Từ khi biết suy nghĩ, Hoa Thiên Cốt liền sinh ra ác cảm với muội muội mình là Hoa Thiên Tuyết.
Vì cái gì mà mẫu thân chết là do nàng?
Vì cái gì mà nàng bị mọi người xem là Thiên sát cô tinh còn nàng ta lại là một đứa bé đáng thương bị nàng liên lụy?
Vì cái gì lúc nào phụ thân cũng bảo nàng phải dựa vào nàng ta? Nàng mới là tỷ tỷ!!
Tuy nhiên, những lời này nàng vẫn chỉ dám giữ trong lòng...
Phụ thân mất, Hoa Thiên Cốt lại phải theo Hoa Thiên Tuyết đến Mao Sơn, sau đó tới Dị Hủ Các. Phát hiện bản thân mất mặt trước Hoa Thiên Tuyết, Hoa Thiên Cốt lại oán giận.
Vì cái gì nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy khi thấy cảnh này?
Nàng ta đúng thật là kẻ lãnh huyết vô tình!
Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn cứ mỉm cười nhìn Hoa Thiên Tuyết đỡ nàng...
Nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết nhận được ngọc bội của Lãng ca ca, Hoa Thiên Cốt lại tức giận.
Vì cái gì đã đối xử tốt với nàng lại còn đối xử tốt như vậy với nàng ta?
Thật không công bằng!
Hoa Thiên Cốt mỉm cười, khuôn mặt tuyệt đối không để lộ nét oán giận nào...
Hoa Thiên Tuyết nhận được cung vũ Thanh Hư đạo trưởng đưa, vì quay mặt nên không hề thấy trong mắt Hoa Thiên Cốt là ghen tị nồng đậm.
Vì cái gì Thanh Hư đạo trưởng lại trao cho nàng ta chức chưởng môn chứ? Nàng mới là tỷ tỷ, muội muội như nàng ta thì sao có tư cách?
Hoa Thiên Tuyết quay đầu, thấy Cốt Đầu đang mỉm cười tươi nhìn mình...
Lúc gặp Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đây là nam tử ôn nhu nhất mà mình từng thấy, nếu như huynh ấy để ý mình thì sao nhỉ...
Nhưng vì sao nàng ta lại có thể hôn huynh ấy? Nàng ta không biết ngượng sao?
Vì cái gì huynh ấy lại muốn cưới nàng ta làm thê tử?
Vì cái gì lại ôn nhu dịu dàng với nàng ta như vậy?
- Cốt Đầu, tỷ nhanh ăn đi.
Tiếng nói của Hoa Thiên Tuyết vang lên, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thật đáng yêu...
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt tim đập mạnh, bóng bạch y tinh khiết khắc sâu trong trái tim thiếu nữ.
Vì cái gì lại không cười với nàng?
Vì cái gì lại cười đến ôn nhu như vậy với nàng ta?
Nàng ta chỉ là một con sâu thôi mà.
Nhìn Hoa Thiên Tuyết được Bạch Tử Họa đặt lại trên cành, Hoa Thiên Cốt nâng khóe môi, trong mắt là sự lo lắng...
Trong thời gian ở Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt lại càng ghét Hoa Thiên Tuyết hơn.
Không phải mọi người nói Nghê Mạn Thiên tâm cao khí ngạnh , không để ai vào mắt sao? Vì sao nàng ta (HTT) lại có thể chung sống hòa bình với nàng (NMT)?
Không phải nói Sóc Phong lạnh lùng không đem ai vào mắt sao? Vì sao lại đối với nàng ta lại để ý như vậy?
Không phải nói Hỏa Tịch chỉ thân cận với Vũ Thanh La sao? Vì sao lại thường hay đùa giỡn nàng ta ? Vì sao bị nàng ta chọc giỡn cũng chỉ biết cười? Không phải nên tức giận mà tuyệt giao với nàng ta sao?
Vì cái gì nàng ta có thể có một linh sủng người gặp người yêu như vậy? Vì cái gì mà linh sủng của nàng chỉ là một con sâu nhỏ bé?
Vì cái gì mà Nghê Mạn Quân ghét nàng ta lại đổ hết tất cả lên đầu nàng?
Nàng không hiểu, nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Vì sao mọi người đều đối xử với nàng ta khác biệt như vậy? Nàng ta và nàng thì có gì khác nhau?
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Nàng hận!
Nàng hận! Nàng hận nàng ta!!!
Nàng ta lấy cái tư cách gì mà nhận kiếm của Tôn thượng? Nàng ta ngay cả ý nghĩa của thanh kiếm kia cũng không hiểu thì lấy cái tư cách gì? Nàng ta lại càng không có tư cách cầu Tôn thượng đưa quà cho nàng? Nàng không cần cái vòng bẩn thỉu kia của nàng ta!!!
Đứng trước mặt nàng là Tôn thượng mà nàng ngày đêm nhớ mong, y đưa cho nàng cái vòng tay làm bằng sò biển kia, ánh mắt vẫn hờ hững như thường, Hoa Thiên Cốt nhìn mà ghen tỵ.
Vì cái gì khi đứng trước nàng ta thì lại ôn nhu như vậy, mà khi ở trước mặt nàng lại lạnh lùng như thế?
Nàng không phục!!!
- Cảm ơn Tôn thượng!
Hoa Thiên Cốt nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chan chứa cảm động, tựa như một đứa trẻ nhận được món quà mình thích mà vui mừng.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT