Phòng ngủ kiểu cũ, mái ngói cao, xà nhà gỗ, cửa sổ dán giấy dầu,... Phùng Tuyệt ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt hiếu kì đem bốn phía chung quanh quan sát một lượt. Nơi này thật yên tĩnh, không có tiếng còi xe, cũng không có âm thanh TV náo loạn…

Có chút cảm giác không thật, anh giở vạt áo, liền thấy băng trắng quấn kín, sờ sờ lên đó, âm ấm, còn có mùi dược thảo thật nồng. Thở phào, quần áo, tóc tai có thể giả, nhưng đau thì không giả được.

Đột nhiên, Phùng Tuyệt nhìn lồng ngực của mình mà ngẩn ra. Vì sao lại ngẩn ra? Vì cái đang khiến anh đau chịu không nổi này, cái màu da trắng muốt này, xương quai xanh này, thậm chí cả cái lỗ rốn nho nhỏ này, toàn – bộ - đều - không – phải – của – anh!

Phùng Tuyệt cau mày, lại kinh ngạc nhìn hai tay mình. Anh cầm viết tay trái, nên trên ngón giữa tay trái sẽ có vết chai, nhưng bàn tay này lại không có. Anh tập quyền, nên đôi tay thô ráp, lóng xương rất cứng cáp. Hơn nữa bàn tay đánh máy, ngón tay luôn được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ. Còn đôi bàn tay này, mười ngón thon dài, móng tay không nằm ở mức độ gọn gàng, mà giống như là được cắt – tỉa – chà – giũa – tỉ - mỉ, da dẻ mịn màng mềm mại, không hề có dấu vết của việc cầm bút hoặc làm việc nặng…

Đôi tay này, cũng – không – phải – của – anh!

Phùng Tuyệt ngồi trên giường, thất thần. Ánh mắt ngơ ngác đảo qua, nhác thấy một cái gương đặt trên bàn, bèn trèo xuống giường. Vết thương trên ngực không phải giả, cơn đau này không thể giả, còn cả mấy lần nôn ra máu kia, tất cả đều không hề giả.

Anh vốn dĩ có một tinh thần thép, thế mà, khi anh ngồi trước tấm gương vàng lòe nhòe, nheo mắt nhìn thật lâu, cuối cùng cũng nhìn rõ được người trong gương. Phùng Tuyệt trừng to mắt, người trong gương cũng trừng to đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn trở lại.

Cho dù là chất lượng gương cực kì kém, sắc mặt bệnh hoạn của người trong gương vẫn rất tệ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ được, kia là một người rất đẹp. Trán cao, mũi thẳng, môi mỏng lạnh bạc, đôi mắt phượng đa tình. Dung nhan diễm lệ, nét đẹp trung tính, một mái tóc đen dầy xõa dài, vài sợi tóc rối kéo qua mi mắt càng làm tăng thêm vẻ nhu nhược yếu đuối. Rất đẹp, nhưng là một loại nhan sắc không nên xuất hiện ở đàn ông, càng miễn bàn đến một người đàn ông ‘chuẩn men’ như Tuyệt đại gia!

“CHOANG!!”

Phùng Tuyệt đứng bật dậy, vung tay hất ngã tấm gương đồng. Anh vịn thành bàn, thở hổn hển nhìn chằm chằm mảnh vỡ của chiếc gương.

Vốn anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân thể này không còn là của anh, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy, anh không khỏi khiếp sợ đến choáng váng. Thì ra, trên đời này thật có chuyện khó tin như vậy, hơn nữa còn xảy ra trên người anh. ‘Tá thi hoàn hồn’, Phùng Tuyệt nghĩ đến bốn chữ này, không nhịn được ớn ót, cơn lạnh lẽo âm u từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đầu.

Vậy có nghĩa là… ‘Phùng Tuyệt’ đã chết?

Không, ‘Phùng Tuyệt’ không chết, cái chết đi chỉ là thân xác mang dòng máu của Phùng Đức Tài, dòng máu khiến anh thống hận, khinh bỉ. Còn linh hồn của anh vẫn vậy, vẫn là anh, một lòng một dạ chỉ hướng về cô.

Như vậy cũng tốt…

Anh cười chua xót.

Thật không tệ, có thể đem cuộc sống tăm tối thù hận lẫn đau khổ trước kia vứt bỏ hoàn toàn. Tựa như đem mình gột rửa, thanh lọc, điều duy nhất còn giữ lại, chính là tình yêu dành cho em. Vậy là đủ rồi, còn hơn cả đủ, anh không còn vướng bận, cái gì máu mủ, cái gì anh em, tất cả đều vứt sạch đi.

Chợt một cơn đau đớn nhói lên. Phùng Tuyệt ôm ngực khụy xuống, muốn thét lên, nhưng một tiếng kêu cũng không thể thốt ra được. Yết hầu không ngừng lay động, nhưng chỉ mang lại đau đớn như có dao nĩa đang cắt xé thanh quản thành từng miếng nhỏ. Hai mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, nóng giận và đau đớn trộn lẫn khiến tầm mắt anh nhạt nhòa, đầu óc choáng váng.

Khốn kiếp, anh quên mất, thân thể ‘secondhand’ này thật sự chẳng khác gì một đống sắt vụn, trước mắt có sống nổi hay không vẫn còn chưa nói trước được. Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, anh còn bao nhiêu chuyện muốn làm, còn chưa nghe cô chính miệng nói thương anh, làm sao có thể chết tức tưởi như vậy được?

“?!!” cổ họng vọt lên một hơi tanh nồng, Phùng Tuyệt đau đến gập người, phun ra một búng máu sẫm màu. Màu đỏ sẫm trên sàn khiến đầu óc anh choáng váng, thân thể như rơi vào hầm băng lạnh buốt. Cơn lạnh đủ sức đóng băng đau đớn.

Anh đã từng muốn chết, bởi vì thế giới ấy không còn em. Thế nhưng bây giờ, anh sợ. Anh rất sợ. Anh sợ nếu lúc này anh thật sự chết đi rồi, sẽ không bao giờ… còn cơ hội nữa…

Phùng Tuyệt không rõ mình đã rời khỏi căn phòng đó như thế nào, cũng không biết làm sao mình lại đứng giữa đường. Anh đờ đẫn nhìn người qua kẻ lại, chợt thấy mình lạc lõng giữa thế giới xa lạ…

Giữa thanh thiên bạch nhật, bỗng đâu xuất hiện một người đàn ông mang vẻ đẹp trung tính, diễm lệ đến chết người, hơn nữa, trên người chỉ độc một bộ quần áo bệnh nhân thuần trắng, mỏng manh. Làn da trắng tái, mái tóc xõa dài tựa thủy mặc, đôi mắt phượng lạc lõng. Làn môi mỏng mang sắc máu, sẫm như màu hoa huyết hải đường.

Người đi đường đều sững ra nhìn anh không chớp mắt.

Lúc bấy giờ Phùng Tuyệt cho rằng những người này rất quái dị. Nhưng sau này, khi anh đặt chân về Sài Kinh, thì mới biết hóa ra những người dân Thao Châu này vẫn còn vô cùng ‘thật thà chất phác’ so với cái kiểu biến thái thập cẩm ở Sài Kinh. Bọn họ không chỉ nhìn, mà còn nhào tới như cương thi thấy máu a…

Ngửa đầu nhìn bầu trời trong vắt vời vợi, lại nhìn cả một con phố thưa thớt, đường đá sỏi, nhà cửa, hàng quán đều đậm mùi cổ xưa, xe ngựa, xe bò,… tất cả mọi thứ đập vào mắt, Tuyệt đại gia ngu người.

Đây là thế giới của cô, nơi cô có thể sống mà không có khổ đau, không bệnh tật hành hạ, mỗi ngày qua đi đều tràn ngập tiếng cười. Trước kia anh luôn phải nhìn cô dằn vặt đau khổ, nhìn cô chống chọi với bệnh tật, nhìn cô ngày một gầy yếu, chút hơi tàn lưu lại trong tay anh. Nay vật đổi sao dời, liệu cô có giống như anh, trông thấy anh bị hành hạ khổ sở mà đứt từng đoạn ruột, hay nhiều lắm là một chút thương hại?

Em nói, ‘anh là người duy nhất em luyến tiếc, cũng là người duy nhất em vĩnh viễn chôn chặt trong tâm’, vậy có nghĩa là em yêu anh? Yêu anh như một người con gái yêu một người con trai, hay chỉ là chút lưu luyến của em gái dành cho anh trai?

Nếu bây giờ, em biết người em nhặt được là anh, vậy em sẽ thế nào?

Một kiếp kia, em là chết, anh là sống.

Kiếp này, em là sống, anh là chết.

Duyên kia là oan nghiệt, duyên này nên là gì?



Từ khiếp sợ kinh ngạc chuyển sang vui mừng hạnh phúc, rồi đến vùng vẫy trong hoang man, sau đó, Phùng Tuyệt lại trở về trạng thái dửng dưng trầm ổn. Anh có thể bình tĩnh như vậy, là bởi vì ở thế giới kia, anh vốn dĩ đã chết rồi. Anh đã chết từ khi Phùng Tuyết không còn. Vậy thì sống không bằng chết, hoặc là chết, lại có khác biệt gì đâu?

Chỉ là, hiện tại, anh thật sự không cam tâm…

“Sau này, khi em chết, anh hãy cứ làm theo ý anh. Giống như được chôn ở trên núi, hay rải tro ra biển, cũng đều như nhau. Người chết rồi, có còn gì quan trọng nữa đâu anh…” nàng dõi mắt nhìn về phương trời nào xa xăm, nở nụ cười nhẹ như mây khói.

Khi nghe những lời ấy, anh không nhịn được đau đớn sợ hãi trong lòng. Em nói đúng, người chết rồi, có còn gì quan trọng nữa đâu. Nhưng vì sao em có thể bình thản như vậy? Tại sao khi sự đời xoay vần, đổi lại là anh đang đứng ở bờ vực, trước mặt là em, sau lưng là cái chết, anh lại không thể giống như em vậy, chấp nhận cái chết như thể đó là điều thật bình thường.

Em cam tâm sao?

Có lẽ vậy.

Em lúc đó cần một giải thoát. Mà giải thoát của em, lại là địa ngục của anh…

Anh ôm vết thương. Bước chân loạng choạng, đâm sầm vào một người, ngã xuống đường. Lần này ngã xuống, anh đã không còn muốn đứng dậy. Anh mệt mỏi mở mắt nhìn lên bầu trời. Hai mươi ba tuổi, nhưng toàn bộ tâm hồn anh đã sớm cạn khô. Đau đớn của cơ thể này có là gì, ít ra, đau cũng là một loại cảm giác. Một lúc nào đó, khi cơn đau cũng không thể cảm nhận được…

“Này, đụng vào người ta rồi nằm lì ăn vạ ở đây à?” một giọng đàn ông vang lên bên cạnh.

Phùng Tuyệt không thèm để ý bốn phía chung quanh đã không có người. Cả con đường đầy người như thế, bỗng dưng vắng lặng như có giặc đuổi qua.

Người nọ nhìn Phùng Tuyệt, lại ngẩng đầu nhìn lên trời, “Trên mây có tiên nữ à?” hỏi xong bèn thả giỏ thuốc, nằm ngửa ra giữa đường giống hệt Phùng Tuyệt.

Một giờ, hai giờ, ba giờ...

Mặt trời lên cao, nắng nhạt chuyển gắt. Người nọ đột ngột bật dậy, “Nóng chết ta!” xong lại nhìn qua Phùng Tuyệt gọi, “Này, đừng ngủ nữa, ngươi không nóng à?” nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.

Hắn chộp cổ tay Phùng Tuyệt, lẩm bẩm, “Trúng độc? À há, còn là Ti Sát! Thôi vậy, ta không có ý định cứu ngươi, nhưng người đã dâng lên tận cửa, ngươi dù gì cũng chết, vậy thì làm chuột thử thuốc cho ta đi! Đây đây, Ích Công Tán phiên bản thử nghiệm! Ta nói này, với nội lực sẵn có của ngươi, một chút Ích Công Tán này, nếu mà không có phản ứng phụ gì, bảo đảm chỉ trong ba ngày là ngươi có thể ép hết độc ra ngoài!” vừa nói vừa cười thật gian, bóp miệng Phùng Tuyệt đổ vào một lọ thuốc bột, sau lại dốc hết ống tre đựng nước bên hông mình xuống miệng người bị hại.

Xong việc, hắn cười híp mắt, vỗ vỗ má Phùng Tuyệt, “Còn nếu lỡ như có phản ứng phụ, chậc chậc, đến gặp Diêm Vương mà hỏi vì sao may mắn trước khi chết còn được vinh hạnh gặp được Nhất Đại Thần Y, Mạc Uẩn, chính là ta đó! Vậy đi nhá, không hẹn gặp lại!”

Nhìn bóng người anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong kia đeo giỏ thuốc khuất bóng, dân chúng lúc này mới dám ló đầu ra. Một màn vừa rồi thực quá kinh hãi, người chứng kiến chỉ có thể mở to mắt tiếc hận cho vị mỹ nam kia. Đã gặp cướp sắc, còn gặp phải quái y nổi tiếng nhất Đại Triều, họ Mạc tên Uẩn, hầy, thật sự là ‘lam nhan bạc mệnh’.

Tội a tội…

Mọi người còn đang vây quanh nhìn mỹ nam nằm trên đất mà tiếc hận không thôi, thì lại có thêm hai thiếu niên xuất hiện. Mọi người nhìn hai thiếu niên nọ, lại nhìn mỹ nam nằm trên mặt đường, không khỏi tán thưởng, “Quái y Mạc Uẩn đệ nhất danh truyền, lại thêm một trích tiên mỹ nam, rồi lại đến hai vị thiếu niên thanh tú xinh đẹp như này? Hôm nay là ngày tốt gì a? Vì sao hoa mỹ nam đều lần lượt xuất động gây rung động như vậy?”

Trương Đàm rẽ đám đông chui vào, dáng vẻ thực phấn khích hóng hớt, nhưng đến khi nhìn thấy người nằm trên đường thì không khỏi sửng sốt. Đây không phải là Như Ngọc sao? Làm thế nào không ở trong phòng tịnh dưỡng, lại nằm ngoài đường thế này? Ngại người ta không biết mình xinh đẹp hay sao?

“Như Ngọc?” Trương Tuyết cũng giật mình.

Hai người không ai bảo ai, vội vàng đỡ Phùng Tuyệt dậy. Như Ý, Cát Tường mang theo một đống hàng hóa chen vào, nhìn thấy cũng hốt hoảng không ít. Trương Đàm nhận thấy hơi thở của Phùng Tuyệt khác lạ, bèn hướng một hòa thượng theo sau hai bạn nha hoàn, nói, “Viễn Tu, huynh xem giùm ta, có phải hắn lại bị độc phát không?”

Hòa thượng gọi là Viễn Tu nọ kinh ngạc nhướn mày, “Độc? Hắn trúng độc?”

“Là Ti Sát.” Trương Tuyết đáp.

Viễn Tu chống ti trượng, cúi người bắt mạch cho Phùng Tuyệt. Chân mày y cau lại, hai mắt chợt mở trừng, kinh ngạc lẩm bẩm, “Vô Công?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt ngả ngớn của Trương Đàm đột ngột chuyển lạnh, ánh mắt sắc bén bắn về phía Viễn Tu. Nhưng chỉ là trong chớp mắt, khiến Trương Tuyết còn hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm.

Trương Đàm nhìn nàng, bật cười, “Chúng ta mang Như Ngọc về quán trước. Không cần lo lắng, hắn sẽ không dễ chết như vậy.” sau đó, lại bổ sung thêm một câu, “Trừ khi hắn không còn muốn sống nữa.”

Theo lời giải thích của hòa thượng Viễn Tu, thì Vô Công là một loại võ học bí truyền của Tịch Tàng Cốc, đã thất truyền từ rất lâu. Loại võ công này không có hình thể lẫn chiêu thức nhất định, ngay cả người học đã học thành như thế nào cũng không rõ, chỉ biết rằng người luyện thành đều có thể bước vào trạng thái hư vô, dùng niệm lực để chuyển hóa nội lực. Không đến mức trường sinh bất tử, cải lão hoàn đồng như thiên hạ đồn đại, thì cũng chí ít có thể tự giải bách độc. Sau cùng, Viễn Tu còn ra vẻ đạo mạo cao thâm chắp tay vái, “A Di Đà Phật, bần tăng hiểu biết hạn hẹp, chỉ có thể nói được như vậy.”

Trương Đàm gãi cằm, quay sang hỏi một trung niên nam tử râu hùm quai nón, tướng tá trông hệt như con gấu đen, “Hùm thúc, thúc có biết gì không?”

Da mặt dưới lớp râu ria rậm rạp kia khẽ động đậy, Hùm thúc cất giọng hùng hậu, “Giang hồ đồn đại, khoảng năm mươi năm trước, Tịch Tàng Cốc Chủ đã tuyên bố bế môn, nội bất xuất, ngoại bất nhập, không còn giao du với bên ngoài. Tịch Tàng Cốc nghe đồn là nơi cất chứa tất cả bí tịch cổ kim, người xuất thân từ nơi đó đều danh chấn thiên hạ. Nhưng năm mươi năm trở lại đây, quả thực đã không còn nghe gì liên quan đến Tịch Tàng Cốc.”

Trương Đàm, Viễn Tu, lão Phúc đều trợn tròn mắt. Không phải vì chuyện vừa nghe được, mà bởi vì hôm nay Hùm thúc đã mở miệng nói nhiều chữ như vậy, thật sự là hiếm lạ vô cùng! Coi chừng lát nữa trời mưa lớn đó!

Trương Tuyết càng nghe, đầu càng muốn nở ra như mì ăn liền, khoát khoát tay nói, “Được rồi, đừng nói chuyện chuyên môn nữa, ta nghe không hiểu!”

Như Ý nhếch miệng, “Thiếu gia, người cũng là người luyện võ, sao lại tự xem nhẹ mình như thế?”

Họ Trương nào đó lập tức nhếch mũi, “Xì, Vô Công? Đó là cái quái giề? Gia đây không học cũng làm được!”

Viễn Tu lẫn Hùm Thúc đều sửng sốt kinh ngạc nhìn nhau, “Lẽ nào Tuyên thiếu lại là kì tài cao thủ? Nếu quả thật như thế, vậy thì không thể xem thường được!”

Như Ý thực bình tĩnh khép mắt, “Thiếu gia, đừng nói với em, ngủ mở mắt cũng là Vô Công đi?”

Trương Tuyết gõ quạt xuống bàn, kêu lên, “Đúng vậy đó! Làm sao mà em biết hay vậy? Qủa không hổ danh là nha đầu mà ta đã tự tay bồi dưỡng!”

Ngủ mở mắt…



Hòa thượng Viễn Tu khẽ chắp hai tay, “A Di Đà Phật, mặc dù không phải là Vô Công đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng là một chiêu thức vô cùng cao siêu. Ngay cả bần tăng tu hành cửa Phật từ nhỏ cũng chưa thể hoàn thiện được.” nếu mà làm được, thì đã không bị sư phụ bắt phạt mỗi lần tụng kinh rồi, ầy, mô Phật...

Trương Đàm cắn táo nhai rôm rốp, “Vậy, nói trắng ra là, Như Ngọc không muốn sống nữa? Nên cho dù có Vô Công, nhưng vẫn không tự bức độc? Ừm, thật là trâu bò…”

Như Ý lo âu, “Có lẽ là đã chịu một cú sốc quá lớn, nên không còn muốn sống nữa…”

Trương Đàm không cho là đúng, “Vớ vẩn, cuộc sống tươi đẹp là thế, có cái quái gì mà sốc? Các người nói thử xem, phải là nguyên nhân gì mới khiến cho các người sốc đến độ không muốn sống nữa? Bắt đầu từ… Cát Tường!”

Bánh bao vừa bưng một nồi chè đậu xanh vào cửa, nghe Trương Đàm gọi liền giật mình ngẩng đầu lên, chân vấp một cái, nồi chè bay víu về phía quả đầu trọc bóng loáng của Viễn Tu. Dĩ nhiên, hòa thượng đức cao trọng vọng của chúng ta sẽ không để thức ăn cúng lãng cho thổ địa, nên rất nhanh tay bắt lấy.

Trương Đàm chỉ tay về phía Cát Tường, quát, “Điều gì khiến em đau khổ không muốn sống nữa? Một, hai, ba! NÓI!”

“CƠM CHAY KHÔNG THỊT!” Cát Tường ôm mặt, nước mắt giàn giụa gào lên, chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã đứt từng khúc ruột.

“Qúa thực dụng!” Trương Đàm lập tức chuyển sang người gần nhất, Thập Nương, lại quát lên, “NÓI!”

Thập Nương giật bắn mình, thốt lên, “THIÊN HẠ THÁI BÌNH!”

Mọi người nhíu mày, đồng thanh, “Tại sao???”

Thập Nương quýnh quáng, “Thiên hạ thái bình sẽ không có cãi nhau, đánh nhau, nói chung là không còn chuyện để hóng!”

“Xời!!!” mọi người lại đồng thanh.

“Sẽ chán muốn chết đó!” Thập Nương cố gắng cứu vãn.

Trương Đàm lạnh lùng phất tay, “Qúa dung tục!”

Thập Nương ôm lấy Cát Tường, khóc kêu, “Bọn họ xem thường ta!”

Bánh bao múc chè ra chén, an ủi, “Em hiểu mà, em hiểu... Ăn chè đi.”

Trương Đàm chỉ lão Phúc, “NÓI!”

“Có người dám ăn đồ ta nấu!” lão Phúc vuốt chòm râu bạc, cười đáp.

Đồ ăn của lão Phúc nấu ra quả thật không phải đồ cho người ăn, nhưng vì sao có người dám ăn thì lão lại muốn chết? Mọi người nhìn nhau không hiểu.

Lão Phúc kéo vạt áo bùi ngùi, “Sẽ khiến ta xúc động muốn chết!”

Người người gật gù, đúng là sẽ xúc động muốn chết. Xúc động vì trên đời lại có người gan dạ như vậy, và cũng ngu như vậy.

“Coi như là lý do tạm ổn đi. Tiếp theo, Như Ý!”

Như Ý nhìn chằm chằm Trương Đàm, Trương Tuyết, sau đó trịnh trọng đáp, “Nếu hai vị thiếu gia có ngày thành gia lập thất mà không bị ‘trả hàng’, Như Ý nhất định sẽ mừng muốn chết!”

Trương Đàm vỗ bàn đứng dậy, “Vớ vẩn! Hai chúng ta làm sao có ngày bị ‘trả hàng’ cho được? Lý do quá bậy bạ, loại! Tiếp! Hùm Thúc!”

Hùm Thúc cả người căng cứng như đá, gương mặt đầy râu rung rung, dường như đang suy nghĩ rất tích cực. Mọi người vừa ăn chè vừa chờ đợi. Cuối cùng, khi bạn nhỏ bánh bao ăn tới chén chè thứ ba, Trương Đàm buộc phải bỏ qua ý kiến của vị ‘đầu gấu’ này, nhảy sang đầu trọc.

Hòa thượng Viễn Tu lại chắp tay niệm ‘nam mô’, xong mới chậm rãi đáp, “Đối với bần tăng, cưới vợ là một việc đau khổ đến chết!”

Câu nói này như một trái đạn khói ném vào giữa nhà, làm cho chướng khí mịt mù. Trương Đàm không nhịn được mà hỏi, “Huynh là hòa thượng, hòa thượng xuất gia cũng có thể hoàn tục cưới vợ lập gia. Tu huynh, huynh định hoàn tục à?”

“Không.”

“Vậy huynh còn nhắc tới chuyện cưới vợ làm chi?”

Viễn Tu thở một hơi thật dài, quả đầu bóng lưỡng lắc lư, “Cưới vợ thì phải tốn tiền, mà tiền thì không dễ kiếm, càng khó dành dụm. Nếu cưới vợ, thì phải chuẩn bị sính lễ, mặc dù vẫn có hồi môn, nhưng mà không thể trông mong gì được. Sau đó còn phải đãi tiệc, ầy, cũng không thể đãi chay tàu hủ thay thịt, trà thay rượu. Lỡ như bên vợ bà con đông, ầy, thiệt là tốn kém quà lại mặt… bô lô ba la…”

Mọi người nghệch mặt ra. Trương Đàm hoài nghi hỏi, “Tu huynh, đừng nói với ta, huynh đi tu là vì sợ phải tốn tiền cưới vợ đi?”

Viễn Tu gật đầu, “Đúng là vậy.” sau lại lắc đầu tiếc hận, “Đáng tiếc là sư phụ, sư thúc bá, sư huynh đệ, chúng tăng gia phật tử trong tự đều bắt ta hoàn tục, ầy, thật là đau khổ…”

Đến đây, mọi người mới nắm được một tin tức trọng yếu, đó là, cái tên đầu trọc mặc cà sa cầm ti trượng ôm bát vàng sáng tối mở miệng nam mô này thực ra đã hoàn tục rồi. Ầy, nói không chừng là bị trục xuất mới đúng…

Sau khi Trương Đàm tổng kết cuộc khảo sát cực kì vớ vẩn ấy, bèn quay sang Trương Tuyết, gãi gãi đầu, “Tam ca, theo đệ nghĩ, Như Ngọc chắc là không có vì thiếu thịt mà muốn chết, không vì thiên hạ thái bình mà muốn chết, càng không thể vì cưới vợ mà muốn chết được, ừm, còn về mặt nấu ăn thì…”

Trương Tuyết khoanh tay, vẻ mặt trầm trọng, “Hừm, theo ta nghĩ, chắc là do hận đời nên mới chán sống rồi.”

“Hận đời?”

“Hận như thế nào?”

Trương Tuyết liếc mọi người một cái xem thường, “Còn hận thế quái nào nữa? Dĩ nhiên là hận đời này không có ai xinh đẹp sánh đôi được với hắn, cho nên muốn chết rồi!”

Cả thảy cùng ồ lên, “Ồ, thì ra là như thế!”

Viễn Tu chắp hai tay, “Qủa là suy nghĩ cao thâm, thí chủ, bần tăng xin bái phục!”

“Bái phục! Bái phục!”

“Ăn chè, ăn chè đi…”

Người bình thường thứ nhất: Như Ý, ngửa đầu nhìn trần nhà, thật sự không còn gì để nói.

Người bình thường thứ hai: Bùi Lãnh, im lặng rút chân lại, lặng lẽ tránh xa căn phòng đầy những kẻ không bình thường kia. Vốn định ăn chút chè đậu xanh, nhưng bây giờ lại thấy, chẳng thà nhịn một chút, còn hơn dính vào rồi nhiễm phải căn bệnh ‘thiên tai’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play