Ngô Ẩn nhanh như chớp phóng ra cửa, leo lên xe hơi rồi nổ máy rời đi. Văn Hán vội đuổi theo, vốn định khuyên nhủ cậu ta nên bình tĩnh, rốt cục hứng lấy một trận khói bụi do bánh xe hơi cạ vào mặt đất để lại.
Ho sặc mấy cái, Văn Hán thầm nghĩ: Chẳng lẽ...
Mang tâm trạng gấp rút ngồi trong xe hơi, Ngô Ẩn không biết phải xin lỗi bằng cách nào. Hiện tại, cả hai đang bị chia cách, Ngô Ẩn không thể vào khu vực của Lạc Phong và Lạc Phong cũng khó có thể ra ngoài vì tính chất công việc. Ngặt nỗi, bây giờ mà gọi điện, nhất định hắn sẽ không bắt máy. Nghĩ như vậy, Ngô Ẩn đã rối càng thêm rối.
Mẹ kiếp! Nếu Lạc Phong là gã bạn bình thường thì mình đã có thể thắng thắn tìm cậu ta nói chuyện, đằng này... lại là chuyện tình cảm yêu đương, con mẹ nó, đi xin lỗi bằng tay không có quá không thành tâm? Tức giận, Ngô Ẩn thắng xe lại rồi đánh lòng bàn tay vào vô lăng, rốt cục tự làm mình đau rồi ngao lên một tiếng.
Ngồi trong xe hơi không biết bao lâu, rốt cục nhìn lại thì đồng hồ đã điểm sáu giờ tối. Sáu giờ ba mươi tối, tuyết rơi. Đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông rốt cục cũng đã bắt đầu, lúc này Ngô Ẩn ngồi rũ rượi trong xe, nhớ lại mọi chuyện đã qua. Thật đúng là có duyên phận, bản thân mình quen biết Lạc Phong mới ấy đã từ mùa mưa thu sang tới mùa tuyết phủ, chừng ấy thời gian tuy không quá dài nhưng lại cảm thấy rất thân thiết. Nếu mình không quen biết Lạc Phong thì sao nhỉ? Chắc sẽ làm "thiếp" của lão Xiễm, hoặc có khi đám cưới linh đình với tiểu Thanh rồi cũng nên.
Nghĩ đến đây, không hiểu lấy ở đâu sự can đảm và động lực, phóng xe chạy tới cửa hàng hoa tươi.
"Chủ tiệm cho tôi một đoá thật to."
"Xin lỗi, chúng tôi đang có rất nhiều loại và kích cỡ khác nhau..."
"Lấy loại to nhất!"
Hùng hùng hổ hổ mang bó hoa hồng không biết rõ có bao nhiêu bông rồi ném vào trong xe, Ngô Ẩn tiếp theo chạy tới cửa hàng quần áo.
"Chủ tiệm, ở đây có bao nhiêu quần lót màu trắng size rộng nhất, tôi mua hết."
"Xin lỗi, anh muốn mua loại của nam hay của nữ?"
Ngô Ẩn loay hoay suy nghĩ, không biết nghĩ gì, hai mắt mở to, nét mặt quyết đoán liền lớn tiếng.
"Chỉ cần là màu trắng, nam nữ gì tôi cũng mua."
Vị chủ tiệm quần áo cùng một anh nhân viên cấp tốc lấy ra trong kho bốn thùng quần lót nam nữ màu trắng size rộng, sau đó giúp Ngô Ẩn nhét tất cả vào xe hơi.
Lái xe một lúc, lại chạy tới khu bách hoá. Cậu ta vào bên trong lục lục kiếm kiếm, rốt cục nghĩ không ra liệu Lạc Phong sẽ thích món gì. Từ lúc quen biết hắn ta, thứ mà Ngô Ẩn biết về sở thích của hắn chính là hắn đam mê võ thuật và thích mặc quần lót trắng... đó là tất cả! Lúc này chợt nhận ra rằng mình đã quá vô tâm với Lạc Phong, còn nói là mình cũng yêu thương hắn, ngay cả sở thích của người ta bản thân cũng không biết.
Tự giận dỗi bản thân rồi hằm hằm đi ra khỏi cửa hàng bách hoá, lái xe tiến về sân vận động Bắc Kinh. Trên đường đi, Ngô Ẩn chạy ngang qua tiệm mì sợi mà cậu và Lạc Phong hay lui tới. Phải rồi! Lạc Phong lần nào tới đây cũng ăn cơm chiên Tứ Xuyên. Cảm thấy vui mừng vì ít ra bản thân cũng nhớ được Lạc Phong thích ăn món gì, Ngô Ẩn đậu xe ven đường rồi mua một phần cơm chiên đầy ắp. Cầm hộp cơm trên tay, Ngô Ẩn mang trong mình hy vọng sẽ có thể làm hoà với Lạc Phong, dù gì thì "đồ ăn là con đường ngắn nhất để thu phục bụng dạ đàn ông" ... À mà khoan đã, câu nói này chẳng phải chỉ dành cho phụ nữ nói thôi sao? Mẹ kiếp! Mặc kệ!
Ngô Ẩn thì đang vận dụng nơron thần kinh để tìm cách xin lỗi và giải thích với Lạc Phong, còn Lạc Phong thì đang... đi nhà xí.
Không sai! Chuyện là mấy ngày nay ở trong phòng camera quan sát tiến bộ làm việc của các bộ phận, Lạc Phong có sở thích ăn hạt hướng dương sấy, ăn tới mức bị táo bón và đã ngồi trong nhà xí gần một tiếng đồng hồ. Một tiếng này với Lạc Phong quả thực có hơi thống khổ, hắn ta đang cố sức đẩy chất thải ra ngoài nhưng ngặt nỗi do thể lực quá tốt dẫn đến càng co ép ruột chuyển động lại càng khiến hậu môn siết chặt, càng cố sức càng đi không ra, kết quả ngồi trong buồng vệ sinh mà mồ hôi đổ ra như mưa.
Hây da, Lạc Phong à, có những chuyện cần sự thả lỏng và thư thái, không phải cứ dùng nhiều lực là thành công đâu.
Ngô Ẩn lái xe vào sân vận động Bắc Kinh, tuyết phủ nhiều khiến cậu ta hơi khó nhìn đường, được một lúc cũng tới được chỗ vào đăng kí ghi danh thi đấu.
"Cho hỏi, cậu tới là để..." Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Ngô Ẩn liền hỏi.
Ngô Ẩn một thân tuyết phủ, tay trái cầm bó hoa to tướng, tay phải cầm hộp cơm chiên đã sớm nguội, miệng liếm liếm vào mép mấy cái rồi nói.
"À à... Tôi là đến tìm Lạc Phong."
Nhân viên tiếp tân nói: "Rất xin lỗi, anh có hẹn trước với Lạc Phong không?"
Ngô Ẩn một trận mắng thầm: Mẹ kiếp! Cậu tưởng cậu là tổng giám đốc hay là con nhà tài phiệt, muốn gặp phải hẹn trước?
"À à... Tôi là nhân viên giao hàng, tôi đến giao cơm và hoa cho Lạc Phong. Tôi có gọi điện nhưng cậu ta không bắt máy để nhận hàng. Phiền cậu báo lại dùm."
Trong tích tắc nghĩ ra được lời dối gian gạt người, nhân viên tiếp tân liền tin ngay mà đi vào gõ cửa phòng camera của Lạc Phong, kết quả không có người mở cửa, đành báo lại với Ngô Ẩn.
"Xin lỗi cậu, hiện tại Lạc Phong không có ở đây, tôi có thể nhận giúp anh ta rồi sau đó chuyển lại dùm cậu."
"Không, không được. Cái này phải đích thân Lạc Phong ra nhận á."
Vẫn còn đang kì kèo, chợt có một vị võ sư mặt mày bợm trợn xuất hiện, nói với người nhân viên tiếp tân.
"Mãn Mãn, hình như Lạc Phong đang ở nhà vệ sinh, đã rất lâu chưa quay lại, hiện tại phòng camera không có người, cậu gọi cho lực lượng an ninh của sân vận động đến thay phiên một lúc." Gương mặt người võ sư này râu ria, nét mặt lãnh đạm, nói xong liền rời đi.
Ngô Ẩn nghe thấy liền như bắt được vàng, tức khắc cầm hoa và cơm, tiến thẳng vào nhà vệ sinh công cộng của sân vận động.
Lạc Phong, tôi đến đây, tôi cần phải giải thích với cậu, tôi không phải muốn làm cậu tổn thương.
Lạc Phong bên trong buồng vệ sinh, rốt cục cũng nén "chất thải cứng" ra được tới "cửa xả thải"... vẫn còn đang cố gắng, đột nhiên...
"LẠC PHONG, CẬU ĐANG Ở ĐÂU?"
Đang lúc "gây cấn sắp thành đại sự", bất ngờ bị gọi tên lớn như vậy, Lạc Phong giật mình một cái, khiến toàn thân co rút, tất nhiên "cửa xả thải" cũng bị liên luỵ, rốt cục "đại sự" đã thất bại, công tình nãy giờ gần một tiếng Lạc Phong ra sức rặn nén coi như công cốc.
"Lạc Phong! Lạc Phong à! Tôi Ngô Ẩn đây."
Lạc Phong chỉ biết câm nín. Ngô Ẩn sớm không tới muộn không tới, lại tới vào lúc "thiên cơ khả thi" này. Chết tiệt!
Ngô Ẩn tiếp tục truy tìm. Suy nghĩ kĩ càng thì đây là khu nhà vệ sinh gần chỗ của Lạc Phong làm việc nhất, chắc chắn cậu ta đang ở đây.
"Lạc Phong, là tôi Ngô Ẩn, cậu mau ra đi."
Lạc Phong một thân ướt mồ hôi lạnh. Làm sao có thể nói rằng "Ngô Ẩn, tôi ở trong này, tôi đang đi nhà xí." ?? Đi nhà xí cũng không có gì đáng nói, điều đáng bận tâm là bản thân hắn đang có "nhiều thứ hợp chất" mắc kẹt ở "cửa xả", muốn xả ra không được mà muốn thu lại cũng không xong.
Rốt cục Ngô Ẩn cũng có cách. Ở đây có sáu buồng vệ sinh, hiện tại có 5 buồng đang mở cửa, duy chỉ có một buồng đóng cửa chặt kín... Lạc Phong! Tôi tìm ra cậu rồi.
"Rầm rầm rầm" tiếng Ngô Ẩn đập cửa buồng vệ sinh của Lạc Phong.
"Lạc Phong, cậu mau ra đây, tôi biết cậu ở trong đó."
Im lặng!
"Lạc Phong à, tôi xin cậu, ngày đó là tôi không cố ý."
Trời Phật chứng giám, mỗi câu nói của Ngô Ẩn phát ra lại càng khiến Lạc Phong co rút người lại, chính là càng không thể thải ra á! Mình đang ngồi trên bồn cầu, có người ở ngoài liên tục gọi tên đập cửa, làm sao có thể tiếp tục "đại sự"? Cả đời võ sư Lạc Phong lạnh lùng, dõng dạc, anh minh, chưa từng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Ngô Ẩn, anh không thể để lúc khác sao?
Đột nhiên im lặng!
Lạc Phong vểnh tai lên nghe ngóng, hình như Ngô Ẩn đã rời đi. Không còn nhìn thấy bóng người của cậu ta in lên sàn nữa, cũng không thấy cậu ta kêu hô đập cửa. "Phuỳ", Lạc Phong thở phào một cái.
"Lạc Phong à!"
Như là bị quỷ dữ gọi tên, Lạc Phong giật bắn người một cái, toàn thân ớn lạnh da gà, ngẩng đầu nhìn lên trần, phát hiện Ngô Ẩn đang từ buồng vệ sinh kế bên trèo qua buồng vệ sinh bên này.
"Lạc Phong à, cậu thực sự là ở đây, sao không mở cửa cho tôi chứ? Tôi có rất nhiều thứ muốn nói với cậu."
Anh bị thần kinh à? Tôi có thể mở cửa trong trạng thái này sao?
Lạc Phong ngồi trên bàn cầu cứng đơ ra như pho tượng, chỉ có điều pho tượng này không được đẹp lắm, miệng thì ngoác ra không khép lại được, hai mắt trợn tròn lên trắng dã, hai bàn tay bấu vào da đùi, tóm lại chính là sợ hãi.
Nuốt nước bọt một cái cực nhọc, Lạc Phong cuối cùng cũng lắp bắp lên tiếng.
"Ngô... Ngô Ẩn... Xin... Xin chào."
Ngô Ẩn trông thấy bộ dạng của Lạc Phong, gấp rút lấy ra trong túi một chiếc khăn tay, chấm chấm mồ hôi trong Lạc Phong, nói.
"Nhà vệ sinh dạo này không được thoáng gió nhỉ? Cậu đổ hết mồ hôi rồi."
Lạc Phong bất đắc dĩ phải ngồi yên, không dám kéo quần lên cũng không dám "nén lực thải" tiếp, chỉ biết phơi trọn hạ bộ trước mặt Ngô Ẩn. Được một lúc, Ngô Ẩn đột nhiên lên tiếng.
"Lạc Phong, ngày hôm qua là tôi có lỗi, tôi đã cúp máy, nhưng tôi không phải là có ý từ chối tình cảm của cậu..."
Đang nói thì dừng lại, mang vẻ mặt ân hận rồi lại ngập ngừng nói.
"Lạc Phong à, là tôi ích kỉ, tôi không màng đến suy nghĩ đến tâm trạng của cậu..."
Lạc Phong vội ngắt lời.
"Ngô Ẩn à, anh có thể đợi..."
"Cậu đừng nói gì cả, cậu cứ để tôi nói trước. Tôi biết là tôi không đúng, nhưng tôi không phải muốn cậu bị tổn thương. Lạc Phong, tôi là một tên ngốc, tôi... tôi."
Quả thực, đối với chuyện tình cảm, Ngô Ẩn như một đứa con nít, lúc này còn không biết bản thân đang định nói gì, trong đầu nghĩ ta điều gì sẽ liền nói ra. Phải! Chính là muốn nói gì thì nói, lại không nhận ra Lạc Phong đang tuột quần ngồi trên bồn cầu đang cố sức rặn.
"Lạc Phong, tôi biết cậu giận tôi, tôi xin lỗi cậu. Đây là món cơm chiên cậu hay ăn, xem như lòng thành của tôi."
Mẹ tôi ơi!!! Lạc Phong bây giờ chỉ muốn thu nhỏ lại rồi nhảy vào bồn cầu để cho dòng nước cuốn vào đường ống cống. Anh bắt tôi ăn trong khi tôi đang đi ị sao?
"Lạc Phong, cậu đừng từ chối. Nào nào cậu ăn đi, tôi đút cho cậu nhé.! Nào... mở miệng ra."
Lạc Phong không biết là Ngô Ẩn ngốc thật hay là đang giả vờ để trả đũa vụ gửi hình sex lần trước. Nhưng dù gì thì... trong tình cảnh này, thâm tâm hắn không thể thốt ra dù chỉ một lời. Hắn hoảng sợ Ngô Ẩn đến mức đã không còn tâm trạng để ị, lúc này chỉ còn biết nhắm mắt mà...
"Tốt rồi! Cậu đã ăn cơm của tôi mang tới thì coi như tha lỗi cho tôi rồi nhé! Nào! Há miệng ra."
"Lại ăn nữa sao?"
"Tất nhiên, còn cả hộp đây này. Mau mau, há miệng ra... Ngoan! À... Không chỉ có cơm, tôi còn mang hai thứ nữa cho cậu."
Trong nhà vệ sinh vắng vẻ, chỉ còn nghe được tiếng Ngô Ẩn đút cơm cho Lạc Phong. Một cảnh thật nhu tình.
...
Hết chương!
Chương này dịch vội vã nên đọc không được tự nhiên lắm, các bạn thông cảm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT