Không gian trong ngôi nhà rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc là độc tôn tồn tại. Ngô Ẩn vẫn đang uốn éo trên giường, trong vô thức nhất quyết cởi cho bằng được áo quần, miệng vẫn liên tục kêu rên.
Lạc Phong lúc này như chết đứng, thực sự bản thân tìm không ra lý do vì sao đang bị dáng vẻ này của Ngô Ẩn phong toả hô hấp. Ánh mắt không thể rời khỏi cơ thể đang bốc hoả của cậu ta. Đáng lẽ lúc này Lạc Phong hoàn toàn có thể giúp Ngô Ẩn cởi bớt quần áo ra, nhưng không...hắn lại trơ mắt đứng nhìn Ngô Ẩn đang quắn quéo như một con rắn đang bò trườn trên tấm nệm. Chiếc quần thun lơ lửng ngay đầu gối, đôi lúc bị hai cẳng chân vùng vẫy của Ngô Ẩn kéo căng ra hai bên, chiếc quần lót màu đen ôm gọn lấy "cọng thịt mềm" đang phập phồng di chuyển theo chuyển động của nửa thân dưới. Đi ngược lên phía trên, áo Tshirt đã bị Ngô Ẩn kéo lên tận cổ nhưng không cởi ra được, lúc này toàn bộ phần ngực rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi do luyện tập thể thao cứ thế phơi bày.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên da thịt lán mịn hiện lên như những viên ngọc châu quý giá, bụng của Ngô Ẩn cứ thế phập phồng theo nhịp thở, những dòng nước mồ hôi lấy đà, luồng vào những đường rãnh cơ bụng chảy xuống tấm nệm.
Hai bờ ngực luôn bị Ngô Ẩn chà xát vì bức rức, đỉnh vú hơi đen thẫm liên tục bị va chạm cương lên đồ sộ. Nhiều lúc mất ý thức, móng tay cào vào da ngực hiện lên những vết trầy tấy đỏ.
Cứ như vậy, quần ở dưới thì cởi lấp lửng, áo ở trên thì không cởi ra hết, cứ nằm đó uốn éo quằng quại như kích thích người nhìn: Hãy cởi cho tôi, làm ơn hãy giải thoát cho tôi. Và Lạc Phong chính là muốn ngắm nhìn cảnh này.
Đột nhiên Lạc Phong phát hiện bụng của Ngô Ẩn có máu, liền lấy tay chùi đi, kết quả không thấy vết thương, vết máu lại không biết từ đâu xuất hiện. Lúc này cảm thấy da mặt mình có chút lạ thường, đưa tay lên sờ mới biết là bản thân mình đang chảy máu cam.
Vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tống máu ra ngoài, lúc này hơi thở còn chưa lấy lại được.
Xả nước ra tạt vào mặt cho tỉnh táo, hai tay vịn lấy bồn rửa mặt, sau đó ngước mắt lên nhìn bản thân đang phản chiếu trong gương, Lạc Phong quyết tâm lấy lại tinh thần, nhưng lúc đối mặt với khung cửa nhà vệ sinh, bản thân có chút không dám bước ra, rất sợ tình cảnh lúc nãy lại tái diễn.
Từng giây từng phút cứ thế trôi đi, lúc này đã là nửa đêm, nồi cháo mà Văn Hán nấu lúc nãy đã sớm nguội lạnh, ánh đèn ngủ lúc bấy giờ đã trở thành thứ ánh sáng mạnh mẽ nhất trong căn nhà.
Bên ngoài trời tiếp tục đổ mưa, từng tiếng gào thét của gió bão chém giết vào tấm cửa sổ căn nhà trên tầng sáu, như đang có một thế lực siêu nhiên nào đang hiện hữu muốn tước đoạt sinh khí của ai đó.
Bên trong vẫn chỉ có hai người bọn họ, một người lặng lẽ nhìn một người.
Nhìn thấy áo quần của Ngô Ẩn đã ướt đẫm mồ hôi, nếu không thay ra sẽ lại tiếp tục nhiễm nước khiến cơn bệnh càng thêm nghiêm trọng. Lạc Phong đi kiếm một hồi thì đi tới tủ quần áo của Ngô Ẩn.
Lúc này mở tủ quần áo ra nhìn thấy bên trong mọi thứ không một chút ngăn nắp, áo quần treo tứ tung, thậm chí có cái rớt xuống đáy tủ, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra ngoài những bộ Âu phục văn phòng, tất cả đều là áo thun rộng rãi và quần skinny jeans. Còn quần lót....tất cả là màu đen, à không...có một cái màu xám.
Chọn đại một cái áo thun và một cái quần đùi ngủ, Lạc Phong đến bên giường của Ngô Ẩn.
Thực ra mà nói, huyết áp của hắn ta bây giờ đã không còn dụng cụ y tế nào có thể đo được. Chậm rãi đỡ cơ thể của Ngô Ẩn tựa vào một bên ngực của mình, lúc này mới có dịp ngắm nhìn kỹ gương mặt của cậu ta. Lông mày rậm, mũi thẳng tắp như thước kẻ, đôi môi không dày không mỏng, có chút vểnh lên kiêu ngạo, các chi tiết trên mặt đều rất nam tính duy chỉ có viền khuôn mặt lại bầu bĩnh đáng yêu, điều này khiến tổng thể gương mặt của Ngô Ẩn trông vừa già vừa trẻ, vừa đàn ông vừa yêu kiều, mỗi góc cạnh đều có cái để nhìn. Trong bất giác đột nhiên hạ đôi môi xuống hôn vào mái tóc đinh cắt ngắn ướt mồ hôi của Ngô Ẩn, không hề ngần ngại.
Tiếp theo cởi bỏ chiếc áo thun mà Ngô Ẩn đang mặc, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau thấm mồ hôi trên làn da chắc khoẻ kia, giơ cánh tay cậu ta lên, nghiêng đầu xuống áp vào trong nách của Ngô Ẩn mà ngửi. Mùi cơ thể đàn ông lập tức xông vào trong khướu giác, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, tâm trí như điên loạn. Vừa ngửi vừa dùng tay chạm vào phần ngực của Ngô Ẩn, nhẹ nhàng dùng đầu ngón trỏ trượt từ rãnh ngực của cậu ta xuống tận những mớ múi bụng, đôi lúc khẩy khẩy mấy cái. Quay lại, lúc này đôi môi đã ngậm lấy những sợi lông nách quăng queo của Ngô Ẩn vào trong miệng.
- Mình đang làm cái gì? Mình điên rồi !!!! -
Sau màn va chạm thân thể đó, liền mặc áo thun mới cho Ngô Ẩn, riêng phần hạ bộ, Lạc Phong không dám động chạm, chỉ giúp cậu ta lột sạch quần lót ra để cho mồ hôi bốc hơi đi, cũng để cho thoáng khí, sau đó mới chồng vào một cái quần ngủ vải mỏng cho cậu ta.
- Lần trước bắt gặp anh ta loã thể trong nhà vệ sinh lại không có cảm giác nhiều, tại sao bây giờ...
Ngô Ẩn, tôi phải như thế nào với anh? -
Đặt Ngô Ẩn nằm ngay ngắn trên giường, không quên điều chỉnh máy điều hoà không khí cho phù hợp với nhiệt độ đang mưa lúc này.
Cầm chìa khoá nhà của Ngô Ẩn đi ra khỏi cửa.
Hết chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT