N THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ SÁU: HIỆN TẠI TÔI CHỈ CÓ THỂ LÀM NHƯ VẬY.
Trans+Edit: Pino - Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Sáng sớm, Lạc Phong đã rời khỏi căn chung cư của Ngô Ẩn. Chuyện là về thời hạn duy trì lớp karate đã gần hết. Trước đó Lạc Phong đã dùng đủ mọi cách để tăng thêm số lượng võ sinh đáp ứng nhu cầu về kinh tế cho nhà văn hoá, thậm chí mãi võ trên đường cũng đã làm để thu hút công chúng. Mặc dù nói thầy giỏi thì có nhiều trò, nhưng thời buổi hiện tại, ngoài việc kĩ nghệ tốt, chất lượng và không gian đào tạo đang là một tiêu chí. Ở các trung tâm khác, mỗi lớp karate chỉ tối đa 10 người, không gian thoáng đãng tiện nghi, thậm chí còn có người hướng dẫn về việc ăn uống như thế nào để phát triển cơ bắp hỗ trợ trong việc luyện võ. Học phí tuy mắc hơn, nhưng rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Các anh em ở lớp của Lạc Phong đều là xuất thân nghèo khó, đến đây vì đam mê. Có những võ sinh không có tiền đóng học phí, đều là do Lạc Phong bỏ tiền túi đóng thay.
Lương bổng của huấn luyện viên karate nơi này không cần tìm hiểu cũng biết là thấp lè tè. Đặng Thiên sư huynh có vợ có con, điều kiện kinh tế không cao nhưng vẫn không hề bỏ dạy, đáng nể nhất là Hoa Đáng sư muội, gia đình không cho con gái theo nghề võ, nhưng vẫn đi theo niềm đam mê mà dấng thân vào lớp võ này. Tuy rằng lỡ có tan rã, họ cũng sẽ chuyển qua trung tâm khác để dạy, nhưng tình cảm ở nơi này khó có thứ gì bù đắp được.
Lạc Phong mạnh bước đi vào phòng quản lý nhà văn hoá.
"Đinh tổng quản! Xin chào."
Đinh tổng quản tháo mắt kính xuống nhìn Lạc Phong, thân thiết mà lên tiếng.
"Võ sư Lạc, mời cậu ngồi."
Sau khi ngồi xuống ghế, không gian một mực yên lặng, không ai biết mở lời thế nào. Cuối cùng Đinh tổng quản cũng phải thẳng thắn.
"Lạc Phong, tôi đã xin lỗi cậu rất nhiều lần, việc lớp karate bị khai trừ là chuyện không thể xoay chuyển. Tôi biết tất cả anh em đều là vì đam mê, nhưng nhà văn hoá không thể tiếp tục duy trì lớp dạy. Tôi đây từng tuổi này, chưa từng thấy một ai có nghị lực và tiềm năng lớn như cậu, chôn chân ở chốn này chẳng phải quá uống phí? Câu lạc bộ võ Thành Giang là một nơi lý tưởng, tôi đã liên hệ để sắp xếp cho cậu, Đặng Thiên và Mai Hoa Đáng qua bên ấy làm việc. Đây là những chuyện tôi có thể giúp cho cậu."
Mặc dù tin là tin tốt, nhưng đối với Lạc Phong lại như một bầu trời đầy mây đen sấm chớp. Hiểu rõ không thể cứ thế đôi co với Đinh tổng quản, vì ông ta cũng có lẽ khó xử. Lúc này chỉ đơn giản hỏi một câu biết rõ đáp án.
"Đinh tổng quản, thực sự không còn cách?" vẫn mang một tia hy vọng.
Đinh tổng lại tháo mắt kính xuống, dùng hai ngón tay xoa xoa thái dương, một lúc sau thì lên tiếng.
"Trong vòng ba ngày cuối cùng này, cậu kiếm được 50 võ sinh mới, tôi có thể giúp cậu nói thêm vài lời với những người trong hội đồng quản lý." Nghe xong lời này quả nhiên không nằm trong dự tính, Lạc Phong không biết nên mừng hay nên buồn, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn rất cứng rắn, đúng kiểu của một võ sư chân chính.
Giống như một thói quen, rời khỏi nhà văn hoá liền đi về căn chung cư của Ngô Ẩn. Lúc này gặp bác Xiễm cũng nồng nhiệt hỏi hang vài câu. Đi vài bước thì không biết đã đến lầu bốn lúc nào.
Lúc này mở cửa nhà Ngô Ẩn, phát hiện cửa chỉ đóng chứ không khoá chốt. Đi vào bên trong thì không thấy ai, lúc này có chút lo lắng.
Không đầy mười lăm phút sau, Ngô Ẩn từ bên ngoài đi vào.
"Anh đi ra ngoài sao không khoá chặt cửa?" ra vẻ trách mắng.
Ngô Ẩn bộ dạng khinh khỉnh, "Cậu đừng có mà thực sự xem đây là nhà của cậu. Tôi lúc đi đã khoá cửa rất kĩ, nếu nhà tôi có trộm, người đó không ai khác ngoài cậu"
Lạc Phong trong lòng có chút quái lạ, nhưng cũng nhanh chóng qua đi.
"King koong" tiếng chuông cửa vang lên.
Ngô Ẩn vội vàng mở cửa.
"Tôi là nhân viên giao hàng, mời ngài Ngô Ẩn kí tên vào đây."
"Tôi biết bản thân không thể đuổi cậu ra khỏi đây, chỉ còn cách tự thân vận động, giường của tôi cậu cứ nằm, tôi nằm nệm tiện lợi, nhất quyết không thể nằm chung giường, nhất quyết phải tách nhau ra. Mặc dù biết hành động của tôi hơi ngu ngốc, nhưng trước mắt cứ như thế đã. Ngoài ra nếu cậu dám động vào tấm nệm của tôi, tôi sẽ thực sự báo cảnh sát, còn không, tôi sẽ rao bán căn chung cư này của tôi, tìm một nơi cậu vĩnh viễn không thể tìm tới."
Nói xong lời "tuyên bố chiến tranh" , Ngô Ẩn dẹp bộ bàn ghế qua một bên mà trãi tấm nệm tiện lợi ra.
Lạc Phong đứng một bên không nói gì.
Ngô Ẩn sau đó thì đi tắm. Đêm qua để cho Lạc Phong đè mình ra ngửi, ngửi một hồi liền ngửi đến năm tiếng đồng hồ, khiến cậu ta cũng mệt quá mà ngủ lúc nào không hay. Bây giờ mới có thể gội rửa bản thân.
Tối đến, Lạc Phong sau khi đi dạy võ quay về liền không nói gì, cứ thế tắm rửa thay đồ, ra ngoài ăn uống một chút rồi lại quay về ngồi ngay ghế salon nghỉ ngơi.
Ngô Ẩn từ xa quan sát, thấy hắn có vẻ là lạ, khác xa với những gì trong đầu cậu ta nghĩ. Ít nhất cũng phải sinh sự khiêu khích mình mấy câu, hoặc giả cũng phải vì tấm nệm tiện lợi kia mà phản đối, cứ thế mà im lặng không nói gì?
Đúng là khi có người ở chung, mình sẽ phải quan sát đối phương thế nào.
Suy nghĩ vậy thôi chứ Ngô Ẩn cũng không thể hiện ra ngoài. Cứ thế nằm lên tấm nệm tiện lợi.
Lạc Phong không nhanh không chậm lên tiếng. Nói xong nhắm mắt ngửa đầu vào salon.
"Anh cứ lên giường mà nằm, dù sao tôi cũng là người ngoài." Ngô Ẩn nghĩ trong lòng: tên này hôm nay bị ấm đầu à?
Ngô Ẩn quay lại trên giường nằm ngủ, mơ màng được một giấc thì tỉnh lại, thấy Lạc Phong vẫn nằm ngửa người dựa vào ghế salon, ánh đèn chiếu vào gương mặt nửa sáng nửa tối, biểu cảm rất khó coi.
Cũng không hiểu vì sao, Ngô Ẩn nhẹ bước đi đến tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, dùng một lon áp vào mặt của Lạc Phong.
Bị một vật có nhiệt độ khác thường chạm vào, Lạc Phong giật một cái liền mở mắt, thấy Ngô Ẩn đang hướng lon bia vào mặt mình, ánh mắt ngạc nhiên, tay chậm rãi cầm lấy.
Ngô Ẩn không nhanh không chậm ngồi bên cạnh Lạc Phong, bật nắp lon bia uống ực một cái. Lạc Phong vẫn cầm lon bia xoa xoa trong hai lòng bàn tay, ôn hoà mở miệng.
"Anh thực sự muốn tôi rời đi rồi mới ngủ ngon được sao?"
Ngô Ẩn liếc mắt, nhanh chóng trả lời, "Phải! Cậu sớm rời đi để tôi được an giấc mỗi đêm."
"Phóc" tiếng lon bia của Lạc Phong vang lên.
Một lớp bọt trắng trào ra, Lạc Phong đưa miệng lên hớp lấy.
Ngô Ẩn vẫn quan sát một hồi, chủ động mở miệng.
"Cậu hôm nay bị ốm à?"
"Không!"
"Cậu bị chó cắn, mất tiền, bị cảnh sát phạt,... Đúng rồi! Cậu là thất tình?" hai mắt hớn hở.
Lạc Phong nghe đến hai chữ "thất tình" liền ngông cuồng đáp lại.
"Phải! Thất tình anh."
Ngô Ẩn thu liễm hai mắt tức giận, cái tên này quả thực hết thuốc chữa. Dộng lon bia xuống bàn, lập tức đứng lên. Lạc Phong nhanh tay níu lại, kéo cậu ta vào ngực ôm thật chặt, còn áp sát mặt mình vào mái tóc đinh cắt ngắn kia, nhắm mắt tận hưởng.
Ngô Ẩn như mọi khi vẫn vùng vẫy, nhưng cũng như mọi khi mà ngoan ngoãn nằm yên sau đó. Lần này có chút nhượng bộ, ót tựa vào bờ ngực của Lạc Phong mà lên tiếng.
"Này bí nhân biến thái, tôi hôm nay vui vẻ, bố thí cho cậu một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Mặc dù không thân thiết, nhưng có chuyện gì thì cứ nói."
Lạc Phong, một tay ôm Ngô Ẩn, một tay cầm lon bia lên uống.
"Thực ra chuyện này tôi đã từng đề cập với anh, do anh không để ý tới."
Ngô Ẩn suy nghĩ một lúc, thực sự nghĩ không ra chuyện gì. Trong đầu cậu ta chỉ toàn là những vẻ mặt, những lời nói biến thái của Lạc Phong, hiện tại cũng chỉ im lặng.
Lạc Phong lại lên tiếng.
"Lớp võ karate sắp bị khai trừ."
Nghe đến đây, Ngô Ẩn thực sự có chút ấn tượng, lúc rửa chén ở nhà văn hoá Lạc Phong đã từng nói với mình.
Lạc Phong vẫn ừng ực uống bia, rồi lại ung dung.
"Trong vòng ba ngày phải kiếm được 50 võ sinh mới thì may ra...Anh biết không, lớp võ này là cả tâm huyết của tôi..."
Nói xong lại uống.
Ngô Ẩn nằm trong lồng ngực Lạc Phong, suy nghĩ một lúc liền mở miệng hỏi.
"Bí nhân, với tư cách là người không hề ưa cậu, tôi có thể giúp gì?" (Hỏi lầy =)) Pino)
Lạc Phong cười một tiếng không kiềm được.
"Hahaha...câu nói này của anh sao lại trẻ con như vậy?"
Ngô Ẩn mắng thầm: mẹ kiếp, lão tôn không phải lúc nào cũng tốt bụng đâu đấy.
Lạc Phong bỗng ngưng cười, cầm lon bia của Ngô Ẩn đặt vào tay cậu ta, hai lon bia chạm vào nhau, cả hai uống ừng ực.
Nuốt bọt bia vào bụng, Lạc Phong mở lời.
"Anh giúp tôi một chuyện được chứ?"
Ngô Ẩn bỗng nghiêm túc.
"Nói."
Lạc Phong áp mặt mình sát lại gần Ngô Ẩn, lời nói mê đắm.
"Cho tôi hôn một cái."
"Binh" một cú gõ vào đầu Lạc Phong.
Ngô Ẩn lập tức đẩy Lạc Phong ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Một lúc sau liền không suy nghĩ mà dùng cánh tay phải khoác vào vai Lạc Phong.
"Hiện tại, tôi chỉ có thể làm thế này với cậu."
Lạc Phong bất ngờ không nói thành lời, cũng chậm chạp dùng cánh tay trái khoác vai Ngô Ẩn.
Hai người đàn ông trong màn đêm khoác vai nhau tâm sự, ánh đèn chỉ còn le lói, tình cảm dần dần lấp đầy.
HẾT CHƯƠNG.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT