Ps đầu chương: chương này siêu ngắn, nói trước mất công mấy bạn sẽ thất cmn vọng =))
Nửa đêm quạnh vắng, Lạc Phong cùng Ngô Ẩn nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ chỉ dành cho một người. Thấy vậy, Lạc Phong liền nói.
"Tôi xuống sàn ngủ để anh nằm thoải mái."
Vừa có động thái, Ngô Ẩn liền giữ Lạc Phong lại, nói.
"Không cần."
Câu nói vừa dứt, Ngô Ẩn đã nhanh chóng cầm cánh tay của Lạc Phong lên rồi tự chui vào nằm lên tay của hắn, miệng cười một cái rồi mở lời.
"Như vầy là nằm vừa cho cả hai rồi."
Lạc Phong có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Ngô Ẩn sẽ có lúc chịu nhân nhượng với hắn như vậy, hiện tại nội tâm có chút sung sướng.
Sau khi tắm xong mùi xà phòng còn vương vấn, hai tên nam nhân chui rúc vào nhau khiến mùi thơm càng thêm lan toả. Được một lúc, Lạc Phong lại xoa nhẹ nhàng lên mái tóc đinh cắt ngắn của Ngô Ẩn, miệng nói nhỏ giọng.
"Ngô Ẩn tôi hỏi anh một chuyện."
"Cậu nói đi."
Lạc Phong kéo Ngô Ẩn lên một chút, áp sát mặt vào mặt cậu ta, nói.
"Tôi biết rõ anh chỉ mặc quần lót đen, nhưng sao trong tủ quần áo của anh có một cái quần lót màu xám?"
"Lần đầu tôi biết xuất tinh, tôi đã bắn lên cái quần lót xám đó. Cái đầu tiên luôn có một ý nghĩa quan trọng, tôi giữ lại để làm chiến tích. Hâhhaa."
Lạc Phong nghe xong cũng cười một cái vui vẻ, không ngờ rằng Ngô Ẩn cũng quái quỷ như vậy. Giây phút náo nhiệt chưa dừng lại, Ngô Ẩn quay sang hỏi Lạc Phong.
"Này, cậu có đúng là mặc toàn quần lót trắng không đấy?"
Lạc Phong nghe xong liền quay đầu sang lỗ tai của Ngô Ẩn, gặm nhẹ mấy cái rồi dùng giọng điệu rù rì.
"Phải! Từ lúc tôi biết anh chỉ mặc quần lót đen, tôi đã mua hàng loạt quần lót trắng để mặc."
Ngô Ẩn cười phì mấy cái văng nước bọt vào ngực Lạc Phong, nói.
"Hoá ra cậu là loại bắt chước theo người khác, việc mặc quần lót một màu là phong cách của tôi."
"Không phải, là tôi muốn có cái gì đó liên quan tới anh." Lạc Phong giải thích.
Ngô Ẩn không hiểu, hỏi lại.
"Quần lót có gì mà liên quan?"
"Thì đen trắng là liên quan." Lạc Phong trả lời.
"Đen trắng có gì liên quan?" Ngô Ẩn thực sự không hiểu, liền ngẩng đầu lên hỏi.
"Như vầy là liên quan này."
Nói xong, Lạc Phong lấy thế lúc Ngô Ẩn đang ngẩng đầu nhìn hắn liền đẩy gương mặt tới hôn cái "chóc" vào môi cậu ta.
"A ui đau...đau..."
Ngô Ẩn phản ứng, liền nắm lông nách của Lạc Phong giật lên trừng phạt.
"Tôi là gì mà cậu muốn hôn là hôn? Nói mau?"
Lạc Phong bị nắm giật lông nách, chuyển động thế nào cũng thấy đau, liền năn nỉ.
"Được được! Biết rồi...Ngô đại gia tha mạng...a ui đau..."
Ngô Ẩn vừa thả tay ra, Lạc Phong liền "tái phạm lỗi", nhào tới hôn má của cậu ta, nhưng lần này tinh ranh hơn, hôn xong thì vung tay tới siết Ngô Ẩn lại không cho cậu ta cử động, cười gian.
"Haha thế này thì hôn anh sao cũng được nhỉ?"
Ngô Ẩn lườm một cái đáng ghét rồi cũng ưng thuận cho Lạc Phong ôm chặt. Ngay khoảnh khắc cái trán chạm vào rãnh ngực của Lạc Phong, Ngô Ẩn đột nhiên thay đổi thái độ, giọng điệu nghiêm túc.
"Lạc Phong, nghe tôi nói."
Ngô Ẩn đột nhiên ngồi dậy, kéo theo Lạc Phong cũng ngạc nhiên mà tim đập loạn.
Câu nói này nói ra, Lạc Phong rơi vào một thế giới hỗn loạn nhiều cảm xúc, hắn ta lúc này cố gắng bình tĩnh lắng nghe Ngô Ẩn.
Không gian buổi tối có chút chìm sâu, ánh sáng từ cái đèn ngủ cũng có chút thất thế, Ngô Ẩn một bụng buồn phiền rốt cục cũng có thể thốt ra thành lời.
"Lạc Phong, tôi là người sống rất quan trọng tình cảm, bị người yêu phản bội tôi có thể không đau. Những ngày qua là tôi luôn cố tự an ủi bản thân để sống thật bình thường. Quen với tiểu Thanh ba năm, mặc dù cô ta đã phản bội tôi, nhưng tôi không thể nói quên là quên cô ta được...."
Lạc Phong trầm lặng, yết hầu đang muốn chuyển động, Ngô Ẩn lại nói.
"...Nói tôi không có cảm giác với cậu là nói dối. Nhưng Lạc Phong à, tôi không thể nhét cậu vào lòng trong khi chỗ đó vẫn còn có người chưa rời đi. Cậu nghĩ thử xem, nếu cậu là tiểu Thanh, cậu dễ dàng bị tôi gạt bỏ vì một người khác, tôi chẳng phải rất đáng bị khinh bỉ?..."
Nỗi khốn cùng trong lòng chất chứa mấy tháng qua được tuôn trào, khoé mắt Ngô Ẩn có chút đọng lệ. Lạc Phong không nói gì liền kéo cậu ta vào dựa vào vai.
- Anh ta nói đúng! Tấm lòng của anh ta quá nặng, quá thâm tình, bảo anh ta chấp nhận mình ngay lúc này là điều quá tàn nhẫn với bản chất con người của anh ta. -
Vẫn còn đang suy nghĩ, Ngô Ẩn lại thút thít nói.
"Lạc Phong...tôi muốn cậu được tôi đối xử xứng đáng, cậu xứng đáng được ở trong lòng tôi, chỗ đó chỉ dành cho cậu...nhưng hiện tại...tôi không thể...Cậu hiểu được những gì tôi đang nói chứ?"
Từ lúc quen biết nhau, Lạc Phong chưa từng nhìn thấy Ngô Ẩn yếu lòng như lúc này, hắn ta đã cảm nhận được làn da ngay ngực của mình bị ẩm ướt vài dòng nước. Ngô Ẩn đang cố kiềm nén tuyến lệ, nhưng Lạc Phong lại khác.
"Ngô Ẩn, anh khóc đi!"
Giống như là được đổ thêm dầu, ngọn lửa uất nghẹn vì bị người yêu phản bội của Ngô Ẩn liền cháy lên giữ tợn, tiếng khóc thét vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch, cánh tay của Lạc Phong bị Ngô Ẩn cào cáu đến rướm máu.
Lúc này Lạc Phong chỉ còn biết im lặng, ngấm ngầm chịu đựng nỗi đau cùng Ngô Ẩn.
Hết chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT