Họ đi suốt đêm đó, men theo đường mòn để ngựa đỡ vất vả tránh các chướng ngại. Có lúc Jocelyn hỏi khi nào thì họ dừng lại để ngủ và nhận được câu trả lời phải chờ đến tối mai. Mệt mỏi và trời thậm chí còn chưa sáng, nàng đã gần như muốn quay lại. Gần như.
Nhưng một ý nghĩ chợt đến là có thể Colt đang thử thách nàng. Thậm chí có lẽ anh đang tự cá với mình phải mất bao lâu thì nàng bắt đầu ca cẩm. Đương nhiên là nàng chưa bao giờ nói là không kêu ca. Nếu đã hứa một câu vô lý như vậy thì chắc nàng không dám hó hé gì cho dù chuyến đi có cực nhọc đến đâu. Nhưng nàng quyết định rằng niềm vui duy nhất trong mấy ngày tới sẽ là chọc phá anh. Nàng sẽ không kêu ca ngay cả khi chuyến đi này làm nàng chết vì mệt.
Lúc tảng sáng, họ dừng lại một chút cho ngựa nghỉ. Nàng nghĩ họ sẽ ăn sáng, nhưng Colt chỉ xé mấy sợi thịt bò khô trong túi ra và bảo nàng nhai. Nàng đã cố. Thật sự cố. Nhưng người vùng miên tây hoang dã có lẽ có răng chắc khỏe hơn các nữ công tước. Cuối cùng nàng ngậm nó trong miệng như điếu xì gà và gặm suốt cả buổi sáng.
Đến trưa thì nàng buộc phải cởi áo khoác ra. Chẳng phải là do hôm nay nhiệt độ lên cao, mà nàng bị nóng do tốc độ đều đặn của ngựa, và trời cũng rất ít gió.
Họ dừng lại thêm lần nữa, cũng là để cho ngựa nghỉ. Sir George chịu đựng giỏi hơn Jocelyn. Lưng nàng đau như dần, các cơ mỏi mệt. Cái chân nàng móc trên yên để giữ thăng bằng tê cả chục lần rồi. Nàng ghen tị với nó vì nàng quá mệt đến mức gần như ngủ gật trên yên ngựa. Nếu Sir George ít tinh nghịch hơn, chắc nàng đã ngủ rồi.
Anh không có dấu hiệu nào của cả đêm thức trắng. Anh cũng chẳng vươn người để giãn cơ, đầu cũng không hề gật. Và anh cũng chưa có miếng nào vào bụng giống như nàng.
Nàng nhận được hai cái bánh quy lúc trưa và một chai nước nàng được phép giữ. Nếu bánh quy không làm nàng no thì nước làm được, dù chỉ một lúc. Colt đang thư giản cho ngựa, để chúng chạy nước kiệu nhỏ một lúc rồi phi nước đại, rồi lại thư thả rảo bộ một, hai dặm, sau đó lại thúc chạy nước kiệu nhỏ. Trong lúc đó, Jocelyn bắt đầu ngủ gật.
Nàng tỉnh dậy khi một tràng chửi thề vẳng bên tai và cảm thấy giống như có một thanh thép đang cột chặt lấy eo mình. “Chúa ơi, cô định tự tử đó hả?”
Là tay của Colt đang ôm lấy nàng. Và ngực anh làm gối sau lưng nàng. Hoàn toàn thoải mái, nàng dựa vào mà không hề thắc mắc sao mình lại ở đây.
“Có chuyện gì sao?” Nàng vừa ngáp vừa hỏi.
“Cô sắp rớt xuống ngựa chứ còn gì nữa.”
“Xin lỗi nha. Chắc là ngủ gật,” nàng trả lời và bắt đầu gật gù.
“Xin lỗi à? Cô không đủ tỉnh táo để nói với tôi khi không thể tiếp tục sao?”
Mơ màng, nàng tự hỏi sao anh lại mắng mình chứ. “Được rồi, tôi không thể thức nổi nữa.”
“Bướng, là nó đấy,” nàng nghe thấy anh lầm bầm. “Bướng quá mà.”
Nàng không cần biết nó có ý gì. Anh nới lỏng vòng ôm quanh eo nàng, với tới trước kéo chân nàng qua yên để nàng cưỡi lên nó, và nhích người cho nàng dựa vào anh vừa khít. Ngay cả chân nàng cũng được chân anh đỡ, nên nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nàng cũng không hề biết mũ mình đã được bỏ ra và ghim kẹp tóc cũng từ từ được gỡ đi. Nàng đã gật gù lại rồi.
Nhưng giấc ngủ không sâu, và khi ngựa dựng người lên đột ngột, nàng tỉnh giấc. “Chúng ta sẽ dừng lại à?”
“Để làm gì?”
“Để ngủ, dĩ nhiên rồi.”
“Cô đang ngủ đấy thôi.”
“Ý tôi là cả hai ta. Anh không nghỉ chút nào từ đêm qua.”
“Không cần thiết, nhưng tôi quên là cô cần được nghỉ. Nên cứ tự nhiên đi. Tôi không để cô ngã đâu.”
Jocelyn không cần thêm bất cứ sự khuyến khích nào nữa, nhất là khi anh êm ái hơn nền đất cứng rất nhiều.
Colt biết thời khắc lúc nàng ngủ say không biết gì hết. Và nó dường như là dấu hiệu trong cơ thể anh, bảo rằng giờ anh có thể chạm vào nàng. Nhưng anh không làm thế. Biết rằng mình có thể làm bất cứ chuyện gì với nàng vào bất kỳ lúc nào khiến anh kiên nhẫn hơn. Nàng thuộc về anh ít nhất trong tuần này. Và anh sẽ không bỏ lỡ nó.
Sự bình ổn trong tâm trí vẫn còn làm anh ngạc nhiên. Nhưng anh đã vật lộn với bản năng và nhu cầu quá lâu nên sự giằng xé dường như đã trở nên quá bình thường. Có lẽ anh nên đầu hàng sớm hơn. Anh đẩy mình vào địa ngục, và để làm gì cơ chứ? Chẳng thế phủ nhận được rằng anh muốn Jocelyn Fleming. Phụ nữ da trắng vẫn là cấm địa đối với anh, nhưng nữ công tước lại là ngoại lệ.
Việc nàng lợi dụng anh để dọn đường cho một gã đàn ông khác vẫn làm anh điên lên, nhưng anh sẽ đảm bảo để nàng giúp anh quên đi chuyện đó. Và anh vẫn giận việc nàng xoay qua Dryden nhanh đến thế. Chưa đến tuần sau nàng sẽ quên cả tên của gã khốn đó cho mà xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT