"Đừng lo lắng, anh đã nói sẽ không gây phiền toái cho em."
"Nhưng. . . . . ."
"Không nhưng nhị gì hết, anh đã đến rồi, em như thế này là muốn độc ác đuổi anh đi hả?"
Nhìn nét mặt không đi vào là không thể của anh, cuối cùng cô vẫn là thua cuộc."Anh bảo đảm tuyệt đối không gây chuyện? Không làm khó dễ khách trong tiệm của chúng em?"
"Đúng, đúng, anh bảo đảm, như vậy có thể đi chưa?"
Ô Tiêu Tình nặng nề gật đầu với anh một cái."Được, em tin cam đoan của anh, anh không được nói lời mà không giữ lời đó, nếu vậy về sau em cũng sẽ không tin tưởng anh nữa."
"Được, anh sợ em rồi, nên tuyệt đối anh sẽ không gây chuyện ở bên trong, có thể tiến vào được chưa?"
"Ừ." Anh đã nói như vậy, cô chỉ có thể cùng anh đi vào trong tiệm.
"Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . ."
Hôm nay phụ trách dẫn khách ở cửa ra vào vẫn là vị tiểu đáng yêu Như Nguyệt, sau đó chỉ thấy mặt Như Nguyệt không tình nguyện lắm chào một cái, ngay cả lời thăm hỏi đều lười nói .
Ô Tiêu Tình buồn cười liếc Như Nguyệt một cái. Tâm tình của cô thật sự hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt !"Như Nguyệt, anh ấy tới chào là được rồi, tránh cho cậu gượng cười sẽ bị nội thương ." Vì chuyện lần trước của cô, Như Nguyệt với Chính Dân đều có xích mích với nhau, hiện tại muốn Như Nguyệt đang xệ mặt đi hầu hạ Chính Dân, nhất định cô ấy sẽ tức đến phun máu .
"Cái tên trạch nam yêu cosplay đó thì làm như thế nào? Cậu cứ để anh ta ở bên đó như vậy?"
"Như Nguyệt, hay là cậu thay tớ đi bồi cùng anh ta được không?"
"Tớ tất nhiên là được rồi! Dù sao sở trường của tớ chính là: tiếp khách với nói chuyện phiếm với khách, thì tớ là cường nhân!Chỉ sợ anh ta không chịu thay cậu, bây giờ cũng đâu thể nói là chờ cậu khi nào rảnh sẽ ra đón tiếp chứ.”
"Hiện tại tớ chỉ có thể tiếp đón Chính Dân trước, học trưởng bên kia. . . . . ."
“Ô Tiêu Tình, cậu cũng không thể mãi ngồi ở một bàn, chỉ cần có khách chỉ danh cậu, cậu phải tiếp đón toàn bộ mới được đấy!"
Nói cách khác, không thể vì khách tiến vào là người quen, thì cả một buổi chiều cũng chỉ hầu ở bàn đó, phải để ý cả những người khách khác nữa.
"Ừ, tớ biết rồi."
"Vậy tớ đi trước giúp cậu ngăn cản anh ta trước." Trước khi đi Triệu Như Nguyệt liếc tên bạn trai của Tiêu Tình một cái, lại thấy vẻ mặt anh ta đang vui thích nhìn mình, kém hơn rất nhiều so với bộ dáng vốn dĩ đã kém của anh ta , vì vậy cô hừ một tiếng, không khiêu khích chọc giận hắn thêm.
"Cái cô hầu gái Bắc Bắc kia muốn nói là em không thể luôn ở đây với anh phải không?"
"Chính Dân! Anh làm gì nói cô ấy như vậy?" Ô Tiêu Tình tức giận vỗ vai anh."Tên của cô ấy là Như Nguyệt, là bạn tốt của em, anh còn mắng bằng hữu của em như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa."
"Được, được, anh sợ em, anh sợ em được không?" Không nói thì không nói. Hừ, tác phong làm việc của tiểu tử kia chính là bộ dạng của cây hạt tiêu, anh còn chưa nói cô ta có cái hình dạng kia đó!
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Thừa dịp trước khi thời hạn điểm danh kết thúc, Ô Tiêu Tình quyết định nhìn chằm chằm vào Chính Dân, cô cố ý mang anh đến vị trí cách xa choc của học trưởng ồn ào, để bọn họ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
"Không muốn làm cái gì mà! Đơn giản chỉ là muốn nhìn hoàn cảnh đi làm của em một chút, đồng thời nhìn dáng vẻ của em khi làm việc. . . . . ." Kim Chính Dân nhíu mày quét mắt mấy lần trên người cô: "Váy thật ngắn đó! Em có mặc quần an toàn chứ?" Lần trước cô ăn mặc thành bộ dáng hầu gái này hấp dẫn anh, bên trong chỉ mặc quần lót bình thường, nếu lúc đi làm không mặc quần lót an toàn, sẽ bị khách nhìn thấy sạch sẽ hình ảnh rất dễ dàng?
"Có rồi!" Ô Tiêu Tình không khỏi mắc cở đỏ bừng mặt."Anh không cần hỏi nhiều như vậy! Nên làm cái gì thì em đều làm rồi!"
"Vậy thì tốt." Kim Dhính Dân đi lòng vòng trong tiệm, rốt cuộc nhìn thấy người anh muốn tìm rồi, anh đứng dậy đi thẳng đến vị trí của học trưởng.
"Chính Dân, anh làm gì vậy?"
"Đó không phải là học trưởng?" Anh biết rõ mà còn hỏi: "Anh đi sang ngồi cùng anh ấy, thì em cũng không cần chạy hai bên vất vả như vậy nữa, nếu như không có khách hàng khác chỉ danh em, em chỉ cần đợi tại bàn đó phục vụ bọn anh là tốt rồi."
"Cái gì?" Như vậy sao được? Ô Tiêu Tình bị sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng giữ anh lại."Chính Dân, anh đừng như vậy, trở lại đây ngồi đi!" Nhưng cô căn bản không ngăn được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chính Dân đi tới bàn chỗ học trưởng ồn ào đang ngồi.
"Chào học trưởng." Kim Chính Dân đi tới trước mặt Giang Bích Ba rồi đặt mông ngồi xuống, đối mặt cười chào hỏi với học trưởng.
". . . . . ." Giang Bích Ba cố tự trấn định, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng.
"Không ngại cùng ngồi đi?" Kim Chính Dân rộng rãi nói "Chúng ta đều tìm Tiêu Tình, cùng nhau ngồi một bàn để Tiêu Tình không cần vất vả chạy hai bên." Giang Bích Ba chuyển tầm mắt sang người đứng bên cạnh anh, trên mặt Tiêu Tình đã hiện ra biểu tình nóng nảy, sau đó lại nhìn sang học đệ đẹp trai tuấn dật tài năng, chốc lát sau lại len lén than thở ở đáy lòng.
Người ta nói trời có một đôi, đất có một đôi, hình như chính là cảm giác ở giữa hai người này! Bình thường anh cũng không nói gì, rốt cuộc tại sao lại bị lôi vào giữa hai người lúc đang tình tứ làm gì chứ?
"Tiêu Tình giới thiệu món ăn cho anh đi! Không phải em luôn đưa thực đơn cho khách ở đây sao?"
"Chính Dân, anh mau trở về chỗ ngồi đi!"
"Anh không về, anh muốn ngồi ở đây. . . . . ."
" Anh đừng làm khó em mà Chính Dân!"
"Anh có sao? Học trưởng cũng đâu có nói gì, em lăn tăn làm cái gì? Nhanh lên đi, người hầu nữ đều không có lễ phép giống như em vậy sao? Bây giờ anh là khách đó!"
Hai người không để ý đến ai đấu võ mồm, Giang Bích Ba càng nghe càng thương tâm, nếu tiếp tục ngồi ở chỗ này, anh thật sự cảm giác mình thật rất giống là một đứa ngốc."Tiêu Tình tính tiền giúp anh đi!"
"Hả? Ngài phải đi rồi à chủ nhân?" Ô Tiêu Tình vội vàng bỏ tranh chấp với bạn trai qua một bên , quay đầu lại nhìn học trưởng ồn ào.
Giang Bích Ba chết tâm gật gật đầu."Ừ, anh phải đi."
"Đó ---. . ."
Ô Tiêu Tình trợn mắt hung ác nhìn bạn trai một cái, rồi vội vàng đứng lên cầm giấy tờ cùng học trưởng đi tới quầy đi tính tiền.
Sau khi đưa học trưởng ồn ào đi, Tiêu Tình kinh ngạc nhìn Kim Chính Dân cũng đi tới phía quầy.
"Mặc dù không động đến bữa ăn nhưng đây là tiền trả ?"Sau khi anh lấy ra số tiền cần trả bỏ vào quầy, rồi xoay người đuổi theo bước chân của học trưởng đang rời đi.
"Chính Dân!"
"Đừng lo lắng, anh chỉ là muốn đi theo anh ấy nói chuyện một chút, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT