Tình địch gặp mặt, hết sức tức giận.
Đuôi mắt Đường Nhụy nhếch lên, "Ngươi yêu nữ này tới đúng lúc lắm, ngươi rốt cuộc đã cho tam sư huynh ta ăn cái gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không độc chết hắn, bởi vì ta không nở." Bạch Linh Chi lấy ra bình thuốc nhỏ, đổ ra ba viên thuốc từ bên trong.
"Hoắc đại ca, đem chúng nó nuốt vào sẽ không có chuyện."
Tưởng Kỳ hung ác nói: "Này! Nếu ngươi không nói, thì đừng mơ tưởng tam sư đệ ta sẽ nghe theo ngươi."
"Được, ta đây sẽ nói cho các ngươi biết." Đôi mắt đẹp của nàng đảo một cái, "Cái này là ta lợi dụng cổ độc Miêu Cương thay đổi nó thành thuốc, ta gọi nó là Si Tâm Chú, chỉ cần ba ngày phục uống một lần, mỗi lần ba viên, uống liên tục chín lần. Sau hai mươi bảy ngáy, người uống thuốc sẽ có tình cảm với một nữ nhân, ý nghĩa chính là hắn đời này chỉ có thể yêu ta, không nhìn đến những nữ nhân khác, như vậy đã hiểu chưa?"
"Ngươi. . . . . . Yêu nữ ngươi thật hèn hạ!" Đường Nhụy hổn hển kêu to, "Tam sư huynh, huynh trăm ngàn không thể ăn nữa, bằng không sẽ trúng độc kế của yêu nữ này."
Bạch Linh Chi cười duyên một tiếng, "Không làm cũng không sau, trừ phi các ngươi không muốn gặp nương ta."
"Này! Ngươi yêu nữ này thật sự không biết xấu hổ, cho dù có muốn nam nhân thì cũng không cần dùng loại phương pháp này." Vẻ mặt Tưởng Kỳ khinh bỉ, "Nam nhân trên đời này nhiều như vậy, tại sao phải là tam sư đệ ta chứ?"
Nàng ngưng mắt liếc Hoắc Húc Dương không nói lời nào, cười đến rất tùy hứng, "Không có biện pháp, ta chính là thích hắn, vì để có được hắn, ta sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào."
Đường Nhụy tức giận đến mức gương mặt thanh tú vặn vẹo. "Ngươi nữ nhân không biết xấu hổ này, tam sư huynh ta mới không thích ngươi, đời này ngươi đừng nghĩ sẽ lấy được hắn."
"Hoắc đại ca, ngươi cứ nói đi?" Bạch Linh Chi cười mỉm chi hỏi.
Hoắc Húc Dương ngạo nghễ đứng thẳng, lạnh lùng nói: "Trên đời không có bất kỳ vật gì có thể khống chế tâm trí Hoắc mỗ, cho dù đó là cổ độc thì thế nào?"
"Nếu như vậy, số thuốc này ngươi còn dám ăn hay không?" Bạch Linh Chi mặt mày hớn hở hỏi.
Hắn trầm giọng nói: "Chỉ cần cô nương lập tức an bài cho chúng ta gặp lệnh đường, Hoắc mỗ lập tức ăn vào."
Tưởng Kỳ nhất thời ngẩn ngơ, "Tam sư đệ, ngươi điên ư!"
"Tam sư huynh, nếu huynh ăn, từ nay về sau sẽ phải chịu sự chi phối của nàng ta. . . . . ." Hai mắt Đường Nhụy đẫm lệ kêu. Vạn nhất hắn thật sự yêu yêu nữ kia, vậy mình nên làm cái gì bây giờ mới tốt?
"Các ngươi đừng nói nữa!" Hoắc Húc Dương trầm giọng quát: "Chỉ cần có thể giúp sư phụ lấy được giải dược, cho dù là muốn khoét tim của ta, ta vẫn sẽ làm theo." Nói xong, đưa tay về phía Bạch Linh Chi, đợi nàng đặt viên thuốc lên, liền tiến đến bên môi, một hơi nuốt vào trong bụng.
Bạch Linh Chi nghiêng trán cười duyên, "Ngươi thật là một đồ đệ tốt, vì sư phụ, ngay cả mạng cũng không cần, nam nhân như ngươi thật là hiếm thấy."
"Không cần chế giễu Hoắc mỗ." Hoắc Húc Dương đạm mạt hỏi, "Lệnh đường tính khi nào gặp chúng ta?"
Nàng cười đến uốn cong đôi mắt đẹp, "Ngày mai."
Thoáng chốc, sắc mặt Đường Nhụy đỏ lên lớn tiếng chất vấn,
"Ngươi là cố ý đúng không? Nương vốn tính gặp chúng ta, nhưng ngươi lại có ý định làm khó dễ, ép Tam sư huynh ta uống ba viên thuốc quỷ quái kia, rõ ràng không có ý tốt."
"Thì ra là ngươi vẫn còn ngu sao!" Bạch Linh Chi nói giọng chế giễu.
Đường Nhụy bỗng nhiên rút kiếm, "Ta muốn giết ngươi yêu nữ này!"
"Võ công của ngươi thua ta, không để mất mặt nữa." Vẻ mặt nàng đùa bỡn nói tiếp, "Ta nể tình ngươi là sư muội của Hoắc đại ca, nếu không sớm đã gọi người ngươi xuống núi rồi."
Đường Nhụy hơi bị nổi đóa. "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Tưởng Kỳ lấy cùi chỏ húc nàng một cái, nháy mắt, "Được rồi, sư muội, chúng ta là xuất thân danh môn chính phái, không cần chấp nhặt với yêu nữ này, tránh cho việc làm thấp đi phẩm chất của chúng ta, huống hồ tam sư đệ căn bản sẽ không thích loại nữ nhân giống như nàng vậy, ngay cả chuyện nữ nhân nên có chút e thẹn nàng ta cũng không có, ta tin tưởng chính xác không sai."
Cơn giận dữ hơi hơi lắng xuống, nhưng vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Bạch Linh Chi.
Bạch Linh Chi làm như không thấy sự ghen ghét trong mắt của nàng ta, trong con ngươi nàng chỉ chứa đựng một hình ảnh ngược là tuấn dung lạnh lùng của Hoắc Húc Dương. "Hoắc đại ca, vì ngươi, ta sẽ xin nương ta giao ra giải dược, cho ngươi đi cứu sư phụ."
"Hừ! Ngươi cho là chúng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Đường Nhụy thình lình nói chen vào.
"Nếu như là các ngươi, đương nhiên là không thể nào, nhưng là nếu vì Hoắc đại ca, thì sẽ phải khác." Vì người trong lòng, nàng có thể ngay cả mạng cũng không cần!
Trên mặt Hoắc Húc Dương không hề có bất kì thay đổi nào, chính là kiếm chế quyết tâm đọ sức với nàng đến cùng, hắn không muốn quá nhanh trở mặt với nàng, để tránh hỏng đại sự. "Đa tạ cô nương, Hoắc mỗ vĩnh viễn không quên."
"Hi vọng những lời này của ngươi là xuất phát từ thật lòng." Nàng cười xảo trá đáp.
*****
"Ngươi nói cái gì?" Ngưc Bạch Linh Chi nghẹn lại, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra có nói dối hay không." Ta nhớ rõ ràng trong kho thuốc còn dư lại một viên thuốc giải Huyền Âm chưởng, làm sao có thể không có chứ?"
Nhương Hà như có điều khó nói. "Tiểu thư, vốn là có ... không sai, nhưng trước đó vài ngày, phu nhân đã cầm đi tất cả chúng nó. . . . . ."
Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp.
"Nương bà. . . . . . Thật sự đem đi?" Vốn là tưởng rằng có thể lén đến đó lấy, đưa cho Hoắc Húc Dương cứu người, không nghĩ tới chậm một bước, nương dường như sớm đoán được mình sẽ làm như vậy.
"Đúng vậy, tiểu thư."
Bạch Linh Chi che giấu sự âm u trong đôi mắt đẹp.
"Nương đúng là muốn mạng Sở Vân Cao, tuyệt nhiên không thể giao ra giải dược, nếu Hoắc đại ca biết, nhất định sẽ hận chết ta, cho là ta cố ý lừa gạt hắn. . . . . ."
"Tiểu thư, người không cần vì người nam nhân kia mà hao tổn tinh thần, hắn căn bản sẽ không cảm kích." Nhương Hà không đành lòng thấy nàng khổ sở vì tình.
Nàng hé mở đôi môi đỏ mọng cười khổ.
"Nhương Hà, nếu ngươi đã từng thật sự thích một người, sẽ hiểu được tâm trạng của ta bây giờ, có lẽ ta không cần phải quan tâm đến cách nhìn của người đời, nhưng mà ta quan tâm đến Hoắc đại ca."
Nhương Hà phúc chốc nghẹn lời.
"Ta không biết mình tại sao phải thích hắn như vậy, trong mắt hắn, ta chỉ là một yêu nữ xấu xa. Mặc dù ta không chấp nhận hành động của bọn người chính đạo kia, nhưng ta không cách nào có thể vứt bỏ nó, có lẽ bởi vì giữa chúng ta là bất đồng như vậy, mới có thể bị hắn hấp dẫn khắp mọi nơi chứ!" Trong miệng Bạch Linh Chi thì thầm nói.
"Nhưng, hiện tại không có thuốc giải rồi, tiểu thư định làm thế nào?"
Nàng trầm tư một lát, "Ta tin thuốc giải chắc chắn còn tại trên người nương ta."
"Nhưng phu nhân tuyệt đối sẽ không cho người." Nhương Hà không thể không hắt nàng một gáo nước lạnh.
Đáy mắt Bạch Linh Chi chợt lóe hy vọng rồi biến mất, "Ngươi nói không sai, đổi lại là chuyện khác, chỉ cần ta mở miệng, nương tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, duy chỉ có chuyện này, cho dù ta có cầu xin bà thế nào, nương cũng sẽ không nghe ta, trừ phi. . . . . ." Đột ngột tinh quang trong đầu hiện ra, nàng đã nghĩ đến một biện pháp tốt.
"Tiểu thư, trừ phi cái gì?"
"Thiên cơ bất khả lộ." Nàng chuyển buồn thành vui cười nói.
*****
Mất đi Tưởng Kỳ ở bên cạnh làm bóng đèn, Đường Nhụy rốt cuộc cũng tìm được cơ hội ở chung với nam nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, ngày trước vì ngại người trong sư môn sẽ lắm lời, lại thêm rụt rè. Cho nên bao giờ cũng luôn kiềm chế loại tình cảm ái mộ này, nhưng hôm nay tình địch xuất hiện, nàng cảm giác được nguy cơ khắp nơi, nếu không tỏ thái độ, chỉ sợ thật không có cơ hội.
"Tam sư huynh, đã trễ thế này, sao huynh còn chưa ngủ?" Thấy hắn đứng lặng im một mình ở trong tiểu viện, ánh trăng chiếu vào gương mặt khôi ngô lỗi lạc, tuy là sư huynh muội đã quen biết nhiều năm, nhưng vẫn có cảm giác khó mà thân cận, giống như có một khoảng cách giữa bọn họ, khó có thể vượt qua.
Hoắc Húc Dương nhỏ nhẹ hỏi, "Sư muội cũng còn chưa ngủ à?"
Nàng căm phẫn bất bình, "Muội ngủ không được, chỉ nghĩ tới yêu nữ kia không biết sẽ sử dụng thue đoạn đê tiện gì để đối phó chúng ta."
"Muội nghĩ nhiều quá rồi." Hắn nói.
Vẻ mặt Đường Nhụy không khỏi toát ra sự đố kỵ. "Tam sư huynh cứ như vậy tin tưởng nàng sẽ giúp chúng ta?"
"Bất kể nàng giúp hay không giúp, ngày mai ắt phải lấy được thuốc giải, cho nên liền không quan trọng để tin hay không." Đối với Bạch Linh Chi, hắn không phải không thừa nhận nàng là nữ tử mình từng thấy kỳ lạ nhất, tác phong của nàng không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
"Tam sư huynh, huynh, huynh thật sự không có cảm giác với nàng ta?" Đường Nhụy không xác định nói: "Tuy rằng trên mặt yêu nữ kia che khăn lụa, bất quá muội nhìn ra được bộ dạng nàng hẳn là rất đẹp. . . . . ."
Hắn cười nhẹ lắc đầu, "Sư muội quên mắt ta không nhìn thấy sao?"
"Muội không quên, chẳng qua là. . . . . ." Chỉ cần là nữ nhân, chú ý nhất chính là dung mạo đẹp xấu.
Hoắc Húc Dương gõ gõ gậy trúc, đi đến phía trước hai bước, "Với ta mà nói, có thích một người hay không, diện mạo không phải là quan trọng nhất, mà là cảm giác."
"Vậy tam sư huynh thích loại cô nương như thế nào?" Nàng vội vàng hỏi.
Hắn giật mình ngạc nhiên, chợt vén môi cười cười, "Cơ hội để ta cùng nữ tử ở chung không nhiều lắm, vậy nên điểm này chỉ sợ rất khó trả lời." Từ khi tiến vào sư môn đến nay, hắn sử dụng hết thời gian để chuyên tâm học võ, chưa bao giờ suy nghĩ sẽ đi tìm hiểu về nữ nhân, cho nên hoàn toàn không biết gì cả.
Đường Nhụy cố nén xấu hổ, to gan hỏi: "Thế, muội thì sao?"
"Sư muội giống như muội muội của ta, đương nhiên khác hẳn với người khác." Lời Hoắc Húc Dương chân thành nháy mắt phá vỡ lòng của nàng.
Hốc mắt nàng đỏ lên, "Tam sư huynh chỉ xem ta như muội muội?"
"Có cái gì không đúng sao?" Hắn nghe ra giọng nàng mang chút nghẹn ngào, không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Tất nhiên không đúng, muội nhưng chưa từng đối xử tam sư huynh giống như ca ca." Đường Nhụy rốt cuộc bất chấp ngượng ngùng, thổ lộ hết với hắn.
"Bởi vì muội. . . . . . Muội thích tam sư huynh."
Hoắc Húc Dương chợt kinh ngạc, "Sư muội. . . . . ."
"Phụ thân muội và chưởng môn phái Tung Sơn là bạn thâm giao, cho dù muốn tập võ, cũng không cần phải đến phái Tung Sơn, nhưng một lần khi muội ở trên đại hội võ lâm nhìn thấy tam sư huynh, vì để có thể tiếp cận huynh, muội mới trăm phương nghìn kế xin sư phụ thu muội làm đồ đệ, huynh có biết hay không?"
Sự tình diễn biến quá mức đột ngột, đợi hắn tiêu hóa xong lời nói của nàng, nét mặt không khỏi hơi luống cuống và áy náy.
"Thực xin lỗi, sư muội, ta chưa bao giờ biết. . . . . ." Là hắn quá chậm chạp rồi, hay là bởi vì mắt bị mù, nên ngay cả tâm cũng mù luôn, không sớm phát giác ra.
Hai gò má Đường Nhụy đỏ tươi, trong mắt chứa chan nhiều tha thiết cùng chờ mong, "Việc này không thể trách tam sư huynh, có lẽ ngoài trừ đại sư huynh, những người khác vẫn không chú ý tới điều này, nhưng từ khi yêu nữ kia xuất hiện, nàng ta khiến huynh lâm vào tình thế bắt buộc. Vì thế muội rất sợ hãi, sợ tam sư huynh sẽ bị nàng ta cướp đi, cho nên. . . . . . Cho nên muội mới. . . . . ." Nàng xấu hổ đến không nói được nữa.
Hắn tao nhã đáp lại, "Đa tạ sư muội yêu mến, chẳng qua giờ phút này trong lòng ta chỉ muốn mau chóng lấy được thuốc giải cứu sư phụ, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên trả lời thế nào."
"Muội có thể chờ." Câu trả lời này tựa hồ quá nhanh rồi, khiến cho Đường Nhụy vừa xấu hổ vừa đỏ mặt, "Muội, muội là nói chờ độc sư phụ được giải, huynh cứ từ từ nghĩ là tốt rồi."
Hoắc Húc Dương sờ cắm dưới, "Ta sẽ nhớ rõ lời sư muội nói."
"Vậy là tốt rồi, muội trở về phòng ngủ." Nói xong, nàng mang khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xoay người bỏ chạy.
Đợi Đường Nhụy rời đi, hắn vẫn còn kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hắn chưa từng nghĩ tới sư muội sẽ phát sinh tình cảm nam nữ với mình, cho dù là tình cảm tựa như người một nhà, nàng thổ lộ quả thật làm cho hắn hoảng sợ, cho dù hắn sớm đã dự tính sống cô đơn một mình, nhưng vẫn không nên tàn nhẫn tổn thương tới bất luận người nào.
"Nếu ta đoán không sai, ngươi đang phiền não làm sao để từ chối khéo nàng mới tốt có đúng hay không?" Bạch Linh Chi tận mắt nhìn thấy tiết mục tỏ tình vừa rồi, mặt tràn đầy toan tính thong thả bước ra.
Hoắc Húc Dương nhanh chóng chau lại hai hàng lông mày, "Cô nương không nên nghe lén người khác nói chuyện."
"Ai bảo nàng ấy chọn vào lúc dó thổ lộ tình ý với ngươi, sao có thể trách ta." Nàng nhún vai một cái nói.
Giọng nói Hoắc Húc Dương có chút giận hờn, "Dù sao cũng là cô nương không đúng."
Bạch Linh Chi buột miệng cười, "Hoắc đại ca thật là càng ngày càng hiểu ta, đây là một hiện tượng tốt, tin tưởng không lâu, trong tương lai, giữa chúng ta càng hiểu biết lẫn nhau."
"Hừ!" Hoắc Húc Dương cười giễu cợt, xoay người muốn rời khỏi.
Thấy hắn tức giận, nàng càng muốn trêu chọc hắn. "Vội vàng đi nhanh như vậy, có phải bởi vì ta nói đúng hay không?"
"Cô nương có thể hết sức vì say mê của mình, nhưng tốt nhất nhớ kỹ một điểm ── vô luận nàng đùa giỡn ra cái dạng gì, cũng đừng mơ tưởng bức bách Hoắc mỗ đi vào khuôn khổ." Hắn nghĩa chánh từ nghiêm nói.
Nàng cười đến quyến rũ, "Ta đương nhiên không nỡ bức bách ngươi nha!"
"Nàng quả thực bất trị." Hoắc Húc Dương từ xấu hổ chuyển thành giận dữ trách mắng.
"Từ lúc gặp ngươi, ta đúng là hết thuốc cứu chữa, ngay cả nương ta cũng mắng ta như vậy. Nhưng, ta vẫn muốn cùng nhau ở đây với ngươi." Bạch Lịnh Chi mới chỉ muốn dựa gần hắn một chút, dường như nhận thấy được ý đồ của nàng, Hoắc Húc Dương liền lùi lại vài bước, cứng rắn kéo dãn khoảng cách.
"Ngươi thật sự chán ghét ta như vậy?"
Hắn trào phúng cười một tiếng, "Hoắc mỗ không phải thánh nhân."
"Ta không có biện pháp thay đổi cá tính và tác phong của mình. Nhưng, chỉ cần ngươi chịu bằng lòng tìm hiểu ta, ngươi sẽ phát hiện, ta không giống như loại người trong tưởng tượng của ngươi──"
"Đủ rồi!" Hoắc Húc Dương cắt đứt lời giải thích của nàng.
"Hoắc mỗ cũng không nghĩ sẽ hiểu rõ cô nương, chỉ chờ lấy được thuốc giải, nàng và ta sẽ không dính dáng gì đến nhau." Lần này bỏ lại lời nói tuyệt tình, không hề quay đầu rời đi.
Đáy mắt Bạch Linh Chi xẹt qua một trận bị thương, tất cả kiêu ngạo cùng tự tin tựa hồ lập tức bị đánh sụp. Thì ra, thích một người sẽ thống khổ như vậy.
Nàng nên làm như thế nào mới có thể chiếm được tim của hắn?
*****
Kết Ngạnh phụng mệnh dẫn đường ba người Hoắc Húc Dương đi vào tiền sảnh, Ma Cơ sớm đã chờ tại chỗ này.
"Tiểu tử Họ Hoắc kia, ngươi đúng là không sợ chết, lần trước tránh được một lần, lần này lại tự động đưa tới cửa." Hai tay bà chắp sau thắt lưng, cao cao tại thượng liếc nhìn bọn họ, mà Bạch Linh Chi đứng ở sau lưng bà trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Hắn âm thầm vận khí, để phòng có biến. "Vãn bối là đặc biệt đến thỉnh cầu tiền bối ban thuốc."
Ma Cơ cười đến phong tình vạn chủng, đáy mắt hàn khí khiếp người. "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi?"
"Mặc kệ tiền bối đưa ra điều kiện gì, vãn bối nhất định toàn lực ứng phó." Hoắc Húc Dương ôm quyền vái chào, "Cũng hi vọng tiền bối và gia sư có thể hóa giải hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Bà oán hận nói: "Ngươi nói thật dễ nghe."
Tưởng Kỳ không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với bà, "Tam sư đệ, nhiều lời với bà ta làm gì, nếu bà ta không giao ra thuốc giải, chúng ta sẽ đoạt."
Hắn thấp giọng ngăn lại, "Nhị sư huynh, không nên manh động."
Đường Nhụy tiến lên một bước xa, lớn tiếng chất vấn, "Ma Cơ, sư phụ ta và ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, ngươi sao phải kiên trì đẩy người vào chỗ chết?"
"Hắn không nói cho các ngươi biết sao?"
Nghe khẩu khí của bà, thù hận giữa hai người tựa hồ thực sự không giải được, trong lòng Hoắc Húc Dương khẽ động, quyết định trước tiên tìm hiểu sự việc cho rõ ràng, tìm ra chỗ mấu chốt, có lẽ mới có ích với chuyện này.
"Kính xin tiền bối thẳng thắn cho biết."
Nàng cười nhạo một tiếng, "Bàn về bối phận, các ngươi hẳn là kêu ta một tiếng sư thẩm mới đúng."
Hoắc Húc Dương nhất thời kinh ngạc, "Sư thẩm?"
"Hừ! Ngươi đừng nên nhận quan hệ lung tung với chúng ta." Đường Nhụy không cần nghĩ ngợi bát bỏ lời của bà.
Bạch Linh Chi hơi chau lông mày, thay mặt mẫu thân châm chọc, "Chỉ là một phái Tung Sơn, không đáng để chúng ta phí tâm đi kết thân, nếu không có thể trở về hỏi xem, sư phụ các ngươi có một người sư đệ tên là Bạch Chính Cương hay không."
"Tam sư huynh, huynh biết không?" Đường Nhụy hồ nghi hỏi.
"A!" Tưởng kỳ bỗng nhiên quát to một tiếng.
"Ta nhớ ra rồi, ta trước kia đúng là từng nghe sư phụ đề cập qua, người quả thật có một người sư đệ họ Bạch, bất quá đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ. . . . . ."
"Đúng vậy, ông ta chính là người cha không chịu trách nhiệm của ta." Vẻ mặt Bạch Linh Chi giễu cợt.
"Năm đó chính là sư phụ các ngươi ở giữa làm khó dễ, chia rẽ một nhà ba người chúng ta, ta vừa chào đời, ngay cả mặt ông ấy ra sao ta cũng chưa một lần gặp qua, những thứ này đều là do Sở Vân Cao ban tặng, các ngươi nói hắn có nên chết hay không?"
Hoắc Húc Dương khó hiểu hỏi: "Sư phụ tại sao muốn làm như vậy?"
"Vậy ngươi nên hỏi sư phụ ngươi rồi, nói không chừng hắn ghen tị sư đệ của mình, không muốn thấy người khác hạnh phúc. . . . . ."
Hắn phẫn nộ bác bỏ: "Không có khả năng! Sư phụ không phải loại người như vậy."
Vẻ mặt Đường Nhụy tức giận không kềm được, "Ngươi yêu nữ này không được ăn nói lung tung vũ nhục sư phụ của ta!" Quay đầu đối mặt Hoắc Húc Dương nói:
"Tam sư huynh, cho dù các nàng thật sự có quan hệ với sư phó, cũng không thể làm phai mờ chuyện sư phụ thực sự bị trúng độc."
"Ma Cơ, nếu ngươi không muốn cùng toàn bộ võ lâm kết thù..., thì nhanh chóng đem thuốc giải giao ra đây, vạn nhất sư phụ ta có chuyện không may ──" Tưởng Kỳ oai phong hung ác nói, "Tất cả người chính đạo sẽ san bằng nơi này, dùng ngươi để huyết tế sư phụ ta."
"Ha ha a. . . . . ." Tiếng cười Ma Cơ đằng đằng sát khí làm cho lòng mọi người sợ hãi.
Hắn trừng lớn mắt trâu, "Có cái gì buồn cười?"
Ánh mắt Ma Cơ biến hoá kỳ lạ, "Tốt, vì không để cho người khác cho là ta lấy lớn hiếp nhỏ, chỉ cần tiểu tử họ Hoắc này có thể nhận một chưởng của ta, ta lập tức hai tay dâng thuốc giải."
"Không!" Khuôn mặt Bạch Linh Chi rõ ràng trắng bệch. "Nương. . . . . ."
Hoắc Húc Dương trả lời không chút do dự. "Vãn bối đồng ý."
"Tam sư huynh!"
"Tam sư đệ!" Tưởng Kỳ và Đường Nhụy đồng thời phát ra tiếng kinh hô.
Đôi môi Bạch Linh Chi run run, hơi lạnh chạy từ đầu đến lòng bàn chân. "Hoắc đại ca, ngươi tiếp không được một chưởng của nương ta đâu."
"Chỉ cần tiền bối chịu ban cho thuốc giải, nhận không được cũng phải nhận." Hắn kiên quyết nói.
Nàng vừa tức vừa giận, "Bao gồm cả Huyền Âm chưởng sao?"
"Cái gì? Huyền Âm chưởng?" Đường Nhụy lập tức lộ ra vẻ mạt sợ hãi, tình thế cấp bách bắt lấy cánh tay Hoắc Húc Dương, "Tam sư huynh, Huyền Âm chưởng ngay cả sư phụ cũng nhận không nổi, huynh. . . . . ."
"Các ngươi không phải mới vừa nói điều kiện gì cũng đều nguyện ý chấp nhận sao?" Ma Cơ cười cười tà, "Chỉ cần hắn nhận, ta lập tức giao ra thuốc giải, chẳng qua sau khi cứu sư phụ các ngươi, hắn chỉ sợ không sống nổi, cho nên rốt cuộc muốn cứu sư phụ các ngươi trước, hay là cứu hắn, tự các ngươi quyết định đi."
Tưởng Kỳ tức giận đến mức chửi ầm lên, "Tâm địa yêu phụ này thật độc ác mà!"
"Nếu các ngươi không muốn coi như xong, ta không miễn cưỡng." Bà không sao cả nói.
Cằm dưới Hoắc Húc Dương co rụt lại, phong thái hiên ngang đối mặt với khiêu chiến. "Vãn bối nguyện ý chấp nhận điều kiện tiền bối, kính xin tiền bối chỉ giáo."
Bà có chút thưởng thức cười cười, "Quả nhiên có can đảm!"
"Tam sư huynh, ta không thể để cho huynh mạo hiểm, sư phụ lão nhân gia nếu biết, cũng sẽ không cho phép." Đường Nhụy nắm chặt cổ tay hắn khóc lóc nói.
Hắn làm việc nghĩa không được chùng bước nói: "Nhị sư huynh, phiền toái huynh mang sư muội lùi về bên cạnh đi."
"Này. . . . . ." Tưởng Kỳ rơi vào thế khó xử.
"Chẳng lẽ huynh đã quên mạng sư phụ là một sớm một chiều sao?" Câu nói này của hắn liền làm tâm tư Tưởng kỳ dao động.
Tưởng Kỳ khẽ cắn răng, đành phải cứng rắn kéo Đường Nhụy vào một bên.
"Tiền bối có thể bắt đầu." Hoắc Húc Dương điều hoà hơi thở, vận dụng nội lực bảo vệ tâm mạch.
Ma Cơ rét lạnh thoáng nhìn, chỉ thấy cổ tay phải khẽ nâng, ánh sàng màu đen trong lòng bàn tay cuốn một cái, liền cách xa ba thước đánh tới trước ngực Hoắc Húc Dương ──
"Không được!" Cùng với tiếng kêu hoảng sợ, một bóng dáng nhỏ bé trắng tịnh lướt lên phía trước, chỉ thấy độc chưởng kia không nghiêng lệch đánh trúng Bạch Linh Chi, chỉ nghe thấy “phốc!” một tiếng, trong miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc đó, Hoắc Húc Dương cảm thấy có một thân thể mềm mại hướng vào mình, theo bản năng ôm lấy. Lúc này mới kinh ngạc hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt hắn chấn động, "Nàng. . . . . ." Có thật nhiều mùi vì khó chịu quanh quẩn ở trong lòng.
Có thể rúc vào ngực hắn, mà không bị cự tuyệt, Bạch Linh Chi cảm thấy một chưởng này thật đáng giá.
Nếu thuốc giải ở trên người nương, chỉ có biện pháp này, nàng mới có thể lấy được nó.
"Ngươi hài tử ngốc này tại sao lại muốn thay hắn chắn một chưởng?" Ma Cơ đau lòng giận dữ hỏi: "Vì người nam nhân này, ngươi ngay cả nương cũng có thể phản bội sao?"
Trong ngực nàng nóng như lửa đốt, nhè nhẹ rơi lệ, "Nương, thực xin lỗi."
"Nương hiện tại sẽ giết hắn, xem ngươi còn thế nào che chở!"
Bạch Linh Chi hết sức sợ hãi, bắt lấy vạt áo trước của Hoắc Húc Dương, "Hoắc đại ca, các ngươi đi mau. . . . . . Ta nhất định sẽ giúp các ngươi lấy được thuốc giải, nhanh lên một chút."
"Tại sao?" Tâm hắn vốn yên lặng nay bị nàng làm chi đảo loạn.
"Đại khái là ta kiếp trước thiếu nợ ngươi. . . . . ." Nàng cười khổ một tiếng, đẩy Hoắc Húc Dương ra, "Các ngươi đi mau! Không đi nữa sẽ không kịp."
Tưởng Kỳ và Đường Nhụy xông tới, một người dìu một bên.
"Đi mau!" Bạch Linh Chi thở hổn hển thúc giục.
Ma Cơ dữ tợn cười lạnh: "Ai cũng mơ tưởng rời khỏi nơi đây!"
"Nương, nếu người giết Hoắc đại ca, con sẽ liền chết trước mặt người!"
Mới trốn tới bên ngoài phòng Hoắc Húc Dương loáng thoáng nghe thấy lời của nàng, ngực bỗng chốc giống như bị một tảng đá lớn đánh vào, có loại xúc động muốn quay đầu, hắn thật sự không hiểu nàng tại sao phải làm như vậy. (Huhu: Tại tỷ ấy quá yêu huynh)
*****
Màn đêm buông xuống, đống lửa cháy rực đỏ bừng.
Tưởng Kỳ lại thêm mấy cây củi đốt, ". . . . . . Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không phải đối thủ yêu phụ kia, muốn lấy được thuốc giải còn khó hơn so với lên trời, thật sự là mất mặt."
Không để ý đến lời nói nhảm của nhị sư huynh, ánh mắt Đường Nhụy đều dừng ở trên người đày tâm sự nặng nề của Hoắc Húc Dương.
"Tam sư huynh."
Hoắc Húc Dương không có phản ứng.
Nàng lại gọi một lần nữa, "Tam sư huynh."
"Chuyện gì?" Hắn lấy lại tinh thần hỏi.
Đường Nhụy ngờ vực hỏi. "Huynh đang suy nghĩ gì?"
"Ta suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào." Hoắc Húc Dương chống gậy trúc đứng dậy nói.
Nàng cũng đứng lên theo, ánh mắt giây lát không rời trên nét mặt hắn. "Không phải là nghĩ đến yêu nữ kia chứ?"
"Đương nhiên không phải." Bất quá khi nói ra những lời này, chỉ có hắn mới hiểu rõ mình là đang lừa mình dối người.
"Không phải là tốt rồi." Lúc này Đường Nhụy mới lộ ra nụ cười an tâm, "Theo muội thấy, nàng ta chắc chắn là cố ý thay tam sư huynh đỡ một chưởng kia, trong đó nhất định có bẫy, chúng ta đừng bị nàng ta lừa."
Tưởng Kỳ không vận động đầu óc nói: "Ta xem chỉ sợ không phải."
"Nhị sư huynh nói lời này là có ý gì?" Đường Nhụy để ý hỏi.
Hắn không lưu ý đến sắc mặt tức giận của sư muội, cứ thế mà tự nhiên bàn luận.
"Cai này còn phải hỏi sao? Chỉ cần có mắt đều nhìn ra được, yêu nữ kia tuyệt đối yêu tam sư đệ rồi, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết, nữ nhân giống như các nàng quả thật rất ngốc, vì nam nhân mình thích, cái gì cũng có thể hy sinh."
Thân hình Hoắc Húc Dương cứng đờ, nàng lập tức chú ý tới điểm này.
"Nhị sư huynh, huynh sao có thể thay yêu nữ kia nói chuyện?"
"Ta là tùy việc mà xét." Hắn nói sai rồi ở đâu rồi à?
Đường Nhụy thở phì phò nói: "Chúng ta không hỏi huynh, huynh không biết nói chuyện cũng đừng có mở miệng."
"Không nói thì không nói." Tưởng kỳ bị chửi mà không giải thích được.
"Tam sư huynh, huynh đừng mềm lòng nha." Nàng lo lắng quan sát phản ứng Hoắc Húc Dương.
"Dù sao trên người Ma Cơ có giải dược, yêu nữ kia không chết được, nàng sở dĩ cứu hyunh, chẳng qua là làm dáng một chút, huynh trăm ngàn không nên bị lừa."
Hoắc Húc Dương gượng ép cười cười, "Ta hiểu được ý tứ của muội, không nên nói nữa."
"Vậy tam sư huynh có tính toán gì hay không?"
"Tam sư đệ, ta thấy hiện tại biện pháp duy nhất chính là liên lạc chưởng môn ba phái Hoa Sơn, Hằng Sơn, Thái Sơn, cùng đi đối phó yêu phụ kia, đây mới là biện pháp giải quyết tận gốc." Tưởng Kỳ đề nghị nói.
Nàng tỏ rõ thái độ đồng ý. "Ta cũng cảm thấy biện pháp này của nhị sư huynh là tốt nhất, tam sư huynh, huynh nghĩ sao?"
"Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù liên lạc được rồi, vẫn tiêu hao không ít thời gian." Hắn phân tích nói.
Tưởng Kỳ muốn nhanh chóng nhổ sạch phiền não này. "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy bây giờ chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì? Đáng giận!"
"Nàng đáp ứng rồi thì nhất định sẽ giúp chúng ta lấy được thuốc giải." Lòng Hoắc Húc Dương vỗn yên bình bỗng chốc tức giận nói.
Đường Nhụy buồn bực hỏi: "Tam sư huynh nói “nàng” là ai?"
"Bạch Linh Chi."
"Nàng?" Âm điệu không khỏi đề cao, "Tam sư huynh, lời của nàng ta không thể tin!"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương phức tạp, "Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể tạm thời tin."
"Tam sư huynh. . . . . ." Làm sao bây giờ? Nàng sợ nhất chuyện này thật sự xảy ra.
Hắn bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe, "Có người đến đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT