– Oa!

– Cho con, cho con với…

……

Tiếng cười đùa của đám trẻ con vang vọng một khoảng sân, nhưng có một đứa trẻ ngồi dưới gốc cây phong vẫn im lặng nhìn xuống đất, như thể dưới mặt đất có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn. Đứa trẻ này có làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, ngoại hình thanh tú, dáng ngồi xổm trông càng giống búp bê.

– Diêu Khâm! – Đột nhiên có người gọi tên nó.

Đứa trẻ nghe tên mình liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi tới lập tức nhoẻn miệng cười, thoáng vẻ ngượng ngùng, đáp lại:

– Ngụy Thăng!

– Mọi người đều đi lấy quà rồi, sao cậu không đi? – Người tới là một đứa nhóc chạc tuổi Diêu Khâm, sở hữu một nụ cười sáng chói và giọng nói ấm áp.

Nhóc Diêu Khâm không trả lời, chỉ cười cười lắc đầu. Ngụy Thăng cũng biết số trẻ con trong viện cô nhi rất đông, vả lại với tình tính như Diêu Khâm, không đời nào có chuyện chen vào đám đông tranh giành quà, quả thực là hơi quá sức nó, vậy nên cũng không nói gì thêm, rồi ngồi xuống cạnh nó, ghé sát mặt vào hỏi:

– Cậu nhìn gì thế?

Tiểu Diêu Khâm chỉ tay xuống đất, mỉm cười đáp:

– Đàn kiến đang chuyển nhà, chở theo nhiều đồ ăn ghê.

Tiểu Ngụy Thăng nhướng mắt lên nhìn cho rõ, quả nhiên thấy một đoàn kiến thật dài quanh co đến tận nơi nào đó. Thế nhưng thằng bé không hiểu cái này có gì hay ho mà khiến Diêu Khâm say mê đến vậy. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thằng bé biết rõ chính vì loại sở thích này mà Diêu Khâm khó hòa nhập với tập thể. Sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, nó hào hứng nói:

– Phải rồi, quà hôm nay là của một đôi vợ chồng cực kỳ giàu nha, nghe nói bọn họ muốn nhận nuôi một đứa con.

Tiểu Diêu Khâm giật mình, níu tay đối phương, mừng rỡ nói:

– Chẳng lẽ bọn họ chọn cậu? – Dừng một chút rồi tiếp. – Thật tốt quá rồi Ngụy Thăng, cậu được ra ngoài rồi, sau này nhớ về thăm tớ nha.

Tiểu Ngụy Thăng nghe vậy vội vàng lắc đầu:

– Không phải đâu, vẫn chưa quyết định chọn ai, tớ nghĩ lát nữa viện trưởng sẽ tập trung mọi người lại rồi mới chọn.

Tuy nói vậy, nhưng mặt đứa trẻ vẫn không giấu nổi vẻ hưng phấn. Dù sao thì trong viện này, xét thông minh lanh lợi hay diện mạo khí chất, Ngụy Thăng có thể xem là nổi trội nhất, khả năng được chọn rất cao. Tiểu Diêu Khâm cũng đồng ý với quan điểm đó, liền mỉm cười, ôm chặt cánh tay thằng bé, nói:

– Nhất định sẽ chọn cậu mà.

Lần này Ngụy Thăng không nói gì.

Đến trưa, đôi vợ chồng kia muốn gặp mặt tất cả trẻ con trong viện, cho nên quyết định ở lại dùng cơm cùng mọi người. Vì muốn tạo ấn tượng tốt với họ, lũ trẻ hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, ăn xong liền rửa tay sạch sẽ, sắp xếp bát đũa gọn gàng. Ngụy Thăng còn được vợ chồng kia khen ngợi tận hai lần. Trái lại, biết trước mình sẽ không được chọn nên Diêu Khâm vẫn tỏ ra bình thường, hàng ngày thế nào thì hôm nay vẫn thế.

Sau đó có một đứa bé không cẩn thận làm vỡ bát, tay còn bị mảnh vỡ cứa rách. Đứa bé cố không khóc, nhưng hai mắt đã rưng rưng, ngước lên nhìn đôi vợ chồng. Vị phu nhân trông thấy, vội vã lấy khăn tay cầm máu cho nó. Tiểu Diêu Khâm thấy thế cũng giật mình, nhanh chóng đi tìm băng cứu thương định giao cho bà ta, thì một bé gái khác giành mất rồi đưa cho vị phu nhân kia, nhân tiện chiếm thêm cảm tình. Tiểu Diêu Khâm cũng không để bụng, dù bị đẩy về phía sau ngã sõng xoài. Ngụy Thăng chứng kiến được sự việc từ đầu đến cuối, cau mày như ông cụ non, chạy qua đỡ Diêu Khâm dậy. Nhưng chuyện khiến tất cả lũ trẻ thất vọng là đôi vợ chồng kia trước khi rời khỏi cũng không đưa ai theo cùng, chỉ nói rằng khi nào rảnh sẽ lại đến thăm.

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tiểu Diêu Khâm đã bị đánh thức. Lúc đang mơ mơ màng màng, tay đã bị nhét giẻ lau cùng một chậu nước.

– Ngụy Thăng?

– Đừng nói gì cả, mau đi lau cửa sổ trong phòng học đi. – Ngụy Thăng đặt ngón trỏ lên miệng, nói thì thầm.

Tiểu Diêu Khâm tuy không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn cứ làm theo. Thật ra hàng ngày viện trưởng đều phân công một đứa trẻ đi trực nhật, nhưng lũ trẻ trong viện đều bé tuổi, phòng học cũng chỉ dùng để chơi trò chơi, nên công việc lau dọn thường bị bỏ qua.

Bởi vậy lúc Diêu Khâm chùi cọ xong xuôi thì trời cũng đã sáng chưng, khuôn mặt nhỏ bé đã lấm tấm mồ hôi. Khi vừa nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó chợt phát hiện ra một người khác đang tươi cười nhìn nó – là vị phu nhân ngày hôm qua!

– … Cháu chào cô ạ. – Một lúc lâu Diêu Khâm mới lên tiếng.

– Sao cháu lại lau cửa sổ thế? – Vị phu nhân ngồi xuống, ân cần hỏi han nó.

Tiểu Diêu Khâm tất nhiên sẽ không trả lời rằng nó bị ép làm, nên đành đáp:

– Dạ… tại cháu thấy bẩn, nên lau dọn qua ạ.

Người phụ nữ có vẻ bất ngờ, nghĩ ngợi một lát rồi chìa tay về phía Diêu Khâm, mỉm cười dịu dàng:

– Cháu muốn theo cô về không?

Tiểu Diêu Khâm ngây ngẩn, rồi cúi xuống nhìn bàn tay mình. Một lúc lâu sau, nó mới nhận ra đây không phải giấc mơ. Bàn tay nhỏ bé xòe ra rồi lại cụp vào, cuối cùng cũng rụt rè cầm lấy bàn tay mềm mại kia.

… Về sau, Ngụy Thăng mới nói cho nó biết:

– Hê hê, tớ nghe trộm bà ấy nói chuyện với viện trưởng, rằng sáng mai bà ấy lại đến, thế nên…

Diêu Khâm nghĩ rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Ngụy Thăng cười sang sảng vẫy tay chào cậu trước cổng cô nhi viện.



Nhờ bối cảnh gia đình nhận nuôi cậu rất khá, chuyện cần lo cũng chẳng có mấy, nên tính cách hiền lành của Diêu Khâm vẫn không thay đổi gì nhiều. Cậu cũng từng quay lại cô nhi viện tìm Ngụy Thăng, nhưng lại hay tin rằng cậu ta đã được nhận nuôi. Từ đó, hai người mất liên lạc. Tuy nuối tiếc, nhưng cuộc sống có bố mẹ yêu thương, quần áo mới để mặc đã khiến cho Diêu Khâm tạm quên đi sự mất mát này.

Chuyện tình có sự biến đổi khi Diêu Khâm vừa lên năm nhất cao trung. Hiện tại nhớ lại cũng chỉ còn là một mảnh ký ức mơ hồ. Cậu chỉ nhớ một hôm, cậu thấy mẹ nuôi ngồi đờ ra trong phòng khách, tay siết chặt một tờ giấy, gương mặt tiều tụy. Khi cậu đi đến, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đã bị ôm chặt, người phụ nữ vẫn luôn ung dung điềm tĩnh thường ngày bỗng dưng bật khóc.

Mãi về sau, cậu mới biết chuyện, hóa ra công ty của bố nuôi từ nửa năm trước đã gặp vấn đề tài chính, vật lộn suốt nửa năm hòng cứu vãn, nhưng vẫn phí công vô ích, cuối cùng tuyên bố phá sản. Cùng ngày hôm đó, bố nuôi của cậu mất tích, chỉ để lại một bức thư xin lỗi. Bởi vì vậy mà cuộc sống của cậu lại trở về giống ngày xưa. Bớt ăn bớt mặc, làm thêm bên ngoài, không chơi bời lêu lổng được nữa. Tuy rằng những ngày tháng hạnh phúc thật ngắn ngủi, nhưng Diêu Khâm không hề oán giận, bởi vì bên cạnh cậu luôn có một người mẹ nuôi hết mực thương yêu cậu.

Thế nhưng Diêu Khâm không nghĩ tới việc rắc rối trong nhà còn ảnh hưởng đến cả mối quan hệ bạn bè ở trường của cậu nữa. Trước kia gia đình còn khá giả, trường trung học của Diêu Khâm cũng thuộc hạng tốt nhất trong khu, học phí cũng thu cao nhất, thế nên học sinh toàn là cậu ấm cô chiêu. Nhưng sau khi chuyện phá sản bị vỡ lở, nhiều đứa bạn tưởng là thân thiết bắt đầu trở mặt xa lánh cậu, đợi đến khi cậu phát hiện ra thì đã bị mọi người cô lập. Tuy buồn bã, nhưng ra ngoài làm thêm cộng thêm cả việc học đã chiếm kha khá thời gian, nên cậu chẳng còn thời gian đâu mà suy tư nữa.

Đến học kỳ hai năm lớp 11, xảy ra một bước chuyển biến lớn. Ngụy Thăng mất liên lạc lâu nay đột nhiên quay trở lại, lại còn học cùng trường cậu. Ban đầu Diêu Khâm không dám lên tiếng nhận mặt, không nói đến chuyện hai người đã lâu không gặp mặt, chỉ cần xét đến hoàn cảnh hiện tại của mình, cậu cũng không muốn đối phương bị vạ lây theo mình. Cuối cùng, Ngụy Thăng là người chạy đến trước mặt cậu, nở nụ cười sáng chói như chưa hề thay đổi và nói:

– Diêu Khâm, không nhận ra tớ à?

Cục đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay lập tức như được gỡ bỏ. Vào khoảnh khắc đó, Diêu Khâm cảm giác thấy cuộc sống hóa ra không gian nan đến vậy. Từ hôm đó, hai người như trở lại thời quá khứ, dính với nhau như hình với bóng. Mà cũng bởi vậy, tính cách dần cứng cáp của Diêu Khâm lại bắt đầu trở nên mềm yếu, mặt mày cũng sáng sủa hơn, bạn bè xa lánh ngày trước dần dà quay lại làm bạn với cậu.

Mọi việc dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp – nếu không xảy ra sự kiện nọ.

Hôm đó một đàn anh hẹn gặp cậu trên sân thượng, sau đó ôm chặt lấy cậu, dõng dạc lớn tiếng tỏ tình với cậu, chuyện này đối với Diêu Khâm quả thật đúng là tai họa. So với sự bối rối trước hành động của đối phương, cậu còn kinh ngạc gấp bội khi phát hiện ra rằng bản thân không bài xích chuyện này, thậm chí còn cảm thấy lòng rung rinh. Không phải cậu không nhận ra rằng bản thân chưa bao giờ nảy sinh tâm tư tình cảm gà bông với các bạn nữ cùng lớp, thế nhưng từ trước tới nay cậu cũng chưa xét đến vấn đề tính hướng của mình. Thế nên giờ đây, Diêu Khâm bỗng thấy hoang mang. Và cũng bởi vậy, Diêu Khâm không lập tức đẩy đàn anh kia ra. Cho đến khi khuôn mặt đối phương kề sát mặt mình, cậu mới bừng tỉnh, vội vàng trốn tránh. Thế nhưng, cảnh tượng này lại bị người bạn cùng lớp Ngụy Thăng tận mắt chứng kiến.

Lúc này, đầu óc Diêu Khâm hỗn loạn một nùi, căn bản không biết phải xử lý tình huống này thế nào, liền nghe theo trực giác đứng cản trước mặt Ngụy Thăng đang hung hăng định xông vào đàn anh, thậm chí còn lớn tiếng mắng hắn:

– Đủ rồi, Ngụy Thăng!

Lúc ấy, phản ứng của Ngụy Thăng như thế nào? Trí nhớ Diêu Khâm cũng không còn rõ ràng, chỉ nhớ lúc chuẩn bị rời đi, cậu nhìn thấy đôi mắt u tối của Ngụy Thăng.

Tình bạn gắn bó keo sơn là thế, giờ chẳng khác gì một tờ giấy mỏng tang, một nhát xé liền tan tành. Từ ngày hôm đó, hai người đều coi nhau là người dưng.

Không ngờ tới một ngày mối quan hệ khăng khít bấy lâu nay lại tan vỡ, có vài lần Diêu Khâm muốn lên tiếng giải thích. Thế nhưng mỗi khi trông thấy đôi mắt lạnh như băng của Ngụy Thăng, mọi dũng khí đều bay biến sạch.

Nhưng tai họa thật sự lại phát sinh đúng hôm tốt nghiệp của đàn anh. Hôm đó, không hiểu chuyện ngày trước do ai tung tin, hai người trong cuộc đi mất một người, vậy nên bao nhiêu tai bay vạ gió đều tụ về người ở lại. Rành rành không liên quan đến mình, cuối cùng lại là người nhận hậu quả. Đám bạn bè lại bắt đầu cô lập rồi lúc vô tình lúc cố ý bắt nạt cậu. Tụi trẻ ranh trêu chọc nhau không để ý ngôn từ, mỗi lời nói ra như con dao đâm thẳng vào tim người khác. Thêm nữa, vì không muốn mẹ lo lắng, Diêu Khâm vẫn lựa chọn giữ im lặng.

Thẳng cho đến một hôm, cậu bị một bọn chặn lại ở con hẻm sau trường, thủ lĩnh của chúng lại chính là Ngụy Thăng. Khoảnh khắc ấy, Diêu Khâm hoàn toàn rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

– … Tại sao chứ? – Diêu Khâm chỉ hỏi Ngụy Thăng một câu.

Tiếc rằng, đến cuối cùng cậu không nhận được câu trả lời nào.

Rồi đến khi hai người gặp lại nhau ở ngôi trường mới. Vẫn là câu hỏi ấy, và câu trả lời của Ngụy Thăng là:

… Do cậu phản bội tôi trước.

Lại tiếc rằng, Diêu Khâm vẫn không thể lý giải được cảm xúc ẩn giấu sau câu nói ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play