Hôm sau, Diêu Khâm chọn đúng lúc chuông vừa reo mới đi vào lớp.
Tuy bị thầy chủ nhiệm lườm xéo, nhưng còn hơn phải chịu đựng tiếng xì xầm to nhỏ của mọi người trước khi vào học, cậu thà rằng như thế. Hơn nữa thành tích học tập của cậu cũng khá tốt, thầy chủ nhiệm cũng không trách mắng gì.
Thế nhưng, tiết học vừa bắt đầu, Diêu Khâm đang viết bài, chợt thấy ai đó kéo tay mình.
Quay đầu sang, cậu thấy bạn gái ngồi cạnh đang nhìn cậu một cách kỳ quái. Sau đó, nhân lúc thầy giáo quay mặt lên bảng, cô ném một tờ giấy lên bàn cậu.
Diêu Khâm ngẩn người ra, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng túm lấy tờ giấy, một lúc sau mới mở ra.
Cậu nơm nớp nhìn cô bạn bàn bên cạnh, lại thấy cô nàng đang tập trung viết bài, hình như không hề biết nội dung bức thư là gì.
Đầu óc cậu bây giờ rối như bòng bong, Diêu Khâm cũng dần mất tập trung.
Thất hứa… Chính xác, chiều hôm qua cậu đã thất hứa, sau khi nghe Chu Văn nói vậy, cậu không đến ‘chỗ hẹn’ mà chạy thẳng về nhà.
Cậu không biết bản thân không nên phản kháng, thế nhưng khi bị Chu Văn đả kích, cậu biết hành động cầu xin giúp đỡ của cậu thật ngốc nghếch, rất ngu xuẩn.
Vì thế cậu chạy trốn.
Thế nhưng… sau đó cậu phải làm sao?
Bộp!
Trong khi cậu đang suy nghĩ mông lung, một tờ giấy khác bị vất lên bàn cậu.
Cậu ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đang cúi đầu chép bài.
Cậu cắn môi, mở tờ giấy ra.
____ 6h. Phòng thay đồ sân vận động.
Vẫn nội dung ấy, vẫn khiến cậu sợ hãi.
Nhét tờ giấy vào góc tận cùng ngăn kéo, Diêu Khâm mím chặt môi, tay cầm bút chặt đến trắng bệch, sách vở ở trước mặt, không đọc vào chữ nào.
Tiết một mau chóng trôi qua.
– … Được rồi, nộp cho thầy danh sách phân nhóm lần trước thầy giao nào. – Thầy chủ nhiệm vừa thu dọn đồ đạc vừa thông báo chuyện phân nhóm cho chuyến đi du xuân cuối tháng sau.
Cầm danh sách phân nhóm, thầy lướt qua một lượt, phát hiện không thấy tên Diêu Khâm.
– Diêu Khâm, em cùng nhóm với ai?
Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu như mũi dao.
Diêu Khâm không muốn đoán ý tứ của bọn họ, chỉ ngước lên nhìn thầy chủ nhiệm rồi cúi đầu không nói lời nào.
Quan sát tình huống này, thầy chủ nhiệm thâm niên lập tức phát hiện điểm không ổn, nhíu mày, thầm thấy kỳ quái, Diêu Khâm bình thường học tập rất khá, tuy hơi ít nói, nhưng hay giúp đỡ bạn cùng lớp, nên quan hệ với mọi người cũng khá được, tại sao giờ lại trở thành đối tượng bị xa lánh?
Thầy giáo biết, con người luôn có tâm lý muốn biến một ai đó thành kẻ bị bắt nạt. Theo năm tháng, hành vi bắt nạt không đơn giản chỉ là bạo lực, mà còn là cô lập, cố ý xa lánh người đó.
– Nếu Diêu Khâm không quyết định được, vậy tạm thời cứ vào nhóm của Lý Duy, khi nào em quyết định xong thì đổi lại sau.
Thầy chủ nhiệm cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, trực tiếp sắp xếp, sau đó nghiêm túc khuyên bảo cả lớp:
– Thầy biết các em đang rất háo hức, nhưng từ giờ đến buổi du xuân còn một thời gian nữa, các em nên bình tĩnh chút, đặc biệt là một số trò.
Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt thầy dừng lại ở đám học sinh cá biệt ngồi cuối lớp.
Diêu Khâm cũng quay lại nhìn, phát hiện thấy bọn họ đang nhìn cậu, lập tức hoảng sợ, quay đầu lại, không dám nhìn nữa.
Lúc thầy giáo thu dọn xong rời khỏi lớp, chuông vào lớp cũng reo.
Cả lớp rên rỉ, tiết hai bắt đầu.
Chỉ có Diêu Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi học cứ thế trôi qua, Diêu Khâm áp dụng thái độ phớt lờ tất cả, tý lại chạy đến chỗ giáo viên hỏi này nọ, chốc lại đi lên phòng hành chính, lúc về đều đi cùng một giáo viên.
Tất nhiên, trong giờ học, cậu nhận được không ít giấy thư, chữ nghĩa trong thư càng lúc càng nguệch ngoạc, cậu đọc không hiểu lắm.
Lúc tan học, trong lớp chỉ còn lại một mình cậu.
Hoàng hôn mùa xuân nhanh chóng tắt lụi, chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn khuất.
Bóng tối lại buông xuống.
Cậu thấy đã quá 6h, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đứng trước cửa phòng giáo viên.
Quả nhiên cậu lại gặp được Chu Văn đang thu dọn đồ đạc.
Còn Chu Văn nhìn thấy cậu, chỉ nhíu mày.
Anh nghĩ rằng sau chuyện hôm qua, cậu học sinh này sẽ không muốn gặp lại anh nữa. Tất nhiên, anh cũng chẳng muốn gặp lại cậu.
Chu Văn chán nản nói:
– Em tới đây làm gì?
Hôm qua đã lộ mặt thật, nên hôm nay Chu Văn cũng không thèm đóng vai ‘thầy giáo hiền lành’ nữa.
Diêu Khâm nắm chặt cánh cửa, mấy lần muốn nói gì rồi lại cúi đầu thôi.
Chu Văn bĩu môi, không thèm để ý đến cậu, thu dọn xong, chuẩn bị tắt đèn rồi đi về.
Diêu Khâm vội vàng tránh sang một bên, vẫn không nói gì.
Cho đến khi Chu Văn đi đến nhà để xe, Diêu Khâm vẫn lẽo đẽo đi theo. Anh chịu không nổi, xoay người, sốt ruột hỏi:
– Rốt cuộc em bị làm sao?
Diêu Khâm cúi đầu lùi lại, xoay người đi nhanh về hướng cổng trường.
– Làm trò quỷ gì không biết? – Bị hành động khó hiểu này quầy rầy, Chu Văn bực bội chửi thề, rồi mới mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT