Đã hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Lạc Phong cứ ôm mãi cái điện thoại trong tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình cảm ứng kia.
Từ đó tới giờ, đây chính là lần đầu tiên hắn được nhìn rõ từng chi tiết ngay "lỗ hậu" của Ngô Ẩn. Trước đó dù nhu cầu mãnh liệt cỡ nào hắn cũng chưa từng dám hó hé đụng chạm nếu như Ngô Ẩn không cho phép, vì thế giấc mơ được một lần chiêm ngưỡng vẫn luôn xa vời. Duy chỉ có một lần vô tình gãi vào hậu môn của cậu ta trong nhà vệ sinh rạp chiếu phim, nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua, thực chất không cảm nhận được gì. Hiện tại, bản thân hắn cũng không ngờ, giấc mơ coi như gián tiếp trở thành hiện thực, khiến lòng hắn lúc nào cũng thôi thúc như lửa đốt, xem tấm ảnh đó là "bảo vật quốc gia". Hắn ngày đêm ngắm nhìn, đôi lúc còn kéo phóng ra thật to để nhìn cho đã mắt, thậm chí có mấy lần không nhịn được, đưa môi hôn vào "lỗ huyệt đỏ hồng" trong màn hình đến ẩm ướt.
Vương Siêu bên cạnh hắn chưa từng rời mắt, trong tiềm thức của cậu ta, Lạc Phong không phải là tuýp người thất thố như vậy, sao lại có thể hôn hít cái màn hình di động như thế? Cậu ta đôi lúc còn cố nhướng lên xem Lạc Phong rốt cục là nhìn ngắm cái gì trong cái màn hình nhỏ 4 inch kia. Nhưng nào đâu dễ thế, mỗi lần Vương Siêu muốn manh động nhào qua xem lén đều bị Lạc Phong che lại rồi dùng ánh mắt đe dọa để uy hiếp, khiến Vương Siêu gượng gạo mấy phút đành phải tiếp tục nhìn lên camera theo dõi.
Mà quả thực, xem hình "bảo vật" mà lén lút thế này thật không thoải mái, lại không thể ngang nhiên để người khác nhìn trộm "cửa huyệt của vợ", tính đi tính lại, đành phải mạnh miệng một lần.
"Này Vương Siêu." Lạc Phong lạnh lùng gọi cậu ta.
Vương Siêu giật mình một cái quay lại, hai mắt trợn lên có phần hơi sợ hãi, đáp lời.
"Sao... sao thế?"
"Tôi đang xem hình một cái hậu môn."
Vương Siêu ngay lập tức không tin vào đôi tai của mình, cảm giác như bị tát một cái cực mạnh vào não. Mang tâm lý thất kinh, vành môi bắt đầu lắp bắp hỏi lại.
"Cậu... cậu nói cái gì cơ?"
"Tôi - đang - xem – hình - một - cái - hậu - môn."
Từng chữ từng chữ được Lạc Phong ngắt ra nhấn mạnh, đến lúc này Vương Siêu có muốn giả vờ không nghe cũng không được. Thông tin này ập tới quá đột ngột khiến người ta không thể nào ứng biến. Nuốt nước bọt một cái khó nhọc, ánh mắt dời đi tứ phía, cuối cùng Vương Siêu cũng ấp úng lên tiếng cho qua chuyện.
"À...hóa ra là vậy... vậy cậu cứ xem đi..."
Lạc Phong cố ý hỏi.
"Cậu có chắc là không muốn xem?"
Vương Siêu vuốt mồ hôi trán, mắt lấm lét sợ sệt.
"Tất nhiên là chắc, tôi không có hứng thú xem những thứ ấy."Lạc Phong ngay lập tức thu liễm hai mắt, lộ ra ngàn tia hăm dọa, đứng dậy tiến sát vào vành tai đang tái ngắt vì run sợ của Vương Siêu, một hơi thở phà vào màng nhĩ.
"Cậu mà dám lén nhìn, tôi trám hậu môn của cậu."
Bị ra lệnh cấm như vậy, Vương Siêu chỉ còn biết rút người lại, nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào màn hình theo dõi, không dám ngó nghiêng ngó dọc. Mặc dù trạc tuổi Lạc Phong, nhưng vẻ ngổ ngáo hung hăng của hắn ta luôn khiến người khác run sợ mà tự hạ thấp mình xuống một bậc.
...
Sáng chủ nhật cuối tháng mười một lạnh cóng.
Năm nay thời tiết coi bộ thay đổi thất thường, mới chớm đông đã lạnh buốt, ai nấy đều tranh thủ những ngày cuối tuần mà ở nhà sưởi ấm, chả ai dại mà đi ra đường. Duy chỉ có Ngô Ẩn là áo quần phong phanh, vác giỏ đi tới hồ bơi.
Gió lạnh như vậy cũng chỉ khiến cậu ta khoác qua loa một cái áo kaki màu xám tro, vẻ mặt ung dung thư thái, hoàn toàn không giống một người đang co rút vì lạnh. Đi vào nhà tắm xối nước để cơ thể kịp thích nghi với môi trường nước, Ngô Ẩn nhanh chóng nhảy ào xuống hồ.
Hồ bơi vào mùa đông không một bóng người, ngay cả nhân viên ở đây cũng lười chẳng thèm làm việc. Chính vì sự vắng vẻ ấy mà Ngô Ẩn trở thành vị nam nhân đẹp và quyến rũ nhất nơi đây. Những ánh nắng nhạt nhòa buổi sáng không thể so được với vẻ mặt tuấn lãng của cậu ta. Mái tóc đinh cắt ngắn cực ngầu ngự trị trên gương mặt tròn hơi mũm mỉm, đôi mắt to hai mí lóng lánh, chân mày sâu róm mạnh mẽ, cùng chiếc mũi cao hoà hợp với làn môi tươi tắn khiến tổng thể dung nhan của cậu ta quyến rũ rất lạ kỳ, vừa có kiểu già dặn trưởng thành của người lớn, vừa mang vẻ trẻ trung đáng yêu như con nít.
Cánh tay chắc khỏe đập vào mặt nước khiến lực đẩy được gia tăng, tốc độ lao về phía bên kia hồ bơi ngày càng chóng mặt, điều đáng nói là cậu ta chỉ cần dùng một ngụm hơi là có thể chinh phục chiều dài hồ bơi hơn trăm mét. Tiếng nước tung tóe vang lên trong hồ làm phá tan không gian quạnh vắng như bị bỏ hoang ngay tại hồ bơi này, nhiệt độ cơ thể của cậu ta như sưởi ấm cả làn nước lạnh ngắt mùa đông.
Bơi lượn vẫy vùng một lúc thật đã đời, Ngô Ẩn thả mình trên mặt nước hồ bơi trong veo. Dòng nước đưa đẩy cậu ta trôi đi vô định, đột nhiên...
Ặc...ặc...
Không biết ở đâu có một bàn tay nắm lấy chân của cậu ta rồi kéo thật sâu xuống đáy hồ. Nhanh chóng vùng vẫy phản ứng, nhưng vì quá bất ngờ không kịp đề phòng nên nước đã trào vào mũi mà đi xuống phổi...rốt cục, mặt hồ chỉ còn lại những bọt nước sủi lăn tăn.
"Ngô Ẩn, Ngô Ẩn, cậu không sao chứ? Mau tỉnh dậy."
Ngô Ẩn lơ mơ hé mở mắt, đến khi các xúc giác hoạt động trở lại thì liền cảm nhận được trong miệng và mũi của mình đang trào nước ra ngoài. Sặc sụa thêm mấy cái khan cả họng mới nhận ra mình đang tựa đầu vào cánh tay của Mạnh Sử. Hắn ta một tay nâng đỡ sau gáy cho Ngô Ẩn, một tay không ngừng vuốt vuốt ấn ấn bộ ngực của cậu ta để nước từ trong phổi trào ra ngoài."Cậu không sao chứ?" Mạnh Sử bàng hoàng.
Ngô Ẩn đến khi tỉnh táo hẳn liền đạp văng hắn ta ra khỏi cơ thể mình, miệng văng tục.
"Chó đẻ! Cậu chính là thằng khốn kéo chân tôi lôi xuống hồ."
Không thèm nói nhiều, Ngô Ẩn liền lật nhào Mạnh Sử xuống, bắt đầu dùng thâm niên đô vật mà bẻ khớp của hắn.
"Aaaaahhh"
Mạnh Sử đâu nghĩ rằng mình sẽ bị tấn công, rốt cục tiếng la vì bị bẻ khớp đau đớn vang vọng hồ bơi, lúc này dù có là Vịnh Xuân Quyền không thể cứu được hắn. Với cái môn đô vật này, Mạnh Sử hoàn toàn thất thủ, hiện tại nằm gọn trong thế khóa đòn của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn hai mắt phẩn nộ, ra sức siết bẻ cơ tay cơ chân của Mạnh Sử. Từng cơ bắp do luyện tập thể thao của cậu ta được vận dụng triệt để, nếu Mạnh Sử không có nội công thâm hậu thì đã sớm tàn phế. Cái gì gọi là sếp với trợ lý, cái gì mà cấp trên cấp dưới, Ngô Ẩn hiện tại xem Mạnh Sử như một tên phế thải.
Lần này ra tay mạnh như vậy, Ngô Ẩn vì chuyện bị kéo chân xuống đáy hồ bơi là chỉ là chuyện nhỏ, lý do chính là muốn trút xả chuyện hôm qua Mạnh Sử đã chứng kiến cảnh cậu ta đực mặt ra sau khi xem đoạn video do Lạc Phong gửi tới... kiểu như...
Chó má! Mày dám đứng đó trơ mắt ra nhìn ông đây xấu hổ như muốn đâm đầu vào xe lửa à? Ai cho mày nhìn? Phải thủ tiêu mày! Mày đáng chết! Mẹ kiếp! Gỉa bộ không nghe thấy không nhìn thấy thì mày chết à?
Thực ra chỉ là "giận cá chém thớt", xem như Mạnh Sử gặp xui vậy.
Hành hung tổng đốc khu vực Đông Nam Á của công ty xong, Ngô Ẩn không quên ném ánh mắt khinh thường vào Mạnh Sử, sau đó liền cất bước bỏ đi một mạch. Mạnh Sử nằm vật xuống sàn, gương mặt nhăn nhó vì đau, đến khi Ngô Ẩn đã khuất bóng đi xa, hắn ta mới bắt đầu lên tiếng oan ức.
"Ai dìm cậu xuống hồ chứ? Tôi là cứu cậu mà."
Ở thật xa bên kia bể bơi, có một người đàn ông đang đứng nói chuyện điện thoại.
"Thưa ngài, nhiệm vụ thất bại. Có người đột ngột xuất hiện, tôi đành phải ứng biến mau lẹ mà chuồn đi, không dìm được tên Ngô Ẩn."
"Đồ vô dụng! Vậy tình hình ra sao?"
"Thưa ngài, tôi vẫn chưa bị phát hiện. Ngô Ẩn hắn tưởng gã kia là người dìm hắn nên ra tay hành hung, tung tích của tôi tuyệt đối an toàn. Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
"Tiếp tục đợi chỉ thị."
"Vâng."
Mạnh Sử nhếch nhác đứng dậy tiến về phòng thay đồ, lúc này không còn tâm trí mà luyện tập bơi lội. Ngô Ẩn đã sớm rời đi từ lâu, trong dãy nhà tắm hiện tại chỉ còn hắn ta.
Quần áo nghiêm túc chỉnh chu, Mạnh Sử mới moi điện thoại ra gọi, giọng điệu tức giận.
"Lập tức phái người theo dõi Ngô Ẩn."
"Vâng! Lần này sẽ thế nào?"
"Mục đích chính không phải là theo dõi Ngô Ẩn, mà là theo dõi xem có người nào theo dõi cậu ta không. Có biến thì phải nhanh chóng gọi cho tôi, có nghe rõ chưa?""Vâng! Tôi đã hiểu."
Tắt điện thoại, Mạnh Sử không khỏi đặt ra thật nhiều câu hỏi, kèm theo đó là sự ấm ức. Lúc hắn tới thì đã thấy có bóng người trôi chìm dưới nước, lúc lao xuống cứu người thì nhận ra đó là Ngô Ẩn. Ban đầu còn nghĩ là cậu ta bị chuột rút như lần trước, rốt cục lại bị cậu ta bẻ khớp vì nghĩ rằng mình là hung thủ dìm cậu ta.
Cậu điên à? Tôi dìm cậu chết làm gì? Cậu nghĩ tôi chán cuộc sống bên ngoài mà muốn vào tù ngồi sao?
Lái xe một mạch rời đi, cuối cùng Ngô Ẩn ghé vào phòng tập gym.
Vẫn là một phòng tập vắng người, mùa đông rõ là không phải thời điểm thích hợp để luyện tập. Tuy nhiên, Ngô Ẩn lại tập rất nặng, liên tục hơn một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Chẳng qua là muốn kiếm gì đó làm để mình quên đi chuyện xấu hổ ngày hôm qua. Bây giờ, tiếng rên rỉ trong đoạn video đó của Lạc Phong vẫn luôn văng vẳng trong đầu cậu ta, làm thế nào cũng không xóa nó ra được.
Đến khi mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm bộ đồng phục thể thao, hơi thở bắt đầu dốc nặng, nhịp tim dần dần khó kiểm soát, cậu ta mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Tít tít tít" tiếng nhạc chuông Iphone 5 quen thuộc bất ngờ vang lên, là Lạc Phong gọi.
Vừa bắt máy, Ngô Ẩn đã gắt gỏng.
"Muốn gì?"
"Muốn xem ảnh nude." Lạc Phong không biết xấu hổ đáp lại.
Ngô Ẩn chỉ hừ lạnh một cái khinh miệt, nhàn nhạt trả lời.
"Tôi thấy là cậu nghe chửi chưa đủ, hôm qua tôi mắng một trận tơi bời còn chưa chịu an phận?"
Lạc Phong chậm rãi nói.
"Tôi nghe anh chửi đã muốn thuộc lòng, anh có câu gì mới?"
"Đồ điên." Ngô Ẩn tức giận chửi một câu rồi định cúp máy nhưng Lạc Phong liền hô toán lên trong điện thoại.
"Ấy ấy khoan đã!!!"
"Có chuyện gì?"
"Anh có uống đều đặn những chai nước hoa quả vị đào của tôi không đấy?"
Nghe đến đây, Ngô Ẩn lập tức nheo mắt lại khó hiểu, miệng nhếch lên nói.
"Nước hoa quả? Có sao? Một chai tôi cũng không nhận được."
Lạc Phong nghe Ngô Ẩn nói như vậy cho rằng cậu ta vì hờn dỗi nên thế, vì vậy bắt đầu chuyển tông giọng.
"Thôi nào tiểu Ẩn, tôi là tự tay viết từng mảnh giấy dán lên từng chai nước rồi gửi cho anh, anh không nên vì chuyện khác mà phụ tấm lòng của tôi chứ!"
Ngô Ẩn thực sự không hiểu.
"Cậu đang nói cái quái gì? Tôi chả nhận được chai nước nào của cậu."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Ngô Ẩn, Lạc Phong dần dần chuyển công tắc biểu cảm sang nghiêm nghị. Hai mắt thu lại sắc bén, hỏi lại.
"Anh là nói thật sao?"
"Tôi xạo với cậu làm gì? Không nói nhiều nữa, tôi cúp máy đây."
Đường dây điện thoại bị ngắt kết nối để lại những tiếng tút tút, Lạc Phong ngay tức khắc quay sang gọi tên Vương Siêu.
"Vương Siêu !!!"
Vương giật bắn người một cái rồi quay đầu nhìn sang, giải thích.
"Không phải chứ huynh đệ? Tôi quả thực là không có nhìn cái gì trong điện thoại của cậu."
Lạc Phong lập tức chen vào.
"Tôi không nói chuyện đó. Cậu nói rõ xem, hai thùng nước hoa quả lần trước tôi nhờ cậu gửi cho người tên Ngô Ẩn ở công ty truyền thông Mạnh Sương, cậu đã làm chưa?"
Vương Siêu gãi đầu khó chịu.
"Cậu có nhầm lẫn không? Tôi đã làm cách đây vào ba bốn ngày trước, đích thân đặt lên bàn làm việc cho anh ta. Nhắc chuyện này tôi càng thêm bực, phải mất bao nhiêu công sức tôi mới có thể lén vào phòng làm việc của người bạn của cậu..."
Vương Siêu chưa nói xong đã liền bị Lạc Phong ngắt lời, hắn ta hình như có linh cảm không lành.
"Từ ngày mai không cần có mặt ở đây, giúp tôi theo dõi Ngô Ẩn, xem có người nào lén lút bám theo anh ta hoặc có ai đó đang cố tình giở trò hay không."
"Phải như vậy sao chứ?"
Vương Siêu tỏ vẻ không bằng lòng. Tất nhiên là ngồi trong phòng an ninh nhàn rỗi vẫn là hơn ra ngoài kia lạnh lẽo đi theo dõi người khác. Nhưng rốt cục bị Lạc Phong đe doạ.
"Nghe theo lời của tôi hay là muốn bị tôi trám hậu môn?"
Vương Siêu hớt ha hớt hãi, lập tức đứng dậy đi lùi ra cửa.
"Được được được...tôi sẽ làm theo lời cậu...không cần đến ngày mai, bây giờ tôi sẽ đi, cậu đừng có mà đụng vào mông của tôi..."
Nói xong cậu ta liền đi thẳng ra cổng sân vận động Bắc Kinh, tiến hành công cuộc theo dõi bảo vệ Ngô Ẩn.
Một người nam nhân, ba ngã theo dõi...rốt cục ai chính ai tà?
Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT