Becca nghe thấy tiếng Annabelle bước vào và lần đầu tiên kể từ khi tình bạn của hai người bắt đầu, cô thực sự sợ rất có thể sẽ đánh mất người bạn thân nhất của mình, và thậm chí cả người anh trai mới tìm lại được. Cô vừa trải qua cả tiếng đồng hồ trước nhiếc móc chính mình vì đã làm một việc ngu ngốc như phải lòng Rich Ronaldi. Không chỉ vì cô cuối cùng đã đi tới chỗ cảm thấy như thể nội tâm mình đang chết dần chết mòn, mà còn vì Rich chính là anh trai Annabelle, và như anh từng có lần nhắc nhở cô, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
“Becca, cậu đâu rồi?”
Cô đang ở trên giường, với một chiếc khăn mát ấp trên đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng. “Trong phòng dành cho khách.” Cô gỡ chiếc khăn ra khỏi mặt và ngồi dậy. Annabelle khệ nệ bước vào, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ôm người bạn thân của mình. “Mình rất tiếc. Kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Trong suốt thời gian Becca nói, Annabelle lặng im. Cô gật đầu, nhưng Becca càng kể, cô càng trở nên tá hỏa. “Cậu nói gì đi chứ?”
“Mình hiểu cậu vừa trải qua chuyện gì, và mình công nhận từ những gì cậu nói là Rich thực sự có vẻ một kẻ đáng ghê tởm. Nhưng Bec, mình hiểu anh trai mình, và mình biết anh ấy không bao giờ làm như thế. Anh ấy không đời nào lợi dụng cậu để giành lấy chỗ làm.”
Becca nhướng một bên mày lên, và rốt cuộc nó lại giật giật liên hồi, làm cả đầu cô đau nhức như bị dao đâm. Annabelle nói tiếp. “Okay, mình thừa nhận anh ấy đã cố ngụy tạo nên một mối quan hệ để trông mình có vẻ đàng hoàng, nhưng Rich là một người quá tự trọng để cho phép mình thăng tiến nhờ vào sự giả dối.”
“Phải rồi, ông anh cậu chẳng ngại ngần gì khi van nài mình giả bộ làm bạn gái anh ta, để anh ta trông giống một chàng giáo sư chỉn chu nghiêm túc”
“Ôi, thôi nào. Richie luôn rất xuất sắc trong bất cứ việc gì anh ấy làm. Anh ấy không đời nào nhận lấy một công việc anh ấy không chắc mình còn hơn cả xứng đáng với nó. Và cậu thừa biết nếu anh ấy không có đủ năng lực người ta đòi hỏi, giả bộ có một mối quan hệ nghiêm túc cũng chẳng tạo ra được sự khác biệt nào. Nếu Richie chấp nhận để ông trưởng khoa thoải mái ba hoa về việc này, hẳn anh ấy phải có lý do rất chính đáng.”
Becca co hai chân lên ngực và quàng hai tay xung quanh chúng rồi tựa cằm lên đầu gối. “Như một lô tín phiếu chẳng hạn?”
“Không, Rich quá tự tôn để sống nhờ vào tiền của người khác. Nếu có thứ gì có thể khiến anh ấy dè dặt, thì đó chính là tiền. Tất cả những gì mình có thể nghĩ đến là Rich biết rõ cậu nhạy cảm tới mức nào trước bất cứ dấu hiệu nào liên quan tới ảnh hưởng của gia đình, và anh ấy sợ cậu sẽ bỏ mất một cơ hội hoàn hảo để quảng bá cho tác phẩm của cậu.”
“Đúng là mình sẽ làm thế. Nhưng đó là quyết định của mình.”
Annabelle đảo mắt đi chỗ khác.
“Tất nhiên là thế rồi, nhưng ông anh mình là một anh chàng người Ý, có nghĩa là anh ấy không chỉ sở hữu nhiễm sắc thể Y mà còn có tính bao bọc đến mức thái quá, muốn mang tới cho cậu cả thế giới, và anh ấy cho rằng mình biết rõ điều gì tốt nhất cho cậu.”
“Vậy tại sao anh ta lại cầu hôn mình?”
“Anh ấy làm chuyện đó khi nào vậy?”
“Ngay sau khi sếp của anh ta tung ra trái bom bự. Cậu nhớ lúc đám đàn ông rủ nhau đi chơi bóng rổ hôm thứ hai không?”
“Phải, cũng vì thế mà cậu ghé qua và nói chuyện cùng Ben và mình.”
“Đúng thế. Sau trận bóng, bọn họ kéo nhau về chỗ DiNicola, và ông anh cậu cùng đám đàn ông đã chén chú chén anh ít nhiều trong lúc đợi lấy đồ ăn mang về. Trước bữa tối, trong lúc đang làm tình, ông anh cậu đã cầu hôn mình.”
“Ôi Chúa ơi, thế cậu đã trả lời thế nào?”
Becca co rúm người lại khi cô nghĩ tới lúc đó. “Thoạt đầu, không gì hết. Sau đó, khi mình kịp hoàn hồn và tĩnh trí lại, đến lượt ông anh cậu bực bội và nổi quạu. Chẳng hay ho gì. Cuối cùng bọn mình cũng đồng ý lúc này cứ tạm gác lại chuyện hôn nhân đã, nhưng hôm sau mình nói chuyện với Wayne và Henry, cả hai người đều nhất trí cho rằng chẳng bao giờ có chuyện bỗng dưng một anh chàng chỉ đơn giản ra ngoài uống vài ly rồi trên đường về nhà quyết định ngỏ lời cầu hôn bạn gái mình. Nếu không có điều gì đó khiến anh ta phải vội vã.” Annabelle khoanh tay lại tựa lên bụng. “Hiển nhiên rồi. Anh ấy sợ mất cậu. Hẳn anh mình rất bực khi ông trưởng khoa nói ra những gì ông ấy đã nói. Và thay vì nói gì đó và làm hỏng cơ hội của cậu với Emily Stewart, anh ấy kìm nén lòng tự tôn của mình lại. Anh ấy làm thế vì cậu, và cũng chính vì làm thế mà đẩy toàn bộ mối quan hệ của hai người vào cảnh có nguy cơ tan vỡ.”
“Làm cách nào cậu biết được như vậy?”
“Vì mình hiểu anh trai mình. Anh ấy không phải loại người quanh co thủ đoạn, và cũng không phải là kẻ khát tiền. Tại sao cậu lại nghĩ anh ấy đã gây ra một tội lỗi hèn hạ như thế? Mà việc tại sao anh ấy lại làm những gì anh ấy đã làm thực sự không phải là vấn đề ở đây. Vấn đề là cậu không tin anh ấy.”
Becca không biết phải nói sao để đáp lại nữa. Annabelle hoàn toàn đúng. Cô không tin anh, quỷ tha ma bắt, cô chẳng hề tin ai ngoài Annabelle và Mike. Annabelle hất đôi giày khỏi chân và ngồi tựa lên đầu giường. “Cậu có muốn nghe học thuyết về tình yêu của mình không?”
“Liệu mình còn lựa chọn khác không?”
“Không, nhưng đây là một học thuyết đúng đắn, vậy hãy chăm chú mà nghe. Sự tin tưởng và tôn trọng còn quan trọng hơn tình yêu trong một mối quan hệ bởi vì chẳng có tình yêu nào lâu bền được nếu không đi cùng sự tôn trọng và tin tưởng ở mức độ tương xứng.” Cô vỗ nhẹ lên bàn tay Becca. “Tình yêu, sự tin tưởng và sự tôn trọng là những quyết định chỉ có chính cậu mới đưa ra được, cô bạn thân mến. Anh ấy không thể chứng minh được mình đã nghĩ gì vào thời điểm được bổ nhiệm. Anh ấy chỉ có thể giải thích và hy vọng cậu yêu, tin tưởng và tôn trọng anh ấy đủ để tin những gì anh ấy nói.”
Becca buộc phải thừa nhận những lời bạn cô nói thực sự có lý. Dẫu vậy, cô vẫn không biết cần phải làm điều đó bằng cách nào. Làm gì có cuốn sách tham khảo nào dạy cách cần tin tưởng ra sao - mà biết đâu lại có? Tất cả các nhà trị liệu tâm lý cô từng gặp đều khuyên cô cần phải tha thứ cho những người khiến cô bị tổn thương. Mà cô cũng không biết cách làm việc này thế nào nữa. Tất nhiên, có lẽ sẽ dễ tha thứ cho người khác hơn nếu họ ngừng làm cô bị tổn thương, hay ít nhất ngỏ lời xin tha thứ. Ngay khi cô hiểu ra chẳng bao giờ có chuyện đó, cô đã bỏ cuộc. Becca đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ khi Annabelle đẩy một chiếc gối vào dưới đầu và nằm xuống bên cạnh cô. “Mike đã gọi cho mình khi anh ấy rời khỏi căn hộ. Anh ấy nói Rich trông còn thảm hơn hầu hết xác chết anh ấy từng nhìn qua.” Annabelle ngáp dài. “Mike nói Rich có vẻ nhẹ nhõm hơn vì cậu để Tripod lại cùng anh ấy. Có vẻ như Richie không hề muốn cô độc một mình. Thay vì muốn dần cho ông anh tội nghiệp của mình một trận, cuối cùng Mike lại cảm thấy ái ngại cho anh ấy.”
“Vậy theo cậu bây giờ mình nên làm gì đây?”
Annabelle trở mình sang bên.
“Mình đoán là cậu cần suy nghĩ về mọi thứ. Còn nhớ lúc mình hỏi cậu liệu cậu thấy tương lai của cậu không có Rich sẽ chẳng có gì khác biệt hay tệ hại hơn không?”
Becca gật đầu. “Mình cho rằng cậu buộc phải thực sự trải nghiệm qua điều đó để biết bản thân quyết định đúng hay không. Mình biết khi Mike và mình chia tay, lúc đó mình đã suy sụp khủng khiếp. Mình không bao giờ muốn trải qua chuyện đó lần nữa trong đời.” Becca nằm thừ ra nghĩ ngợi xem viễn cảnh đó tệ hại tới mức nào. Cho tới lúc này, quả là chẳng dễ chịu gì. Cô trở mình quay sang đối diện với Annabelle để nói điều đó, song lại nhận ra cô bạn đã ngủ thiếp đi ngon lành. Becca ngồi dậy, lấy một chiếc chăn đắp cho Annabelle, rồi đợi Mike mang đồ của cô tới. ít nhất khi đó cô sẽ có việc để làm, cô có thể dỡ đồ từ trong vali ra. Cô tự hỏi có thể kéo dài việc đó trong bao lâu.
Rich ngồi trong phòng làm việc, thầm ước gì anh chết quách đi cho rảnh nợ. Anh đã ngừng uống vào lúc năm giờ chiều, hy vọng có thể chìm vào giấc ngủ nhờ dư lượng cồn sót lại. Hiển nhiên anh đã lầm.
Anh bừng tỉnh, cả người bải hoải rã rời. Cà phê, nước và cả aspirin đều không thể cải thiện được cơn đau đang giày vò cái đầu và trái tim anh, và thậm chí anh còn không đếm xỉa gì đến những tổn hại đã gây ra cho cái dạ dày của mình. Anh đóng kín tất cả các cửa phòng làm việc, tắt đèn, hy vọng bất cứ ai đủ gàn dở để mò tới phòng làm việc của anh vào sáng thứ Hai ít nhất cũng đủ trí khôn để đi chỗ khác khi thấy một căn phòng tối om. Rich đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dựa gỗ, đầu chạm vào bức tường sau lưng, đôi mắt nhắm nghiền thì một gã khốn nào đó mở cửa bước vào bật đèn lên. Ánh đèn huỳnh quang sáng chói xuyên qua mí mắt đang khép của anh. “Anh cần phải có một lý do cực kỳ ngoại lệ để quấy rầy một cuộc bắt chước cái chết hoàn hảo thế này.”
“Tôi không cho rằng việc có ba sinh viên để lại lời nhắn liên quan tới các câu hỏi họ muốn dành cho cậu nếu cậu có thời gian vào giờ làm việc đủ đáp ứng yêu cầu đó, phải không? Nhất là khi tôi tận mắt chứng kiến cậu tới trường và chắc chắn có mặt ở đây, chí ít là phần xác nếu không phải gồm cả phần hồn.”
Rich mở một bên mắt ra, và không nghi ngờ gì nữa, trưởng khoa Stewart đang đứng đó trong bộ dạng chỉn chu đúng điêu của một ông thầy, với chiếc áo sơ mi cộc tay bằng vải tuýt và quần màu nâu. Chỉ còn thiếu mỗi chiếc nơ bướm và cái tẩu mắc dịch. “Tôi sẽ nói chuyện với bọn họ. Cảm ơn anh đã cho tôi biết.”
“Đó là lời giải thích duy nhất tôi nhận được sao?”
Rich ngồi thẳng người lên, nhìn chăm chăm vào trưởng khoa Stewart. “Anh có nghĩ tôi là một giáo sư tốt không?”
“Với ngoại lệ là cách xử sự của cậu hôm nay, thì câu trả lời là có.”
“Hay lắm, vậy tôi đoán sẽ không có gì khác biệt nếu Becca rời bỏ tôi, và không có vẻ gì là tôi sẽ tìm ra bài cầu khẩn thần diệu để khiến cô ấy quay trở lại. Quỷ tha ma bắt, tôi còn chẳng biết cô ấy đang ở đâu nữa. Cô ấy không trả lời điện thoại hay email của tôi, và thậm chí chẳng ai chịu cho tôi biết cô ấy đang sống chỗ nào. Vậy nên nếu không có gì khác hơn, tôi đoán mình sẽ rất hạnh phúc nếu biết được chí ít cái ghế của tôi đã được đảm bảo.”
Craig ngồi xuống, cúi người ra trước. “Nghe này, Rich. Tôi biết tôi là sếp của cậu, nhưng tôi cũng cho rằng chúng ta là bạn. Tối hôm đó hai người trông rất hạnh phúc. Chuyện gì xảy ra vậy?”
Rich lắc đầu, rồi lập tức thấy hối hận về cử chỉ đó. “Becca rất nhạy cảm mỗi khi động chạm tới tên tuổi hay tiền bạc của gia đình cô ấy. Tôi đã mắc sai lầm ngớ ngẩn trong vài việc, một trong số đó là không cho cô ấy biết chuyện tôi được bổ nhiệm. Trước đây cô ấy từng bị tổn thương, và chắc hẳn vì chuyện đó mà cô ấy đặt câu hỏi về những dự tính của tôi. Thật không may, chẳng có cách nào chứng minh được những gì tôi dự tính.”
“Tại sao cậu không nói gì với cô ấy về chuyện cậu được bổ nhiệm?”
“Bởi vì cô ấy rất háo hức mong đợi Emily xem qua các tác phẩm của cô ấy mà không hề biết tác giả của chúng là cô Rebecca Larsen, xuất thân từ gia đình Larsen ở khu Main Line. Nếu cô ấy biết không phải như thế, chắc chắn cô ấy sẽ hủy bỏ tất cả. Cô ấy cứng đầu tới mức gàn dở trong quyết tâm tự mình tạo dựng nên tất cả, đến mức sẵn sàng tung hê đi những cơ hội tuyệt vời.”
“À.” Craig tựa người vào lưng ghế, bắt chéo hai chân. “Chẳng dễ dàng gì khi yêu một người phụ nữ có dòng dõi đi kèm với tiền bạc.”
Rich ngước mắt lên nhìn vào mắt ông. “Emily?”
Craig gật đầu. “Emily Talbot- Stewart.”
“Chúa ơi, buổi dạ tiệc từ thiện đó? Là do quỹ của gia đình vợ anh tổ chức?”
“Tất nhiên rồi, cậu không định nghĩ rằng cô ấy có thể điều hành một quỹ như thế dựa vào lương của tôi đấy chứ?”
Rich nhún vai. “Chuyện này ở quá xa chuyên môn của tôi rồi, Craig. Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ chị ấy làm việc cho quỹ từ thiện. Tôi không hề biết nó là của gia đình chị ấy.”
“Emily rất ấn tượng với các tác phẩm của Becca, và điều đó chẳng liên quan gì với dòng dõi của cô ấy, tôi xin cam đoan với cậu. Còn về cậu, tôi biết cậu từ lúc cậu mới mười tám tuổi. Tôi cho cậu vài ngày chăm sóc vết thương của mình, sau đó cậu sẽ phải bận rộn suy nghĩ xem cần làm sao để tạo dựng lại thiện cảm với Becca. Tôi rất xin lỗi nếu những gì tôi nói trước đây đã gây ra rắc rối giữa hai người.”
Rich dụi đôi mắt đỏ ngầu, than thở. “Tôi đoán chẳng sớm thì muộn chuyện đó rồi cũng xảy ra. Cô ấy không tin tôi. Tôi không cho rằng có gì cá nhân ở đây. Cô ấy chẳng tin ai cả. Thật không may, đó không phải là điều tôi có thể kiểm soát. Cô ấy cần quyết định liệu có nên hân hạnh dành cho tôi sự nghi ngờ hay không.”
“Được thôi, cửa phòng tôi lúc nào cũng mở nếu cậu cần gì đó. Chúc cậu may mắn. Tôi thực sự thích Becca. Hai người làm tôi nhớ lại chính mình và Emily hai mươi năm trước. Không dễ dàng gì, nhưng tôi buộc phải thừa nhận, bất chấp những rắc rối luôn đồng hành với cuộc hôn nhân của hai người xuất thân từ hai giai tầng xã hội khác xa nhau, những gì chúng tôi có được xứng đáng với nỗ lực phải bỏ ra.”
“Cảm ơn anh, Craig. Tôi sẽ luôn nhớ đến điều này.”
Rich bắt tay Craig, rồi nhìn ông quay ra. Rich cảm thấy như đang bị giam hãm trong phòng làm việc của mình, vậy là anh kiểm tra lại lịch làm việc, gọi một trong những nghiên cứu sinh của mình tới giảng giúp, để lại bài giảng ở chỗ thư ký, rồi đi thẳng tới chỗ người duy nhất có thể giúp anh. Nửa giờ sau, anh đã đứng gõ cửa. “Cô Rose, cháu Rich đây.”
Bà mở cửa nhưng không cho anh vào. “Cháu tưởng ta không biết gì sao? Lạy Đức Mẹ. Hôm qua cháu không qua nhà ăn tối. Cũng chẳng đi nhà thờ - quá bận rộn ngồi uống whisky, phải vậy không? Tốt nhất cháu nên gọi điện cho mẹ cháu và đi xưng tội.”
“Vâng, được thôi.”
Cô Rose mở cửa cho anh vào và mỉm cười trong khi bà vỗ vào má anh. Anh cúi xuống hôn lên hai má bà và thầm cảm ơn Chúa khi bà không véo anh. “Cô Rose, Becca bỏ đi rồi, và không ai chịu cho cháu biết cô ấy đang ở đâu. Thậm chí mọi người còn không chịu nói xem cô ấy có ổn không - chẳng gì hết.”
Bà ra hiệu bảo anh đi theo vào trong bếp ngồi xuống bộ bàn ghế ăn mạ crom và bọc giả da Naugahyde cũ rích bà vẫn dùng từ trước khi anh chào đời. Bà đeo một cái tạp dề vào quanh eo và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. “Cô bé vẫn đang sống trong thành phố.” Bà rót cho anh một ly rượu vang và đặt ly xuống trước mặt anh. “Này, uống thứ này đi. Nó sẽ giúp cháu thấy dễ chịu hơn.”
Thứ cuối cùng trên đời anh muốn là thêm một chút cồn, nhưng cô Rose sẽ chẳng bao giờ trả lời cho tới khi anh đã làm như bà bảo. Chẳng phải ngẫu nhiên mọi người lại gọi bà là “Đại tá”. Anh dè dặt nhấp một hớp, chỗ rượu vang trôi xuống dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên. “Nhưng ở đâu trong thành phố này?”
Bà ném về phía anh cái nhìn muốn nói, cậu có làm sao không vậy, đồ ngốc? Rồi bà lắc đầu bực bội và cầm một cái dĩa xiên thịt to tướng chỉ vào anh. “Cháu nghĩ ta là thứ gì vậy? Bản đồ chỉ đường chăng? Ta không nói ra địa chỉ đâu. Cô bé Becca của ta, nó đang sống trong căn hộ của một anh chàng dễ mến. Có vẻ như anh chàng này cũng rủng rỉnh tiền nong.”
“Một người đàn ông?”
“Phải, nhưng anh ta không ở đó.” Bà đặt một ấm nước lên bếp và tháo giấy gói thịt khỏi một bọc thực phẩm. Dạ dày Rich cồn cào khi anh nhìn thấy món bít tết. “Ta chuẩn bị món đặc biệt này cho cháu. Giờ thì cháu không nghĩ thế đâu, nhưng nó sẽ giúp cháu thấy dễ chịu hơn.” Ít nhất bà cũng không ép anh phải ăn món mù tạt xanh của bà; anh ghét cay ghét đắng thứ đó. Cô Rose thả những miếng bít tết vào một chiếc chảo rán bằng sắt đã nóng, chiếc chảo bà từng dọa sẽ dùng nó để nện cho anh một trận. “Cô bé khốn khổ vì đau đầu sau khi đã khóc hết nước mắt vì cháu. Cháu nghĩ ngợi kiểu gì mà lại đi cầu hôn nó như thế? Chẳng có nhẫn đính hôn, chẳng có chút lãng mạn nào. Cô bé sẽ trả lời cho con cái của các cháu ra sao khi chúng nó hỏi mẹ bố đã cầu hôn mẹ thế nào?” Bà khẽ lẩm bẩm không thành tiếng, nhưng anh dám thề bà đang nói gì đó bằng tiếng Ý về chuyện tất cả đàn ông đều là lũ khốn, nhưng nếu đúng vậy thì anh thực sự cũng chẳng muốn biết mình đã nghe đúng hay không nữa.
“Cô biết mọi thứ sao?”
“Cô biết mình biết những gì.” Bà chỉ tay vào anh, một cử chỉ luôn khiến anh gai người. “Cháu không xứng đáng với cô bé.” Bà vung cánh tay làm cử chỉ chém mạnh một cái rồi quay trở lại với việc nấu nướng. “Đồ ngốc.” Bà cho một ít pasta nhà làm vào trong nước đang sôi và khuấy chỗ nước sốt bà đang đun trên bếp bên cạnh một thứ gì khác nữa. Khỉ thật. Anh biết nó là gì. “Cô Rose, cháu sẽ không ăn chỗ mù tạt xanh đó đâu.”
“Được thôi, cháu không ăn chúng, vậy cháu sẽ uống chỗ nước ta dùng để nấu chúng. Cháu cần có vitamin - món này rất tốt. Nó tống khứ hết chất độc ra. Thế nào đây, Richie?”
“Cháu sẽ ăn món mù tạt xanh của cô. Không có chuyện cháu chịu uống thứ nước đó. Có điều hãy cho thêm một chút sốt vào. Có lẽ như thế sẽ giúp che bớt mùi đi.”
Bà vừa tặc lưỡi ra vẻ thất vọng vừa mang đĩa, bít tết, pasta và mù tạt xanh ra cho anh. Bà đặt tất cả trước mặt anh rồi bày pho mát lên bàn. “Ăn đi, ăn đi.” Bà đợi cho tới khi anh cắn một miếng. Sau khi đã thấy anh ăn, bà quay sang chuẩn bị phần của mình, ngồi xuống bàn, khẽ cầu nguyện rồi bắt đầu ăn. Sau một miếng, bà lại chỉ chiếc dĩa của mình vào Rich. “Nếu cháu muốn Becca quay lại, cháu cần phải nỗ lực. Điều đó sẽ không đơn giản gì với cả hai cháu đâu.”
“Phải rồi, và cháu cần thực hiện nó bằng cách nào đây?”
Rich ăn thêm một miếng bít tết ngon hiếm có; anh đã bắt đầu cảm thấy khá hơn, tất nhiên chẳng có chuyện nói ra với cô Rose, song cứ như những gì anh biết về bà, hẳn bà đã biết rồi.
“Cháu sẽ không làm gì hết. Đó chính là phần khó khăn nhất. Cháu muốn đi tìm cô bé, muốn làm cô bé thấy rõ những gì cháu làm.”
Bà lắc đầu, dùng dĩa xoay món pasta. “Không, làm thế sẽ khiến cô bé tức giận. Tốt hơn cháu hãy để cho cô bé tự suy ngẫm, với cô bé này nên như vậy. Cháu cứ làm những công việc bình thường của mình. Hãy để cô bé nhận ra cháu là chàng trai nó yêu. Nó sẽ nhớ cháu, và cả con mèo lạ lùng của nó nữa. Có thể cô bé sẽ ghé qua thăm khi nó nghĩ cháu không có nhà.”
“Thật vậy sao? Khi nào?” Rich ăn một chút mù tạt xanh. Cho dù đã ngập chìm trong nước sốt, chúng vẫn cay xè và nặng mùi.
“Cháu đã bao giờ nghe câu nói này chưa, càng xa vắng con tim càng thêm trìu mến?”
Anh cố nuốt thật nhanh một dĩa đầy mù tạt xanh rồi xua đi mùi vị của nó bằng chỗ rượu vang còn lại. “Có chứ.” Anh đưa cốc ra để bà rót đầy cốc cho lần nữa; hẳn đến lúc ăn xong món thực vật này anh sẽ say mềm.
“Hãy lắng nghe cô Rose. Cháu hãy để cô bé được yên tĩnh một mình. Hãy để cô bé tới tìm cháu. Có điều hãy đảm bảo cháu đã sẵn sàng đón nhận cô bé khi nó quay lại. Và dù cháu có làm gì đi nữa, hãy mua cho cô bé một chiếc nhẫn, và khi cầu hôn nó, hãy dùng cái đầu của cháu, được chứ?”
“Không thể nào, cô Rose. Cháu sẽ không hỏi cô ấy lần nữa đâu. Cháu đã nói nếu có lúc nào đó cô ấy muốn kết hôn với cháu, cô ấy sẽ phải là người hỏi cháu.”
Cô Rose đứng dậy, và Rich thầm tự hỏi liệu bà có chuẩn bị đánh anh hay không. Thay vì làm thế, bà giữ khuôn mặt anh trong hai bàn tay và hôn lên cả hai má anh trước khi vỗ vào một bên. “Cháu nghĩ vậy hả? Có thể cháu sẽ phải ít nhiều đổi ý đấy. Cháu rất cứng đầu, nhưng cũng chưa cứng đầu bằng Becca của cháu đâu. Cuối cùng cháu cũng nhìn ra lẽ phải thôi. Đó là lý do tại sao cháu là đứa cháu trai cô ưa thích nhất.”
“Cháu là đứa cháu trai duy nhất của cô!” Anh bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi bà nhún vai ngồi xuống kết thúc bữa trưa.
Sau khi thỏa thuận được ký kết, Becca và Annabelle trở thành cổ đông chiếm đa số của Phòng Trưng bày Benjamin Walsh. Bản hợp đồng ký chưa khô mực, Becca đã chính thức tiếp quản căn phòng nằm ngay bên dưới căn hộ của Ben, còn Annabelle vui vẻ quay trở lại phòng làm việc cũ của cô dưới phòng trưng bày. Annabelle đang háo hức với ý tưởng dành cho Becca một cuộc triển lãm, song Becca lại chẳng còn hơi sức đâu dù chỉ để nghĩ tới chuyện đó. Cố qua ngày cũng đã đủ khiến cô phải cố gắng hết sức. Cô ngủ khi nào có thể và làm việc khi không thể ngủ. Với cô, ngày và đêm trộn lẫn vào nhau đến mức cô phải nhìn ra cửa sổ để biết lúc đó là buổi sáng hay buổi tối. Cô nhớ Rich, nhớ Tripod, và khi ngày rồi tuần trôi dần đi, nỗi đau và cảm giác thiếu vắng không vì thế mà lắng xuống, cô tự hỏi có phải tình trạng của mình đang mỗi lúc một xấu đi không. Thời tiết giá lạnh, ẩm ướt, và mỗi khi nhìn qua cửa sổ, cô tự hỏi liệu thời tiết đang ngả theo tâm trạng của cô, hay tâm trạng của cô đang ngả theo thời tiết. Cô đi đi lại lại trong căn hộ của Ben, cố không nghĩ tới chuyện cô nhớ Rich tới mức nào. Căn hộ của Ben thật khô khan - toàn là những đường nét cứng nhắc, những hình khối nặng nề, lạnh lẽo và ảm đạm, trong khi chỗ ở của Rich thật dễ chịu, ấm cúng và thoải mái. Cô xem giờ. Rich chắc sẽ ở trường trong vài giờ tới.
Cô khoác một chiếc áo nỉ có mũ trùm ra ngoài áo len, vớ lấy áo khoác, iPod và cái xắc. Cô sẽ qua thăm con mèo của mình; chỉ hy vọng cô sẽ không bị anh bắt gặp.
Khi Becca bước vào căn hộ của Rich, điều đầu tiên cô nhận thấy là trong nhà sạch bóng. Tripod gào tướng lên, và khi cô cúi xuống để vuốt ve nó, con vật bèn cắn cô. “Ái!”
Con vật lông lá đã cắn cô rách da. Becca ngậm ngón tay vào miệng, ném xắc và áo khoác xuống trường kỷ trước khi chạy vào phòng tắm rửa vết thương. Phòng tắm thậm chí còn sạch hơn lúc cô và Rich còn dùng chung nó. Cô chợt nhận ra mình đang kiểm kê lại mọi thứ, và cho dù có chết cô cũng sẽ không thừa nhận, cô thực sự thấy nhẹ nhõm khi nhận ra chỉ có duy nhất một chiếc bàn chải đánh răng trên giá đựng, cho tới khi cô nhớ anh không ngại gì chuyện dùng chung bàn chải. Chúa ơi, cô lại thấy đau khủng khiếp, đến mức gần như không thở nổi. Có lẽ tới đây là một ý tưởng dở tệ. Tripod rõ ràng chẳng mấy vui vẻ khi gặp lại cô. Ngược lại là khác. Cô rửa tay rồi đưa mắt nhìn qua phòng ngủ của anh. Cả nơi này cũng được anh dọn dẹp sạch sẽ. Một cảnh tượng khác xa so với ngày đầu tiên cô đặt chân tới nơi này. Cô mở túi sơ cứu ra, nhỏ vào vết cắn một ít Bactine, hít vào một hơi khi cảm giác xót xuất hiện, rồi thổi nhẹ lên vết cắn. “Mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều khi mình không thích anh ta.” Tripod lượn lờ quanh chân cô, dường như có vẻ đồng ý với cô. “Giờ mày lại dễ thương với tao vậy sao? Vậy thì miếng cắn là gì? Có phải mày muốn trừng phạt tao không?
Becca dán một miếng băng gạc lên vết cắn, thầm thấy may mắn là Tripod đã được tiêm chủng đầy đủ. Cô ném vỏ bọc gạc đi, cất túi sơ cứu rồi quay ra phòng khách. Tất cả tác phẩm của cô vẫn ở nguyên vị trí cô để chúng lại. Mọi thứ vẫn đúng hệt như khi cô bỏ đi, có điều sạch hơn. Thậm chí cả cuốn sổ ghi chú của cô cũng nằm trên bàn cà phê cạnh cây bút cô ưa thích. Cô cầm cuốn sổ bìa da và cây bút lên, mở nó ra tìm đến bản danh sách về Rich của cô. Cô đã nghĩ tới thêm một vài nhược điểm nữa, nhưng không có nghĩa cô sẽ ghi lại chúng. Cô chỉ không muốn một trong số những cô bạn gái lẳng lơ rỗng tuếch của anh tìm ra nó. Cô giở qua từng trang sổ và không tin nổi vào mắt mình nữa. Cái gì thế này?
Ai đó đã viết vào cuốn sổ ghi chú của cô. Cô lần trở lại điểm khởi đầu và nhìn thấy tên mình. Những dòng chữ được viết hai ngày sau khi hai người rạn nứt.
Becca, Cô Rose nói có thể em sẽ ghé qua thăm Tripod. Anh chắc nó sẽ rất mừng được thấy em. Dường như nó nhớ em không kém gì anh. Vậy là khi anh tìm thấy cuốn sổ ghi chú của em, anh nghĩ vì em không trả lời khi anh gọi điện, cách duy nhất để anh liên lạc với em là viết cho em. Vì anh không biết nơi em đang coi là nhà của mình vào những ngày này nằm ở đâu, anh hy vọng cô Rose nói đúng về việc em sẽ ghé qua. Anh trông đợi vào điều đó, và hy vọng nếu em ghé qua, có thể em sẽ đọc những dòng này. Dù thế nào đi nữa, anh đoán nó cũng giúp anh nhẹ nhõm đi ít nhiều. Hoặc thế, hoặc anh chỉ đang tự giày vò mình, một khả năng khác hẳn. Và đây là những gì anh muốn nói.
Chào bé con, Chúa ơi, anh nhớ em khủng khiếp. Anh không nghĩ từng có lúc nào cảm thấy như thế. Như thể ai đó vừa đánh cắp một phần của anh, và anh bị bỏ mặc lại với một lỗ hổng trống hoác ở nơi từng là chỗ của trái tim anh. Điều duy nhất anh có thể so sánh với cảm giác lúc này là lần anh đánh mất chiếc ví. Anh biết có lẽ em sẽ không hiểu nổi, nhưng tới đây hãy kiên nhẫn để anh giải thích. Okay? Đầu tiên là cơn tăng vọt adrenaline, khi anh hoảng hốt tìm nó khắp nơi khắp chỗ, thế rồi khi anh biết nó đã mất, trái với thói quen thông thường, anh vẫn tiếp tục tìm. Anh nghĩ tới mọi thứ không gì thay thế được, thẻ bảo hiểm xã hội mà anh đã ký tên mình vào năm anh mười hai tuổi, những bức ảnh của gia đình anh, tấm thiệp phân ưu vào dịp tang lễ bà anh mà số phận đã ưu ái lưu giữ lại. Và mỗi lần anh đưa tay rút ví của mình ra, anh lại có cùng phản ứng như thế, hết lần này tới lần khác. Và đó cũng là những gì đã xảy ra từ khi em bỏ đi. Anh tỉnh dậy không có em, và anh phải nói để em biết, bé con, anh không biết làm cách nào để có thể thôi không tìm kiếm em nữa, và mỗi lần anh nghĩ tới em, anh lại thấy nhói đau. Anh yêu em, Becca!
Rich
Những giọt nước mắt cứ thế trào ra, và cô thậm chí không nhận ra chúng đã rơi xuống ướt đẫm trang sổ. Khi cô cố thấm chúng đi, những nét mực nhòe ra. Cô không biết phải làm sao nữa. Nếu Rich giở sổ ra, chắc chắn anh sẽ thấy, nhưng nếu cô cầm cuốn sổ đi, anh cũng sẽ biết cô đã ở đây, và có thể anh sẽ thôi không viết cho cô nữa. Cô khóc ròng khi đọc qua từng đoạn tâm sự của anh, mỗi đoạn đánh dấu một ngày họ xa nhau, và khi đọc tới dòng cuối cùng, cô òa lên nức nở. Becca đóng cuốn sổ lại, rồi ôm lấy Tripod khóc. Chúa ơi, trông cô thật lem nhem làm sao. Cô nhìn đồng hồ và biết mình cần sớm rời khỏi nơi này. Rich có thể sắp quay về nhà, và điều cuối cùng cô muốn là bắt gặp anh lúc này.
Ngay cả khi cô tức giận tột độ, rời khỏi anh cũng đã là việc thật khó khăn; còn giờ đây, khi cô hiểu ra mình nhớ anh biết chừng nào, một cuộc gặp gỡ như thế khiến cô hoảng sợ thực sự. Cô đặt con mèo xuống, lau mặt vào tay áo, để mọi thứ vào đúng chỗ cô tìm thấy chúng ban đầu, rồi ra khỏi căn hộ, đi theo hướng ngược với hướng cô biết Rich sẽ quay về.
Rich rẽ qua góc đường và nhìn thấy một người phụ nữ vội vàng bước xuống vỉa hè trước mặt anh.
Cô gái đội mũ, nhưng cách cô bước đi và ăn mặc làm anh nhớ tới Becca, nhưng vậy đấy, anh luôn nhận ra Becca ở khắp nơi. Hôm trước tại Starbucks, thậm chí anh đã gọi lớn tiếng tên cô và chộp lấy khuỷu tay một phụ nữ xa lạ. Lúc đó anh đã quyết định phải có một cuộc sống khác đi ít nhiều so với hiện tại. Dành ra mọi buổi tối để viết những dòng tâm sự cho Becca, những dòng tâm sự rất có thể cô không bao giờ đọc qua, có lẽ không hẳn là cách tốt nhất để anh sử dụng thời gian của mình. Rich mở khóa, đẩy cửa vào nhà. Anh cởi áo khoác, hít một hơi thật sâu, và dám thề với bản thân rằng anh ngửi thấy mùi dầu gội đầu của Becca. “Chết tiệt, đúng là cô ấy.” Anh vội vàng lao ra khỏi căn hộ, chạy xuống bậc cấp phía trước, lao xuống đường tìm cô. Anh chạy qua hai khối nhà trước khi chấp nhận đã để lạc mất cô. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cô. “Becca, Rich đây. Bé con, xin em hãy quay lại đi.” Anh đi trọn một vòng nhìn khắp trên phố dưới phố. “Anh đang đợi em, Becca. Về nhà đi. Nếu em không quay lại, ít nhất hãy gọi cho anh. Anh nhớ giọng nói của em. Anh nhớ mọi thứ.”
Rich gập điện thoại lại, quay trở về căn hộ, lấy một chai bia từ trong tủ lạnh ra, cho chỗ cá hồi anh đã nấu hôm trước nhưng chưa ăn đến vào lò vi sóng hâm nóng lại. Anh hy vọng sẽ gặp may hơn vào tối nay, nhưng quyết định rằng từ giờ trở đi, có lẽ anh không nên nấu bất cứ món gì anh từng chuẩn bị chung với Becca tại đây - mà chúng là toàn bộ kiến thức bếp núc của anh. Lần cuối anh ghé qua chỗ Vinny, anh đã mượn một trong số sách dạy nấu ăn của ông và mang theo về nhà. Có thể nếu anh bắt đầu nấu nướng, anh sẽ kéo được tâm trí mình rời khỏi Becca và chuyển sang điều gì đó hữu ích. Anh lấy chiếc đĩa ra khỏi lò vi sóng và cắt một miếng cá ra cho Tripod, cho vào một cái đĩa nhỏ, rồi mang cả hai đĩa ra ngoài trường kỷ. Anh đặt đĩa dành cho Tripod lên bàn cà phê, và khi Tripod đi tới ngồi lên cuốn sổ ghi chú của Becca, Rich kéo cuốn sổ từ dưới mông anh chàng ra. Rich cắt một miếng cá từ suất của anh, đồng thời mở cuốn sổ của Becca ra và thấy mực đã bị nhòe hết. Chuyện quái quỷ gì thế này? Khỉ thật, những trang sổ thấm đầy nước mắt. Anh lại làm cô khóc thêm một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT