Nhưng tối nay, khi cô mặc trang phục đáng yêu của nữ hầu gái trông thật ngọt ngào, cảm giác giống như mình biến thành một người khác vậy. Nếu như Chính Dân cảm thấy ở một chỗ với cô dần dần không còn thú vị nữa, cô sẽ thử cố gắng thay đổi bản thân, khiến anh sinh ra hứng thú mới với cô.

“Chủ nhân.” Hôn được một lúc, Ô Tiêu Tình đứng lên, lùi về phía sau mấy bước, sau đó cầm váy ngắn màu hồng nâng lên, làm theo những động tác mà chị Thụy Thụy và Như Nguyệt dạy cô, chậm rãi cúi chào Chính Dân một cái. “Hoan nghênh trở lại.”

“À?” Kim Chính Dân nhìn đến mặt mày choáng váng, mọi thứ đang êm đẹp đột nhiên chuyển biến thành đùa giỡn thế này?

“Tiêu Tình…..em….” Cô giỏi lắm, dám mê hoặc anh?

“Anh ăn cơm tối chưa? Em có mang về ít bánh ngọt, anh có muốn ăn không?”

Kim Chính Dân cười cười: “Này! Đây là cách nói chuyện của nữ hầu gái sao? Chẳng dễ nghe chút nào cả."

“A. Đừng nói nữa.” Ô Tiêu Tình đột nhiên nhớ tới tối nay tiểu đáng yêu Như Nguyệt lúc dạy cô cũng có dặn dò những lời này, nữ hầu gái xác thực không bao giờ nói như vậy, ngay sau đó cô sửa lại: “Chủ nhân có đói bụng khộng ạ? Để Tiêu Tình phục vụ ngài ăn bánh ngọt nha!”

Lúc rời đi, chị Thụy Thụy có cầm một hộp bánh ngọt đưa cho cô, vì cả buổi tối cô không ăn gì cả, mà về nhà cũng chẳng có đồ ăn gì, bỏ qua chuyện giảng hòa với Chính Dân, cô đột nhiên có cảm giác đói bụng.

Ô Tiêu Tình đứng lên, chuẩn bị đi lấy hộp bánh bị cô để quên trên tủ đựng giày gần cửa, nhưng đột nhiên, một sức mạnh kéo cả người cô áp lên giường.

“Ăn bánh ngọt gì chứ. Chủ nhân của em lại có vẻ muốn ăn cô bé hầu gái đáng yêu trước mắt hơn?” Khóe môi Kim Chính Dân nở nụ cười tà ác, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng kiều diễm của Tiêu Tình. “Thế nào, cho ăn sao?”

Đây là câu hỏi gì vậy? Ô Tiêu Tình cảm giác gương mặt nóng lên như lửa đốt, sao lại hỏi cô muốn cho ăn sao? Muốn cô trả lời thế nào bây giờ…………

“Sao không trả lời? Hửm?” Kim Chính Dân đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới tràn ngập nước mắt của cô, mặc dù khóc thành một con mèo nhỏ nhưng anh không để ý chút nào cả. Mặc kệ Tiêu Tình của anh thế nào, trong mắt anh đều là đẹp nhất.

“Chủ nhân đang hỏi em đấy…”

“Người ta………không biết đâu!”

“Vì sao ‘người ta’ không biết?” Bàn tay vuốt ve mặt cô từ từ lước qua cần cổ tỉ mỉ của cô. Tới phần ngực tròn trịa phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô. Cảm giác mềm mại này làm anh không nhịn được chạm thêm lần nữa.

Cuối cùng dứt khoát bao trọn lại, nhiệt tình xoa nắn.

“Em mặc như vậy trở về nhà không phải là để cho anh thưởng thức sao? Em cố ý hấp dẫn anh đúng không?”

Không ngờ ý định của cô lại dễ dàng bị nhìn ra như thế, Ô Tiêu Tình xấu hổ nên nhắm mặt lại chịu đựng. Nhưng cả người Kim Chính Dân đột nhiên đè trên người cô, đối mặt với cô, đôi mắt thâm tình không ngừng nhìn cô, hại cô căn bản không thể nhắm mắt lại được.

“Như vậy liền xấu hổ sao?” Kim Chính Dân vừa hôn cô vừa không kịp chờ đợi mà cởi quần áo trên người cô.

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại đỏ mặt thành ra thế này?” Hai người lui tới chừng nửa năm thì xảy ra quan hệ thân mật, dĩ nhiên, toàn bộ quá trình đều do anh chủ đạo. Ở phương diện tình dục, cả người đều vô cùng hợp nhau, ít nhất, vào thời điểm anh muốn, Tiêu Tình chưa từng cự tuyệt anh, có điều, Tiêu Tình cũng chưa từng chủ động yêu cầu gì cả. Kim Chính Dân cho rằng cô gái bình thường đều có dáng vẻ như vậy, bị động và hàm súc. Mỗi lần thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, anh luôn nhiệt huyết sôi trào, không khống chế được mình.

Khi chiếc nơ con bướm ở eo, tạp dề viền tơ, váy ngắn liền thân màu hồng nhạt cùng áo lót bị cởi xuống, Kim Chính Dân nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ, một Tiêu Tình trời sinh tính hay xấu hổ, chất phác lại e lệ.

Trên cổ trắng của cô, da thịt ửng hồng như bị ai đánh thương nhưng lại hấp dẫn mạnh liệt ánh mắt của anh. Bàn tay không nhịn được dán lên, theo sự trơn mềm mà sờ theo một đường tuyệt đẹp đến phần bụng bằng phẳng rồi lưu luyến dời lên về phía bộ ngực mềm mại của cô.

Bàn tay xoa nắn một hồi, Kim Chính Dân cúi đầu xuống, mút chặt lấy bông hoa anh đào đỏ mọng, môi lưỡi thay nhau trêu chọc, nghe thấy Tiêu Tình khẽ ngâm những âm thanh mê người, khí huyết của anh theo đó sôi trào lên.

"Tiêu Tình.... ......"

Kim Chính Dân thẳng người, cởi áo T shirt ra, nửa người trên trần trụi ngay sau đó lại trở về dán chặt lấy người cô. Vì gương mặt đỏ ửng của cô thật sự rất đáng yêu, anh không nhịn được lại hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mạnh, xông vào trong cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, nhiệt tình hôn sâu.

Bộ ngực mềm mại của Ô Tiêu Tình bị áp chế trong lồng ngực kiên cố của Kim Chính Dân. Môi bị đoạt lấy mặc cho anh không khách khí mút môi không ngừng, sức nặng đè trên người như không thể gián đoạn nụ hôn nóng bỏng này, làm cho cô thiếu chút nữa không thở nổi.

Rốt cuộc, Kim Chính Dân cũng rời khỏi đôi môi của cô, ngực Tiêu Tình không ngừng phập phòng. Bị hôn đến sưng cả miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi liều mạng hít thở không khí. Khi nhìn thấy Kim Chính Dân cởi bỏ quần dài rồi trở về áp chế trên người cô, mặt cô đỏ tới mang tai rồi thẹn thùng nhắm mắt lại.

Biết tính cô hay e lệ, tối nay lại dám mặc như vậy trở về hấp dẫn anh, cũng đã là cực hạn của cô rồi. Trong lòng Kim Chính Dân vừa cảm kích vừa không nhịn được nhiệt tình ở trên người cô, không chờ đợi mà kéo quần lót của cô xuống.

Đêm nay, tâm tình của anh lúc nóng lúc lạnh, vừa lạnh vừa nóng chung quy lại là ấm áp.

Ô Tiêu Tình đồng ý cho người ta mượn anh, phản ứng ghen tức mặt liệt xuất hiện anh cũng không nói, cô thậm chí bỏ anh lại một mình mà quay đầu chạy mất, không chỉ có như thế, cô còn ở bên ngoài đi đến nửa đem canh ba mới trở về, lần này cô ăn mặc có ý đồ hấp dẫn anh. Nếu không phải biết cô cẩn thận trong lời nói, anh sẽ cho rằng ô học nói xấu cũng không chừng.

“Tiêu Tình……….” Thấy cô thẹn thùng nhìn trộm động tác của mình, Kim Chính Dân vừa cười vừa tách hai chân của cô ra, để cho dục vọng dưới bụng vì cô mà dâng lên, thân mật dán chặt ở chỗ mở rộng mê người giữa hai chân cô, như có như không hỏi cô: “Muốn anh sao?”

Bàn tay nhỏ bé của Ô Tiêu Tình che lấy gương mặt ửng đỏ. Nửa người dưới của mình, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh rồi, lúc này anh còn hỏi cô chuyện này làm gì cơ chứ?

Thật ra Kim Chính Dân cũng không định nghe cô trả lời, anh vươn tay đến tủ đầu giường, lấy ‘bcs’, vừa mang vào chuẩn bị vừa cúi đầu thăm dò, nhìn phong cảnh ngọt ngào mê người giữa hai chân cô.

“Tiêu Tình, anh nghĩ anh muốn em.”

Biết cô tuyệt đối không có khả năng đáp lại loại cố ý khiêu tình của anh, Kim Chính Dân lại gần, chống đỡ nơi chặt chẽ ấy, khiến dục vọng nóng bỏng đi vào sâu trong thân thể ấm áp của cô.

"Ừ...a..."

“Anh biết em muốn anh mà.” Cho nên, dù cô xấu hổ không chịu trả lời, anh cũng hiểu vào giờ phút này nên làm như thế nào mới có thể làm cho hai người đồng thời cảm thấy hài lòng, ý loạn tình mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play