn Dịch Phàm đứng ở cửa, ánh sáng và bóng tối đan xen, vẻ mặt của hắn cũng không rõ ràng.

“Đang nghĩ cái gì đó? Thấy cô ngẩng người cả buổi trời.”

“Tôi đang nghĩ, có phải tăng ca tăng đến ngày tận thế rồi không, trái đất hiện chỉ còn sót lại một mình tôi.”

“Bây giờ có tôi xuất hiện, cô không phải một mình nữa rồi.” Hắn cười.

“Ha ha ha ha,” Tôi bắt đầu cười, “Có anh chẳng thà không có còn hơn!”

“Cô lại cười như vậy nữa rồi!” Dịch Phàm tức giận, “Trái đất chỉ còn lại hai người, cô còn kén cá chọn canh, cô định chờ người sao Hoả chắc?! Nói thật rốt cuộc tôi có điểm nào khiến cô không vừa mắt hả? Lần trước lúc Lý Lạc nói kêu tôi cùng cô đi ứng phó ba cô, cô cũng cười như vậy, tôi mở mắt cũng có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó!”

Với tư cách là giống đực cuối cùng trên trái đất mà vẫn bị giống cái cuối cùng của trái đất chê… ha ha, vẻ mặt vặn vẹo của Dịch Phàm cũng vui quá đi.

Tôi nhịn không được nói: “Dịch Phàm, anh đừng có bám lấy tôi nữa. Anh là tổng tài cao cao tại thượng (= ngự ở trên cao), tôi chỉ là một cô gái bình thường… chúng ta, không thể nào được.”

Mặt của Dịch Phàm nháy mắt đen thui: “Tôi lúc nào…”

“Ha ha, tôi giỡn chơi thôi. Tôi vẫn mong mỏi có cơ hội đá một nhân vật lớn, sau đó hùng hồn nói ra lời nói ở trên. Ối trời, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thú vị rồi.” Tôi nhìn khuôn mặt buồn bực của Dịch Phàm hớn hở nói, “Ý của tôi là, lấy ví dụ như bánh nướng cuộn (9)cùng khách sạn năm sao, hai thứ này ở mọi góc độ mà nói, đều rất tuyệt, nhưng nếu như trong khách sạn năm sao lấy bánh nướng cuộn làm bữa sáng bên cạnh rượu đỏ, bên cạnh cà-phê, thì không hợp rồi.”

( (9) Bánh nướng cuộn: Là một trong thực phẩm truyền thống của Trung Quốc, thông thường vỏ bánh được làm từ hỗn hợp bột mì cùng bột bắp trộn lại tráng ra nướng lên. Nhân bên trong thì có rất nhiều loại, , mùi vị cũng nhiều vị: mặn ngọt lạt ngũ vị hương…)

“Rất tốt, cô còn biết mình chính là cái bánh nướng cuộn.” Dịch Phàm suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy cô từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến đại loại như muốn tôi làm bạn trai à? Theo số lượng thống kê, dường như các cô gái vào AC, đều đã từng có suy nghĩ này, nhiều người còn chuyển sang hành động nữa kìa.”

Dịch Phàm đang tự sướng vô cùng cực sao nhìn cứ như đang thảo luận vấn đề nghiêm túc với giáo sư vậy, quả thật là… muốn bị người đánh đây!

Tôi nghĩ ngợi một chút nói: “Có đó.”

“Vậy cô còn… tôi là người cuối cùng của trái đất, người cuối cùng đó nha!”

Cô là người sao Hoả à!

Tôi trừng hắn một cái: “Lão đại à, anh chớ có bực tức nữa, cái khuôn mặt bị ghét bỏ kia của anh quả thật không đáng mấy đồng tiền. Thật ra mỗi một cô gái trước khi trưởng thành, đều có một giấc mộng muốn làm cô bé lọ lem, nhưng theo thời gian qua đi, các cô gái đều sẽ ý thức được rằng, làm một cô gái khờ khạo như vậy, chẳng thà làm mẹ kế còn thực tế hơn một chút. Cho dù ở trong thế giới cổ tích, thì trong một vạn hoàng tử cũng chỉ có một người cưới cô bé lọ lem, còn lại đều lấy công chúa. Môn đăng hộ đối, đây là thực tế mà cũng là lựa chọn thông minh.”

“Cô là kẻ thô tục, đã là thời đại nào rồi, cô còn có tư tưởng cổ hủ lạc hậu như vậy nữa!”

“Anh không tục cho tôi xem thử coi! Không tục vậy bây giờ anh lấy bảo mẫu tay xách nách mang thử tôi xem đi!”

Dịch Phàm suy nghĩ một lát: “Bỏ đi, đầu óc tôi có vấn đề mới đi nói chuyện nghiêm túc với cô. Đi thôi, đưa cô về nhà.”

Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Bạch phải lên máy bay, tôi dậy thật sớm để đi ra sân bay với anh ta.

“Vốn muốn cùng em ăn một bữa cơm, nhưng lại không ăn được.” Anh ta cúi đầu nhìn tôi nói.

“Hề hề, đều tại tôi, bình thường làm việc không cẩn thận tỉ mỉ, cứ phải tăng ca suốt.” Tôi ngượng ngùng nói.

“Ông chủ của em, cái người tên Dịch Phàm…”

“Ôi trời, anh ta chính là tên thần kinh, cũng không biết sao lại trở thành tổng tài nữa. Đừng nhắc đến anh ta nữa, hễ nghĩ đến anh ta là tôi lại đau cả đầu.”

“Vậy được, anh cũng không muốn nhắc đến anh ta. Vấn đề tối qua của anh, em đã nghĩ kỹ chưa? Anh sắp sửa phải đi rồi, vẫn chưa chịu cho anh một câu trả lời sao?” Tiểu Bạch kéo lấy tay tôi, cái động tác này… dường như là muốn hôn à nha.

“Thôi chết, bên kia bắt đầu gọi tên rồi kìa, còn không đi nữa sẽ không kịp mất.” Tôi lấy lý do đẩy anh ta ra.

Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, cười: “Vậy anh đi trước đây, phải hứa là sẽ gọi điện thoại cho anh đó. Không hứa cũng phải gọi cho anh, có rảnh thì tìm anh, lúc nào cũng hoan nghênh em.”

Tôi gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Tôi vẫn đứng ở đại sảnh phòng chờ sân bay, nhìn chiếc máy bay của Tiểu Bạch biến mất trong tầm mắt, mới xoay người rời khỏi.

“Quan Tiểu Bội.” Vừa bước ra khỏi đại sảnh phòng chờ, liền nghe thấy có người gọi tôi.

“Dịch Phàm, sao anh lại ở đây?”

“Tiễn một người bạn.” Dịch Phàm mở cửa xe, “Lên xe đi, tôi cho quá giang về công ty.”

“Ồ, nhân vật cỡ bự nào mà phải để đích thân tổng tài đại nhân đưa đi vậy.” Tôi leo lên xe hỏi.

Dịch Phàm lại không nói gì, rất lâu mới hỏi: “Cô với anh Bạch kia…”

“Đúng vậy. Tuy là ý của ba mẹ tôi, nhưng… tôi cũng muốn qua lại với anh ấy, anh ấy có vẻ không tệ.”

Lại qua một lúc lâu, Dịch Phàm mới nói: “Quan Tiểu Bội, giúp tôi tìm một người coi mắt đi. Đừng là mấy cô gái bình thường ở trên đường hay ở mấy công ty mai mối nữa, giống như cô đã nói, tìm một người đẹp có gia thế môn đăng hộ đối đó.”

Giọng nói lạnh lùng, không một gợn sóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play