Tết Trung Thu vốn là ngày trăng tròn, người người đoàn viên, nhưng tôi lại phải bất lực chọn cách rời xa ngôi nhà thân yêu của mình, chạy đến cơ quan hiu hắt không một bóng người. Cố ý tắt di động, tôi lang thang cả ngày trên mạng.
Nhà tôi bị Con cừu non quấy nhiễu đến mức không thể chịu nổi nữa. Tôi không biết rốt cuộc ông tiến sĩ ấy có nhận ra mình chẳng hề có thiện cảm với ông ta hay không, mà thi thoảng cứ qua nhà tôi, còn mang lễ vật đến biếu bố mẹ tôi vào đêm trước tết Trung Thu theo tập tục của chúng tôi nữa.
Vì thế tôi thấy chuyện ngày càng nghiêm trọng. Theo tập tục của chúng tôi, chỉ có con rể hoặc con rể tương lai mới sêu Tết bố mẹ vợ. Chiêu này của Con cừu non cuối cùng đã đánh bại tôi. Tôi nói với bố mẹ mình không thích Con cừu non. Bố mẹ cũng hiểu ý tôi, nhưng dù sao họ cũng là bậc phụ huynh hòa nhã. Người ta tươi cười tìm đến, họ không thể hất văng đối phương ra ngoài cửa được. Song nói khéo ý tứ quá, Con cừu non lại không nhận thấy nhà tôi cật lực phản đối cho lắm. Mẹ tôi vô cùng mong ngóng Hứa Thừa Cơ đến nhà tôi chơi, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy. Bà bắt đầu ngẫm nghĩ những mặt tốt nếu tôi và Con cừu non lấy nhau. Tôi phát huy tinh thần tự cứu lấy mình, thẳng thừng lật bài. Con cừu non nghe xong liền giảng một bài về chính trị, nào là lượng và chất cùng nhau tồn tại, cùng nhau mâu thuẫn, nào là thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, nào là khoảng cách chỉ là phép nhân của tốc độ và thời gian, chứ không phải vấn đề cơ bản, bởi vì trái đất hình tròn…
Thế nên tôi đành chạy đến cơ quan cách nhà vài chục cây số. Tôi thà đón Trung Thu một mình, còn hơn ăn tết Đoàn Viên cùng một kẻ mà tôi chẳng ưa. Hơn nữa, tôi cần tìm một nơi không có người để gặm nhấm nỗi đau trong lòng. Tôi đã nhịn quá lâu rồi, kể từ lúc Lỗ Nguy đùng đùng nổi giận quay xe bỏ đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong khoảng thời gian một tháng mà anh nói. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu cái ngày này có ý nghĩa thế nào đối với hai chúng tôi, không biết là kết thúc hay điểm khởi đầu, nhưng có lẽ lúc trước thì có hai khả năng, song cho tới thời điểm này, tôi thấy nó chỉ đại diện cho sự kết thúc mà thôi. Vậy mà sáng nay, tôi vẫn hy vọng ngày này sẽ là một bước ngoặt. Bảy giờ tối hắt hơi hai cái, tôi hỏi bạn bè trên QQ có phải có người đang nhớ mình không. Họ giải thích cho tôi ý nghĩa của mỗi cái hắt xì có nghĩa là đang nhớ và hy vọng có thể làm lành với ai đó.
Tôi im lặng hồi lâu. Đúng thế, tôi đang nhớ một người, hơn nữa tôi muốn làm lành với người đó. Có lẽ, mấy hôm trước tôi vẫn còn ghen tuông vì câu nói của Lý Hàm, nhưng, tôi chưa từng nghĩ đến việc hoàn toàn từ bỏ anh, dù anh không cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Tôi cũng chẳng biết sau này chúng tôi phải bước tiếp như thế nào song chỉ là nghĩ đến sẽ bước tiếp thế nào, chứ không phải là không thể bước tiếp nữa…
Song, lúc này tôi chỉ biết chờ đợi, không thể làm gì khác hơn, cũng chẳng dám gọi điện nói với anh rằng, tôi hy vọng hai đứa có thể bước tiếp về phía trước, vì đột nhiên tôi nhận ra mình không còn lợi thế nữa. Sau khi anh quay người đi, tôi đã không còn tư cách nói với anh những lời này rồi.
Tám giờ tối, tôi thoát mạng. Lên mạng cả ngày khiến cổ tôi đau nhức, định chạy ra ngoài sân ngắm trăng thì chẳng nhìn thấy trăng đâu cả.
Trăng có khi tỏ khi mờ, người có lúc hợp lúc tan. Bầu trời tối đen như mực đột nhiên lóe lên vài tia sáng, xa xa có ai đó đang đốt pháo hoa, những bông hoa lửa nở rộ trên không trung, tôi bỗng yếu mềm đứng không vững. Trong đầu chợt hiện lên đôi mắt phản chiếu pháo hoa rực rỡ của anh vào một ngày đông hai đứa đứng bên lề đường, rồi cảnh anh say ngật ngưỡng ôm tôi nói lời yêu tôi ngay tại quán ăn nơi vỉa hè náo nhiệt, rồi hình ảnh anh đứng dưới gốc hoa quế rụt rè bảo “Ân Khả, anh đói quá”, hơn nữa, chẳng phải anh nói anh là của tôi sao? Không phải anh nói hủy bỏ cái câu anh có đối tượng kết hôn rồi sao?
Tôi không thể một mình ở đây được nữa, quá nguy hiểm! Quá đau khổ! Tôi chưa từng bị cảm xúc của mình đánh bại bao giờ, nhưng lúc này tôi cảm thấy bản thân sắp thất bại thật rồi. Tôi tuyệt đối không cho phép mình vứt giáp quy hàng chạy tới tìm Lỗ Nguy, tuyệt đối không được nói cho anh biết ngay cả tôi cũng không ngờ mình lại nhớ anh đến thế, không thể cho anh biết tôi đau đớn bi thường nhường nào chỉ vì đây là mấy tiếng cuối cùng trong một tháng ngắn ngủi. Cho dù qua hôm nay, chúng tôi không còn ngày mai nữa, tôi cũng tuyệt đối không cho anh biết.
Tôi muốn ra ngoài đi dạo, bầu trời xa xa lúc sáng lúc tối, chẳng lâu sau âm thanh xẹt xẹt từ từ rơi xuống mặt đất. Tôi cầm chiếc ô, bước ra khỏi phòng, đóng chặt các cửa, chỉ bật đèn trong phòng, sau đó đi về phía quầy ăn ở chợ đêm.
Quầy ăn đêm vô cùng ồn ào, tôi ngồi trong một góc khuất, gọi mấy món, đồ ăn còn chưa mang lên, mưa đã trút xuống rào rào. Mưa càng lúc càng to, chẳng mấy chốc khách khứa đã kéo đi một nửa, để lại sau lưng hai, ba bàn ăn và đống tàn tích hỗn độn.
Quả nhiên cơn mưa vừa dữ dội vừa kéo dài không ngớt, kèm theo tiếng sấm chớp đì đùng. Tôi chậm rãi ăn, cơn mưa như đang gột rửa tâm trạng buồn phiền của tôi. Tôi không hối hận vì biết rõ trời sẽ mưa mà còn chạy ra ngoài. Tôi thích trời mưa, nhìn mưa rơi tôi không cần nghĩ ngợi nhiều nữa.
Đêm đã về khuya, tâm trạng có phần ổn định trở lại, tôi bắt đầu nghĩ mình không thể ở mãi ngoài này được, định chờ mưa nhỏ rồi sẽ về cơ quan. Nhưng đợi đến hơn mười hai giờ, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng, chủ quán đoán đã hết khách, hơn nữa còn không biết mưa sẽ tới lúc nào, nên ra hiệu cho tôi họ định dọn quán. Tôi hậm hực nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tôi cầm ô bước ra ngoài, chưa đi được bao lâu, nước mưa đã ướt nhoẹt ống quần, thi thoảng lại có xe lướt vụt qua người tôi. Lúc cách cơ quan không xa, một chiếc xe soi đèn sáng rực mặt đường, giúp tôi nhìn thấy chiếc Mitsubishi đang đỗ trên con dốc.
Trong xe tắt đèn, cửa kính đóng kín mít, màn mưa rả rích làm tôi không sao xác định được bên trong có người hay không.
Tôi có nên bước sang đó không? Có nên chào anh một tiếng không? Có nên mời anh vào ngồi uống nước? Có nên nói rõ ràng mọi chuyện?
Còn đang băn khoăn trong đống nên hay không nên, bàn chân tôi đã không tự chủ mà tiến về phía chiếc xe. Lúc kề sát, tôi mới thầm thở dài ngao ngán chính mình, giơ tay vỗ lên cửa kính đang không ngừng chảy nước.
Vỗ một hồi cũng chẳng thấy động tĩnh gì, tôi cúi đầu ngó vào, hình như trong xe không có người.
Tôi lùi mấy bước, đưa mắt nhìn khắp tứ phía, bất ngờ thấy bóng người đnag đứng ngoài cửa sắt cơ quan. Người ấy giương ô, mặt hướng về phía sân, chăm chú nhìn ánh đèn hắt ra từ phòng tôi.
Tôi đứng đây, cạnh chiếc xe của anh, cũng giương ô, cũng nhìn anh chăm chú như thế.
Tất cả cảm xúc như đan xen vào nhau, xô đẩy trào dâng trong lòng khiến tôi không sao có được phán đoán và phản ứng phù hợp, sự kiên trì tưởng như lý trí đã biến mất, những do dự phiền não quên sạch, nỗi ghen tuông oán hận nhạt phai, những dò đoán tự ti không còn quan trọng nữa, cách nghĩ hai đứa cuối cùng cũng sẽ mỗi người một nơi bị đảo lộn. Lúc này, anh quay lưng lại với tôi, nhưng tôi biết, trong mắt hai đứa chỉ có nhau, thế là đủ rồi, tôi không muốn tự giày vò bản thân thêm nữa.
Dường như cảm thấy điều gì đó, anh vội vàng quay người, giọt nước trên ô xoay tròn thành từng cánh hoa lung linh, ánh đèn yếu ớt trong sân hắt lên khuôn mặt nghiêng của anh, vừa trầm tĩnh lại vừa sôi nổi.
Tôi khịt khịt mũi, nhấc cái chân ướt sũng, thẳng lưng tiến về chỗ anh.
“Anh…” Vốn định nói vài câu, nhưng ánh mắt tha thiết của anh khiến tôi khựng lại. Không biết anh đã đứng ở đây bao lâu, chiếc ô hình như chẳng có tác dụng gì, áo sơ mi trên người anh ướt hơn nửa, tóc mái cũng dính bết vào nhau.
“Đỗ xe ở đó dễ xảy ra chuyện, lái vào trong sân trước đã.” Nói đoạn tôi liền mở cổng, tay cầm ô, khó khăn lắm mới mở toang được cánh cổng sắt nặng trịch, trong lòng không ngừng hồi tưởng đến niềm vui sướng dâng lên trong mắt anh khi nghe câu trên. Bất giác khóe môi khẽ cong, tôi cười lén một cái.
Đỗ xe xong, anh không giương ô mà lao thẳng qua màn mưa, đứng bên cạnh tôi trên hành lang.
“Ướt hết rồi.” Tôi lườm anh trách cứ. Anh gạt nước mưa trên trán, mỉm cười, rồi dang tay, ôm chặt tôi vào lòng.
“Ân Khả, anh đứng đó sắp tuyệt vọng đến nơi rồi.”
Bên ngoài trời càng mưa dữ dội, mưa long trời lở đất, mưa rào rào gấp gáp, mưa theo hướng gió, hắt vào hành lang. Chúng tôi đứng đó, nửa người ướt đẫm trong mưa, nhưng anh ôm tôi chặt quá, hoàn toàn không có ý định tránh mưa, trái tim tôi cũng đang đổ mưa, từng giọt ngọt ngoài lấp đầy khoảng trống, kèm theo nỗi xót xa mơ hồ.
Một lúc sau, hai đứa mới láo nháo chạy vào trong phòng, gây ra sự hoảng loạn lớn hơn lúc trước. Cả hai đều ướt sũng, phòng của tôi lại rất nhỏ, anh vừa bước chân vào, cảm giác căn phòng như bị sự tồn tại của anh bao chiếm. Chỉ cần quay người là tôi có thể nhìn thấy anh. Tôi lườm anh, bảo anh đứng xa tôi một chút. Anh đưa mắt một vòng, hỏi: “Xa một chút là chỗ nào?”
Tôi đẩy anh đến thành giường, ấn anh ngồi xuống, anh lập tức đứng dậy, cúi đầu nhìn quần mình, nói: “Sẽ ướt giường mất”.
Nghĩ một hồi, tôi lấy tấm thảm mỏng trải giường, bảo anh cởi quần bị ướt ra, rồi quấn tạm chiếc thảm này.
“Em thay đồ đi đã”, Lỗ Nguy nhìn tôi cứ xoay qua xoay lại, lo lắng nói.
Tôi lấy chiếc khăn lau qua, sau đó nhóm bếp than đun nồi nước, tiện lửa đang to đun thêm một nồi nữa, rồi đi lấy quần áo. Đồng chí Tiểu Lỗ ngồi bên giường nhìn tôi bận qua bận lại, không ngớt lảm nhảm bảo tôi thay quần áo ướt đi đã. Tôi tìm đôi dép lê cho anh, anh xỏ chân vào, nhưng chỉ vừa phần mũi bàn chân, một phần ba bàn chân chơi vơi không chạm đất cũng chẳng tiếp dép. Bảo anh đi tắm, anh thận trọng lê từng bước, bộ dạng rất đỗi buồn cười.
Trong khi anh tắm, tôi dùng máy sấy tóc thổi khô quần áo ướt của anh. Vì lý do thời tiết, tôi chẳng dám giặt đồ, sợ sáng mai không khô kịp. Mai phải đi làm, nếu mặc quần áo ướt về, không chừng anh sẽ bị cảm lạnh mất. Ngoài ra, tôi cũng pha cho anh một cốc Bản lam căn, uống phòng bị cảm.
Vừa hong quần áo tôi vừa nghĩ, từ lúc nào mình lại quan tâm chu đáo đến một người đàn ông như thế? Đây có phải là Ân Khả không nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì đối phương là Lỗ Nguy mà, vì thế không gì là không thể cả.
Lỗ Nguy bước ra, bắt gặp bộ dạng của tôi, vừa hong quần áo cho anh vừa không ngừng kiểm điểm phản bác bản thân.
Đồng chí Tiểu Lỗ muốn thoát khỏi sự gò bó của đôi dép ngay lập tức, hai bước chân anh đã lao lên giường tôi. Tôi liếc anh mấy cái, xem xem hai bước chân dài kia có làm anh lộ cái gì không. Chẳng biết cơ thể quấn trong tấm thảm kia có khỏa thân không nhỉ?
Có? Không? Có?
“Em nên mua máy giặt, với bình nước nóng nữa.” Máy sấy tóc đang trên tay tôi, Tiểu Lỗ chỉ còn cách dùng khăn lau khô mái tóc, động tác đó làm cho chiếc khăn quấn trên người ăn hết khép lại mở.
Có mặc? Không mặc?
“Mẹ bảo em cố một thời gian, bao giờ cưới thì mua đồ mới cho.” Tôi vẫn tiếp tục hong quần áo, máy sấy kêu vù vù, con mát chốc chốc lại nhìn lén, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Đồng chí Tiểu Lỗ thấy tóc không còn đọng nước nữa, liền nói: “Cho anh mượn lược”.
Tôi “ồ” một tiếng, cầm lược đưa cho anh.
“Sấy tóc giúp anh trước đã.” Anh thản nhiên xoay lưng lại phía tôi.
Sấy? Đặt tay lên mái tóc ẩm ướt của anh, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết vì sao trong lòng ngứa ngáy, càng lúc tôi càng thấy mình có khả năng biến thành lang sói, mùi hương trên người anh chui vào mũi, đầu tôi bất chợt hiện ra những tư tưởng hư hỏng. Thấy tôi đột nhiên tắt máy sấy, Lỗ Nguy quay đầu nhìn với ánh mắt dò hỏi. Tôi sững người một lát, rồi nhét máy sấy vào tay anh, ấp úng: “Em, em, em phải đi tắm”.
Rõ ràng xách thùng nước nóng vào phòng tắm, nhưng tôi lại giội nước lạnh lên người, toàn thân run rẩy, những suy nghĩ không đàng hoàng lập tức trôi theo dòng nước. Trở lại phòng, thấy Lỗ Nguy vẫn cầm máy sấy trên tay, đờ đẫn trên giường.
Anh ngẩng đầu, thấy tôi đã tắm xong, đôi mắt hình như đang bốc lên ngọn lửa. Biểu cảm của anh khiến tôi không dám tiến gần, ý định lấy khăn và máy sấy tóc trên người anh bất thành. Đột nhiên một tia chớp lóe lên, tiếng sấm đùng đoàng trên đỉnh đầu, tôi thất kinh, trước mặt bỗng trở nên tối đen như mực. Tôi hét vang một tiếng, rồi lập tức hiểu ra vấn đề, mất điện rồi, vì thế vội thu lại âm cuối, nhưng âm cuối vừa thu lại đã phải hét lên tiếng nữa.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ nào, Lỗ Nguy đột nhiên lao xuống giường ôm lấy tôi. Tôi phản kháng đẩy anh ra. Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi, khẽ bảo: “Đừng sợ, đừng sợ”.
Sợ cái gì chứ, tôi sắp thành bà cô già đến nơi rồi, chẳng lẽ còn sợ sấm sét? Có sợ thì sợ anh ấy.
Nhưng lúc này tôi chẳng dám đẩy anh ra nữa, tôi sợ nếu đẩy anh ra, thì vốn không có ý đồ gì, anh lại vì hành vi của tôi mà nảy ra ý đồ đen tối, song không đẩy anh ra, đầu tôi toàn suy nghĩ bậy bạ, bởi lúc nãy trong phòng tắm, tôi đã nhìn thấy quần lót anh thay ra.
“Để em đi thắp nến.” Tôi đẩy anh ra, nhưng thấy anh không động đậy, đẩy tiếp cái nữa, ngoài trời đột nhiên lóe sáng, tôi ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh chớp sáng, khuôn mặt anh chăm chú lạ thường.
Tôi dồn sức đẩy anh thật mạnh, rồi luống cuống đi tìm nến. “Ái chà”, va phải bàn rồi; “wow”, đụng rớt khung ảnh rồi; “á”, đá phải chân giường; “úi”, làm đổ cốc Bản lam căn rót sẵn từ trước; “ý”, chạm vào Lỗ Nguy rồi.
“Rốt cuộc em muốn khiêu khích hay dọa anh đây? Em cứ va thúng đụng nia thế này, tim anh không chịu nổi đâu.” Không biết từ đâu Lỗ Nguy mò thấy di động, ấn sáng màn hình. Nhờ ánh sáng nhỏ nhoi ấy, chúng tôi có thể đại khái nắm được địa thế căn phòng. Tôi ngượng nghịu đứng đần ra không biết làm sao, quên mất bản thân đang định làm gì.
“Thôi, đừng tìm nữa”, anh vỗ lên giường, “Ngủ nào”.
Tôi thở hắt ra, mẹ nói, mẹ nói...
“Anh không làm gì em đâu.” Nói đoạn, đồng chí Tiểu Lỗ tự động nằm vào góc trong.
Ngày còn bé truyện tôi thích nghe nhất không phải là Công chúa Bạch Tuyết, cũng chẳng phải Cô bé Lọ Lem, mà là truyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài bà ngoại kể. Bà ngoại nói, nam nữ chưa kết hôn mà nằm chung giường, thì ở giữa phải đặt một bát nước, nếu không sẽ sinh ra em bé. Bây giờ đương nhiên tôi biết, sinh em bé và đặt bát nước chẳng có liên hệ tất yếu gì với nhau cả, nhưng nếu không đặt bát nước, có phải cơ hội sinh em bé sẽ rất lớn không?
Tôi tiếp tục giằng co, trước mặt là giường của tôi, người đàn ông trên giường có khả năng sẽ trở thành người đàn ông của tôi, nhưng mà, bây giờ ngủ cùng giường với anh, có thích hợp không?
Cơn giằng co dữ dội, tưởng chừng không hồi kết thúc, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng ngáy khẽ khàng.
Tôi tiến sát lại: “Đồng chí Tiểu Lỗ?”
Hả?! Không ngờ anh lại lăn ra ngủ rồi. Xem tôi là vật trang trí chắc? Lại dám thản nhiên lăn ra ngủ, không cảm thấy chút nguy hiểm nào ư?! Dù sao tôi cũng là gái ế, chuyện gì cũng có thể làm đấy nhé!
Tôi vô cùng phẫn nộ vuốt tay áo, thận trọng leo lên giường, khéo léo kéo một đầu chăn, rồi yên tâm nhắm mắt lại, ngủ thôi!
“Ân Khả.”
Đột nhiên giọng anh vang lên, dù rất sẽ sàng, nhưng lại khiến toàn thân tôi rung động.
“Lý Hàm không có quan hệ gì với anh cả.”
Tôi nhắm mắt, nghĩ ngợi hồi lâu, mới nói: “Cô ta nói vì cô ta nên anh mới về đây”. Giống như Đại Ba nói, vì cô ta, mà anh bị giáng chức.
“Vì em, nên anh mới đến đây, anh nói.
Ồ, thì ra là thế...
Tôi nghủ một giấc ngon lành say sưa, tâm tư bồn chồn trong mấy ngày qua đã hoàn toàn lắng xuống. Không có bát nước ở giữa nhưng tôi vẫn rất an toàn, điều này thể hiện rõ giá trị và mê lực của một cô gái ế. Buổi sáng lúc mở mắt nhìn thấy anh, tôi cũng chẳng ngạc nhiên, thân quen như thể anh vốn là một thành viên trong nhà vậy, tại sao lại thế cơ chứ?
Rất đơn giản, chỉ một đêm an phận thủ thường của anh đã khiến cô gái có đầu óc đơn giản là tôi hoàn toàn rũ bỏ phòng bị, nhưng chợt nghĩ ra, nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết không thất thân trong đêm mưa gió bão bùng, mà vào buổi sáng trời trong nắng ấm ngày hôm sau.
Nghĩ đến đây, tôi xấu hổ cong mình trong chăn.
Lỗ Nguy khẽ vén chăn, nhìn tôi định cướp chăn lại, cười nói: “Em còn định xấu hổ bao lâu nữa?”
“Gian tà, ai bảo anh làm này làm nọ.” Tôi cật lực giật chăn lại.
“Thì vốn dĩ có thể làm này làm nọ mà”, anh bất mãn đáp.
Ai bảo vốn dĩ có thể làm này làm nọ? Tôi còn bất mãn hơn anh, bèn ném chăn ra, đứng dậy, “Mẹ em nói, trước khi kết hôn không được qua đêm với con trai”.
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã qua đêm rồi sao?”, anh ấm ức như thể bị thất thân vậy.
“Thế thì anh cũng không nên hôn em, đó là nụ hôn đầu của em đó.” Không được, nhìn thấy bờ môi anh, tôi lại xấu hổ rồi. Chính là lúc nãy, nhân lúc tôi mới tỉnh dậy, hoàn toàn không phòng bị, quay sang mỉm cười với anh, trong chớp mắt anh đã hóa thành lang sói, chồm đến cắn lấy môi tôi.
“Em có mấy nụ hôn đầu thế?”, anh liếc mắt nhìn tôi.
Thế nghĩa là sao? Nếu có tiếp xúc đầu lưỡi thì đây là lần đầu tiên. A, đầu lưỡi! Tôi vội vàng trùm chăn kín mít, tôi là con đà điểu, tôi là con đà điểu nhát gan!
Nhưng mà, không đúng, dựa vào cái gì mà anh dám nghi ngờ nụ hôn đầu của tôi chứ?
Lật chăn ra, tôi nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của anh, đột nhiên nhớ tới lần chơi trận giả, hình như có chạm phải môi anh, cái đó có được tính là nụ hôn đầu không?
“Hôm đó, lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, em nói nụ hôn đầu của em đã dành cho cậu bạn lớp ba rồi”, anh tốt bụng nhắc tôi.
“Cậu ta không phải học sinh lớp ba, là lớp hai. Lúc đó em mới học lớp ba.” Cậu bé ấy học dưới tôi một lớp, ngốc nghếch, gầy gò thấp bé, mặt mũi thế nào tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Lúc đó, trong mắt tôi chỉ có Triệu An Phi mà thôi.
“Sao em lại hôn cậu ta?”
“Lý do em cũng không nhớ rõ nữa, có điều chỉ sượt vào mặt thôi, do em bất cẩn, vì chuyện này mà em bị bạn học trêu đến nỗi muốn chuyển trường đó.” Nghiêm trọng lắm chứ, hồi tôi học tiểu học, con trai con gái vẫn còn vạch phấn chia bàn, đột nhiên có đứa nhìn thấy tôi hôn một thằng nhóc, thật là chuyện long trời lở đất. Rất lâu, rất lâu sau, chuyện mới yên ắng, rồi rất lâu, rất lâu sau, tôi mới hoàn toàn quên được thằng nhóc kia. Kể ra cũng độc đáo, nụ hôn đầu của tôi lại dành cho một cậu bé học lớp dưới đã quên tên quên cả mặt mũi, chuyện này khiến tôi không sao quên nổi.
Lỗ Nguy một tay ôm ngực, một tay đặt lên má phải của mình, hỏi tiếp: “Nếu lần đó không tính là nụ hôn đầu, thì em nghĩ lần chơi tập trận có phải không?”
“...” Người đàn ông xấu xa, rõ ràng là muốn độc chiếm nụ hôn đầu của tôi.
“Không tính, không tính, trước đó em còn hôn chó hôn mèo hôn cháu trai cháu gái rồi.”
Tôi lại thất bại rồi, Lỗ Nguy tự tin mỉm cười, nói rất tự phụ: “Ân Khả, nụ hôn đầu của em cuối cùng vẫn thuộc về anh”.
Chuyện này có gì đáng để tính toán đâu chứ? Có cần quan tâm đến thế không? Có biết Con cừu non chết như thế nào không? Dám truy xét nụ hôn đầu của tôi, cũng muốn bị tôi khai trừ khỏi danh sách bạn bè hả?
Tôi mặt mày u ám hỏi lại: “Thế nụ hôn đầu của anh?”
Đột nhiên Lỗ Nguy trở nên mất tự nhiên, sự đắc ý biến mất, không dám nhìn thẳng vào tôi mà quay về hướng khác, vành tai ửng đỏ.
Tôi căm hận, anh đang nghĩ đến ai thế?
Tôi bất bình véo tai anh, làu bàu: “Nụ hôn đầu của anh đã mất từ đời tám hoánh nào, mà còn dám truy xét em à? Em tức chết mất, trừ nụ hôn đầu không được tính là hôn đã bị cậu nhóc đó cướp mất, thì nụ hôn đầu của em đều dành cho anh cả...anh...còn anh thì sao...”.
Nói đến đây, tự nhiên tôi thấy vô cùng sầu não, ngày trước cứ cho rằng truy xét quá khứ thế này thật nhạt nhẽo vô vị, đối với tôi, Lỗ Nguy khác hẳn Con cừu non, nhưng cứ canh cánh trong lòng, thật sự rất khó chịu. Tôi thấy mình chẳng có cách nào không bận tâm được. Trước khi thích anh, tôi nghĩ sau này sẽ tìm một người cùng sống một đời, người ấy muốn làm gì tôi cũng chẳng quản, sẽ không lén xem nhật ký điện thoại, không tìm hiểu xem anh ấy có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, càng không động một chút lại ghen tuông tự trút giận vào người. Song yêu rồi mới biết, cơn ghen tuông không kiểm soát nổi làm tôi nhận ra mình chỉ là một cô gái rất tầm thường.
“Đều thuộc về em”, anh trấn tĩnh, nhìn tôi đang ngồi ôm chăn hậm hực, có chút khó hiểu hỏi: “Nụ hôn đầu của anh không phải cũng là của em sao?”
Lời nói của đàn ông không thể tin, tuyệt đối không thể tin, tôi vùi mặt vào trong chăn, cười thầm.
“Làm gì có người lớn tướng thế mà còn nụ hôn đầu.” Ai thèm tin chứ, ôi chao, tôi lại thua rồi, lời nói dối của anh làm tôi sung sướng quá thể.
“Chẳng phải do em cả sao? Năm anh học lớp hai vô duyên vô cớ bị em cướp mất nụ hôn đầu, hại anh bị bạn chế giễu suốt năm học, cho đến khi anh chuyển trường mới hết chuyện, nhưng ám ảnh tâm lý thì vẫn còn mãi.”
“Hả?” Tôi hất tung chăn ra, ngẩng đầu nhìn anh, không tin nổi những gì mình vừa nghe, cứ ngỡ sẽ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị cười cợt của Lỗ Nguy, không ngờ anh lại nhìn tôi nghiêm nghị, bao trọn tất cả phản ứng của tôi vào trong đáy mắt.
“Cậu bé đó là anh sao?” Tôi không tin, thật sự không tin, “Sao lại có chuyện trùng hợp thế chứ?”
“Không trùng hợp chút nào, nếu anh không phải là cậu bé đó, nếu em không phải là cô bé đó, anh đã không gặp nhiều phiền não thế. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không phải đi đường vòng xa xôi đến trường mỗi ngày. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không cố gắng làm quen Triệu An Phi. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không đề nghị yêu đương với một cô gái chẳng có thiện cảm cũng chẳng để mắt đến mình. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không cố tạo cơ hội tiếp cận em trong lúc biết rõ em đang cố tình trốn tránh anh. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không thương lượng với bạn thân của mình. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không đổi phúc lợi du lịch nước ngoài một tháng để về quê làm việc. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không dùng mọi cách để tống cổ Lý Hàm. Nếu em không phải cô bé đó...anh đã không đau đớn tuyệt vọng như thế lúc em dùng cái cớ ‘không biết nấu cơm, không biết giặt đồ, không biết trông con’ để từ chối đối tượng xem mặt. Nếu em không phải cô bé đó, anh đã không bướng bỉnh ôm chút hy vọng đến đây dù trong lòng đã tổn thương tuyệt vọng vô ngần.”
Tôi sững sờ ngồi tại chỗ, người đàn ông trước mặt nói một tràng dài, khiến tôi không biết phải phản ứng ra sao. Anh không phải là người dễ dàng thổ lộ hết tâm can, có lẽ cả đời này, đây là cơ hội duy nhất tôi được nghe những lời rút gan rút ruột như vậy. Lời anh nói không được truyền cảm cho lắm, nhưng tại sao tôi lại thấy như thể anh đang đọc thơ tình? Đây là bài thơ tình hay nhất làm tôi cảm động nhất từ trước đến giờ.
Bất luận anh là ai, là cậu bé gầy yếu khi xưa, hay là anh công an gương mẫu quấn băng khắp người, hay là anh chàng mặt dày, lẽo đẽo theo đuôi tôi không rõ là người nhà của ai, hay là người đàn ông tôi luôn tưởng rằng rất mạnh mẽ nhưng lại giỏi che dấu nỗi lòng u buồn, tôi đều tin, tôi thực sự thích anh, tôi thực sự thích Lỗ Nguy!
Mặc quần áo xong xuôi, chúng tôi đang định ra cửa, thì tôi chợt nhớ ra một chuyện, hình như hôm nay phải đi làm.
Trong lúc Lỗ Nguy còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, tôi đã dồn sức đẩy anh ra ngoài. Sắp đến giờ làm rồi, nếu bọn Tiểu Ba, Đại Ba đến sớm, tôi nhất định sẽ chạm phải nòng súng, sau này danh tiết không còn nữa.
Cửa vừa mở, tôi lập tức hóa đá. Tiểu Ba, Đại Ba và chánh án của chúng tôi đang vậy quanh xe của Lỗ Nguy, nghiên cứu lý do chiếc xe xuất hiện trong sân.
Tôi quay người định trốn, nhưng bị Lỗ Nguy giữ lại, lôi về phía họ.
“A...!”
Nghe thấy Tiểu Ba và Đại Ba hét lên mờ ám, tôi rầu rĩ, buộc phải đối mặt với họ.
“Quả nhiên là trăng tròn người đoàn viên!”, Tiểu Ba nói.
“Hôm qua mưa, không tròn”, tôi lập tức phản bác.
“Cặp vợ chồng son còn chơi trò bỏ nhà ra đi à? Ngày lễ Tết lại chạy về chốn thôn quê hẻo lánh, tiết kiệm tiền thuê nhà nghỉ hả?” Trước giờ giọng của Đại Ba vẫn lanh lảnh, lúc này lại càng như sợ người qua lại đây không nghe thấy.
Anh ta nói gì? Tôi không muốn gặp ai nữa, rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi tức giận nhưng không dám xả hết, chỉ biết trốn sau Lỗ Nguy vặn vẹo giằng co.
“Tiểu Lỗ, cậu phải chịu trách nhiệm với Ân Khả của chúng tôi đấy, nếu dám không chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ khởi tố cậu”, chánh án nói.
Khởi tố Lỗ Nguy? Tôi ngó đầu ra: “Không phải đương sự cũng có thể khởi tố sao?”
Ba người kia nhất thời á khẩu.
Bàn tay Lỗ Nguy vòng ra sau nhéo tôi một cái, rồi nói: “Ân Khả của tôi tạm thời giao cho các vị chăm sóc vậy, một tháng về quê công tác của tôi đã hết, sắp tới sẽ bận rộn vô cùng, ít có thời gian đến đây, hôm nào mời mọi người tụ tập đánh chén một bữa”.
Anh giở giọng nghiêm túc, những người khác cũng không tiện trêu đùa nữa. Tôi đứng sau lưng anh như nàng dâu nhút nhát, còn được giao phó nhờ quan tâm nữa chứ.
Anh lên xe nổ máy. Sau khi vẫy tay chào đồng nghiệp của tôi, anh quay sang nhìn tôi, định nói gì nhưng lại thôi, tôi tò mò hỏi: “Sao thế?”
Anh im lặng giây lát, rồi nói: “Gọi điện thoại cho anh”.
Cái gì chứ? Nhìn anh lái xe đi, tôi thất vọng bĩu môi, cứ tưởng anh sẽ nói lời tình tứ nào đó, ai ngờ lại tầm thường không đâu như thế.
Dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, Đại Ba lao như bay về phòng, lúc chạy ra thì hét nhặng lên: “Lần trước Lỗ Nguy có để mấy thứ này trong phòng mình, bảo mình đưa cho cậu”.
Lần trước? Chính là hôm anh đứng dưới gốc hoa quế, tôi nổi khùng với anh chứ gì? Anh nói anh tặng tôi một món quà, để ở chỗ Đại Ba.
Là gì nhỉ?
Chiếc hộp vẫn đang bốc khói trắng, rõ ràng được lấy ra từ tủ lạnh. Tôi mở nắp xem, bên trong có rất nhiều kem que đậu xanh bọc giấy, đã có dấu hiệu chảy nước.
“Hôm đó anh ấy mua ở làng lên, rồi lao vùn vụt đến đây, nên kem không bị chảy, đặt ở tủ lạnh của mình. Về sau không biết thế nào mình quên mất, may mà tủ lạnh của mình giữ nhiệt khá tốt. Tối qua mất điện cũng không bị chảy mấy, nếu không đã chẳng dám đưa cho cậu rồi.”
Tiểu Ba liếc nhìn, khinh khỉnh nói: “Mình còn tưởng cái gì cơ? Thời đại này ai còn ăn cái ấy chứ”.
Tôi ăn!
Tôi ôm hộp kem, giống như ôm hòm bảo bối, lao vội về phòng, cấp cứu kem que của tôi.
Mới có điện một lúc, tủ lạnh vẫn còn ẩm ướt, nước chảy tong tỏng. Tôi đặt hộp kem vào, trong lòng vô cùng rối rắm. Lỗ Nguy không có bên cạnh, tôi mới dám hồi tưởng lại khuôn mặt cậu bé hồi đó, khuôn mặt đã từng vô ý sượt qua môi tôi.
Hôm đó anh đợi tôi dưới gốc cây hoa quế, ôm mối tình sâu lắng đợi tôi về, vậy mà tôi lại đuổi anh đi. Nghĩ đến bộ dạng khi nãy của anh, trước khi lái xe đi anh nửa muốn nói nửa không dám nói ra, thì ra, thì ra anh đã luôn đợi điện thoại của tôi. Từ tối hôm đó, tôi bảo anh trước khi mình chủ động gọi điện cho anh, thì anh đừng có gọi cho tôi, cũng đừng đến tìm tôi, thì ra anh đã luôn đợi điện thoại của tôi.
Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào tôi cũng phải gọi điện cho anh, có chuyện gì cũng phải chủ động đi tìm anh, bởi anh là Lỗ Nguy, bạn trai tôi.
Sau khi đưa ra quyết tâm sắt đá trên, việc đầu tiên tôi làm là tìm di động và mở máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT