Đã vài tuần nay Danny tránh mặt giáo sư Mori. Anh sợ rằng những nỗ lực của mình dành cho việc tham dự cuộc thi viết luận sẽ khó lòng gây ấn tượng được với vị giáo sư có biệt tài về ăn nói này.

Nhưng khi anh rời khỏi giảng đường sau giờ học sáng, Danny trông thấy Mori đứng trước cửa phòng làm việc của mình. Chẳng còn cách nào thoát được ngón tay đang vẫy gọi đích danh. Như một cậu học sinh biết rõ sắp bị quạt cho một trận nên thân, Danny ngoan ngoãn theo ông vào trong phòng. Anh chờ đợi những lời nhận xét buốt như ong chích, những lời châm biếm gai góc, những mũi tên tẩm độc dành cho một tấm bia đứng im không đường né tránh.

“Tôi rất thất vọng,” giáo sư Mori bắt đầu lên tiếng trong khi Danny cúi gằm xuống. Tại sao anh có thể đối phó được với những tay ngân hàng Thụy Sĩ, những tay bầu sân khấu của khu West End, những hội viên cao cấp và các luật gia kỳ cựu của các văn phòng luật, nhưng lại run rẩy lóng ngóng trước mặt người đàn ông này? “Vậy là cậu đã biết,” ông giáo sư tiếp tục, “cảm giác của một người vào tới chung kết của một kỳ Olympic nhưng lại không được bước lên bục vinh quang?”

Danny ngước mắt nhìn lên, bối rối không hiểu gì nữa.

“Chúc mừng,” một giáo sư Mori tươi cười rạng rỡ nói tiếp. “Anh đứng thứ tư trong cuộc thi viết luận. Và vì nó có liên quan tới tấm bằng anh đang theo học, tôi trông đợi rất nhiều ở anh trong kỳ thi tốt nghiệp.” Ông đứng dậy, vẫn mỉm cười. “Xin chúc mừng,” ông lặp lại, nồng nhiệt bắt tay Danny.

“Xin cảm ơn giáo sư,” Danny nói, cố làm quen với tin vừa nhận được. Anh có thể nghe thấy Nick đang nói, Một cú tuyệt lắm, anh bạn, và anh chỉ ước gì có thể chia sẻ tin vui cùng Beth. Nàng hẳn sẽ rất tự hào. Liệu anh còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa phải sống mà không được nhìn thấy nàng?

Anh cáo từ giáo sư và chạy dọc hành lang, lao qua cửa ngoài xuống các bậc cấp, và trông thấy Al Mập đang đứng cạnh cửa sau chiếc xe nhìn đồng hồ với vẻ lo lắng. Danny giờ đang sống cùng lúc trong ba thế giới khác nhau, và trong thế giới tiếp theo của mình anh không thể trễ buổi trình diện với người giám hộ.

***

Danny quyết định không nói cho bà Bennett biết anh sẽ làm gì trong phần còn lại của buổi chiều hôm đó, và anh dám chắc bà sẽ bác bỏ ý tưởng đó, coi nó là một suy nghĩ nhẹ dạ. Tuy nhiên, bà thực sự có vẻ hài lòng khi biết anh đã thành công đến mức nào trong cuộc thi viết luận.

Molly đã phục vụ ông Segat đến tách trà thứ hai khi Danny về tới nhà sau cuộc trình diện bà Bennett. Nhà ngân hàng Thụy Sĩ đứng dậy khi Danny bước vào phòng. Anh xin lỗi vì đã về trễ mất mấy phút, nhưng cũng không đưa ra lời giải thích.

Segat khẽ gật đầu trước khi ngồi xuống. “Giờ đây ông đã là chủ sở hữu của cả hai địa điểm đang cạnh tranh nghiêm túc để được chọn làm nơi xây sân đua xe đạp phục vụ Olympic,” ông ta nói. “Mặc dù ông còn khả năng trông đợi thu được một khoản lợi nhuận lớn như vậy, ông vẫn có thể thu về một khoản vượt xa mức đáng hài lòng cho lượng vốn đầu tư ban đầu.”

“Payne đã gọi lại chưa?” đó là tất cả những gì Danny muốn biết.

“Ông ta đã gọi lại sáng nay, và ra giá bốn triệu bảng cho địa điểm có nhiều khả năng được chọn nhất. Tôi giả thiết là ông muốn tôi từ chối lời đề nghị đó?”

“Đúng thế. Nhưng hãy nói với ông ta ông sẽ chấp nhận ở mức sáu triệu, với điều kiện hợp đồng được ký kết trước khi bà bộ trưởng công bố quyết định của mình.”

“Nhưng địa điểm đó sẽ trị giá ít nhất mười hai triệu nếu mọi việc diễn ra đúng kế hoạch.”

“Yên tâm đi, mọi thứ đang diễn ra đúng kế hoạch,” Danny nói. “Payne có tỏ ra quan tâm đến địa điểm còn lại không?”

“Không, mà tại sao ông ta phải làm thế,” Segat nói, “khi dường như mọi người đều đã biết nơi nào sẽ được chọn.”

Sau khi đã thu được những thông tin cần thiết, Danny thay đổi chủ đề. “Ai đã ra giá cao nhất cho khu đất của chúng ta ở đường Mile End?”

“Trả giá cao nhất là Fairfax Homes, một công ty hàng đầu từng làm việc với Hội đồng địa phương trong quá khứ. Tôi đã nghiên cứu đề nghị của họ,” Segat nói, đưa cho Danny một cuốn tờ gấp giới thiệu được in ấn bóng bẩy, “và chắc chắn rằng sau khi trải qua một vài điều chỉnh từ phía ủy ban kế hoạch, đề xuất này sẽ được bật đèn xanh chỉ trong vài tuần tới.”

“Họ trả bao nhiêu?” Danny hỏi, cố không tỏ ra sốt ruột.

“À vâng,” Segat nói, đồng thời xem lại con số. “Hãy nhớ rằng chi phí ông đã phải bỏ ra là hơn một triệu bảng. Tôi nghĩ ông có thể cảm thấy rất hài lòng vì Fairfax Homes đã ra giá một triệu tám trăm linh một nghìn một trăm năm mươi sáu bảng, đem đến cho ông lợi nhuận trên nửa triệu bảng. Một khoản thu nhập không tồi cho vốn đầu tư của ông, nếu nhớ rằng khoản tiền này mới bỏ ra chưa đến một năm.”

“Ông có thể giải thích gì về con số một triệu tám trăm linh một nghìn một trăm năm mươi sáu bảng không?” Danny hỏi.

“Tôi đoán ông Fairfax tính trước sẽ có nhiều đối thủ cũng ra giá quanh mức một triệu tám trăm nghìn bảng và thế là ông ta thêm vào đằng sau ngày sinh của chính mình.”

Danny bật cười trong khi bắt đầu xem xét bản kế hoạch của Fairfax về một khu nhà chung cư tuyệt vời được đặt tên là City Reach tại nơi anh từng làm công việc của một thợ cơ khí của gara sửa xe hơi.

“Liệu tôi có được phép gọi cho ông Fairfax để báo cho ông ta biết mình đã thành công hay không?”

“Được chứ, ông hãy làm đi,” Danny nói. “Và sau khi ông đã nói chuyện với ông ta, tôi cũng muốn trao đổi vài lời.”

Trong khi Segat gọi điện, Danny tiếp tục nghiên cứu bản kế hoạch rất ấn tượng của Fairfax về khu chung cư mới. Anh chỉ có một thắc mắc.

“Tôi sẽ chuyển máy để ông trao đổi với Sir Nicholas, thưa ông Fairfax,” Segat nói. “Ông ấy có vài điều muốn trao đổi với ông.”

“Tôi vừa xem qua bản kế hoạch của ông, ông Fairfax,” Danny nói, “và tôi thấy ông có một căn penthouse trên tầng thượng.”

“Đúng vậy,” Fairfax nói. “Bốn phòng ngủ, bốn phòng tắm, tất cả đều đồng bộ, tổng diện tích trên hai trăm bảy mươi mét vuông.”

“Nhìn xuống một gara ở bên kia đường Mile End.”

“Chỉ cách khu City chưa đầy một dặm,” Fairfax đáp trả. Cả hai cùng bật cười.

“Và ông đưa căn penthouse đó ra thị trường với giá sáu trăm năm mươi nghìn bảng, đúng không ông Fairfax?”

“Đúng vậy, đó là giá chào bán,” Fairfax xác nhận.

“Tôi sẽ chốt giá ở mức một triệu ba trăm nghìn,” Danny nói, “nếu ông đồng ý kèm thêm vào đó căn penthouse.”

“Một triệu hai trăm nghìn và ông sẽ có cho mình một món hời,” Fairfax nói.

“Với một điều kiện.”

“Điều kiện đó là gì?”

Danny nói với ông Fairfax thay đổi duy nhất anh muốn, và ông chủ thầu xây dựng lập tức đồng ý.

***

Danny đã chọn thời điểm một cách cẩn thận: mười một giờ trưa. Al Mập lái xe vòng quanh quảng trường Redcliffe hai vòng trước khi dừng lại bên ngoài số nhà 25.

Danny bước theo một lối đi có vẻ đã lâu chưa được lát sửa lại. Đến trước cửa, anh bấm chuông rồi đợi một lúc, nhưng vẫn không có ai trả lời. Anh cầm lấy chiếc vòng đồng dùng để gõ cửa và gõ mạnh hai lần, đến mức có thể nghe thấy tiếng gõ ngân vang bên trong nhà, nhưng vẫn chẳng có ai ra mở cửa. Anh bấm chuông thêm lần nữa trước khi chấp nhận bỏ cuộc, quyết định sẽ quay lại thử vận may vào buổi chiều. Anh đã gần ra đến ngoài cổng thì cánh cửa đột ngột mở tung, một giọng nói từ trong vọng ra. “Ông là gã quái quỷ nào vậy?”

“Nick Moncrieff,” Danny nói, quay người trở lại lối đi dẫn vào nhà. “Ông đã đề nghị tôi gọi điện cho ông, nhưng số điện thoại của ông lại không có trong danh bạ, và vì tôi tình cờ đi ngang qua...”

Davenport đang mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa, chân vẫn còn đi dép. Rõ ràng đã vài ngày trôi qua mà gã chưa cạo râu, và lúc này gã bắt đầu nhấp nháy mắt dưới ánh mặt trời buổi sáng như một con thú vừa choàng tỉnh vào ngày mùa xuân đầu tiên sau kỳ ngủ đông dài. “Ông nói với tôi đang có một vụ đầu tư rất có thể sẽ khiến tôi quan tâm,” Danny nhắc lại cho gã nhớ.

“À phải, tôi nhớ ra rồi,” Lawrence Davenport nói, giọng nói đã dễ nghe hơn. “Phải rồi, mời ông vào.”

Danny bước vào một lối đi tối om, khiến anh nhớ lại tình trạng ngôi nhà ở The Boltons từng ra sao trước khi có bàn tay chăm sóc của Molly.

“Làm ơn ngồi đợi một lát trong khi tôi thay đồ,” Davenport nói. “Tôi sẽ xong ngay thôi.”

Danny không ngồi xuống. Anh đi quanh căn phòng, thầm tán thưởng những bức họa cùng các đồ bài trí tinh tế, thậm chí ngay cả khi chúng đang nằm dưới một lớp bụi. Anh nhìn qua khung cửa sổ phía sau và thấy một khu vườn rộng nhưng đã bị bỏ phế không được chăm sóc chu đáo.

Giọng nói vô danh từ Geneva gọi tới sáng hôm đó đã cho biết những ngôi nhà nằm quanh khu vực quảng trường gần đây thường được đổi chủ ở mức giá quanh ba triệu bảng. Ông Davenport đã mua ngôi nhà số 25 vào năm 1995, khi có tới tám triệu khán giả truyền hình theo dõi Đơn thuốc vào mỗi buổi tối thứ bảy để biết được tuần đó bác sĩ Beresford sẽ lên giường với cô y tá nào. “Ông ta có một khoản vay thế chấp trị giá một triệu bảng với Norwich Union,” giọng nói vô danh nói tiếp, “và trong ba tháng vừa qua ông ta đã chậm trễ trong việc hoàn trả.”

Danny rời khỏi khung cửa sổ khi Davenport quay trở lại căn phòng. Gã mặc một chiếc sơmi để mở cổ, quần jean và đi giày đế mềm. Danny đã từng nhìn thấy những người ăn mặc còn tươm tất hơn ở trong tù.

“Tôi có thể mời ông uống chút gì đó được không?” Davenport hỏi.

“Vẫn còn hơi sớm với tôi,” Danny nói.

“Không bao giờ là quá sớm,” Davenport nói trong khi rót cho mình một ly whisky đầy. Gã uống một ngụm lớn và mỉm cười.”Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, vì tôi biết ông là người bận rộn. Đơn giản là lúc này tôi hơi kẹt tiền mặt - chỉ tạm thời thôi, ông hiểu chứ - cho tới khi ai đó ký hợp đồng với tôi cho một xê ri mới. Thực ra người đại diện của tôi vừa gọi điện tới sáng nay với một vài ý tưởng.”

“Ông cần một khoản vay?” Danny nói.

“Phải, chính xác là vậy.”

“Vậy ông có thể lấy gì ra đảm bảo?”

“Trước hết là những bức tranh của tôi,” Davenport nói. “Tôi đã phải trả cho chúng trên một triệu.”

“Tôi sẽ trả cho ông ba trăm nghìn cho cả bộ sưu tập,” Danny nói.

“Nhưng tôi đã trả trên...” Davenport phản đối, đồng thời rót cho mình một cốc whisky nữa.

“Đó là trong trường hợp ông đưa ra được bằng chứng cho thấy tổng số tiền ông đã trả thực sự vượt quá một triệu.” Davenport nhìn chằm chằm vào anh, trong khi cố nhớ ra lần cuối cùng họ từng gặp nhau là ở đâu. “Tôi sẽ chỉ thị cho luật sư của mình thảo hợp đồng, và ông sẽ nhận được tiền ngay sau khi ký vào bản hợp đồng.”

Davenport uống thêm một ngụm lớn whisky nữa. “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này,” gã nói.

“Ông cứ suy nghĩ đi,” Danny nói. “Và nếu ông trả lại toàn bộ khoản tiền trong vòng mười hai tháng, tôi sẽ trả lại toàn bộ các bức tranh mà không lấy thêm một khoản phụ phí nào.”

“Thế còn điều khoản bồi thường?” Davenport hỏi.

“Không có khoản bồi thường nào hết, nhưng nếu ông không trả được tiền trong vòng mười hai tháng, những bức tranh sẽ là của tôi.”

“Thế thì không có chuyện tôi phải mất gì,” Davenport nói, một nụ cười sảng khoái nở rộng trên khuôn mặt.

“Hãy cùng hy vọng là không,” Danny nói, đứng dậy đi tới phía vị chủ nhà trong khi Davenport bắt đầu bước ra phía cửa.

“Tôi sẽ gửi bản hợp đồng tới cùng một tấm séc

ba trăm nghìn bảng,” Danny nói trong lúc đi theo Davenport ra tiền sảnh.

“Ông thật tử tế,” Davenport nói.

“Hãy cùng hy vọng người đại diện của ông đã tìm ra thứ gì đó tương xứng với tài năng đặc biệt của ông,” Danny nói trong khi Davenport mở cửa.

“Ông không cần phải bận tâm về chuyện đó,” Davenport nói. “Tôi dám cá rằng ông sẽ được nhận lại tiền của mình sau vài tuần.”

“Thật vui được nghe điều đó,” Danny nói. “À, nếu có lúc nào đó ông quyết định bán ngôi nhà này...”

“Ngôi nhà của tôi?” Davenport nói. “Không, không bao giờ. Không cần bàn thêm nữa, và cũng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

Gã đóng cửa lại như thể vừa tiễn một người giao hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play