Đông Phương Úc Khanh đối với việc Hoa Thiên Tuyết biết thân phận của mình cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao thì hắn cũng không có ý định giấu nàng, vả lại một người thông minh như nàng chắc chắn sẽ đoán được. Hắn vuốt vuốt mái tóc đen dài của nàng, mỉm cười: - Bạch Bạch là vô tình trong 1 lần tạo ra linh trùng bị 1 giọt máu của thượng cổ thần thú rơi vào. Sau đó, cho dù ta dùng cách gì cũng không mở được nó, lúc đầu chỉ định tặng nàng cho vui, ai dè nàng lại có thể ...

- Ha ha, vậy thì huynh lỗ vốn rồi. 

- Không sao, lỗ trong tay nàng thì không mất mát gì hết.

- Đông Phương...

- Hửm?

- Ta mệt mỏi, cho ta dựa vào chút nhé...

- Ừm.

- Lòng của huynh, sau này nếu ta mệt mỏi cũng cho ta dựa vào nhé...

- Ừm.

- Đông Phương...

- Ừ.

- Có huynh thật tốt...

Đối với một người đến từ dị giới như Hoa Thiên Tuyết, thế giới này nàng thực cô độc, cái gì cũng phải tự dành lấy bằng sức mạnh của bản thân, cả gia đình họ Hoa đều chỉ dựa vào nàng cả, mỗi đêm lạnh giá, cũng chỉ có phụ thân đem lò sưởi ấm trái tim nàng, Cốt Đầu quá trẻ con lại có tính nhát gan, chỉ biết dựa dẫm vào nàng, mệt mỏi như vậy, từ tinh thần lẫn thể xác luôn trong tình trạng không hoàn toàn thoải mái. Vả lại nàng biết trong lòng Cốt Đầu luôn có một khoảng cách với nàng, cho dù nàng ấy dựa dẫm vào nàng như thế thì đó cũng chỉ là dựa dẫm mà không phải là tình tỷ muội đích thực. Nàng sống mấy năm qua quả thực quá mệt rồi.

- Ừ, ngủ đi...

Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Tuyết từ từ chìm vào giấc ngủ, Bạch Bạch cũng thiếp đi trên vai hắn, giơ cánh tay lên, một tấm lụa mỏng màu trắng bỗng xuất hiện, hắn nhẹ nhàng đắp lên người nàng, nhìn gương mặt ngủ say của nàng và Bạch Bạch, hắn khẽ mỉm cười. Đây...phải chăng chính là hạnh phúc?

Nhưng rồi bỗng nhiên Đông Phương Úc Khanh mím môi, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm khó hiểu. Thân phận của nàng quá phức tạp, ngay cả hắn đã sử dụng cả cấm kị của Dị Hủ Các mà vẫn không thể tra ra được mệnh cách của nàng. Đáng lí ra nàng không nên xuất hiện, lại càng không nên trở thành chị em sinh đôi với nàng ta mới đúng... Chuyện này, rốt cuộc sẽ ra sao đây?

Sáng sớm hôm sau Hoa Thiên Tuyết liền tỉnh dậy trong lòng Đông Phương Úc Khanh. Vừa mở mắt đã thấy mĩ nam cười ôn nhu như vậy với mình thì ai cũng sẽ đỏ mặt hết, Hoa Thiên Tuyết đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng nhịn không được nói đùa: - Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ kìm lòng không được mà phi lễ huynh đấy.

- Ta rất mong nàng phi lễ ta a. - Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, bỗng nhiên nhíu mày: -Nàng a, chỉ chăm chăm luyện tập, cả người gầy như cọng lông.

- Ha ha, ta chỉ sợ đến lúc ta béo lên thì huynh lại không cần ta. - Hoa Thiên Tuyết đùa nói.

Đông Phương Úc Khanh chỉ im lặng mỉm cười, lần này rời đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại...

- Ta phải về đây, sau này gặp lại. - Hoa Thiên Tuyết ngồi dậy, tóm lấy Bạch Bạch vẫn đang ngủ say, hôn nhẹ lên má Đông Phương Úc Khanh một cái thật kêu rồi rời đi.

Đông Phương Úc Khanh đứng sững tại chỗ, tay chạm nhẹ chỗ Hoa Thiên Tuyết hôn, cười đến ôn nhu, sau đó trong mắt liền toát lên vẻ kiên định. 

Tiểu Tuyết, cho dù cho phi hồn phách tán, hôi phi yến diệt, ta cũng sẽ bảo vệ nàng, tuyệt không để nàng chịu thương tổn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play