– Giờ này có lẽ hơi sớm, em có đến đúng giờ không? – Lâm Nhã Tinh cầm tờ lịch làm việc đưa qua, ngần ngại lên tiếng.
– Vâng ạ. – Diêu Khâm nhận lấy, gật đầu cái rụp, cố gắng thể hiện quyết tâm.
– Thật ra tại sao Tiểu Diêu phải đổi ca thế? Làm việc cuối tuần thoải mái hơn mà, hơn nữa lương cũng không ít. – Lâm Nhã Tinh rất quý Diêu Khâm, biết cậu là học sinh cấp ba, việc học chắc chắn rất bận, nên mới tò mò hỏi.
– Cuối tuần em phải học thêm, nên… – Diêu Khâm cười nói. – Chị Tinh, nếu không có việc gì, em xin phép đi đây.
– Ừ, em đi đi, lịch làm việc này bắt đầu áp dụng từ tuần sau, nhớ đấy nhé.
– Vâng. – Dứt lời, cậu cất lịch làm việc đi, rồi cầm thực đơn ra tiếp khách.
Hiện tại Diêu Khâm đang làm việc ở một tiệm bánh ngọt, mở cửa từ 7h sáng đến 11h tối, bởi vì hầu hết nhân viên ở đây đều là nhân viên bán thời gian, nên từ thứ hai đến thứ năm mỗi ngày có bốn ca, còn thứ bảy chủ nhật mỗi ngày hai ca. Diêu Khâm đăng ký làm ca tối từ 7h đến 11h từ thứ hai đến thứ năm.
Tất nhiên học thêm chỉ là lấy cớ.
Nguyên do là vì từ sau buổi tối hôm đó, ba ngày tiếp đó cậu về nhà đều thấy Ngụy Thăng đứng dưới nhà chờ, để tránh mặt nhau hoàn toàn, cậu còn xin chuyển lớp.
Nhưng bây giờ còn có một vấn đề – Chu Văn.
Hôm đó, Chu Văn đột ngột dẫn cậu đi ăn, Diêu Khâm cũng chỉ nghĩ rằng anh đói bụng, nên tiện thể mời cậu đi ăn cùng. Chẳng ngờ rằng từ hôm đó trở đi, cứ đến giờ tan học, lộ trình của hai người không phải về thẳng nhà cậu nữa, mà trước tiên sẽ đi ăn tối, và dù đi ăn ở hàng quán nào, Chu Văn luôn gọi cho cậu một cốc sữa.
Giờ cậu chuyển ca làm, nếu tiếp tục như vậy, sẽ không kịp thời gian.
Cho nên, cậu phải từ chối.
Nghĩ trong đầu như vậy, nhưng đến giờ tan học, Diêu Khâm đứng trước cửa phòng giáo viên ngần ngừ một lúc lâu, tay giơ lên rồi lại hạ xuống.
– Em đứng ngoài làm gì vậy? – Chu Văn kéo cửa ra hỏi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu.
Thấy cậu vẫn đang sững sờ, lạnh lùng nói tiếp:
– Em vừa đi ngang qua cửa sổ. – Ý rằng anh nhìn thấy cậu đến qua cửa sổ.
Diêu Khâm nghe xong mới hiểu ra, sau đó đỏ mặt, nhưng cậu vẫn không quên mục đích chính, vội vàng chỉnh đốn sắc mặt, hít một hơi rồi nói:
– Thầy ơi, em…
– Đi thôi.
Thế nhưng Chu Văn không cho cậu cơ hội nói xong, xoay người lấy cặp tài liệu, nói bâng quơ một câu rồi rời khỏi văn phòng, đi về phía khu để xe.