Long Nguyệt Thanh trở lại trướng bồng của mình, lấy ra thông tấn châu truyền tin cho phụ hoàng.
“Phụ hoàng, có bận không?”
“Bảo bối, nhớ phụ hoàng ? Phụ hoàng rất nhớ bảo bối a, bảo bối đang ở đâu?” Long Ngự Thiên nhanh chóng phục tin (trả lời tin nhắn ^^).
“Thanh nhi cũng rất nhớ phụ hoàng. Ta hiện tại ở ma thú rừng rậm, đố ngươi ta đụng phải ai a?”
“Nga, chẳng lẽ là người quen trước kia của Thanh nhi?”
“Không phải, trước kia chưa thấy qua, bất quá cùng chúng ta có quan hệ huyết thống.” Long Nguyệt Thanh hớn hở phục tin.
Quả nhiên, bên kia phụ hoàng tạm dừng một chút, mới phục tin “Chẳng lẽ Thanh nhi gặp phải đại hoàng huynh của ngươi? Bên ngoài chỉ có một mình hắn.”
“Hì hì, phụ hoàng đoán đúng rồi. Hắn mới biết được sự tình của Long Đằng nên muốn trở về, lại có chút chần chờ, nhưng vẫn thực quan tâm phụ hoàng a.”
“Ha hả, Thanh nhi không nói ta đều đã quên ngươi còn có một hoàng huynh như vậy a, hiện tại nhớ lại tựa hồ hắn vì mẫu phi mất mà oán hận ta, nên mới một mực ở bên ngoài.”
Giờ thì Long Nguyệt Thanh có thể đoán ra khúc mắc của đại hoàng huynh, đại khái cùng phi tử nới hậu cung giống nhau, không chiếm được tình yêu của phụ hoàng, buồn hực sinh bệnh. Giờ khắc này y cảm thấy được vô cùng may mắn.
“Hì hì, đại hoàng huynh tựa hồ đã cởi bỏ khúc mắc, đáp ứng ngày mai sẽ nhanh chóng trở về hoàng cung, phụ hoàng không nên trách hắn a.”
“Đã biết, bảo bối, ta vốn không để ở trong lòng, đợi hắn trở về, sẽ an bài cho hắn một chức vụ thích hợp, bảo bối vừa lòng đi.”
“Hì hì, cám ơn phụ hoàng. Đại hoàng huynh còn mang về cho phụ hoàng một tức phụ (nàng dâu) a.”
“Thanh nhi đang cười phụ hoàng đi, phụ hoàng đã lão a.”
“Nào có, phụ hoàng một chút cũng không lão, không có nghe Nguyên Triết thúc thúc khen sao.”
“. . .”
Hai người ngươi một lời ta một ngữ trong đêm khuya tâm sự thật lâu, khóe miệng đều hàm chứa ý cười, ánh mắt ôn nhu, tựa hồ đối phương ngay tại trước mắt mình.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy, Long Nguyệt Ny cùng Mã Lệ ở chung một trướng bồng, xem ra trò chuyện thật sự vui vẻ, hai người thân cận rất nhiều.
“Ngũ tỷ, chúng ta không đi cùng đường với đại ca, chúng ta trực tiếp hướng về phía bắc đi qua ma thú rừng rậm, nhanh cùng đại tẩu nói lời tạm biệt đi.” Long Nguyệt Thanh nói cho tiểu cô nương biết.
“Thật sự? Thật tiếc a, không còn nghe được kinh lịch mạo hiểm của đại ca cùng đại tẩu a, ta đi vậy.” Long Nguyệt Ny nhanh chóng chạy đi, cảm thấy đại tẩu là người rất tốt a.
Long Nguyệt Thanh lại chuyển hướng sang đại hoàng huynh, cười tủm tỉm nói “Đại ca, ta đã liên hệ với phụ thân, cứ an tâm mà quay về, yên tâm mang đại tẩu trở về đi.”
Long Nguyệt Võ quả nhiên kinh hỉ “Thật sự? Lục đệ, thật tốt quá, không nghĩ tới ngươi có thể cùng phụ thân liên hệ, đại ca cám ơn Lục đệ. Các ngươi một đường cũng không nên kinh suất, cẩn thận một chút. Kỳ nghỉ phải trở về để đại ca hảo hảo chiêu đãi các ngươi, chúng ta huynh đệ tái tụ.”
“Chúng ta sẽ chú ý, đại ca các ngươi đi đường cũng phải cẩn thận.”
Long Nguyệt Tân ở bên cạnh hướng Long Nguyệt Võ gật gật đầu ý bảo.
“Ngũ tỷ, chúng ta phải xuất phát. Đại ca đại tẩu, các vị, tái kiến.” Phất tay cáo biệt.
“Tái kiến.”
------------------------------------------------------------------------------
Bốn người một đường hướng về phía bắc, ra khỏi ma thú rừng rậm, tiến nhập Mã Lạp vương quốc. Mã xa chạy một đường, tới đô thành Tạp Đạt thành của Mã Lạp vương quốc, tìm nơi ẩn bí đem mã xa thu vào nạp thiên giới, bốn người mới đi bộ vào thành.
Mấy người vì dung mạo xuất chúng, trên đường gặp không ít phiền toái. Mặc dù lấy thực lực của bọn họ sẽ không sợ người tới kiếm chuyện, nhưng bọn người đáng ghét cứ giống như ruồi bọ bám theo, nên họ đều mặc áo choàng có mũ, che khuất đại bộ phận khuôn mặt. Cũng may cách ăn mặc này ở nơi đây thực thông dụng, bốn người cũng không có vẻ gì bắt mắt, nên giảm bớt không ít quấy nhiễu.
“Tứ ca, Lục đệ, rốt cục có thể tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta đến đâu để nghỉ trọ?” Long Nguyệt Ny hưng phấn bước nhanh trên đại lộ của Tạp Đạt thành, dọc đường đi cũng chưa từng dừng lại, xa phong lộ túc ( = ăn bờ ngủ bụi), nhượng nàng chịu không ít khổ.
“Lục đệ ngươi thấy sao? Trước tìm một chỗ đặt chân đi.” Long Nguyệt Tân cơ bản lấy ý kiến của Long Nguyệt Thanh làm chuẩn.
“Chúng ta tới Thanh Phong xan quán đi, hảo hảo ăn một chút, ở đó cũng có phòng cho chúng ta trụ (ở).” Nhớ tới ấn chương mà phụ hoàng giao cho mình, vừa lúc lấy ra dùng, ở nhà của mình cũng phương tiện không ít.
“Oa, Thanh Phong xan quán nơi này cũng có? Thật tốt quá, thức ăn nơi đó so với nơi khác ngon hơn nhiều, chúng ta mau đi đi.”
“Chủ nhân, Tiểu Ngân cũng muốn ăn, phải ăn nhiều một chút, rống rống.”
------------------------------------------------------------------------------
Thanh Phong xan quán thực nổi danh, sau khi nghe ngóng còn có người vì bọn họ chỉ đường, rất nhanh tìm được. Tới nơi liền nhìn thấy một toà có kiến trúc giống hết ở Thiên Long thành, vừa vào cửa, đã có tiểu nhị lanh lợi tiến tới nhiệt tình chiêu đãi.
“Hoan nghênh quang lâm Thanh Phong xan quán, bốn vị khách nhân mời vào, xin hỏi muốn dùng thiện ở đâu ạ?”
Khoa Đặc tiến lên trước “Chúng ta muốn một bao sương (gian phòng) độc lập, an tĩnh.”
Tiểu nhị lập tức lộ vẻ mặt khó xử, thật có lỗi nói “Các vị khách nhân thực xin lỗi, hôm nay sinh ý của bổn điếm rất nhiều, bao sương điều đã có người đặt sẵn, các vị có thể hay không ở đại sảnh dùng thiện a?”
Khoa Đặc nhìn về phía Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh nhìn thoáng qua đại sảnh, người không ít, hỏi “Lão bản của các ngươi đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“Thỉnh chờ, ta sẽ đi gọi lão bản.” Tiểu nhị lập tức chạy đi, không lâu sau, có thêm một vị trung niên nam tử đi ở phía sau hắn.
“Ta chính là người phụ trách của Thanh Phong xan quán ở nơi này, xin hỏi các vị khách nhân tìm ta có chuyện gì?” Trung niên nam tử tinh quang nội liễm, xem ra là một vị cao thủ.
Long Nguyệt Thanh lấy ra ấn chương, đưa cho lão bản, lão bản vừa thấy vội hai tay cung kính tiếp nhận, tinh tế xem xét một phen, lại cung kính hai tay trả lại cho Long Nguyệt Thanh “Thuộc hạ không biết các vị công tử đại giá quang lâm, sẽ lập tức dẫn các vị công tử đến bao sương đặt biệt của xan quán, thỉnh đi theo thuộc hạ.”
Mấy người đang muốn nhấc chân bước đi, chợt nghe gặp một nữ thanh (giọng nữ) bén nhọn vang lên “Từ từ, các ngươi vừa rồi không phải nói với ta không có phòng sao? Như thế nào bọn họ đến liền có, có phải hay không không đem bản công chúa để vào mắt?” Chỉ thấy một vị nữ tử mỹ mạo dáng người cao gầy, quần áo hoa lệ đi tới, ánh mắt tràn đầy ngạo khí, một bộ tư thái cao cao tại thượng không chút khách khí hướng lão bản hỏi, cản lại mấy người, vẻ mặt kia, ngữ khí kia nhượng nhóm người Long Nguyệt Thanh một trận nhíu mày.
“A, là Khắc Ti Đế Na công chúa, hoan nghênh công chúa ghé thăm bổn điếm, nhưng một khi tiểu nhị nói không có phòng thì khẳng định đã không còn phòng, các vị khách nhân này cầm trong tay lệnh bài đặc thù, ta là dẫn bọn họ đến bao sương đặc biệt để nghỉ ngơi, không phải là bao sương để chiêu đãi khách nhân, còn thỉnh công chúa thứ lỗi.”
Lão bản vừa thấy là kiêu man công chúa nổi danh vương quốc, trong lòng một trận không hờn giận, trên mặt vẫn khách khí địa giải thích, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Vị công tử này cầm trong tay ấn chương biểu lộ thân phận bất phàm, hắn không dám qua loa, có thể so sánh với công chúa trước mặt còn trọng yếu hơn, nhưng điều này rõ ràng không thể tiết lộ.