Rời khỏi trường học đã chín giờ tối, Kim Chính Dân muốn trực tiếp đến quán cà phê hầu gái, nhưng nếu Tiêu Tình cố ý gạt anh chuyện này, thì bây giờ đã sớm về đến nhà chờ anh rồi! Gấp rút chạy tới quán hầu gái chắc cũng chỉ vô ích mà thôi, vì vậy anh về nhà như bình thường. Quả nhiên, cô đang trong nhà, nhưng anh lại không mở được cửa phòng của cô, lay cái cửa mãi mới nhận ra cô đã cài chốt cửa phía trong vào rồi.
"Tiêu Tình!" Kim Chính Dân nhấn chuông điện nhưng vẫn không thấy cô mở cửa cho mình, liền rối lên dùng sức gõ cửa."Ô Tiêu Tình, nếu em cứ không mở cửa , anh sẽ trèo từ ban công phòng anh qua đó!"
Bọn họ ở tận lầu tám, nếu như không muốn nhìn thấy anh sẩy chân té xuống lầu biến thành thịt vụn . . . . . Mới nghĩ tới đây, cửa phòng cô liền bật một tiếng mở ra, ngay sau đó vang lên tiếng bước chân tiến về phía phòng cô, Tiêu Tình giật mình chạy nhanh đến phía giường ngủ, Kim Chính Dân đi vào trong phòng dùng sức dựa lên cửa. Nhìn cô cuốn chặt chăn núp ở trên giường nhìn là đoán được cô nhất định đã khóc, anh đóng sập cửa làm cho cô sợ hết hồn, đống chăn thoáng run lên .
Thật ra thì cũng không phải anh muốn đóng sập cửa, chẳng qua là trong lòng phiền muộn nên phải mượn động tác để biểu đạt ra ngoài, anh không ném đồ vật được, càng không thể nào đi đánh người hoặc ngơ ngác tự đi đánh mình, động tác duy nhất có thể làm cũng chỉ là đóng sập cửa thôi.
Kim Chính Dân đợi một lúc lâu, mà cô vẫn duy trì tư thế dùng chăn đắp cả người như cũ, hoàn toàn không có ý định nói chuyện cùng anh, chờ mãi khiến anh không nhịn được liền tức giận.
"Tiêu Tình, em muốn cứ núp ở trên giường như vậy sao, hỏi cái gì cũng không hỏi, nói cái gì đều không nói với anh sao?"
Chăn bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ có động một cái như vậy mà thôi, nhìn hành động hình như là cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó thì không còn động tĩnh.
Lúc cô khóc anh không có biện pháp ở bên cạnh an ủi cô, Kim Chính Dân thấp giọng thở dài: "Tiêu Tình, anh với học muội Dụ Dụ ăn cơm với nhau là sự thật, chỉ là, em trước hết hãy nghe anh kể đầu đuôi sự việc đã ngày hôm qua, cô ấy tới tìm anh, muốn mời anh ăn hộp cơm tự mình làm anh đã đồng ý sẽ không lại làm ra bất kỳ chuyện gì làm em hiểu lầm, cho nên trực tiếp nói cho cô ấy biết tâm ý của anh, anh không thể tiếp nhận tình cảm của cô ấy. Học muội Dụ Dụ nói cô ấy hiểu ý tứ của anh, nhưng thấy cô ấy rất đáng thương nói với anh đã làm xong hộp cơm tiện lợi, lãng phí hết thì rất đáng tiếc, anh không bắt bẻ liền trúng chiêu của cô ta, định phát lòng tốt ăn “bữa tối cuối cùng” cùng cô ấy, vậy mà hôm nay lại cố lời đồn đãi truyền ra."
Rốt cuộc là ai nhiều chuyện như vậy, cái người tung thứ tin đồn nhảm này hiện tại vẫn không thể tra được!
Kim Chính Dân chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bảo anh lại làm ra này loại sẽ hành động khiến người ta hiểu làm này, bị người khác lời ra tiếng vào, chế nhạo chỉ có thể nói là đáng đời thôi.
Giải thích xong, Kim Chính Dân đợi một lúc lâu, Tiêu Tình núp ở dưới chăn bông vẫn không nhúc nhích như cũ, ngay cả hừ đều không có một tiếng.
Lần này là cô giận thật rồi!
Nhưng anh cũng thấy rất tức giận, cái gì nên giải thích anh cũng giải thích xong rồi, vì vậy anh bắt đầu cùng cô thanh toán tội trạng chuyện cô gạt hắn đến quán cà phê hầu gái đi làm.
"Anh xin lỗi, chuyện này thực sự là do anh sai, nhưng em đừng tưởng rằng núp ở đó không nói lời nào, anh sẽ quên chuyện phải tính sổ với em. Em nói xem, em gạt anh lén đến cửa tiệm kia đi làm đã bao lâu rồi?" Anh đều trực tiếp nói ra vấn đề như vậy, kết quả thấy cô vẫn không phản ứng, Kim Chính Dân bất mãn ngồi xuống giường, dùng sức kéo chăn trên người cô.
"Tốt, em muốn kéo dài thời gian phải không? em cho là anh sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây để em tiêu tốn thời gian, chờ tâm tình em tốt trở lại rồi nói chuyện với anh sao?"
Anh không chịu nổi thời gian cãi vã dài, dĩ nhiên, chịu không nổi được nữa là Tiêu Tình không để ý tới anh.
"Ô Tiêu Tình! Em nếu thật sự không nói chuyện, anh liền. . . . . ." Kim Chính Dân dừng một chút, dù nói đến một nửa nhưng cô không hề cảm thấy bị uy hiếp.
Anh phải làm như thế nào đây? Vừa không nỡ đánh cô, mắng cô có thể lại làm cô khóc, đến cuối cùng, anh phát hiện mình căn bản cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào!
Thì ra anh yếu như vậy!
Khi anh cùng cô đã đến với nhau đến tận bây giờ, lúc bình thường thì anh giống như là kẻ chủ đạo, nhưng thì ra tất cả đều là bởi vì cô giống như là người dựa vào người khác, cho nên anh mới có cảm giác như vậy.
Nếu như Tiêu Tình vẫn không để ý tới anh như vậy thậm chí không muốn ở cùng anh, anh nên làm cái gì mới phải?
"Tiêu Tình, em để ý đến anh có được không?"
Nếu dọa không thể thực hiện được, anh không thể làm gì khác hơn là đi con đường khác.
"Tiêu Tình, chuyện em gạt anh đi làm, anh sẽ không cùng em so đo, anh mới vừa giải thích cho em những lời đồn không đúng kia và cả quá trình, chẳng lẽ em không có lời gì muốn nói với anh sao?"
Không ngờ Tiêu Tình ác tâm như vậy, anh đều đã ăn nói khép nép giải thích đến trình độ này rồi, cô lại không nói tiếng nào. Anh hôm nay ở trong phòng máy, lạnh mặt đợi cả một buổi chiều, vì cảm giác không thoải mái, hơn nữa bây giờ bị cô chọc giận gần chết, đầu chợt đau."Được rồi! Nếu không muốn nói , vậy chờ em bớt giận rôi chúng ta lại nói."
Kim Chính Dân nằm lên giường, quyết định không nói thêm gì nữa.
Ép một người không muốn nói chuyện, không chỉ là ép người thêm mệt mỏi, thì người bị buộc sẽ càng mệt mỏi hơn có lẽ, còn làm cho quan hệ trở nên nhức đầu .
Có lẽ là mệt mỏi quá mức, anh vươn tay ôm lấy thân thể nhở nhắn bị chăn bao lấy kia. Bởi vì biết cô còn đợi bên cạnh mình, cho nên anh không hề tâm phiền ý loạn nữa; so với một mình anh ở phòng máy suy nghĩ lung tung lại có cảm giác cô độc không thể lập tức nhìn thấy cô, giờ phút này cùng cô một chỗ dù nói gì cũng không nói, cũng có thể để lòng anh từ từ bình tĩnh lại.
Coi như thật sự có hiểu lầm lớn giữa hai người, cũng có thể giải thích rõ trong một ngày?
Vì vậy Kim Chính Dân buông lỏng tinh thần căng thẳng, ôm cô gái mình yêu mến trong ngực, ngay sau đó truyền ra tiếng hít thở đều đều, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến khi thực sự xác định anh đã ngủ, Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng vén chăn bao toàn thân mình lên, nhẹ nhàng để xuống bàn tay khoác lên lưng cô, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng anh cũng đã ngủ.
"Làm sao anh có thể đối với em như vậy?"
Rõ ràng đã đồng ý cô tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất kỳ chuyện gì sẽ làm cô hiểu lầm, nhưng mới chính miệng nói tối hôm qua, anh lại ăn cơm cùng tiểu học muội đó, bộ dáng như vậy thì về sau cô làm sao tin tưởng lời anh nói nữa?
Cam đoan của anh, không có một chút hiệu quả nào cả.
Hơn nữa, rõ ràng là anh làm sai sai, về đến nhà lại dám hung dữ với cô, nói xin lỗi thì không thấy thành ý đâu, anh đã biết cô gạt anh, lại muốn lấy chuyện này dọa cô? Tại sao có thể như vậy! Ô Tiêu Tình tức giận lật người, không muốn nhìn thấy mặt anh. Lần này, là cô giận thật.
Bởi vì rất thích anh, quá sợ bị mất đi anh, cho nên xuất hiện thời điểm rắc rối cô sẽ xin lỗi và cam kết với anh vô điều kiện, tin tưởng anh vì quan tâm cô cho nên mới biểu hiện bá đạo như vậy, cho nên lần này lại xuất hiện vấn đề như vậy thì cô mới bị tổn thương gấp bội.
Cô vẫn tin tưởng anh như vậy!
Về sau, muốn duy trì cái cảm giác tín nhiêm cũ nát kia thì làm sao đây?
Dĩ nhiên, giống như anh vừa nói, thật sự cô cũng làm chuyện sai lầm với anh. Cô gạt anh đến quán nữ hầu đi làm, cô thừa nhận mình đuối lý, nhưngchị Thụy Thụy cùng Như Nguyệt, họ đều là bằng hữu của cô, ở chổ đó cô rất vui vẻ, cô càng lúc càng thích nơi đó, thích nơi cô đang dần dần bồi dưỡng tình cảm, cô không muốn chỉ vì anh nói mấy câu lại buông tha.
Thì ra cô cũng bắt đầu học được bất mãn đối với anh, trước kia cô không hề có loại dũng khí này. Giữa bọn họ, rốt cuộc sẽ như thế nào đây? Ô Tiêu Tình lặng lẽ xuống giường, đây là lần đầu tiên cô không chịu nổi ở cùng một không gian với anh, mặc dù anh đã ngủ.
Cầm lấy gối, cô đi sang gian phòng sát vách với phòng anh đang ngủ.
Tối nay, cô muốn chia phòng ngủ với anh.
Bởi vì nhìn mặt anh cô sẽ cảm thấy mềm lòng, nhưng lần này tức giận với uất ức của cô không thể tiêu trừ nhanh như vậy, tâm tình đau khổ cứ lặp lại như vậy làm cho cô cảm thấy mệt quá, thật mệt quá.
Thật không thể tin được, anh và Tiêu Tình không có nói mội lời đã ba ngày rồi. Kim Chính Dân tức giận đến cực hạn hạn. Đêm hôm đó anh vì mệt mỏi quá mức mà ngủ say, buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện cô không ở bên cạnh, anh chợt hoảng hốt, cho là cô bỏ lại anh đi mất, đến lúc anh sang phòng bên cạnh thì phát hiện ra cô đang ngủ ở đó, sự hoảng loạn lúc này mới từ từ mất đi. Chỉ là, cô giống như người câm, không chịu đáp lại bất kỳ câu hỏi nào của anh, mặc kệ là lời ngon tiếng ngọt, hay là cố hung ác uy hiếp, không nói lời nào chính là không nói lời nào. Rõ ràng buổi tối trước khi ngủ bọn họ cũng nằm ở cùng trên giường lớn, nhưng ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên cạnh anh nhất định trống không, cô rốt cuộc định chấm dứt mọi liên quan tới anh rồi hay sao?
Hôm nay là Chủ nhật, hai người đều không cần đi học, sáng sớm dậy anh trở lại phòng mình, đóng cửa lại, rồi ngồi trên giường chờ cô tỉnh ngủ.
Nếu so sự chịu đựng anh tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT