"Tự em xem đi! Có phải tờ giấy ở trên tủ lạnh không?"

Để chứng minh mình không nói sai chút nào, Kim Chính Dân vừa về tới chỗ ở lập tức la hét muốn Tiêu Tình đi xem tờ giấy anh dán trên tủ lạnh trước. Vì kiêng dè, mới vừa rồi anh thậm chí cố ý để cô tiến vào phòng của anh trước, sau đó mới đi vào.

Sáng sớm hôm nay thực sự anh có về nhà một chuyến, nhưng trước khi vào cửa anh nhận được điện thoại của vị phụ huynh học sinh dạy kèm, nói là lúc rạng sáng học sinh đó lại bị cảm phải đưa vào bệnh viện khám gấp, sáng sớm phụ huynh đó phải đi làm không có biện pháp xin nghỉ đến bệnh viện, hỏi anh có thể chăm sóc học sinh đó giúp họ một ngày không.

Anh nghĩ thầm hôm nay không có lớp, trường giáo dưỡng có thể tạm thời xin dạy thay ca, vì vậy không nói hai lời liền đồng ý đề nghị của vị phụ huynh đó.

Sau khi anh vào cửa thấy Tiêu Tình đang ngủ trên chiếc giường quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi làm anh đau lòng không dứt, cho nên không đánh thức cô để cô tiếp tục ngủ bù, chỉ để lại tờ giấy dán trên đầu tủ lạnh, rồi gọi điện thoại nhờ đàn em dạy thay ca của anh, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.

Anh làm sao dự đoán đến việc sau khi cô rời giường nhưng không phát hiện tờ giấy kia, thậm chí hiểu lầm anh suốt đêm, cả ngày đều đi chơi chung với các học muội.

Ở trong phòng bệnh của bệnh viện làm bạn với học sinh dạy kèm, điện thoại di động tắt máy là chuyện đương nhiên; buổi trưa lúc đi ra ngoài mua bữa trưa anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Tình xem cô đã rời giường chưa, vừa mới mở máy liền nhận được điện thoại của phụ huynh học sinh kia, hỏi bệnh trạng của học sinh, ông ấy nói mãi cũng không tắt máy, cứ dây dưa như vậy mãi, anh liền quên mất phải gọi điện thoại cho Tiêu Tình.

Mãi cho đến gần tối phụ huynh học sinh đó tan việc chạy tới bệnh viện , anh mới rời đi, vội vã chạy tới trường học thuận tiện thăm hỏi học đệ dạy thay ca anh, sau đó liền chạy tới nơi làm đi tìm Tiêu Tình.

Chuyện xảy ra là như vậy, lúc anh ở trong tiệm cà phê mà cô làm phục vụ đã muốn giải thích cho cô hiểu.

Về đến nhà chuyện quan trọng nhất chính là cho cô xem tờ giấy đó, Kim Chính Dân cảm thấy cần phải ở trước mặt Tiêu Tình chứng minh điểm này cho cô xem nhưng không được, lại bị bộ đồ nữ hầu gái của cô đả kích .

"Tiêu Tinh, thấy được chưa? Quả thật buổi sáng anh có trở lại nhà một chuyến, sau đó liền đến bệnh viện, nếu em không tin, anh lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Bân, cho cậu ta đi đến chứng minh trong sạch của anh." Tiểu Bân là đồng nghiệp của anh, cô cũng từng gặp mặt.

"Không cần, em tin anh là được."

Ô Tiêu Tình cầm tờ giấy, đi tới bên giường rồi ngồi xuống.

Thật ra, cô muốn hỏi anh cùng tiểu học muội đó đi chung với nhau trong mấy giờ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay anh đã rất tức giận, hiện tại cô còn tiếp tục hỏi nữa, chắc chắn anh sẽ trách cô không tin tưởng anh.

Nhưng nếu như cô không hỏi cho rõ ràng, cứ giữ ở trong miệng như thế này thật sự rất khó chịu, hôm nay cô đã uất ức khóc cả ngày, phải giải tỏa như thế nào đây?

Lúc này Kim Chính Dân đi tới trước mặt cô, Tiêu Tình vừa ngẩng đầu, thấy con ngươi chưa hết tức giận của anh, lại không nhịn được hoảng loạn.

Chẳng may anh mượn chuyện này trách cứ cô, sau đó không để ý đến cô nữa, thì cô phải làm sao đây?

"Chính Dân, em không có nghi ngờ anh, em tin anh, em tin anh mà”

Chỉ cần anh còn ở bên cạnh cô thì tất cả lời anh nói đều là nói dối cũng không sao. Cô biết cô rất không can đảm, không có việc gì cũng suy nghĩ lung tung, rồi lại không có can đảm chịu đựng hậu quả sau khi chọc giận anh, trong cô thật sự rất mâu thuẫn!

"Cho nên em thừa nhận em đã trách lầm anh?" Kim Chính Dân bước tới đưa cả người cô đặt dưới thân.

"Vậy thì tốt, em có thể tha thứ cho anh, nhưng điều kiện là không cho phép anh đi đâu lúc đang đi làm."

"Hử?" Thân thể cường tráng của anh áp chế cô, tình cảnh kia quá mức quen thuộc, biết trước sự việc sắp diễn ra, trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng vì mắc cỡ

.". . . . . . Tại sao?"

"Em còn dám hỏi tại sao?"

Kim Chính Dân bóp gò má mịn màng của cô, không giống bộ dáng vẫn hay tán tỉnh cô, lần này anh hơi dùng sức một chút.

"Em ăn mặc thành như kia, để cho bao nhiêu đàn ông nhìn thấy, chỉ cần vừa nghĩ tới em giả trang thành nữ hầu gái bày ra bộ dạng tươi cười ở trước mặt đàn ông khác, anh nhưng không chịu nổi những điều này. . . . . ."

Tiêu Tình bị đau, hai mắt nhắm lại, ngay sau đó cảm nhận thấy anh hôn tới, cô định nói cho anh cô đã đồng ý chị Thụy Thụy một tuần đi làm ba ngày rồi, nhưng miệng vừa há đã bị đầu lưỡi của anh cậy ra rồi đi vào, cuốn lấy lưỡi của cô không để cho cô có cơ hội thở dốc, nói chuyện.

Càng về sau cô cũng từ bỏ nói rõ ràng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong kích tình anh mang tới, tất cả những chuyện phiền lòng kia cô đều quên mất một cách sạch sẽ, vào giờ phút này, trong mắt của cô chỉ nhìn thấy anh, trong lòng cũng chỉ muốn một mình anh mà thôi.

"Tiêu Tình không phải chỉ có em mới ghen, bình dấm chua của anh cũng rất lớn."

Kim Chính Dân hôn cô mãnh liệt, cho đến khi khí trong ngực từ từ bị nhiệt tình thay thế, anh buông môi cô ra, nâng thân thể cô lên bắt đầu cởi bỏ quần áo.

"Em đồng ý không đến chỗ đó đi làm có được không? Em cũng không thiếu tiền tiêu xài, sao không thể thôi đi làm việc ở nơi như thế?”

"Em đã. . . . . ." Đồng ý với chị Thụy Thụy rồi.

Tiêu Tình vừa mở miệng liền nhìn thấy anh đang cởi áo với ánh mắt lấp lánh, cô trợn mắt nhìn tới,’ quần áo không bóng dáng biến mất, anh nhìn cô chăm chú, cô đã không còn gì để nói nữa rồi.

Thân thể nóng lên bởi vì ý thức được chuyện sắp sửa xảy ra, cô nhẹ nhàng phát run, anh đè ở trên người của cô sau đó tự mình cởi áo trên người xuống, bàn tay liền di chuyển trên người cô.

"Anh mặc kệ, anh không muốn em tiếp tục đi làm ở chỗ đó!"

"A, Chính Dân -. . ." Bộ ngực bị anh thô lỗ bóp chặt, cô rên lên một tiếng, tiếp đó lại bị anh hôn tới, anh giống như đang phát tiết trên người cô gặm cắn cánh môi của cô, khóe miệng truyền đến tiếng."Em. . . . . ."

"Nếu như không phải là đáp án anh muốn nghe, vậy thì đừng nói."

Anh lưu loát cởi y phục trên người cô, cô hay mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần dài, cởi ra dễ dàng hơn so với quần áo nữ hầu gái kia nhiều, chỉ chốc lát sau anh liền đem cô lột sạch, giống như trẻ con đang trần truồng

"Tiêu Tình, em thật xinh đẹp chỉ có thể để cho mình anh hưởng thụ, anh không muốn chia sẻ cho bất cứ người đàn ông nào khác nhìn!"

Nghe được lời tuyên bố bá đạo của anh, nhịp tim của cô không kìm được đập nhanh hơn."Em. . . . . . Em hiện tại như thế này, chỉ làm cho một mình anh nhìn!" Tay nhỏ bé nhẹ nhàng bám lấy cánh tay của anh. Đây là lời thật lòng của cô!

Đối với cô mà nói, thích một người đồng nghĩa với đem người đó khắc sâu vào trong lòng của mình, mãi mãi đều chỉ thấy người đó, mãi mãi đều chỉ để ý đến một người, mãi mãi!

Tất cả của cô đều thuộc về anh, tuyệt đối không hai lòng.

"Đó là điều tất nhiên! Em chỉ có thể là của mình anh, em chỉ thuộc về mình anh ."

Bàn tay anh tỉ mỉ mơn trớn từng tấc da thịt trên người cô, dưới người anh cô thật đẹp thật đáng yêu, da vừa trắng vừa mềm như tơ lụa trơn bóng, sờ thật tốt, đôi mắt to tròn xinh đẹp xấu hổ nhìn anh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mắc cỡ đỏ bừng.

Ánh mắt theo bàn tay chậm rãi di động, Kim chính dân lần nữa mà dùng tầm mắt cùng tay cảm nhận những gì thuộc về phái nữ dịu dàng trên người cô, nhiệt độ trong phòng nháy mắt lên cao vài độ.

Anh cởi hết quần áo còn dư lại trên người, cả người trần truồng không kịp chờ đợi mà áp sát thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, bàn tay ngang nhiên đặt nên bắp đùi trắng non mềm của cô, phái nữ mê người bị lông đen che lấp hấp dẫn ánh mắt anh, ngón tay thăm dò chuẩn xác lấn tiến lên bao trùm thung lũng đẹp đẽ ướt át này.

"Tiêu Tình, em thật là đẹp. . . . . ."

Nhận thấy ngón tay của anh không khách khí đưa vào trong cơ thể mình, cô rúc đầu vai, ưỡn thẳng sống lưng, nếu như không cố gắng khống chế lời nói, cô sẽ xấu hổ không tự giác kẹp chặt hai chân, nếu thật làm ra loại phản ứng này, nhất định sẽ chọc giận anh.

Khổ cực vịn đầu gối hai chân , cô khẽ ngâm nga chịu đựng sự xâm nhập của ngón tay tràn đầy sức lực bên trong cơ thể mình, sự rung động khi anh tiến vào theo quy luật, anh như cố ý thiết tha đùa chơi với cô như thế, mỗi lần mỗi lần xâm nhập dò tìm đùa giỡn, từ từ lấy toàn bộ kích thích, nhiệt tình trong cơ thể cô phát ra.

"Chính Dân. . . . . .A, Chính Dân •••?"

"Hả?" Nghe tiếng thở gấp của cô lộ ra ma mỵ cùng run rẩy, Kim Chính Dân đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm qua cánh môi diễm lệ vô trù màu hoa hồng."Chuyện gì?"

"Em...em. . . . . ."

"Em làm sao? Thế nào lại không nói tiếp?"

Anh chậm lại tốc độ đẩy ngón tay, nhẹ nhàng, chậm chạp thăm dò chỗ sâu của cô, nâng ngón giữa lên từ từ xoáy lại kéo ra, bất luận là vào hay ra, anh đẩy nhanh động tác cũng có thể bức cô không thể khống chế được ngọt ngào cùng yêu kiều, nghe được lời anh tim cô cực kỳ vui mừng.

"Hử? Rốt cuộc thế nào? Em không nói rõ ràng, làm sao anh biết đây?"

"Em. . . . . ."

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả cà chua, cả người không ngừng run rẩy, nhìn qua tựa như đóa hoa điềm đạm đáng yêu yếu ớt lại mỹ lệ.

"Em nghĩ muốn anh. . . . . ."

"Muốn anh như thế nào?" Kim Chính Dân biết rõ còn hỏi đùa với cô.

"Chính Dân. . . . . ."

"Nói sao!"

Tiêu Tình trải qua nhiều mặt dạy dỗ của anh, cũng đã rất hiểu và hưởng thụ tình cảm nam nữ, anh tin cô nhất định có thể nói ra đáp án anh muốn nghe.

"Anh muốn nghe em tự nói ra."

Ở phương diện này, Kim Chính Dân đối với thể lực và kỹ xảo của mình tuyệt đối tự tin, để cho người phụ nữ yêu mến của mình có thể cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, là một trong những điều kiện cơ bản của đàn ông.

"Em muốn. . . . . . Chính Dân, em muốn anh --. . ."

"Muốn anh như thế nào đây?"

Anh đẩy eo lên phía trước, ở nơi rộng mở đang không ngừng chảy ra của cô, tiến hành sự hành hạ ngọt ngào – sở trường của anh, dĩ nhiên, hành động này khiến anh càng lúc càng kích động, hình như cũng tự tra tấn cảm giác của mình.

"Tiêu Tình em phải nói rõ ràng một chút anh mới hiểu được ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play