Họ cưỡi ngựa về hướng đông nhằm dãy Manzano. Chỉ mất một lúc là đến được chân núi, mặc dù Jocelyn vẫn dẫn trước như mọi khi. Nàng xuống ngựa, dẫn Sir Goerge đến dưới gốc cây aspen trĩu quả rất phổ biến ở vùng này đợi Miles.

Thấy người nóng lên nhưng gió lạnh nên nàng không cởi áo khoác cưỡi ngựa lót lông ra. Họ đã phải lục sâu dưới đáy hòm để tìm quần áo mùa đông cho thời tiết hiện tại. Họ may mắn vì có thể thấy tuyết trước khi đến đích, họ cũng may mắn vì nhiều người thế này nhưng chỉ có vài người bị cảm và sổ mũi.

Miles ghìm ngựa chậm lại khi đến gần nữ công tước. Anh ta đang sợ hãi chuyện này nhưng Maura đã thúc anh ta giải quyết cho xong đi, và dĩ nhiên là cô ta đúng. Gần tới tuyến đường xe lửa rồi và họ sắp hết thời gian, và họ cũng không có bất cứ cớ gì để tiếp tục hành trình với nàng khi nàng không có lời đề nghị nào. Và cơ may khác của anh ta cũng không biết đến bao giờ mới có.

Bọn họ đã cho rằng sẽ có thêm thời gian, rằng tất cả đoàn sẽ bắt chuyến tàu từ Santa Fe. Nhưng thực tế thì ngược lại. Đoàn của nữ công tước sẽ phải tách ra vì có quá nhiều đồ đạc và xe cộ, đó là nếu tuyến Santa Fe mới có những toa tàu có thể chứa được tất cả họ. Jocelyn đã quyết định sẽ đợi toa tàu hàng lớn ở Denver đến, mà nếu có vậy đi nữa, thì cũng khó mà xảy ra vì tên con lai đã đảm bảo với nàng rằng có thể đến Wyoming bằng cách băng qua vùng thảo nguyên.

Lần đầu tiên Miles thấy mất tự tin, cái rất cần thiết cho kế hoạch, bởi vì anh ta không thể dự đoán được tình cảm của nữ công tước dành cho mình. Ánh mắt thẳng thừng của nàng khiến anh ta bối rối, nhưng trong đáy mắt đó chỉ có sự thích thú. Đôi khi anh ta còn cảm thấy như nàng đang cười vào mình hơn là cười với mình, rằng nàng thấy rõ cái bẫy anh ta giăng ra cho nàng.

Dĩ nhiên lúc đầu anh ta không do dự thế này. Bà cô già trước đó là con mồi lý tưởng, nhạy cảm, cô đơn, cả tin, dễ bị lừa và điều khiển. Nhưng cô nàng trẻ trung này không hội tụ đủ các yếu tố cơ bản cho một cuộc tán tỉnh nhanh gọn và nhẹ nhàng. Mặc dù trẻ đẹp nhưng nàng không hấp dẫn anh ta và đó cũng là lý do tại sao anh ta thấy bồn chồn đến vậy. Mặc kệ nàng đáng giá ra sao, anh ta gần như hy vọng nàng sẽ từ chối mình.

Tự ghê tởm mình, anh ta cười khi xuống ngựa. “Cô lại thắng rồi, Jocelyn à.”

Nàng đã để cho anh ta gọi mình bằng tên, nhưng nàng vẫn nhìn anh ta một cách xa lạ mỗi khi anh ta gọi thế. Có quá nhiều tước hiệu, nàng có thể đơn giản là không quen nghe nó. Ngay cả khi nữ bá tước gọi nàng chỉ bằng “em thân yêu.”

“Chúng ta không đua, Miles à. Chỉ những con ngựa cái của Sir George mới có thể thách thức được nó, nhưng tình trạng bây giờ của chúng không cho phép bài luyện tập căng như vậy.”

Anh ta nghiến răng. Anh ta luôn có cảm giác nàng đang hạ cố với mình, và không nghi ngờ gì nữa. Là một cậu bé nghèo từ Missouri, anh ta đang cố đương đầu với một cô quý tộc người Anh giàu có bẩm sinh. Con ngựa chết tiệt của nàng có lẽ cũng đáng giá hơn tất cả những thứ anh ta vơ vét được từ bốn bà vợ quá cố, nhất là nếu tính thêm cả mấy chú ngựa non sẽ ra đời mùa xuân này.

“Cô có đua ngựa ở Anh không?” anh ta gượng hỏi. Nàng luôn dễ chịu nhất khi nói về các chú ngựa của mình, và anh ta cần sự dễ chịu của nàng ngày hôm nay.

“Ôi, Chúa ơi, không. Nó còn quá bé khi chúng tôi rời khỏi nước Anh. Nhưng giống của nó ... anh đang làm gì thế, Miles?”

Anh ta vòng tay qua vai nàng khi họ nói chuyện. Giờ thì anh ta xoay nàng lại đối mặt với mình.

“Đừng e thẹn,” anh ta dịu dàng bảo. “Một người đàn ông muốn chạm vào người đàn bà mà mình yêu là điều tự nhiên thôi.”

“Tôi cũng cho là vậy.”

Câu trả lời làm anh ta ngượng ngùng, nhất là khi chẳng có chút dịu dàng nào trong giọng nàng cả. “Em không nghe rõ sao? Anh thấy yêu em đó.”

“Tôi xin lỗi.”

Xin lỗi chuyện gì? Rằng nàng không nghe rõ anh ta, hay rằng anh ta yêu nàng? Chúa ơi, việc cầu hôn đã tồi tệ lắm rồi, nàng phải làm cho nó thêm khó khăn sao?

“Anh đoán là em nhận được nhiều lời tỏ tình lắm.”

Anh ta thậm chí còn không biết là sự châm biếm lộ rõ trong lời nói của mình, nhưng Jocelyn thì có và nó làm nàng tức giận. Nàng đã định sẽ phản ứng với lời cầu hôn dự đoán trước của anh ta như thể nó là thành thật, và sẽ nhẹ nhàng từ chối mà không nói thẳng ra cái duy nhất mà anh ta muốn ở nàng là tiền. Nàng vẫn sẽ không quá phũ phàng gọi anh ta là kẻ giả dối, nhưng sau câu nói đầy vẻ mỉa mai kia, nàng quyết định sẽ làm cho anh ta phải bối rối.

“Anh sẽ thật sự thấy ngạc nhiên là đã có bao nhiêu kẻ đào mỏ đấy Miles. Họ bày tỏ tình yêu cháy bỏng và nói bằng giọng vô cùng ngọt ngào. Tỏ tình, cầu hôn ... nhiều quá nên tôi cũng thôi không đếm nữa.”

“Có phải cô đang buộc tội ...”

“Dĩ nhiên là không rồi,” nàng ngắt lời với vẻ giận dữ giả tạo. “Một người đàn ông tốt, đứng đắn như anh sẽ không hạ cấp, đáng khinh đến mức đòi hỏi tài sản. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó cả,” nàng trấn an anh ta bằng cái vỗ nhẹ lên cánh tay. “Nếu phản ứng của tôi có lạnh nhạt thì chỉ bởi vì nó quá nhàm chán cái trò phải giải thích quá nhiều lần tại sao tôi không bao giờ có ý định tái hôn. Nhưng tất nhiên là anh không cầu hôn, đúng không? Trời đất ơi, dĩ nhiên là không rồi. Anh chỉ mới biết tôi có vài tuần mà, phải không?” (Cô nàng này miệng mồm ghê thiệt.)

Nàng phải quay người đi để anh ta khỏi nhận ra nàng đang cố nín cười, vì màu đỏ trên mặt không thể giấu. Bàn tay anh ta trên vai nàng khiến nàng không bỏ đi được.

“Cô có ý gì khi bảo sẽ không bao giờ tái hôn?” Anh ta hỏi hơi sẳng.

“Cái gì? Ồ, cái đó à.” Nàng cố buông tiếng thở dài, chuẩn bị cho lời nói dối trơn tuột. “Tôi không thể làm gì khác. Đó là cách mà chồng tôi đảm bảo rằng tôi luôn nhớ đến anh ấy. Tôi sẽ mất hết của cải nếu tôi cưới, anh biết đấy. Và tôi không thể mạo hiểm thế được, phải không?”

“Tất cả ư?” Anh ta nuốt giận.

“Vâng, tất cả.”

“Nhưng cô còn quá trẻ! Sẽ ra sao nếu cô muốn có con? Sẽ thế nào nếu cô yêu ai đó?”

“Chồng tôi không cấm tôi có con hay tình nhân. Nếu tôi muốn thì tôi sẽ có thôi. Ôi, bạn thân yêu, tôi làm anh quá à?” Vẻ mặt anh ta hiển nhiên là vậy. Và nàng chỉ còn cách cố nín cười.

“Cô chắc là ghét anh ta lắm,” Miles cay đắng nói. Anh ta rõ ràng là căm ghét.

“Sao anh lại nghĩ vậy? Anh ấy chỉ là cố gắng bảo vệ tôi, đảm bảo rằng không ai có thể khống chế tôi và tiền bạc mà anh ấy để lại. Tôi không thấy có gì sai trái ở đây cả.”

“Cô sẽ không,” anh ta lẩm nhẩm.

“Cái gì cơ?”

“Không có gì cả.” Bằng nỗ lực phi thường, anh ta lại cười. “Như cô đã nói đó, thật quá sớm để nói về đám cưới. Tôi tự hỏi tại sao có nhiều cận vệ như vậy mà không ai đi theo cô trong buổi luyện tập ngựa hàng ngày.”

Jocelyn bật cười khi thấy chủ đề đột ngột thay đổi, nhưng lại làm anh ta hiểu lầm rằng câu hỏi của mình thú vị. “Nhưng làm thế nào mà họ có thể theo kịp được? Mục đích của buổi cưỡi ngựa là để luyện tập cho Sir George. Còn sự tiêu khiển của tôi chỉ là phụ mà thôi. Hơn nữa, tôi không bao giờ đi xa đến mức họ không nghe được tiếng súng nổ.” Nàng chỉ tay là khẩu súng bên yên ngựa. “Và có anh đi cùng bảo vệ tôi rồi mà. Nếu chỉ một mình, tôi sẽ ở trong tầm mắt của họ. Giờ thì chúng ta về chứ?”

“Dĩ nhiên rồi nếu cô mệt,” anh ta nói trơn tru, cơn giận giờ đây đã được che giấu. “Nhưng có một đồng cỏ tuyệt đẹp mà tôi nghĩ là cô sẽ muốn đến xem. Chúng ta đã băng qua nó, ồ, không lâu trước khi chúng ta dừng lại ăn trưa, cho nên nó cũng không quá xa đây đâu.”

Anh ta dường như rất háo hức muốn chỉ cho nàng xem, và thỏa mãn mong ước của anh ta là điều duy nhất nàng có thể làm sau khi xé tan từng mảnh kế hoạch của anh ta. Thật ra thì nàng cảm thấy tội lỗi khi nói dối nhiều như vậy để tránh phải nói toạc ra một cách ác độc.

“Ừm,” nàng đồng ý với nụ cười tươi rói. “Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play