"Con còn không khoẻ chỗ nào?" Văn Hán ân cần hỏi lại.
"Con còn đau bụng lắm!"
"Lạc Lạc con đừng nhõng nhẽo nữa." Chu Hiếu Minh lên tiếng nhắc nhở.
Văn Hán vội bênh vực, "Ngài đừng như vậy, biết đâu bé Lạc Lạc thực sự vẫn chưa ổn?"
"Bác sĩ đã nói nó hoàn toàn bình thường, ngày mai có thể xuất viện." Chu Hiếu Minh vừa nói vừa mang đến cho Văn Hán một tách cà phê.
"Cảm ơn ngài"
"Không cần gọi tôi là ngài, nhiều ngày qua cậu cùng tôi chăm sóc Lạc Lạc, tôi đã sớm xem cậu là anh em, không còn là quan hệ giữa phụ huynh và bảo mẫu."
"Nếu vậy có chút không phải phép...dù sao...."
Đang nói giữa chừng, Chu Hiếu Minh đưa lên trước mặt Văn Hán một tấm vé.
"Đây là voucher vào cổng công viên bách thú dành cho ba người, cậu ngày mai nếu rảnh, đi cùng tôi và Lạc Lạc."
Văn Hán kinh ngạc, mắt nhìn vào gương mặt tuấn lãng lịch lãm của người đàn ông kia, giọng điệu có chút ngần ngại.
"Nhưng Lạc Lạc..."
Chu Hiếu Minh hé mỉm đôi môi đỏ, "Nó chỉ cần nghe đi công viên bách thú là khoẻ ngay. Chuyện này không cần bàn cãi. Cậu cho tôi địa chỉ nhà, sáng mai tôi và Lạc Lạc đến đón cậu."
Ngô Ẩn lúc này vẫn còn đang nằm rút người trong chăn, đầu hơi choáng váng dần dần tỉnh dậy. Chuyện đêm hôm qua ngỡ chừng là một giấc mơ kì lạ. Cái tên võ sư đó, rốt cục là vì sao? Bản thân mình đến giờ vẫn còn không biết rõ tên của hắn, đã để cho hắn động chạm thân thể, thậm chí là để mặc hắn cưỡng hôn mình.
Thực ra mà nói, chuyện mấy thằng đàn ông thân thiết với nhau chẳng có gì to tát, bản thân mình đều đã từng tắm chung kì cọ với Văn Hán hồi còn là sinh viên năm hai, đôi lúc còn cùng mấy người bạn trong bể bơi ôm ấp vuốt ve, nhưng cái cảm giác vừa qua...
Đem thân xác nặng nề thức dậy, nhìn thấy trên bàn có một bịch cháo, chắc lúc này đã thiu mốc, đi xuống bếp cũng không còn thấy ly nước lọc được đậy kín miệng ly và vĩ thuốc hạ sốt đâu, trong nồi giữ nhiệt chỉ còn lại phần cháo do Văn Hán mang đến. Lúc này lòng dạ khó chịu cũng không màng đến ăn uống, lại còn một chút giận dỗi bức rức không biết ở đâu nảy sinh.
Đi ngược lên trên, phát hiện chiếc điện thoại di động bị rơi do giằng co vào tối qua, chậm rãi nhặt lên, không bật được nguồn.
Lúc này cảm giác thế giới rất tẻ nhạt, không có lấy một chút động lực, bệnh càng thêm bệnh. Nghĩ rằng ngồi mãi trong nhà cũng không phải cách, quyết định thay đồ đi dạo phố phường một chút. Vừa mở tủ đồ liền không thể nhận ra đây là tủ đồ quen thuộc của mình. Toàn bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng từ chủng loại đến thiết kế, quần lót được treo một hàng, tất cả đều màu đen, áo thun được treo ngay ngắn ở ngăn bên trái, âu phục đi làm được treo bên ngăn phải, quần skinny jeans gấp gọn dưới đáy tủ. - Là do cậu ta sếp cho mình? - Tuỳ tiện mặc đại một bộ đi xuống tầng trệt, đột nhiên bác bảo vệ liền nhào ra hỏi.
"Ôi chao! Ngô Ẩn, cháu khoẻ bệnh rồi sao? Mấy ngày nay không thấy cháu xuất hiện bác cứ lo lắng."
Bác Xiễm bảo vệ là người mà Ngô Ẩn rất quý ở chung cư, vẫn thường hay mua thuốc lá mời ông ta, lúc này lên tiếng chào hỏi.
"Bác Xiễm, cháu vẫn ổn, sao bác biết cháu bị bệnh?"
Bác Xiễm bảo vệ tươi cười, "Là do cậu trai bạn của cháu nói đấy, bác thấy cậu ta mấy ngày nay cứ tối đến là cầm một bịch cháo đi vào chung cư của mình, thấy người lạ nên bác có tới tra hỏi, hoá ra là đến thăm cháu."
Chào hỏi mấy tiếng liền bỏ đi. Tâm trạng Ngô Ẩn càng thêm trầm trọng. - Cậu ta ta là bạn của mình từ bao giờ? Mình từ khi nào quen biết cậu ta? Tại sao cậu ta lại muốn chăm sóc mình? Chẳng phải rất ghét mình sao? Khoan đã...nếu ghét mình....vậy nụ hôn hôm đó cũng chỉ là muốn chọc tức mình?...-
Đi bần thần giữa phố, nhìn thấy một cặp nam nhân khoác vai nhau vui vẻ, trong lòng Ngô Ẩn khó chịu không tưởng tượng được, lập tức nhào tới sinh sự.
"Hai người đang làm gì? Ban ngày ban mặt, hai người đàn ông níu níu nắm nắm không thấy xấu hổ à?"
Một cuộc ẩu đả xảy ra, Ngô Ẩn mặc dù còn mang trọng bệnh nhưng vẫn liều mạng bất chấp, cùng một vị nam nhân to con trong hai vị kia đánh đấm. Quyền hươ cước loạn, kết quả, gương mặt bầm một mảng lớn.
Chín giờ tối, tại quán rượu, Lạc Phong đang say khước, tâm trạng như đống phế thải hỗn tạp. Trong đầu thường trực hiện lên hình ảnh đôi môi và mùi hương cơ thể của Ngô Ẩn, hận bản thân không tìm được lý do khiến mình không thể kiềm chế trước anh ta.
Nội tâm bây giờ đang gào thét dữ dội, chỉ mong có thể dùng dao rạch bụng để những lời tận trong đáy lòng có thể được phóng thích - Tiểu Ẩn, tôi muốn có anh -
Mang tâm trạng bất chấp đi đến khu chung cư của Ngô Ẩn, gặp bác Xiễm bảo vệ không thèm chào hỏi mà chao đảo leo tận lên lầu bốn.
"Ngô Ẩn! Anh mở cửa cho tôi! Ngô Ẩn....mở cửa!!!"
Ngô Ẩn ở bên trong nghe tiếng hô hoán, lập tức chạy ra, nhìn thấy Lạc Phong liền lên tiếng mắng chửi.
"Chó má! Còn dám quay lại đây, tôi nói cho cậu biết, cậu dám bước vào nhà tôi, tôi liều chết với cậu."
Lạc Phong đánh mất lý trí, giọng điệu say xỉn.
"Được, tôi đây cũng nên một lần giải quyết thẳng thắn với anh."
Nói xong liền đẩy Ngô Ẩn ngược vào trong nhà.
Hôm nay trên phố bị người ta hành hung lòng còn chưa nguôi hận, lần này coi như cơ hội xả trút, Ngô Ẩn dùng hết sức lực mà tấn công. Lạc Phong tuy rằng say nhưng thân thủ võ nghệ nhiều năm qua không phải là hữu danh vô thực, chiêu nào cũng khống chế được cơn uất hận của Ngô Ẩn.
Một âm thanh gì đó vang lên, không gian bỗng dưng im lặng.
Một lúc sau, Ngô Ẩn ngập ngừng lên tiếng.
"Cậu trước tiên....thả chân tôi xuống."
Lạc Phong giương ra gương mặt say khước, đầu lắc lắc mấy cái muốn tỉnh táo, hỏi lại.
"Anh nói cái gì?"
"Cậu bỏ chân tôi xuống, tôi...bị rách quần!"
"Cái gì chứ?"
"Tôi bị rách quần, không nghe thấy a?!" nổi nóng quát hét.
Lạc Phong mơ mơ màng màng, "Anh đừng nghĩ tôi say...mà giở trò hiểm, định dùng ám chiêu với tôi!?"
Nói xong liền kéo chân của Ngô Ẩn lại gần, dùng tay mò xuống cặp mông săn chắc của cậu ta, cái quần đùi ngủ đúng là rách một đường ngay chính giữa, làm lộ cả rãnh mông.
"Con mẹ nó cậu làm gì? Thả tôi ra!"
"Được! Tôi đây nam tử hán đại trượng phu, muốn để cho anh....chuẩn bị tâm thế vững vàng, công bằng giao chiến, mau thay quần....rồi tiếp tục đánh." Giọng điệu nhầy nhụa, thả chân Ngô Ẩn ra.
Ngô Ẩn tức tối đi thẳng về phía tủ quần áo, lúc này phát hiện chỉ có thể mặc skinny jeans là không thể rách, quyết định mặc vào.
Hiệp hai bắt đầu.
Ngô Ẩn đấm một quyền, Lạc Phong đá một cước. Đấm qua, đá lại một hồi lâu, Ngô Ẩn phát hiện chiêu thức của Lạc Phong toàn là trảo bộ, một chút cũng không giống karate, như muốn móc xé quần của cậu ta.
"Bí nhân biến thái, cậu đánh đấm cái kiểu gì?"
Lạc Phong lảo đảo trả lời, "Đánh cho anh không còn quần để mặc."
Lại nhào tới chuẩn bị đánh.
"Khoan!" Ngô Ẩn đình chiến.
"Tôi muốn thay quần."
Lạc Phong gãi đầu bức bối, "Lại thay? Tôi lại chưa xé quần anh?"
"Tôi mặc quần này nơi chật, đánh đá không thoải mái, không thể thống khoái quyết đấu với cậu." giọng điệu cương quyết.
Hai phút sau quay lại.
Lạc Phong sặc một tiếng, tỉnh rượu.
"Cái chuyện quái gì với anh vậy? Sao...sao không mặc quần?"
Ngô Ẩn lúc này chỉ mặc mỗi cái áo thun và cái quần lót màu đen, tiếng nói đanh thép.
"Cậu đừng nghĩ bậy, đánh đấm với hạng người như cậu tôi cần sự thoải mái toàn diện. Tới đi"
Lần đầu đánh với một người không mặc quần, Lạc Phong có chút bối rối, lại thêm đang say rượu, lúc này lơ đãng bị Ngô Ẩn đá một cước té ngã xuống sàn. Ngô Ẩn nhanh chóng nhào lên đè hắn ta xuống khống chế.
Ban nãy thấy Lạc Phong say xỉn đi lên lầu bốn, bác Xiễm bảo vệ có dự cảm không tốt, quyết định đi lên căn chung cư của Ngô Ẩn kiểm tra một chút. Từ xa nghe tiếng ẩu đả, vội chạy tới, cánh cửa lúc này chưa từng được đóng, cảnh tượng Ngô Ẩn mặc quần lót ngồi đè lên Lạc Phong vô cùng dũng mãnh ập vào mắt ông ta.
"Ngô Ẩn, cháu..." ngập ngừng.
"........cháu có cần bác...giúp ?"
Ngô Ẩn vẫn chưa hiểu chuyện, lập tức quay đầu lại đáp lời.
"Không cần! Chuyện này chỉ có thể làm hai người, có người ngoài không tiện." quay lại đàn áp Lạc Phong.
Bác Xiễm bảo vệ nghe xong biết nghĩ gì, thất kinh trong vòng 10 giấy mới ổn định lại.
"Bác...hiểu rồi."
"Đóng cửa lại giúp cháu."
Sau khi đóng cửa, bác Xiễm bảo vệ chỉ có thể vuốt mồ hôi, "Hai thằng nhóc này, chẳng lẽ...."
Bên trong cánh cửa.
Lạc Phong đang bị Ngô Ẩn đè lên người dùng tay trấn áp ngay cổ, không nhúc nhích, nhưng hơi thở lại gấp rút. Ngô Ẩn cảm thấy kì lạ bắt đầu thẩm vấn.
"Cậu đang mưu tính gì?"
Lạc Phong vẫn nằm yên, đem con ngươi tà đạo chĩa xuống phần bụng của mình. Ngô Ẩn tò mò nhìn theo, bắt đầu phát hoảng. Do cậu ta không mặc quần, lại ngồi chồm hổm lên bụng Lạc Phong, hai cái đùi trắng trẻo cứng rắn lập tức dạng mở, đáng nói hơn là phần hạ bộ được bọc bởi lớp quần lót đen đang trực tiếp đè lên bụng Lạc Phong, khiến hắn không còn muốn thở.
Ý thức được điều này, Ngô Ẩn lập tức đứng dậy, không may lại bị Lạc Phong lôi ngã xuống, nghiêng người ôm lấy cậu ta. Cái bàn tay không liêm sĩ bắt đầu mơn trớn cái đùi rắn chắc đẹp đẽ của Ngô Ẩn, còn kéo cái dây thun quần lót của cậu ta lên rồi thả ra, làm vang lên âm thanh chan chát.
Ngô Ẩn liều chết vùng vẫy la hét
"Biến thái bí nhân, thả lão tôn ra."
Lạc Phong vẫn giữ nguyên tư thế, ghé vào tai Ngô Ẩn, dùng giọng nói say rượu thầm thì.
"Tiểu Ẩn....anh nằm yên một lát như thế này được không? Chỉ một lát, tôi rất muốn ôm anh thế này. Anh biết không...trong lòng tôi rất muốn ôm anh như thế này...."
Từng hơi thở mang theo men say phà vào mang tai của Ngô Ẩn, trong phút chốc, tâm tình bực dọc cả buổi sáng của cậu ta bị quét đi. Lúc này thả lỏng cơ thể, nằm trong vòng tay của Lạc Phong, quay người lại nhìn vào mặt hắn ta.
Mặt đối mặt.
Ánh mắt của Lạc Phong đã sớm mơ màng nhắm lại, trong miệng vẫn đang lầm bầm cái gì đó...chỉ nghe thoang thoáng vài chữ "Ẩn".."tiểu" ..."Ẩn"....
Ngô Ẩn lúc này mới có dịp ngắm nhìn Lạc Phong thật tỉ mỉ, bình thường cái tên này trông bợm trợn, nhưng khi nằm ngủ lại trông như một chú mèo con. Cái miệng nhỏ méo qua một bên làm nước giãi nhỏ ra một dòng, cái mũi được vài phút lại nhít nhít lên thút thít.
Chắc có lẽ là vì được ôm ai đó, nên gã này mới yên bình mà ngủ như vậy.
Sàn nhà lạnh ngắt, Ngô Ẩn lại không muốn đứng dậy bước lên giường, cứ coi như là không biết gì, để mặc cho Lạc Phong truyền hơi ấm cho mình.
Đêm thứ tư trôi qua thật ấm áp!
Hết chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT