T CỤC TRONG PHÒNG TẠM GIAM.

Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------

Đã hơn hai tiếng trôi qua, phòng giam một mảnh im lặng, ba người họ một ai nói chuyện với nhau.

Lạc Phong, Ngô Ẩn, Mạnh Sử mỗi người ngồi một góc, tạo thành một hình tam giác trong phòng giam. Mạnh Sử chung quy vẫn là người bị thương tích nặng nhất khi giao đấu với Lạc Phong, lúc này đã ôm cơn đau nhức mà đi vào giấc ngủ mê man.

Mặc dù bị giam lõng trong bốn bức tường, nhưng với nhiệt độ và độ ẩm như hiện tại, cũng có thể đoán được bên ngoài đang mưa lớn, và nội tâm của Lạc Phong còn bão tố hơn cơn mưa ngoài kia.

Lúc này ngẫm nghĩ lại, hắn ta cảm thấy bản thân quá ích kỉ, hắn chỉ làm theo ý của mình. Cớ sự như hiện tại hoàn toàn là do mình gây ra. Nếu mình kiềm chế một chút, tôn trọng Ngô Ẩn một chút, có lẽ sự việc đã khá hơn. Là Ngô Ẩn quan tâm đến mình, đáng lẽ anh ta có thể bỏ đi ra khỏi quán rượu, bỏ mặc mình, nhưng anh ta vẫn ở lại. Vì sao chứ? Vì sợ mình bị thương! Mẹ kiếp! Vậy mà mình còn giả vờ bị thương hù doạ anh ta. Mày điên rồi Lạc Phong! Chính mày đã khiến anh ta phải đi vào phòng tạm giam. Chuyện này ngay từ đầu đâu phải như thế này!!!

Lạc Phong hai tay úp vào mặt, đầu ngửa ra sau tựa vào bức tường phòng giam, nỗi ân hận của hắn toả ra không cần đến gần cũng có thể cảm nhận được.

Vẫn còn đang chất vấn bản thân, đột nhiên cảm nhận được có người đang tháo dỡ hai bàn tay của mình ra khỏi mặt. Bị ánh sáng làm mờ mắt, Lạc Phong nheo lại, một lát sau mới phát hiện người đó là Ngô Ẩn.

Ngô Ẩn ngồi chồm hổm đối diện, dùng hai tay đặt lên hai bả vai của Lạc Phong xoa xoa mấy cái, lúc này gương mặt sầu muộn, nói.

"Cậu lại bị nổi mẫn đỏ rồi."

Giờ khắc này Lạc Phong mới nhận ra cơ thể đã nổi đỏ lên do chưa được tắm rửa xoa thuốc, hiện tại mới cảm thấy ngứa mà bắt đầu gãi gãi nhưng đã bị Ngô Ẩn ngăn lại.

"Đừng gãi nữa, cậu sẽ bị tróc da."

Ngô Ẩn nói xong, rút ra trong túi quần một cái khăn tay nhỏ, đi đến bình nước nóng trong phòng giam thấm ướt, vắt khô rồi lại đi về phía Lạc Phong, chậm rãi nói.

"Cậu cởi áo ra đi, tôi lau người cho cậu, như vậy sẽ đỡ hơn."

Trong thâm tâm chưa từng nghĩ rằng sau khi làm ra chuyện như vậy, Ngô Ẩn lại đối xử ôn hoà với mình, Lạc Phong lập tức nhào tới phủ lấp đôi môi của Ngô Ẩn.

Nụ hôn trong phòng giam rõ ràng khác biệt hơn rất nhiều. Lạc Phong chuyển động cái lưỡi nồng nàn ấm áp nhưng hàng ngàn lời xin lỗi muốn nói ra với Ngô Ẩn. Ngô Ẩn hiện tại đã không còn như lúc trước mà ngại ngần, hoà quyện với Lạc Phong như muốn an ủi hắn. Mãi cho đến khi bờ môi đã đẫm ướt, phổi đã không còn đủ dưỡng khí, hai người họ mới chịu buông nhau ra.

Ngô Ẩn chậm rãi cởi áo cho Lạc Phong, nhẹ nhàng lau lên những vết mẫn đỏ đang nổi lên khắp cơ thể của hắn. Lau được một lúc lại đi thấm ướt nước nóng, vắt khô rồi lại lau tiếp. Hiện tại không cần Lạc Phong phải nhắc nhở, Ngô Ẩn bỗng dưng tự giác cởi quần cho hắn, lau sạch hai bắp đùi, hai đầu gối, hai bắp chuối, sau đó còn luồng cái khăn vào bên trong lớp quần lót trắng mà lau "đại dưa leo" cho hắn. Quá trình này diễn ra trong im lặng, không ai nói gì với ai, chỉ có Lạc Phong là túc trực quan sát thái độ của Ngô Ẩn. Lạc Phong mặc lại quần áo, hai người họ ngồi kế bên nhau nói chuyện như những người đàn ông.

Lạc Phong mở lời trước.

"Chuyện hôm nay...là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi."

Ngô Ẩn nhếch miệng cười một cái, đưa bàn tay qua sờ sờ vào cái mũi cao tuyệt đẹp của Lạc Phong rồi nói.

"Không cần phải như vậy, suy đi tính lại tôi mới là nguyên nhân sâu xa."

Lạc Phong cau mày, nghiêng đầu nhìn nửa gương mặt của Ngô Ẩn, nói.

"Anh có ý gì?"

Ngô Ẩn lại cố tỏ ra vui cười, không dám nhìn vào mắt Lạc Phong, nói.

"Chẳng phải nếu tôi không đồng ý đi uống bia với cậu thì mọi chuyện sẽ ổn hơn? Không đúng! Nếu như tối nay tôi không đến lớp nấu ăn, thì sẽ không gặp cậu, cậu cũng sẽ không gặp được tôi mà mời tôi đi uống bia...."

Lạc Phong đột nhiên có dự cảm không lành.

Ngô Ẩn nói tiếp, giọng điệu gượng gạo thấy rõ.

"Hây da! Suy đi tính lại nếu như tôi không đăng kí học nấu ăn, không nhìn cậu lúc từ bãi xe đi lên, không chạm trán với cậu...chắc có lẽ..."

Lạc Phong đột nhiên ôm siết gương mặt của Ngô Ẩn, bắt cậu ta nhìn vào mắt mình, giọng điệu căng thẳng.

"Anh muốn nói gì? Rốt cục là anh muốn nói cái gì?"

Ngô Ẩn lúc này không còn có thể gồng được nữa, cuối cùng cũng đi vào vấn đề, hai mắt nhìn thẳng vào Lạc Phong.

"Lạc Phong...từ khi gặp cậu...tôi cảm giác mình rất lạ. Nhất là khi cậu cứu tôi thoát khỏi tay lão Xiễm lần trước. Sau vụ ẩu đả hôm nay, tôi luôn cảm thấy mình quá dựa dẫm vào cậu, việc gì cũng nghĩ đến cậu. Tôi bị mất kiểm soát khi ở bên cậu...và nó gây ra rất nhiều phiền toái, ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai. Chẳng phải hôm nay cậu cũng là vì tôi mà không thể kiểm soát bản thân sao?"

Lạc Phong thực sự đang hoảng loạn, rất sợ Ngô Ẩn sẽ nói ra cái gì đó, lại lập tức nhào đến hôn Ngô Ẩn thay cho lời năn nỉ.

Mạnh Sử lúc nãy vẫn ngủ như đang chết, khiến không gian nơi đây trống vắng thanh tĩnh hơn bao giờ hết.

Ngô Ẩn vội đẩy Lạc Phong ra, không kiểm soát được mà hét lớn.

"Lạc Phong! Cậu nghe tôi nói!"

Cuối cùng, Lạc Phong cũng thả Ngô Ẩn ra, lại tựa đầu vào tường, ánh mắt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc, gương mặt cường ngạnh.

"Chúng ta nên tách xa nhau ra." Ngô Ẩn thẳng thắn.

Lạc Phong vội nắm tay cậu ta, không phục mà nói.

"Anh khi nào mới thôi giả vờ?"

Ngô Ẩn nghe xong có chút gượng gạo, "Giả vờ? Cái gì giả vờ?"

Lạc Phong tiếp tục quay mặt sang nhìn thẳng vào Ngô Ẩn đang né tránh, nói.

"Tôi biết rõ anh đối với tôi thế nào, sao anh cứ mãi chối bỏ?"

Đã đến lúc này, cũng nên thống khoái một lần, Ngô Ẩn nói.

"Tôi thừa nhận...cảm xúc của tôi đối với cậu nó rất khác thường...Nó khác thường đến mức tôi không thể tiếp nhận nó. Lạc Phong, chúng ta cứ tách xa nhau ra...tôi tin rằng cả hai sẽ quên được đoạn tình cảm nhất thời này."

Bốn chữ "tình cảm nhất thời" như xé nát Lạc Phong. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm một người sâu sắc đến như vậy, sau bao nhiêu chuyện thì đối với người ta đó chỉ là "tình cảm nhất thời." Hắn hiện tại rất muốn giải thích, chuyện hôm nay chỉ là giả, hắn chỉ đang làm theo cuốn "bí kíp" kia, chỉ vì muốn nhanh chóng có được tình cảm của Ngô Ẩn. Hơn nữa bản thân hắn cũng là vì rất hứng thú khi đánh nhau với Mạnh Sử. Tất cả chỉ là một vở kịch....nhưng....

Ngô Ẩn nói đúng! Chính hắn cũng đã đánh mất bản thân mình từ lúc quen Ngô Ẩn. Hắn đã không còn là vị võ sư cường ngạnh, lạnh lùng, không quan tâm đến sự đời như lúc trước. Cuộc sống của hắn chỉ quay quanh hai chữ "Ngô Ẩn", cảm xúc vui buồn của Ngô Ẩn chính là nỗi bận tâm của hắn, bất cứ điều gì ảnh hưởng đến Ngô Ẩn đều khiến hắn khó chịu. Và ngày hôm nay hắn đã khiến Ngô Ẩn lo lắng và hại cậu ta phải ngồi trong phòng tạm giam.

Đây không còn là chuyện "ai yêu thương ai" mà đã trở thành chuyện ảnh hưởng đến đời sống của nhau. Một trong hai người nếu đã không thể tiếp nhận tình cảm dành cho nhau thì có miễn cưỡng cũng vô nghĩa.

Hai cái tên này thật là không biết phải nói thế nào. Chỉ vì một cuộc ẩu đả mà thành ra cớ sự như vậy...đến mức đó sao? Hay đây chính là lúc cả hai nên nhìn lại, soi xét lại cảm xúc của bản thân?

Cuộc đối thoại chính thức chấm dứt, phòng giam lại trở nên yên lặng như trước.

Rạng sáng hôm sau, Mạnh Sử được trợ lý của hắn bảo lãnh, Ngô Ẩn và Lạc Phong được Văn Hán đến tận đồn cảnh sát để làm thủ tục đưa hai người họ ra khỏi phòng giam.

Lúc chia tay, Mạnh Sử quay về phía Lạc Phong, nói.

"Hôm nay cậu cứ ở nhà, không cần đi làm. Tôi sẽ sắp xếp lo liệu."

Ngô Ẩn ừ một tiếng có lệ rồi tạm biệt hắn. Lạc Phong cũng không nói gì mà rẽ người bỏ đi.

Ba người họ mỗi người đi một hướng.

Hết chương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play