“ Thành nhi! Đã thỏa lòng….” Tiêu Dạ Thần đột ngột xuất hiện từ đằng sau, ôm lấy Vũ Khuynh Thành, nhẹ giọng cười, hai người đang ở ôn tuyền Ngân vương ở Giang nam thì nghe tin thân vương thành thân, Thành nhi của y cứ như vậy không tiếng động giục ngựa về kinh thành, haiz! Nữ nhân này lúc nào cũng hành sự như vậy, khiến cho y không thôi lo lắng
“ Thần! tốc độ của ngươi cũng nhanh thật đấy…” Vũ Khuynh Thành mỉm cười, quay mặt lại đối diện cùng y. hắn đến nhanh hơn nàng dự tính. Tiêu đại công tử nghe vậy thở dài : “ Thành nhi! Lần sau nàng đừng tùy hứng như vậy, chẳng phải ta đã nói trên trời dưới đất, nàng đi đâu cũng có ta bồi cùng nàng sao?” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, cầm lấy tay y, thong thả bước trên đường, nhẹ giọng cười : “ Thần Thần nè! Ta nghĩ chúng ta lâu lâu nên có chút khoảng cách như vậy sẽ không chán a!” Tiêu đại công tử nghe vậy, mặt mày xám ngắt, mặc dù biết là Thành nhi của y nói đùa nhưng như vậy cũng đủ khiến cho y hốt hoảng : “ Thành nhi! Nàng..chán ta sao?” Vũ Khuynh Thành thấy biểu hiện phụng phịu của hắn như vậy, đúng thật là đáng yêu vô cùng. Ôi! Cái dung nhan này quả thật khiến cho nàng càng ngắm càng ghiền làm gì có dụ chán chứ? Đưa hai tay véo khuôn mặt y, xúc cảm vẫn tốt như vậy a, Vũ Khuynh Thành nghịch ngợm le lưỡi : “ Thần! quả thật ngươi ngày càng đẹp…”
Tiêu đại công tử cảm thấy quạ đen cứ thi nhau bay quanh đầu y, y cũng không biết nỏi gì với nữ nhân này nửa, Vũ Khuynh Thành thấy y đen mặt, cũng có chút buồn cười, ôn nhu hôn nhẹ má y một cái, sau đó cầm lấy tay y thong thả đi tản bộ, dưới ánh trăng huyễn hoặc, bóng của hai người cứ như vậy chầm chậm bước đi, thật thanh thản. Còn Tiêu đại công tử, tuy bị Thành nhi véo má nhưng bù lại lại có nụ hôn, lòng vui còn không kịp, nhưng mà hai má của y vẫn còn ưng ửng đỏ là điều không thể thiếu, y cứ như vậy để cho Vũ Khuynh Thành nắm chặt lấy tay mình, hai người cứ như vậy lặng lẽ đi bên nhau…!!!sao mà cái tình trạng này nó giống như Vũ Khuynh Thành mới là nam nhân còn Tiêu đại công tử của chúng ta mới là tiểu nữ nhân vậy nè >”
Nến đỏ hiu hắt, căn phòng hoa chúc hoa lệ, tân nương xinh đẹp , tân lang anh tuấn tiêu sái…như vậy đúng là lương duyên trời ban, nếu như….
“ Vương gia….chẳng lẻ tiểu Nguyệt có gì không ổn sao…” tiểu công chúa Hàn Dã – Tây Liễu Nguyệt nức nở nhìn nam nhân trước mặt. Nàng có gì không tốt sao lại khiến cho hắn đối xử với nàng như vậy?
Diễm Thiên Vân ôn nhu lau đi nước mắt của Tây Liễu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “ công chúa! Nàng rất đẹp, là ta..không xứng với nàng….”
“ Nhưng…ta rất thích huynh…” Tây Liễu Nguyệt cười yếu ớt, lần đầu gặp huynh ta đã thích huynh rồi, thấy huynh ôn nhu mỉm cười ôm tiểu hồ li…khoảnh khắc đó ta nghĩ nếu huynh như vậy ôn nhu cười nhìn ta, ta nhất định sẽ rất hạnh phúc cho nên khi phụ vương của ta nói đến việc thông hôn, ngay lập tức ta chọn huynh, nhưng tại sao huynh lại đối ta như vậy?
“ Công chúa…ta có thể cho nàng tất cả trừ tình yêu…” Diễm Thiên Vân than nhẹ, tâm của ta từ lúc ba tuổi đã bị người kia lấy đi rồi, cho nên công chúa thật xin lỗi…
“ Huynh không cần xin lỗi…ta không cần huynh xin lỗi…” Tây Liễu Nguyệt nghẹn ngào khóc thành tiếng, cái ta muốn là tâm của huynh, là tâm của huynh kia. Diễm Thiên Vân than nhẹ, xoay người bước ra khỏi tân phòng, có lẽ công chúa cần an tĩnh một mình như vậy sẽ tốt hơn….
Khi Diễm Thiên Vũ chạy đến thì tân phòng nến đã tắt, y trân trối nhìn căn phòng hoa lệ kia, lòng đau nhói, tất cả đã muộn rồi sao…? Bỗng dưng y muốn…muốn giết nữ nhân kia….hắn..là của y, không có ai được phép đụng đến hắn..hắn là của y.. Diễm Thiên Vũ một thoáng chốc mất hết lí trí, muốn đạp nát cánh cửa tân phòng kia, muốn vào đó giết chết nữ nhân kia, sau đó cứ như vậy ôm chặt lấy hắn vào lòng, từ giờ….không bao giờ buông…
‘ Xoảng….’ Diễm Thiên Vũ chưa kịp thực hiện ý đồ điên khùng của mình thì tiếng vỡ nát của một vật gì đó rơi xuống đánh thức lí trí của y, đó chẳng phải là thư phòng của hắn sao? Giờ này còn có ai ở đó….chân không kiềm chế được bước đến, để rồi một thoáng chốc ngẩn ngơ…
Hỉ phục đỏ như máu khiến cho làn da như ngọc kia càng thêm nổi bậc, ánh mắt lờ mờ mông lung dưới ánh trăng huyễn hoặc càng thêm một phần phong tình, mái tóc đen huyền chảy xuôi qua đôi vai gầy, cả thân hình của y giờ khắc này đây hốt nhiên cô tịch không thể diễn tả thành lời, một thoáng chốc Diễm Thiên Vũ như cảm thấy người kia sẽ như một cơn gió, thoắt đó đã bay đi mất, tan biến thành hư vô…bất giác đưa tay lên ngực, tâm co thắt….
Sau này Diễm Thiên Vũ y vẫn thường nghĩ, nếu như không vì hình ảnh quá đẹp kia thôi thúc bước chân của y tiến lại gần, nếu không vì…kìm lòng không đậu mà bước đến…thì có lẽ mọi chuyện sau này sẽ khác chăng….
“ Thiên Vân….” Diễm Thiên Vũ nhẹ giọng gọi, đưa tay ngăn lại Diễm Thiên Vân đang một mình uống rượu. Diễm Thiên Vân cũng đã uống khá nhiều, cả người đã mệt nhoài, mông lung, ánh mắt xa xăm chợt thấy nhân ảnh kia từ từ tiến lại gần mình, có chút hốt hoảng…là y đang mơ sao?
“ Ngươi….” Diễm Thiên Vân khó khăn thốt thành tiếng, đưa tay chạm vào nhân ảnh trước mặt mình. Uh! Không sao, dù là mơ cũng tốt, có thể đứng gần ngươi như vậy, ta cũng thỏa lòng
“ Thiên Vân, huynh uống say rồi…” Diễm Thiên Vũ cười khẽ, y cũng không biết vì cớ gì mình lại cười nửa, có lẽ là vì người này không động phòng hoa chúc chăng?
“ Ta..không có say…” Diễm Thiên Vân nhíu mi, vùi đầu mình vào lồng ngực của Diễm Thiên Vũ, âm thanh có chút làm nũng, dường như đã lâu rồi y mới có hành động thân mật như vậy với mình, Diễm Thiên Vũ kinh ngạc, đưa tay ôm lấy nam nhân kia vào lòng, người này…gầy quá! Tưởng chừng chỉ cần một cơn gió là có thể khiến y ngã quỵ vậy
“ Thiên Vũ…ngươi là đồ ngốc…”
“ Ngươi..rõ ràng biết..rõ ràng biết ta thích là ai…rõ ràng biết..nhưng lại đi ban hôn cho ta..”
“ Thiên Vũ…ngươi chẳng phải đã nói nhất định cả đời bên cạnh ta sao, nhưng lại đem ta ném đi cho nữ nhân khác…”
“ Chẳng phải ngươi đã nói…cù bất cứ chuyện gì xảy ra…ngươi cũng nhất định bên cạnh ta sao..vậy mà….”
Diễm Thiên Vân nhỏ giọng làu bàu, âm thanh tràn đầy mệt mỏi pha một chút tức giận, tay y vô thức níu chặt vạc áo của Diễm Thiên Vũ, và..có lẽ mệt mỏi quá mà y từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Diễm Thiên Vũ cười khổ nhìn người trong lòng mình từ từ yên giấc, lòng than nhẹ, ánh mắt của thiếu niên tràn đầy nhu tình cùng bất đắc dĩ, đưa tay mơn trớn dung nhan đẹp như họa của hỏa y nam tử, nhẹ giọng nỉ non :
“ Quên?! Huynh ngốc quá, làm sao ta có thể quên lời hứa cũng chúng ta được kia chứ, làm sao mà quên đây?”
“ Nếu như….nếu như ta có thể quên được..thì tốt biết mấy?!”
“ Thiên Vân, huynh biết không ta vẫn thường nghĩ, chỉ cần huynh có thể an an bình bình sống qua ngày thì ta đủ hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần đứng từ xa nhìn huynh là có thể… nhưng mà dường như ta đã sai rồi, đúng không…??”
Diễm Thiên Vân cả người mệt nhoài, có lẽ hôm qua y uống quá say đi, ánh sáng nhàn nhạn chiếu vào mắt, mi gian khẽ nhíu lại, từ từ nặng nề mở mắt… hốt nhiên nhìn thấy người nằm bên cạnh mình, Diễm Thiên Vân kinh ngạc, há miệng thở dốc….
Y là đang mơ? Hay là y đang mộng du?.... dường như mọi lí trí lúc này của y như có một lực lượng nào đó đánh vỡ, ta thành mảnh vụn, hóa thành hư vô… trân trối nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt mình, lòng thổn thức…
Đã từng…mơ bao nhiêu lâu…
Đã từng….ước bao nhiêu lần….
Y vẫn biết, hoài ôm của người này ấp áp lắm, nhưng khi thực sự ở trong lòng người ấy y mới hiểu rõ tâm tình của mình, là chút ngọt ngào ba phần đắng cay nhưng cũng không thiếu bốn phần ấm áp còn là chút gì đó y cũng không thể diễn tả thành lời. Với một thân vương, quyền lực dưới một người trên vạn người như y, có gì là không có, có gì là không thể đạt được…. nhưng mà có ai biết ước mơ duy nhất của y chính là có thể cứ như vậy yên lặng nằm trong tay của y, yên lặng nghe hơi thở điều điều của y….yên lặng nghe nhịp tim của y…. với Diễm Thiên Vân, những điều như thế chính là hạnh phúc nhất…
Dẫu…có bị thiên hạ thóa mạ….
Dẫu…thế gian không chúc phúc….
Thì…cũng không sao…..!!!
“ Huynh tỉnh rồi sao?” Diễm Thiên Vũ cười nhẹ vấn Diễm Thiên Vân, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu của y, động tác quen thuộc mà xa lạ…cũng giống như nhiều năm về trước, mỗi khi y mất ngủ là có hắn bồi cùng y, có hắn hàng đêm ôm lấy y, vỗ về lưng của y cho đến khi y chìm vào giấc ngủ. Diễm Thiên Vân có chút mê mang, mọi chuyện diễn ra cách đây không lâu nhưng dường như y cảm thấy…nó đã trôi qua cả hàng thế kỉ, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn gương mặt trước mặt mình, dung mạo này y đã xem hàng trăm lần, hàng ngàn hàng vạn lần….nhưng chưa bao giờ y cảm thấy chán……
“ Thiên Vân…huynh vẫn còn đang say sao?” Diễm Thiên Vũ buồn cười vấn, đưa tay vuốt nhẹ mặt của y, vùi mặt của mình vào cổ của y, hít nhẹ hương thơm lanh lãnh trên người y, mùi hương quen thuộc luôn khiến cho lòng y an tĩnh lại. Bị động tác thân mật quá đỗi bất thình lình của Diễm Thiên Vũ dọa đến, diễm thiên vân cả người cứng ngắc, không biết làm thế nào cho phải, gương mặt tuấn mỹ như ngọc phút chốc lan đỏ, ửng hồng đến tận mang tai….
“ Thiên Vân..huynh có thể chờ ta được không?” Diễm Thiên Vũ nói, thanh âm trầm thấp khàn khàn “ …đợi cho ta tìm được người thừa kế xứng đáng…đợi cho ta làm hết mọi chuyện sau đó cùng huynh kiếm một nơi an tĩnh….chúng ta cứ như vậy sống cùng nhau…được không?”
Thời gian cứ yên lặng..từng chút..từng chút trôi đi, trong phòng hai nam tử yên tĩnh dựa vào nhau, cảnh tượng thật kì quặc nhưng lại quá đỗi ấm áp khiến cho người ta khó có thể thốt thành lời oán thán. Diễm Thiên Vũ im lặng không nói cứ như vậy ôm lấy Diễm Thiên Vân, kiên nhẫn đợi câu trả lời của y, còn Diễm Thiên Vân nghe được những câu nói như vậy..lòng không biết là vui hay buồn nữa? làm như vậy có ích kỉ lắm không? Đệ ấy không chỉ là nam nhân bình thường mà còn là cửu ngũ chí tôn…là đế vương của thần dân Dạ Vũ…
“ Ta biết huynh đang lo lắng cho bách tính trăm họ….” Diễm Thiên Vũ lại cất tiếng, y cười khổ : “ ta là đế vương của Dạ Vũ quốc, là vương của ngàn vạn lê dân bách tính…nhưng đứng trước mặt huynh…nên nhớ ta chỉ là một nam tử bình thường, tên gọi Diễm Thiên Vũ thôi….” Diễm Thiên Vũ đối diện Diễm Thiên Vân mà nói những câu như vậy, đưa tay khẽ chạm vào mái tóc đẹn huyền của người trong lòng, y cười nhẹ, vân đạm phong khinh : “ huynh..đừng lo gì cả.. cứ yên lặng bên cạnh ta…cứ như vậy…mọi chuyện để ta lo được không?”
“ Ân…” Diễm Thiên Vân gật đầu, y muốn nói nhiều lắm, lời muốn nói thật nhiều nhưng không hiểu vì cớ gì nó cứ ứ đọng ngay cổ họng…muốn thốt nên lời cũng thật khó khăn! Là vì lời nhiều quá khiến cho y không biết nói gì hay là xúc động mà nói không nên lời? Diễm Thiên Vân thấy khóe mắt mình cay cay… là vì bụi đọng lại sao?
“ Được rồi mà…huynh không cần nói, ta điều hiểu…” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, sóng mắt lưu chuyển ôn nhuận cùng ấm áp, áp đầu của y vào lồng ngực của mình, than nhẹ. Ngốc quá! Huynh rõ ràng biết…so với tất cả, dù là thiên hạ này…huynh vẫn quan trọng hơn cả… tuy ta chưa bao giờ nói ba từ ấy với huynh, cũng chứ bao giờ tỏ rõ thái độ với huynh…nhưng huynh biết không? Trong lòng của ta từ hơn tám năm về trước, huynh đã chiếm một vị trí không nhỏ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT