Xung quanh căn nhà của Lạc Phong là một bãi đất trống không người qua lại cũng không có đèn đường. Hiện tại chỉ mới tám giờ tối nhưng cứ ngỡ là đã hơn mười hai giờ khuya, ánh đèn pha từ xe hơi căn bản không thể soi rọi rõ được không gian tĩnh mịch.
Ngô Ẩn lúc này vẫn được gói gọn trong bộ ngực rộng của Lạc Phong. Thời gian trôi đi, khi mà Ngô Ẩn đã bình tĩnh trở lại, Lạc Phong mới lên tiếng.
"Anh kể tôi nghe xem anh có chuyện gì?"
Ngô Ẩn luồng tay vào mái tóc của Lạc Phong vuốt vuốt mấy cái rồi dần dần thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Sau đó nới lỏng dây nịt cho dễ thở, bỏ áo sơ mi công sở ra khỏi quần tây rồi nhẹ nhàng ngồi bệt xuống đất cát, giọng nói mang đầy tâm sự.
"Rồi cậu cũng sẽ giống như Văn Hán và tiểu Thanh."
Nghe được một câu nói không rõ ý tứ từ Ngô Ẩn, Lạc Phong thu hai mắt lại quan sát cậu ta một lúc, cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh.
"Tôi làm sao giống họ?"
Ngô Ẩn nghiêng đầu qua, nhìn thấy Lạc Phong đang đưa mắt nhìn về phía xa xắm trong màn đêm, muộn phiền nói.
"Không phải sao? Văn Hán và tiểu Thanh quen biết tôi lâu hơn cậu, họ cũng trãi qua nhiều chuyện với tôi hơn cậu, nhưng cuối cùng thì sao, một người phản bội tôi, một người bỏ tôi đi với người bạn mới..."
Lạc Phong nghe thấy lời này, biểu cảm không thay đổi, vẫn cứ nhìn về phía xa, lời nói rất hiển nhiên.
"Là bởi vì bọn họ có người khác thú vị hơn, còn tôi chỉ có mỗi mình anh."
Ngay sau câu nói đó, không gian gian đột nhiên ngưng trọng, Ngô Ẩn không nói gì nữa, đứng dậy chui vào xe tắt đèn pha, tất cả rơi vào mảnh tối tăm, không còn nhìn thấy gì ngoài bóng tối.
Ánh trăng bị mây mù che khuất nhưng tia sáng trong mắt của Lạc Phong vẫn rực lên một cách khó tả. Ngô Ẩn tắt đèn xe xong liền tiến lại gần hắn, rồi tựa đầu vào vai hắn, Lạc Phong rất nhanh liền vung cánh tay ra cuộn cậu ta vào ngực. Ngô Ẩn chính là chờ đợi khoảnh khắc này, khi mà không còn một chút ánh sáng nào, cậu ta mạnh dạn biểu lộ thật với cảm xúc, muốn được tựa vào Lạc Phong, không sợ ai dòm ngó dị nghị, cũng không để cho Lạc Phong nhìn thấy được nét mặt yếu mềm của mình.
Bởi vì thật lạ, thứ khiến cậu ta khó chấp nhận nhất cũng là thứ cậu ta muốn làm nhất. Đến cuối cùng cũng bị tình cảm dẫn dắt đưa lối, lý trí vô năng chống chế, muốn gần gũi Lạc Phong.
"Vết thương của cậu làm sao?" Ngô Ẩn đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Bị lở loét." Lạc Phong giọng nói trầm đặc.
"Vì sao không tới bệnh viện?" Ngô Ẩn lại hỏi.
"Tôi chỉ muốn được anh băng bó." Lạc Phong trả lời rất nhanh.Ngô Ẩn nghe xong lời nói này trong nội tâm chợt một trận chấn động, càng không biết xấu hổ mà nhồi nhét cơ thể của mình vào lòng của Lạc Phong. Cảm xúc thật khó để gọi tên, Ngô Ẩn lúc này chính là đang sợ Lạc Phong bỏ cậu ta đi giống hai người kia, nhưng cứ nếu bám lấy hắn thì phải trả lời cho hắn một câu hỏi: "Anh đã chấp nhận tôi?".
Một lúc thật lâu sau đó, Lạc Phong nảy sinh vấn đề. Chuyện là cơ chế luyện tập của hắn ta cần phải uống bù nước để làm thư giãn các bó cơ bị thương tổn, mà ai cũng biết rằng uống quá nhiều sẽ dẫn tới buồn tè. Ngặt nỗi, đâu phải lúc nào cũng được Ngô Ẩn ôm lấy thật chặt như vậy, lúc này hắn phải đấu tranh dữ dội.
Cuối cùng, đi tè thì lúc nào cũng đi được, nhưng những lúc Ngô Ẩn nhạy cảm như vầy không phải lúc nào cũng có. Nhất định phải nín tè.
Hơn ba mươi phút "gắng gượng" trôi qua, Ngô Ẩn đột nhiên vùi mái tóc đinh cắt ngắn vào ngực Lạc Phong chà xát một trận. Ngọn tóc nhọn liên tục khẩy khẩy vào đỉnh vú đang được phủ một lớp áo thun của hắn, khiến hắn toàn thân ngứa ngáy co rút. Mà ngặt nỗi, bụng đái ở dưới đang chứa đầy nước tiểu, bị một lực co rút như vậy tác động lại khiến lực nén của bọng đái gia tăng thêm sức mạnh, lúc này đã rục rịch muốn trào ra bên ngoài. Lạc Phong nắm bàn tay lại chịu đựng, nhưng rốt cục...
- Chết tiệt! Sao lại là lúc này? Tiêu rồi. –
Nước tiểu đã tràn ra ướt nhẹp quần trong quần ngoài, đã thế còn trào xuống dưới đất một vũng nhiều đến mức có thể tưới mảnh đất trống khô cằn này thành một bãi cỏ xanh rờn (mẹ Sung này làm quá thiệt chứ!).
Trong không gian tối om tĩnh lặng, Ngô Ẩn nằm dựa kế bên không hề hay biết "hồng thủy" đang dâng, vẫn nhắm mắt tận hưởng cơ thể của cái người kia. Nói đi nói lại, vết thương ngay đùi của Lạc Phong cũng một phần là do mình gây ra, hiện tại nó bị lở loét như vậy, nhất định hắn cảm thấy rất khó chịu. Nội tâm cắn rứt thúc giục Ngô Ẩn đưa bàn tay chạm vào cái quần của Lạc Phong, trong đêm tối, bản thân bé Lạc Lạc cũng không hề biết Ngô Ẩn đang nhắm vào cái quần của mình. Cho đến khi các tế bào cảm giác của Ngô Ẩn cảnh báo: "có nước".
Ngô Ẩn đẩy Lạc Phong ra nhảy dựng lên quơ quào như bị kiến cắn, đưa bàn tay dính nước lên mũi mà ngửi thử, cuối cùng đứng giữa màn đêm thanh vắng hét to.
"Aaaahhhh...Tên biến thái!"
Lạc Phong thấy Ngô Ẩn nhào tới định động thủ liền xách quần ướt nhẹp lên mà bỏ chạy, để lại một vũng nước tiểu ngay chỗ ngồi. Vì quá gấp rút, trời lại tối, Ngô Ẩn vấp ngã một cái úp mặt vào vũng nước tiểu kia.
Ngô Ẩn nhắm mắt ngẩng đầu lên, gương mặt đã thấm ướt "loại nước đầy mùi vị".
Lạc Phong đang chạy thì dừng lại, thấy Ngô Ẩn bị ngã liền chui vào trong xe mở đèn xe otô lên. Khi ánh sáng được soi rọi, đất cát bị nước tiểu thấm ướt đang dính dầy trên gương mặt của Ngô Ẩn, Lạc Phong trông thấy liền không nhịn nổi, ôm bụng cười nắc nẻ.
"Hahahah..hahaha..hahaha..hahaa..."
Ngô Ẩn nằm đó tức tối, tháo đôi giày da ra ném vào người hắn, Lạc Phong lại rất bình thản, kiểu như: - Tôi đang bận cười, không rảnh để né đôi giày của anh – Và cứ vậy đứng yên để Ngô Ẩn ném giày vào người mà cười không ngớt.
Được một lúc, Ngô Ẩn đột nhiên cũng nguôi ngoai. Ánh đèn xe rọi vào gương mặt Lạc Phong, hiện lên cảnh tượng vui vẻ như trẻ con hiếm thấy của hắn. Nét bợm trợn đã bị thay thế thành sự ngây ngô vô tư. Hắn ta ôm bụng, gập người lên xuống cười hắc hắc rồi cuối cùng đứng không vững mà té bệt xuống đất kêu một cái "bịch". Ngô Ẩn thấy cảnh này đột nhiên cũng không hiểu vì sao mà bật cười, không thèm để ý nước tiểu bẩn đang dính trên mặt nữa.
"Haahahaha...cậu là một tên biến thái ngu ngốc...hahaha..."
Hai người họ nhìn nhau cười, chỉ trỏ ngón tay vào nhau trêu đùa khi nhìn thấy đối phương té ngã. Anh cười một tiếng, tôi lại cười một tiếng, không gian vắng lặng xung quanh dần trở nên vui vẻ, âm hưởng náo nhiệt vang vọng. Nỗi muộn phiền của Ngô Ẩn cũng không biết trôi đi đâu, chắc là do được ai kia an ủi rồi chăng?
Phút giây vui đùa qua đi, Lạc Phong cởi áo thun ra, tiến lại gần Ngô Ẩn mà lau mặt cho cậu ta. Lúc lau, quả thực Lạc Phong không thể nín cười được, vẫn còn ra vẻ đang gồng lên để nghiêm túc. Nhưng mà làm sao qua mặt được Ngô Ẩn? Nhanh như chớp nắm bắt thời cơ lúc Lạc Phong đang ở trần, cậu ta dùng hai tay ngắt hai đỉnh vú của hắn rồi xoay như mở nắm chai nước suối......rốt cục...
Lạc Phong không hề kêu đau, ngược lại, động tác lau mặt cho Ngô Ẩn bỗng dưng ngừng.
"Hự...aaahhh." Lạc Phong rên lên một tiếng.
Tiếng rên này khiến Ngô Ẩn rợn hết da gà, tự giác buông tay ra khỏi vú của Lạc Phong nhưng bị hắn cản lại.
"Ngắt thêm một chút đi..."
Ngô Ẩn mắng chửi.
"Cậu đúng là biến thái dâm đãng, như vậy cũng bị kích thích cho bằng được?"
Nói xong giật cái áo thun, đẩy Lạc Phong qua một bên rồi bản thân tự lau mặt. Lạc Phong thấy vậy liền manh nha dụ dỗ.
"Ngô Ẩn, dù sao trời cũng tối rồi, hay là anh ở lại nhà tôi ngủ đi."
Ngô Ẩn lau mặt xong liền ném cái áo thun trả lại cho Lạc Phong, giọng nói khinh miệt.
"Đừng có nghĩ tôi ngu, tưởng tôi không biết trong đầu cậu nghĩ gì sao?"
Lạc Phong nhanh nhảu trả lời.
"Dù sao cũng lâu rồi chúng ta chưa làm lại chuyện đó?"
"Bốp" – Ngô Ẩn đánh vào đầu Lạc Phong một cái, tiếp tục mắng chửi.
"Chuyện gì? Làm chuyện gì? Cậu nói cho cẩn thận đấy, chúng ta chưa từng làm gì."
Trông tình hình coi bộ khó thuyết phục, Lạc Phong liền nhanh trí, nói.
"Nếu không thì anh cũng phải vào nhà của tôi để rửa mặt cho sạch. Không lẽ anh định đem nước tiểu của tôi dính trên mặt anh mà về tới nhà?"
Suy đi tính lại, Lạc Phong nói rất có lý, hiện tại Ngô Ẩn đã ngửi được mùi khai khai bốc ra từ trên mặt, cho nên phải thương lượng.
"Được! Tôi sẽ đến rửa mặt và sau đó đi ngay."
Xe hơi lại quay đầu về hướng cũ, ngồi bên trong xe đóng kín, mùi khai từ quần của Lạc Phong và mặt của Ngô Ẩn bốc ra nồng nặc. Ngay lập tức Ngô Ẩn liền muốn mở cửa kính xe ra cho thoáng khí."Này này này...anh định làm gì?" Lạc Phong liền ngăn lại.
"Cậu không ngửi thấy mà còn hỏi?" Ngô Ẩn nổi cáu.
Mặc cho Ngô Ẩn vùng vẫy, Lạc Phong vẫn nhất quyết ngăn cản Ngô Ẩn bấm hạ cửa kính xe xuống.
"Không được mở ra! Tôi muốn anh nhớ rõ mùi nước tiểu của tôi."
Ngô Ẩn vừa lái xe, vừa chống cự, vừa mắng chửi.
"Chó má! Cậu là tên bí nhân biến thái khốn kiếp. Tôi việc gì phải nhớ mùi nước tiểu của cậu ??? !!!"
"Sao lại không? Anh cứ ngửi đi, mùi nước tiểu của tôi không giống người bình thường đâu."
Ngô Ẩn không thể hiểu được, giọng điệu gay gắt.
"Mẹ kiếp! Mùi nước tiểu thì làm gì có chuyện bình thường hay không bình thường."
Lạc Phong chắc chắn mười phần.
"Không đâu, anh thử ngửi lại đi. Tôi đảm bảo sẽ có điểm khác."
"Cậu thôi đi, tránh ra để tôi bấm mở kính xe."
Lạc Phong dùng hạ sách.
"Anh mà mở có tin tôi trây nước tiểu trong quần tôi lên người anh?"
Đến nước này Ngô Ẩn đành nhịn, dù sao cũng sắp tới nơi.
- Khốn kiếp! Sao tôi lại có thể quen biết một tên lưu manh như cậu? -
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lúc lái xe quay về, Ngô Ẩn quả thực có thử ngửi lại mùi nước tiểu của Lạc Phong. Trên đời lại có chuyện mùi khai lại khác nhau? Tôi không tin! Thế là len lén hít thử một hơi...bắt đầu nghiền ngẫm.
- Chết tiệt! Đúng là ngửi thoáng qua thì hơi khai, nhưng ngửi kĩ thì...có chút thơm thơm á...hình như là mùi cải bó xôi. Không phải, lại khai nữa rồi, có gì thơm chứ? Nhưng mà lâu lâu lại có mùi như bạch quả...ai chà đúng là nước tiểu của tên này có chút khác á... -
Lạc Phong ngồi kế bên nhìn thấy cái mũi của Ngô Ẩn liên tục nhích nhích lên đánh hơi, trong lòng cười một trận bão táp.
Ngô Ẩn lúc này nghiêng mặt qua, mắt mở to nhìn Lạc Phong với vẻ ngờ vực, Lạc Phong cũng nhìn lại một cái rồi cười.
"Sao vậy? Có gì không ổn sao?"
"Không! Có thể có chuyện gì được chứ?" Ngô Ẩn né tránh.
Cuối cùng chiếc xe hơi cũng dừng lại ngay cửa nhà Lạc Phong. Hắn ta leo xuống xe mở cánh cửa sắt ra, Ngô Ẩn chạy xe đi vào.
Vừa bước ra khỏi xe, Ngô Ẩn liền ho sằng sặc mấy tiếng khó chịu, bị nhốt trong không gian toàn mùi amoniac, tất nhiên sẽ có chút khó thở. Không vội đóng cửa xe, Ngô Ẩn mở ra thật rộng để bên trong được thoáng khí. Mọi chuyện vẫn ổn cho tới khi không gian nơi này đập vào mắt Ngô Ẩn.
Khung cảnh bên trong nhà vào buổi tối quyến rũ lạ thường. Căn nhà bằng gỗ kiểu cách hoàng cung ấy vẫn ngự trên một cái hồ, nhưng đèn được thắp bên ngoài tất cả đều là đèn lồng, nếu nhìn sơ thì không khác gì một cung tẩm thu nhỏ. Ngô Ẩn bước ra khỏi xe, nhìn thấy cảnh này không khỏi xuýt xoa, không ngờ rằng một gã như Lạc Phong lại có tâm tư bố trí nhà cửa thành thế này.
Đi qua một cái cầu nhỏ để tiến vào nhà, Ngô Ẩn liền ngồi xuống một cái ghế gỗ khắc hình "long phụng cùng bay", trên bàn là một ấm tách bằng sứ đúng kiểu "đại Đường Trung Hoa", nhưng hòa với khung cảnh cổ điển này lại là sự xuất hiện của một cây ghita gỗ, nét hiện đại cùng nét cổ xưa ở đây quả thực có chút hài hòa á.
"Nhà vệ sinh bên này, anh cứ tới đấy rửa mặt" Lạc Phong lên tiếng.
Ngô Ẩn đang chìm đắm vào không gian cổ kính một lúc thì hoàn hồn, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tuy tổng thể căn nhà đúng kiểu Trung Hoa nhưng nhà vệ sinh thì lại không khác gì những căn hộ hiện đại, Ngô Ẩn dùng dầu rửa mặt của Lạc Phong xoa một lúc, dội nước lại thật sạch, rồi lại bước ra.
Ánh mắt vừa quay trở lại không gian cổ kính thì liền nhìn thấy Lạc Phong lúc này đã cởi quần.
"Anh giúp tôi rửa vết thương và thay băng được chứ?" Lạc Phong hỏi.
Ngô Ẩn chầm chậm bước lại, nhìn thấy vết thương ngay đùi của Lạc Phong lở loét sưng mủ rất nghiêm trọng, không khỏi sửng sốt.
"Cái gì thế này? Đã bao lâu rồi cậu không chịu thay rửa vết thương?"
Lạc Phong chậm rãi trả lời.
"Từ cái ngày tôi đi tìm anh trong mưa tới giờ tôi vẫn chưa thay băng lần nào."
Ngô Ẩn hai mắt trợn to.
"Cái gì? Đã hơn bốn ngày qua cậu không hề rửa vết thương sao?"
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ để anh làm cho tôi. Cái băng gạt này tôi chưa từng bỏ đi, lúc nào ngứa rát thì tôi tháo ra một chút, xong rồi lại dán vào, đợi anh mấy ngày nay cuối cùng cũng có cơ hội nhờ anh thay băng giúp." Lạc Phong nói chuyện tỉnh bơ khiến Ngô Ẩn khó lòng tiếp thu.
Từng miếng băng gạc sạch sẽ cuối cùng cũng đã được dán vào vết thương của Lạc Phong, nhưng quan sát một hồi, Ngô Ẩn bất ngờ lên tiếng.
"Cậu không bị nổi mẫn đỏ sao?"
Lạc Phong đang mãi mê ngắm nhìn Ngô Ẩn thay băng cho mình, nghe hỏi như vậy cũng có chút giật mình hoàn hồn.
"Mẫn đỏ..sao lại mẫn đỏ?"
Ngô Ẩn đảo mắt đi chỗ khác, có chút ngần ngại mà nói.
"Thì chuyện là...tôi thấy cậu nãy giờ chưa thay quần lót, nước tiểu bẩn không làm cậu bị dị ứng da sao?"
"Hahahahaha..." Lạc Phong đột nhiên cười lớn một cái rồi nói tiếp.
"Tôi đã nói rồi, nước tiểu của tôi không bẩn tới mức đó đâu. Anh muốn thử không...hahaha..."
Ngô Ẩn lườm một cái đáng ghét, đứng lên định đi về, rốt cục bị Lạc Phong lôi lại.
"Này...định đi đâu?"
"Tất nhiên là đi về, hỏi thừa."
Ngô Ẩn đẩy Lạc Phong ra liền đi tới cửa, nhưng vấn đề là...cửa không mở ra được. Tôi đạp, tôi mở, cuối cùng cánh cửa gỗ vẫn đứng đó đóng chặt.
Lúc này quay người nhìn lại định mắng chửi mấy tiếng, rốt cục nhìn thấy Lạc Phong đột nhiên cởi quần lót ra, chính thức trần truồng từ đầu đến chân, gương mặt nham hiểm tiến lại gần Ngô Ẩn.
"Tiểu Ẩn à, anh định đi đâu?"
Giọng nói giang tà toát ra cùng ánh mắt nguy hiểm, Ngô Ẩn trợn hai mắt hoảng sợ, tựa lưng sát vào cửa giống như đang bị ép vào ngõ cụt.
HẾT CHƯƠNG!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT