Tuyết rơi xoay nhẹ bên ngoài khi xe lửa đang lăn bánh vào trạm Cheyenne. Trước khi đến nước Mỹ bằng đường biển, Jocelyn đã du hành gần một năm ở những nước Địa Trung Hải ấm áp, nên rất lâu rồi nàng đã không nhìn thấy tuyết.
“Anh có nghĩ là khí hậu ở đây quá khắc nghiệt cho ngựa không?” nàng hỏi khi buông rèm cửa xuống.
Colt đang khoác áo vào. “Ngựa hoang đã sống ở đây hàng trăm năm rồi, nữ Công tước à. Bộ em nghĩ những người dân có thể tồn tại mà không cần đến ngựa sao?”
Nàng hơi gượng cười. Nàng đã nói với Vanessna là mình muốn mở nông trại ngựa giống ở đây, nhưng quyết định đó đã bị thôi thúc, ảnh hưởng bởi người đàn ông đang vô tư chuẩn bị rời khỏi xe lửa—và rời bỏ nàng nữa. Nếu chẳng còn lý do nào nữa để ở lại vùng đất này, thì có lẽ những vùng khác sẽ tốt hơn cho việc chăn nuôi giống ngựa thuần chủng của nàng.
“Nhưng anh sẽ gây giống ngựa ở đây đúng không?” nàng khẽ hỏi anh.
“Anh định vậy, với con ngựa cái non mà em nợ anh. Nếu em lo chuyện nó có sống nổi hay không, thì đừng bận tâm. Khí hậu nơi này quả thật lý tưởng cho động vật, không quá nóng vào mùa hè, và mùa đông không quá lạnh.”
“Cái em quan tâm là ngựa của em đó. Em chẳng phải đã nói với anh rằng em đang cân nhắc về chuyện định cư tại đây sao?”
“Vì Chúa, tại sao thế?”
Nàng quay đi, tránh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của anh, có cái gì đó nghẹn trong họng. Lòng nàng nhói đau, quả thật rất đau, nàng còn định nói anh chẳng có gì phải lo, rằng nếu nàng chọn Lãnh Địa Wyoming cho nông trại của mình, thì nàng sẽ đảm bảo nó cách xa anh ra.
Nhưng anh tiến lại phía sau, đặt tay lên hai vai nàng và nói, “Hãy quên những lời anh đã nói. Bây giờ em muốn làm gì thì làm, bởi vì anh đã xong nhiệm vụ của mình rồi.”
Nhưng làm thế quái nào mà anh sẽ sống sót mỗi ngày khi biết nàng đang ở gần bên chứ? Colt tự hỏi lòng. Anh đã nghĩ nàng sẽ làm bất cứ điều gì mà nàng định khi đến đây, rồi sẽ bắt xe lửa quay trở về miền Đông. Sau đó anh có thể quên nàng đi. Nhưng nếu nàng không rời đi …
Nàng nhún vai, rũ tay anh ra, trước khi nàng làm thế thì anh đã cảm nhận được sự kiên quyết của nàng “Em không sao nghĩ được tại sao mình cứ quên khuấy đi chuyện anh háo hức muốn kết thúc chuyện đi đến thế nào. Nếu anh chỉ việc đưa em đến khách sạn, thì anh có thể tự do rồi. Em sẽ chuyển tiền công của anh đến trại chăn nuôi gia súc của chị anh sớm nhất khi tới nơi.”
“Không, em sẽ không làm thế.”
“Có, em—"
“Không … em sẽ không làm thế, nữ Công tước.”
Jocelyn mím chặt môi. Trước đây, anh đã từng làm vậy với nàng một lần, chỉ vì nàng đơn thuần muốn nói chuyện với anh. Bây giờ nàng chẳng dễ bị dọa nạt bởi cái vẻ mặt sắt đá hung dữ kia của anh nữa. Nàng cũng tự cho phép cơn giận của nàng bùng lên, lấn át nỗi đau sang một bên. Vậy là anh không thể chờ được nữa ư? Vậy là anh muốn cắt đứt tất cả những mối quan hệ ràng buộc với nàng ngay lập tức sao? Sau một tuần mà họ trải qua cùng nhau, nàng cứ nghĩ mình bắt đầu hiểu anh hơn một chút. Nàng thậm chí còn bắt đầu hy vọng …
“Nếu anh lo chuyện tôi sẽ tự mình đưa tiền tới cho anh, thì không cần đâu. Bảo đảm với anh là sẽ không phải gặp lại tôi nữa đâu. Nhưng chắc chắn là tôi không đem theo đủ tiền trong va li. Nếu anh không thể chờ đến khi đoàn xe ngựa của tôi đến, thì tôi có thể đánh điện cho ngân hàng gần nhất để gởi tiền đi—giờ thì anh muốn sao?” nàng hỏi khi anh cứ liên tục lắc đầu.
“Em thử cố trả tiền cho anh xem, anh sẽ đốt sạch hết. Em biết là anh không bao giờ muốn số tiền chết tiệt ấy. Em chỉ cần gởi con ngựa cái non khi nó đã sẵn sàng tách khỏi mẹ, thì chúng ta sòng phẳng.”
“Vậy anh mắc kẹt với cái công việc mà anh ghét mà chẳng được cái gì ư? Ít ra hãy để tôi trả anh tiền lộ phí—”
“Không.”
Nàng giận dữ nhìn anh. “Anh cứ nhất quyết phải làm tôi mặc cảm tội lỗi vì đã lợi dụng anh, đúng không? Nhưng tôi sẽ phải làm anh thất vọng thôi. Nếu tôi có cảm thấy điều gì, thì nhất định đó không phải là tội lỗi”
Khi nói xong, nàng xốc vali nhỏ của mình lên và bước ra khỏi cửa. Colt nghiến răng lại, tức tối đến nỗi muốn nhổ toẹt nước bọt ra ngoài. Đồ đạc của anh vẫn còn nằm trên tầng giường, không thì anh đã đuổi ngay theo nàng rồi. Quỷ tha ma bắt cô ta đi. Nàng đang cố khiến anh thấy có lỗi vì đã không nhận tiền của nàng sao? Tất cả những gì anh muốn là tránh xa khỏi nàng trước khi làm điều gì đó dại dột, như nói cho nàng biết cảm giác thật của anh về nàng. Anh có thể hình dung ra được phản ứng của nàng. Nàng sẽ chạy như bị ma đuổi cho xem—nếu nàng không cười nhạo anh trước tiên.
Anh nhớ lại những gì nàng nói về việc đi xem quán rượu đó, rằng nàng sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa bởi vì một khi người của nàng quay lại, thì nàng không thể quá táo bạo như thế. Cái đó cũng đúng với anh, và anh biết điều đó. Nàng sẽ sẵn sàng ngủ chung với anh lâu đến khi nào họ còn ở riêng bên nhau mà không một ai khác biết, nhưng một số người của nàng sắp đến đây chờ nàng. Nàng sẽ thấy nhục nhã nếu họ phát hiện ra nàng chọn tên con lai dẫn đường là người tình của mình cho xem. Và nàng nổi giận đùng đùng lên như bây giờ, thì có lẽ bởi vì anh nhắc nàng nhớ chuyện đã kết thúc trước khi nàng có thể sa thải anh. Đó cũng là lúc nàng bắt đầu gắt gỏng và dễ nổi đóa lên với anh.
Đóng sầm cửa lại, Colt phải chạy theo để bắt kịp nữ Công tước. Đáng lý ra nàng nên đến thẳng toa chở hàng để tìm mấy con ngựa của họ trước, nhưng thay vào đó nàng lại đi băng băng vào thị trấn. Trong tâm trí anh nửa muốn để nàng đi. Vì bây giờ nàng an toàn rồi. Nhưng lo lắng cho nàng giờ đây đã trở thành thói quen. Cho đến khi anh chắc chắn người của nàng đã tới và anh có thể giao lại nàng, anh vẫn mắc kẹt với nàng.
Jocelyn quá tức tối để biết mình đang đi đâu, lướt qua ai, hoặc bất cứ thứ gì khác về Cheyenne, Wyoming. Nàng cảm thấy—bị lợi dụng. Ôi Chúa ơi, chẳng lẽ nào anh muốn dùng cả tuần vừa qua để trả đũa nàng? Anh đã cảm giác bị nàng lợi dụng, và giờ đây anh chắc nàng cũng cảm giác giống hệt như vậy. Đúng là làm một việc tầm thường, hèn hạ quá mà. Nhưng nàng còn có thể nghĩ được gì nữa đây? Chỉ mới sáng nay thôi, anh đã trao cho nàng sự yêu thương nồng nhiệt, hoang dại, nâng niu ôm ấp nàng trong lòng sau ấy. Rồi bây giờ anh không chờ được thêm giây phút nào nữa để bỏ đi, để không bao giờ gặp lại nàng nữa. Không bao giờ ư? Ôi trời, nàng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa, không còn được cảm nhận sự đụng chạm nơi anh. Làm sao nàng có thể chịu đựng nổi đây?
Bước chân dần dần chậm lại, lòng nàng đang ngập tràn đau đớn. Nàng cố nhớ ra mình đang ở đâu, rằng mình không được bật khóc ngay giữa nơi đường phố đông người, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra. Và khi ấy, cổ tay bị giữ chặt và nàng bị kéo mạnh về một bên, đầu tiên nàng nghĩ, “Vẫn chưa kết thúc, anh vẫn chưa bỏ mặc mình trong lúc này.” Nhưng khi một bàn tay bịt chặt miệng lại và mũi dao nhọn hoắt dí sát vào cổ nàng thì ý niệm đó đã bị thay đổi ngay tức thì.
“May cho mày là ông chủ muốn gặp mày trước, con ả kia, nếu không là tao đã cứa mày một nhát bây giờ rồi. Dám có bất kỳ hành động xuẩn ngốc nào thì tao phải làm ông ta thất vọng đấy.”
Nàng hiểu lời cảnh cáo này. Nàng chỉ không chắc là mình có thèm chú ý đến nó không. Tại sao phải đợi chứ? Tại sao nàng phải chịu đựng sự hành hạ của gã người Anh trước khi chết? Khi mà mọi chuyện cũng phải kết thúc, bằng cách này hay cách khác.
Ngoài trừ gã đàn ông đang một tay bịt miệng nàng, một tay dí dao vào cổ nàng, thì nàng có thấy thêm một tên nữa. Hắn ta dựa sát vào một bên tòa nhà ngay góc đường, tay hắn giấu trong chiếc áo khoác dày. Nàng chắc trong đó là một khẩu súng, bởi vì hắn có thể bị nhìn thấy từ bên này đường nên phải giấu đi. Nàng bị kéo ra sau một chút để khỏi bị nhìn thấy giữa hai tòa nhà, trừ khi có ai đó đi ngang qua con hẻm nhỏ này như nàng lúc trước.
Nàng không hiểu sao chúng chỉ đứng thế. Chắc chắn là bọn chúng đã có ngựa đợi sẵn đằng sau tòa nhà để bắt nàng đi. Tất cả những gì bọn họ làm là cho nàng chút thời gian quyết định sẽ không đi với chúng. Nếu nàng không bị cứa cổ ngay tức khắc, thì nàng có thể sẽ chống trả lại quyết liệt, hoặc ít nhất là hét to lên.
Nàng gần như sắp đá ra sau khi một gã khác lên tiếng, “Hắn đến đấy, Dewane.”
Ai cơ? Không phải là Colt chứ. Anh lẽ ra nên ở chỗ ga xe lửa để lấy ngựa, hoặc thậm chí đã trên đường về nhà rồi. Nhưng nàng biết đó là Colt, và càng biết bọn chúng sẽ không đứng đây đợi anh trừ phi chúng có ý đồ trừ khử anh. Sự hoảng sợ khiến nàng bất động, lạnh ngắt và nhợt nhạt. Và rồi anh ở đó, quẹo vào góc đường và bất chợt khựng lại bởi một khẩu súng đang dí thẳng vào mặt mình.
“ Không được nhúc nhích.”
Colt làm theo, bởi vì cơn thịnh nộ đã bùng nổ, suýt làm anh tức đến nghẹt thở. Anh sao lại ngu đến mức chẳng hề băn khoăn tại sao nữ Công tước lại đột ngột đổi hướng lặn mất tăm vào con hẻm giữa hai tòa nhà chứ? Anh nghĩ nàng chỉ cố để đánh lạc hướng anh, nhưng đó chẳng phải là cái cớ được. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt hiện rõ mồn một nỗi khiếp đảm đến bật khóc của nàng, đã làm trỗi dậy bản năng giết người của anh mà không thứ gì khác có thể làm được. Nếu anh có thể kiềm chế được đi nữa, thì chẳng thằng khốn nào thoát được hôm nay đâu.
“Mày thư giãn được rồi đấy, Clint. Hắn chẳng dám làm gì đến chừng nào mà tao vẫn nắm cái cổ xinh đẹp này. Phải không, thằng mọi da đỏ Thunder?” Dewane cười khoái trá. “ Không nhớ tao sao? Có lẽ mày rút súng ra với nhiều thằng rồi nên chẳng còn nhớ ai là ai đúng không?”
“Mày là Owen phải không?”
“Ái chà, bây giờ tao thấy hãnh diện đấy. Tưởng lừa được bọn tao rồi đúng không? Bằng cách đem quý cô xinh đẹp này đi theo đường khác, mày tưởng là thoát tụi tao rồi hả? Nhưng mày thấy đó, lão Miles đã nói tụi tao biết đích của chuyến hành trình. Chẳng việc gì phải bám theo một thằng con lai trong khi tụi tao có thể thoải mái ngồi ở đây chờ sẵn.”
“Vậy gã người Anh đang ở đây, trong thị trấn ư?”
“Mày phải hỏi là hắn nổi giận đến mức nào kìa, chứ không phải hắn đang ở đâu, vì cái đó chẳng quan trọng, còn cái kia thì có đó.”
Clint cười phá lên về điều đó, bởi vì lúc ấy hắn không ở cùng với bọn chúng, nhưng đã nghe được tất cả về cuộc chạm trán cuối cùng với ả ta. Tuy nhiên, Dewane thấy chuyện đó chẳng buồn cười tý nào. Vì gã đã có mặt tại đấy.
“Hắn mém chút giết cả bọn tao để rượt theo tên Angel, chỉ để biết gã đã đưa con ả trở về,” Dewane tiếp tục. “Và lúc đó hắn thậm chí còn điên tiết hơn nữa khi thằng em đần độn của tao và Saunders đã bập vào cơn sốt vàng ở Colorado và trốn đến mấy khu khai thác vàng.” Hắn cười toe toét. “Mày có thể đánh cược đến phút cuối đời là hắn sẽ tận mắt chứng kiến ả ta phải trả giá cho mỗi một cơn cuồng nộ mà hắn nếm qua. Còn mày nữa, đã sẵn sàng trả giá về phần mày chưa?”
“Phần tao á?”
“Mày nghĩ tụi tao không biết chính khẩu súng của mày là thứ khiến bọn tao tránh xa mày sao, Thunder?”
“Đó là tên da đỏ của mày, đúng không?” Clint đánh bạo hỏi. “Hẳn mày phải có thêm tên gì khác kèm theo chứ, nói ra mau.” Và rồi hắn cười phá lên. “Bọn tao muốn chắc rằng có đầy đủ họ tên để ghi lên tấm bia cho mày.”
“Nó như thế nào?” Clint tò mò muốn biết. “Nó chẳng gợi bằng hình ảnh Chó Dại hay Ngựa Điên.”
“Mày quên mất hắn là mọi lai da đỏ hả, đồ đần.” Dewane thốt lên với chút ghê tởm. “Chữ Trắng là chỉ nửa kia của hắn đó.”
“Không phải, nó như là tia chớp lóe lên khi có sấm,” Colt lặng lẽ nói khi rút súng ra và nã một phát đạn ghim thẳng vào ngay chính giữa trán của Dewane.
Clint nhìn chằm chặp trong sửng sốt, thậm chí quên bẵng mình đã móc súng ra ngoài. Nữ Công tước bắt đầu hét lên khi nàng đổ nhào người xuống cùng tên Dewane, và cũng lúc đó Clint nhìn Colt – và lãnh trọn một viên đạn đã dành sẵn cho mình. Hắn bắn trả lại theo phản xạ, nhưng viên đạn đâm thẳng xuống đất chỉ một giây trước khi hắn chết.
Colt kiểm tra xem hắn đã chết hẳn chưa—còn gã Owen thì chết chắc chắn rồi—sau đó anh mới giúp Jocelyn ngồi dậy. Nàng lập tức gạt anh ra suýt nữa khiến anh bước dạt sang một bên. Thế nhưng, anh vẫn không tránh khỏi cơn thịnh nộ của nàng.
“Anh có thể đã giết chết tôi đấy! Hắn cũng có thể giết tôi luôn!”
Anh chộp được cái phủi tay thứ hai của nàng và kéo nàng sát vào lòng. “Chuyện đã kết thúc rồi, nữ Công tước,” anh dịu dàng nói. “Và anh sẽ không bắn trừ phi biết chính xác viên đạn ghim thẳng vào đâu.”
Anh cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc xuyên người nàng trước khi nàng thõng người dựa hẳn vào anh. “Em nghĩ gần đây mình đã thấy quá nhiều xác chết ngã độp dưới chân rồi. Hãy đưa em ra khỏi đây đi, Colt.”
Chẳng còn thứ gì khác mà anh thích làm hơn thế, nhưng khi anh nhìn thấy dân tình chạy ào tới chỗ họ để điều tra mấy tiếng súng nổ thì anh biết họ phải chờ. Ở giữa đám đông là Deputy Smith, may thay là người anh quen, nên ít ra họ sẽ không bị giữ lại quá lâu để trả lời những câu hỏi.
“Anh sẽ đưa em đến Thung Lũng Đá ngay khi anh giải trình xong vụ lộn xộn này, nữ Công tước. Anh sẽ trở lại xem liệu bất cứ người cận vệ nào của em có tới đây chưa, và cả gã người Anh nữa—và ai biết được hắn có thuê thêm gã nào mới không, giống như gã Clint đó—em sẽ được an toàn hơn ở trại chăn nuôi gia súc.”
Nàng không tranh cãi với anh một lời. Tất cả những gì có ý nghĩa nhất là anh chưa bỏ rơi nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT