Thiết Cốc Môn
Thiết Cốc Môn
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
52 chương
4 256
12345
Khac.Bot • Trọn BộHoàn
Gió rét căm căm.

Trên sườn núi sơn cốc xuất hiện một thiếu niên đẹp trai, vẻ mặt đượm vẻ giang hồ lãng tử đang nhắm hướng tuyệt cốc phóng mình tới như bay, hình như gã định tự tử?

Phía sau một đại hán rượt theo sát hắn miệng la lớn :

- Văn Bình! Ngươi chạy đâu thoát!

Chàng thiếu niên đẹp trai, tên gọi Văn Bình vẻ mặt đượm vẻ thê lương cất giọng :

- Sư huynh! Sư huynh còn đuổi theo ta làm gì?

Đại hán tên gọi Triệu Chấn Cương quát lớn :

- Súc sanh! Đã phạm trọng giới sư môn, còn không chịu quỳ xuống để nhận lãnh hình phạt.

Văn Bình nghe nói tối tăm mày mặt, bỗng chàng tự nhủ :

- “Ta đã quyết ý muốn chết, tội gì còn phải chịu lãnh hình phạt cho nhục nhã?”

Nghĩ thế nên chàng gắng gượng đi lần ra phía vực thẳm nơi triền núi.

Bỗng sau lưng chàng có tiếng cười gằn, tiếp theo là một bàn tay như móc sắc nắm chặt vào lưng chàng giơ bổng lên, rồi lại quăng chàng ngã lăn xuống.

Triệu Chấn Cương không để chậm trễ cơ hội lẹ làng điểm vào bảy nơi yếu huyệt khiến cho Văn Bình như đang bị muôn ngàn con kiến cắn vào ruột gan, chàng vừa rên la vừa than thở :

- Sư huynh! Chúng ta đều là đồng môn cốt nhục, anh nỡ nào dùng “Thất Âm tuyệt huyệt” để đối xử như vậy...

Triệu Chấn Cương gằn giọng “hừ” một tiếng, đưa chân đá Văn Bình bật ngửa đôi mắt oán hận, ganh tị đăm đăm nhìn vào mặt chàng, miệng nhếch nụ cười đắc ý.

Trông hành động của sư huynh, Văn Bình như biết ra điều gì vội nói :

- Sư huynh ngươi...

Vừa nói đến đây thì ruột gan cũng đau nhức không chịu nổi, mồ hôi trán đầm đìa chảy ra, chàng thấy không thể nào chịu đựng được nữa kêu gào :

- Sư huynh! Nếu tiểu đệ có điều gì không phải... mong... Sư huynh nể mặt ân sư, cho tiểu đệ được chết mau lẹ.

Triệu Chấn Cương cười nham hiểm :

- Ngươi định chết cho yên thân cũng không khó, nhưng phải y theo lời sai khiến của ta!

Vũ Văn Bình không còn biết làm sao, đành gật đầu ưng thuận.

Chấn Cương vừa cười vừa đưa tay ra đập vào lưng Văn Bình mấy cái, cầm giữ sự đau đớn của chàng tạm thời đừng phát ra, đoạn đưa tay vào áo móc ra một tờ giấy, chìa ngay trước mặt Văn Bình trầm giọng nói :

- Ngươi cứ theo văn tự trên giấy này, tự tay chép sang một tờ khác, ta sẽ cho ngươi chết được toại nguyện.

Văn Bình chú thần xem qua tờ giấy ấy một lượt, mặt bỗng thất sắc, đôi mắt nẩy lửa nhìn vào người Chấn Cương, miệng định nói nhưng không còn biết nói sao nữa.

Chấn Cương cười nhạt nói :

- Ta muốn ngươi viết tuyệt mệnh thư này, chẳng qua là nghĩ đến tương lai của sư muội, nếu ngươi không chấp nhận thì ta cũng không miễn cưỡng, ha... ha... vậy thì cho ngươi nếm lại mùi “Thất Âm tuyệt huyệt” sau bảy ngày thây ngươi sẽ được mang về trình báo cho ân sư rõ.

Vũ Văn Bình nghe dứt, bỗng nhiên cất tiếng cười như điên dại.

Chấn Cương không hề đếm xỉa đến từ từ cất giấy vào người định ra tay điểm huyệt.

Văn Bình ngưng ngay tiếng cười, nói lớn :

- Thì ra ngươi đã biết ân sư định gả Quỳnh muội cho ta, đồng thời cho ta chấp chưởng môn hộ, vì vậy mà ngươi cấu kết với giang hồ đại đạo để ám hại ta cùng Quỳnh muội, giờ lại bức ta phải viết tuyệt mệnh thư đặng tự do ép buộc Quỳnh muội hừ! Ngươi mới thật là kẻ lòng người dạ thú.

Chấn Cương để cho chàng nói hết, mới lạnh lùng gằn từng tiếng một :

- Ngươi có viết hay không thì nói mau?

Tay ông bắt đầu nhấn vào các huyệt đạo của chàng.

Văn Bình lạ gì hình phạt độc ác ấy, nên sợ hãi :

- Thôi được! Ta theo lời ngươi mau đem giấy mực ra đây.

Chấn Cương mỉm cười đắc ý, lập tức lấy giấy viết bày ra đoạn đỡ Văn Bình ngồi dậy.

Vũ Văn Bình thở ra một tiếng, liền chép y theo lời sư huynh, xong xuôi, chàng ném cây viết nghiến răng kèn kẹt nói :

- Hôm nay cho ngươi toại ý, nhưng sau này xem ngươi chết bằng cách nào cho biết.

Chấn Cương cầm tờ giấy lên xem một lượt rồi xếp cẩn thận bỏ vào áo, thò tay nắm lấy Văn Bình giơ bổng lên, cười lớn nói :

- Ta chỉ cần biết hiện giờ, sau này ra sao? Ha ha... ngươi cũng chẳng thấy được!

Lời vừa dứt thì ông ta cũng đã quăng thân người Văn Bình lên nửa lưng trời, lớn tiếng quát :

- Sư đệ, ngươi về Tây phương chầu Phật đi, sư huynh đưa ngươi một đoạn đường.

Lẹ như chớp, một chưởng đánh ra, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của Văn Bình, thân hình chành như cành lá rụng, rơi xuống biển xâu mất dạng.

Triệu Chấn Cương đưa mắt nhìn theo, chờ cho bọt nước tan dần theo mặt biển, ông ta mới ngửa mặt cười đắc thắng, đoạn quay mình hướng về hang đá cất bước.

Sóng vẫn gầm gừ, gió vẫn thổi, vầng thái dương vẫn dửng dưng, nào ai biết đâu nơi đây vừa xảy ra một cuộc thanh toán tàn nhẫn.
Các số gần nhất
Danh sách chương