Trương Hâm vừa đỗ xe vào nhà, thì được quản gia Chu gia báo rằng tiệc sinh nhật đã bắt đầu, bánh gato cũng cắt rồi.

– Hừ, người nhà Chu gia thiệt tình, khách còn chưa tới mà… Cơ mà bọn họ lúc nào chả như thế, chỉ quan tâm chuyện Chu Văn có tới hay không thôi. – Y lầm bầm mấy câu rồi mới vào nhà.

Vào đến nơi, quả nhiên nhìn thấy già trẻ trai gái đang tụ tập trong đại sảnh trò chuyện xôm tụ, thấy y đến cũng không khách sáo chào hỏi.

– A, Trương Hâm đến rồi à, chắc anh không quên quà của anh ba đâu nhỉ. – Người đầu tiên bắt chuyện với anh là cậu tư nhà Chu gia – Chu Ứng, tâm trạng hớn quà còn hơn cả chủ xị sinh nhật.

… Hầy, có khi bọn họ mời y đến đây có lẽ cũng chỉ vì món quà cho Chu Văn mà thôi. Trương Hâm thầm oán giận trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười:

– Đương nhiên rồi, Chu Văn là bạn thân của anh mà, quà tất nhiên phải có chứ. – Dứt lời mới chìa hộp quà trong tay ra.

– Đừng nói vậy, quan trọng là em đến chứ… Chị chỉ sợ Tiểu Văn không thích nhìn thấy mặt mấy người chị hôm sinh nhật thôi. – Tiếp chuyện Chu Ứng xong, sau đó đến chị cả của Chu Văn, trưởng nam nhà Chu gia bên cạnh cũng phụ họa theo.

… Hầy, bọn họ gọi y tới có khi vì không muốn Chu Văn nghĩ rằng bản thân không có bạn bè gì. Nhưng thực tế thì, Chu Văn phỏng chừng chẳng để ý gì đến người bạn này đâu. Trương Hâm tiếp tục cắn răng chịu đựng.

– Vâng ạ… – Y tiếp lời mọi người, rồi mới nói sang chuyện khác. – Chu Văn đâu rồi ạ?

– Ở bên ngoài á. – Trả lời y là người có thể coi là “bình thường” nhất nhà họ Chu – Chu Thủy, nhưng thấy ánh mắt cậu ta liếc ra ngoài, cười âm hiểm, dường như muốn ám chỉ điều gì.

Trương Hâm giật mình, sau đó nghĩ đến chuyện gì, hai mắt mới sáng ngời, gật đầu cười nói:

– Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi tìm Chu Văn chúc hắn sinh nhật vui vẻ.

– Đúng rồi, đi đi. – Người đầu tiên hùa theo y là bố Chu Văn, ông đặt ly rượu vang xuống, xua tay bảo y mau đi.

… Hừ, đúng là người một nhà. Nhưng Trương Hâm không lầm bầm nữa, mà ngược chỉ muốn mau mau ra ngoài sân hóng mát. Hôm nay y đến không phải do Chu Văn mời, mà là gia đình họ Chu ngỏ lời, vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng Chu Thủy lại thần bí nói thêm một câu.

– Dạo gần đây anh ba khá thân với một cậu bé, anh không muốn gặp sao?

Lần này quả thực đã khơi dậy bản tính hiếu kỳ của Trương Hâm rồi. Y vẫn biết Chu Văn không thích rất nhiều thứ, mà dù có thích đi chăng nữa, cũng chẳng bao giờ nói thẳng ra, thậm chí thích nhưng miệng vẫn khăng khăng nói ghét. Ngày trước y hay xảy ra xô xát với Chu Văn, dần dần mới thích nghi với cái tính cách quái gở này. Mà bây giờ lại có một người khiến Chu Văn thấy hứng thú, y cũng rất tò mò nha. Còn về vấn đề tính hướng, y cũng không quá bận tâm, còn người nhà Chu Văn thì… y không đoán được bọn họ rốt cuộc có lo lắng chuyện đó hay không nữa.

Ra đến sân, chưa nhìn thấy bóng dáng Chu Văn đâu, đập vào mắt là một cậu bé đang ngồi trên ghế đá ngước đầu lên ngắm trăng, bên cạnh là hai miếng bánh ngọt đang ăn dở. Cậu bé nhìn thấy y cũng rất ngạc nhiên, vội vàng đứng lên:

– Chào… chào anh!

Trương Hâm nhướng mày nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé xong mới nhăn nhó, chần chừ một hồi mới hỏi:

– … Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Cậu bé kia – chính là Diêu Khâm mới nhìn người đàn ông y phục chỉnh trang trước mặt mình, chắc hẳn là khách tới dự tiệc, nhất thời xong biết phải đối đáp thế nào, đành phải trả lời thành thật:

– Mười bảy ạ… Cuối tháng này sẽ tròn mười tám.

Nghe xong Trương Hâm ngây ngẩn luôn rồi. Đúng lúc này Chu Văn quay lại, nhìn thấy y liền nhíu mày, vẻ ghét bỏ nói:

– Cậu tới làm gì hả?

Dường như Trương Hâm không nghe thấy câu hỏi của anh, đưa tay chỉ Diêu Khâm, lắp bắp:

– Là… là trẻ vị thành niên mà!

Chu Văn nghe xong, đầu tiên là giật mình, sau đó mới hiểu ra ý tứ đằng sau câu nói kia, lập tức thẹn quá hóa giận, gằn giọng nói:

– … Tôi đã chạm vào cậu ta đâu!

Diêu Khâm đứng một bên ngẩn ngơ nhìn, sau một lúc mới hoàn hồn, rồi phát hiện ra hai người kia… có phải đang nói chuyện phòng the đúng không. Mặt cậu lập tức đỏ bừng bừng nóng như lửa. Trương Hâm nghe anh nói mới quay ra đánh giá lại Diêu Khâm từ đầu tới chân, rồi quay sang hoài nghi Chu Văn. Chu Văn hầm hừ. Trương Hâm biết anh giận thật rồi, đành phải hậm hực bĩu môi, lầm bầm:

– Tốt nhất là như thế.

Mặt Chu Văn đen sì. Sau đó Trương Hâm không dây dưa chuyện đó nữa, mà đưa quà cho Chu Văn. Anh liếc mắt qua rồi nói:

– Ai thèm quà của cậu!

Ngó lại thấy bản mặt “Đừng giả bộ, tôi thừa biết cậu thích” của Trương Hâm, anh mới cau có nhận lấy. Còn Diêu Khâm thấy không khí có vẻ căng thẳng, liền ngại ngùng mỉm cười, khuôn mặt vẫn hơi ửng hồng, nhắc khéo y:

– Anh cứ cất vào trong nhà đi ạ, còn nhiều quà chưa bóc lắm.

Ẩn ý cũng như thay Chu Văn nói với y rằng quà cáp sẽ tập trung lại một chỗ rồi bóc sau. Lời này của cậu khiến Trương Hâm phải nhìn bằng con mắt khác… Y thấy cậu bé này quen biết Chu Văn mới không lâu mà đã hiểu rõ được tính tình tên kia rồi? Còn Chu Văn thì tỏ vẻ tức giận, gằn giọng nói:

– Tôi không ngờ cậu thích quản nhiều chuyện vậy đấy?

Diêu Khâm biết anh không cố ý mỉa mai mình, định đáp lại mấy câu, nhưng thấy Trương Hâm đang nhìn sang bên này, đành ngậm miệng, cúi đầu. Ngược lại Trương Hâm thấy vậy mới che miệng cười khẽ, không chờ Chu Văn mở miệng, đã dương dương tự đắc nói:

– Tôi đi kiếm đồ ăn đây, đói quá đi!

Chu Văn nghe vậy mới liếc mắt tỏ vẻ khinh thường:

– Cậu đúng là tới ăn chực.

Trương Hâm cười cười, nhún vai rồi rời đi.



Tối đến, Diêu Khâm được sắp xếp nghỉ ngơi ở một gian phòng khách. Ngày mai là thứ Hai, nên mọi người dặn cậu phải ngủ sớm, mà cậu cũng đồng ý rồi. Thế nhưng cậu không ngủ được. Có lẽ do lạ giường… Diêu Khâm tự nhủ một lý do vu vơ như vậy. Nhưng thực ra cậu biết thừa là do chuyện của thầy. Vừa nãy, cậu tự thấy mình không khiến thầy tức giận lắm, thế nhưng cả quãng đường thầy chẳng nói gì, khiến cậu bất an không thôi.

Lăn lộn một hồi mà cơn buồn ngủ vẫn chẳng thấy đâu. Mà đương lúc Diêu Khâm đang phân vân có nên đi tìm Chu Văn hay không thì cửa phòng kêu “cạch” một tiếng rồi bị đẩy ra. Một vệt ánh sáng hắt vào chợt hiện rồi chợt mất. Diêu Khâm khẽ run lên, sau đó vội vàng nhắm tịt mắt lại, không dám cựa quậy gì.

Người tới không ai khác, chính là Chu Văn.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng một góc phòng, tuy trong phòng tối mịt, nhưng không hẳn không nhìn thấy gì. Diêu Khâm cảm thấy một bên giường lún xuống, sau đó nghe tiếng người lãnh đạm nói:

– Tôi biết cậu chưa ngủ.

Mí mắt Diêu Khâm run rẩy, cuối cùng từ từ mở ra, khẽ gọi.

– … Thầy.

Nhưng Chu Văn không đáp lại, chỉ hơi cau mày, hai mắt rũ xuống, đăm đăm nhìn thẳng mặt Diêu Khâm, dường như đang tìm kiếm lý do giải thích cho hành động nửa đêm đến thăm này của mình. Diêu Khâm bị nhìn thẳng có chút bất an, do dự hỏi:

– Thầy ơi?

Chu Văn quay mặt đi, lơ đãng nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ năm phút, hai bên mày càng cau có hơn. Tiếp đó, giọng nói đều đều vang lên:

– Qua sinh nhật rồi…

Diêu Khâm giật mình, quay đầu nhìn, một lúc lâu sau mới có phản ứng – cậu đại khái đã đoán được ẩn ý của thầy rồi – rồi vội vàng nói:

– A… Phải rồi, quà của thầy em nhất định sẽ tặng.

Chu Văn lại có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh, cũng không cự tuyệt. Diêu Khâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng thầy sẽ quát nạt mình chứ. Cũng bởi vậy, cậu mới nảy ra một suy nghĩ, không nhịn được hỏi thầy một vấn đề mà cậu băn khoăn bấy lâu nay.

– Thầy ơi…

– Hử? – Dường như đã nhận được câu trả lời vừa lòng, nên giọng Chu Văn cũng hiền hòa đi.

– Tại sao thầy lại chọn làm thầy giáo? – Diêu Khâm hiếu kỳ hỏi. – Nhà thầy chẳng phải có hẳn một công ty gia đình sao?

Hơn nữa, tính cách của thầy cũng không quá thích hợp với nghề giáo… Diêu Khâm nhớ lại cái lần cậu tố khổ với thầy, nhận lại là thái độ lạnh lùng vô tình, không phải là cách cư xử mà một người thầy giáo nên có, nhưng những lời này đánh chết cậu cũng không nói ra đâu. Chu Văn nghe cậu hỏi liền ngẩn người, sau đó đen mặt trừng cậu. Đến lúc khiến Diêu Khâm phải chột dạ vì đã hỏi câu không nên hỏi hay không, thì Chu Văn lại quay mặt đi, khẽ cúi đầu, giọng điệu châm chọc đáp lại:

– Ngày bé cậu chưa từng được giáo viên vẽ ra giấc mơ trở thành một nhà giáo sao?

Ngụ ý rằng ngày trước anh cũng được dạy dỗ như vậy, cho nên lúc lớn lên mới chạy đi làm thầy giáo, coi như đã hoàn thành giấc mộng đời mình.

Diêu Khâm chợt giật mình. Đột nhiên cậu nảy ra một ý nghĩ, tuy rằng ý nghĩ này thật quá tức cười và ngây thơ. Chỉ cần quan sát một tối thôi, cậu biết gia đình thầy cưng chiều thầy như thế nào, dường như dù thầy có mạnh miệng đến mức nào, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng rằng ẩn sau vẻ lạnh lùng hay lời vô tình đó là cảm xúc gì, còn thầy thì hình như bị họ chiều quá sinh hư rồi… Giống như một hoàng tử được sủng ái trong tháp ngà. Nghĩ đến đây, Diêu Khâm bất giác cười thành tiếng.

– Hử? – Chu Văn không hiểu, mới bất mãn hừ lạnh.

Sau đó, Diêu Khâm mới ngừng cười, nói:

– Em đang nghĩ… Gia đình thầy đối xử với thầy thật tốt.

Chu Văn không ngờ nhận được lời tán dương này, tuy rằng đối tượng khen không phải anh, nhưng vẻ mặt lại không kìm được mà vặn vẹo. Cuối cùng mới nhíu mày, ồm ồm nói:

– Nói thừa, ngủ mau! – Dứt lời liền đưa tay lên che hai mắt Diêu Khâm.

Bàn tay thầy khô ráo và ấm áp… Diêu Khâm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong đầu như vậy. Sau đó, cơn buồn ngủ như thủy triều dâng đánh ập tới, còn cậu chìm mình trong cơn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play