Buổi trưa hôm đó, ở khu vực ngã ba của hai đường quan lộ đi lên miền Bắc và đông bắc, một cặp nam nữ xuất hiện. Cả hai ăn mặc đơn sơ, không mang hành lý. Người nữ tay cầm một cây trường thương, còn nam tay cầm một cây gậy ngắn. Vóc dáng cả hai tương tự nhau, nhưng người nam mặt mũi còn non choẹt, trong khi đó, người nữ có vẻ rất chững chạc. Khu vực này có nhiều mã trường, cũng có nhiều khách điếm, tửu quán, cửa hàng. Cặp nam nữ đã dừng chân giây lát có vẻ lưỡng lự trước cổng một vài khách điếm sang trọng, nhưng rồi cuối cùng họ vào khách điếm Bắc Hành, một khách điếm thuộc hạng trung bình. Chưởng quỹ có lẽ thấy họ ăn mặc đơn giản, áo quần cũ kỹ bước vào không thèm bước ra khỏi chỗ ngồi chào đón, nhưng khi người nữ đến trước chỗ ngồi của lão lên tiếng hỏi thuê phòng, lão nhìn người nữ nhíu mày rồi vội vã đứng lên đon đả:
- Kính chào Hoàng tiểu thư! Thất lễ! Thất lễ!..
Người con gái có vẻ ngạc nhiên:
- Sao ông lại biết ta?
Chưởng quỹ cung kính:
- Nữ nhân xinh đẹp ra đường dám mang thiết thương bên mình, có ai ngoài thập nhị tỷ muội của Hoàng gia trang kia chứ! Tiểu nhân ngồi ở khách điếm này trên mười năm, việc giang hồ cũng nghe qua chút ít, không đến nỗi thô lậu.
Ông ta như chợt nhớ ra chi tiết hơn:
- Tiểu nhân ..chắc có lẽ tiểu thư là Trần phu nhân!
Thu Hà hơi khó chịu, nhưng phải gật đầu:
- Đúng là ta. Ta muốn mướn hai căn phòng cho đêm nay.
Và nàng cũng nói thêm:
- Hai phòng này phải ở kế nhau.
Chưởng quỹ xum xoe:
- Trần phu nhân đã dạy thì tiểu nhân phải sắp xếp ngay.
Sinh trưởng trong một gia đình võ học, hiểu nhiều việc giang hồ nên Thu Hà lấy ra một đồng bạc con Lân đưa cho chưởng quỹ:
- Khỏi cần phải thối lại.
Chưởng quỹ cầm tiền:
- Đa tạ phu nhân hậu ái...nhưng..nhưng..
Thu Hà:
- Chẳng lẽ không đủ hay sao?
- Thưa phu nhân trước đây thì thật là hậu hỉ. Nếu phu nhân là người nhà quan thì tiểu nhân cũng chẳng dám hó hé. Nhưng ở chỗ thân tình tiểu nhân không dám dấu diếm..
Chưởng quỹ nhỏ giọng:
- Đồng Thông bảo hội sao chẳng ai muốn dùng, vì thế đối với quan quyền thì bá tánh nuốt lòng trao đổi theo giá cũ, mà trao đổi với nhau thì vật giá đã tự động tăng lên gấp hai gấp ba lần.
Thu Hà lấy thêm đồng nữa:
- Bấy lâu nay ta chẳng ra ngoài nên không biết gì cả. Chưởng quỹ coi lại đủ không?
- Đủ ! Đủ lắm! Đa tạ phu nhân..
Thu Hà nói:
- Lấy cho ta hai căn phòng tốt nhất, yên tĩnh nhất, bảo tiểu nhị mang cây thiết thương lên phòng trước, còn chúng ta đi mua sắm chiều tối sẽ về.
Thu Hà dựng cây thiết thương bên bàn chưởng quỹ rồi nắm tay Tích Nhân ra đi, cử chỉ quá thân mật của nàng đối với Tích Nhân làm lão chưởng quỹ nhìn theo hơi cau mày, như lấy làm lạ lùng.
Thu Hà ngoài mua sắm áo quần cho nàng và cho Tích Nhân, còn mua quà tặng cho cha, mấy bà mẹ, mười mấy người chị em, anh em rể, người thân, sư huynh, sư đệ..Tích Nhân và nàng mang không xuể, phải thuê một người vát hộ. Họ ghé chỗ này, đến chỗ kia để mua sắm mãi đến chiều tối mới về tới khách điếm. Đưa đồ đạc vào phòng, Tích Nhân hỏi:
- Làm sao chúng ta mang đi cho hết?
Thu Hà:
- Mấy năm mới trở về nhà chẳng lẽ không có quà gì biếu mọi người.. Làm cho Nhân đệ phải đi cả buổi ta thật áy náy.
- Ồ! Tiểu đệ được đi với tỷ tỷ nhìn ngắm đồ đạc rất là vui thích. Chỉ không hiểu làm sao hai ta mang đi cho hết mà thôi!
- Ngày mai chúng ta mua hai con ngựa. Mỗi con mang theo một nửa là xong ngay!
- Tiểu đệ chưa biết cởi ngựa.
- Ồ! Như vậy thì chúng ta phải ở lại đây mười ngày, nửa tháng, tập cho Nhân đệ cỡi ngựa thành thục rồi mới khởi hành.
Tích Nhân:
- Hai ta cởi chung một con, một con mang quà tặng có được không?
- Hai người chung một ngựa chỉ trong trường hợp nguy cấp mà thôi. Mỗi con ngựa chỉ gắn được một chiếc yên. Hơn nữa.. Không quen cỡi ngựa không thể đi đường trường và dù sao ngồi chung một ngựa cũng sẽ làm cho người ta chú ý.
- Như vậy thì phải làm phiền tỷ tỷ.
Thu Hà lấy bộ võ phục mới đưa cho Tích Nhân:
- Nhân đệ đi tắm rửa thay đồ rồi hai ta đi ăn tối. Ở đây cũng xa kinh thành, nhưng cũng còn đậm đà hương vị kinh thành chúng ta phải tận hưởng.
Khách điếm thưa khách, nhưng Tích Nhân đến khu nam nhân cũng phải chờ một lúc mới có chỗ cho mình tắm rửa. Khi trở về phòng, mặc bộ võ phục Thu Hà mua cho, soi lên gương đồng thấy mình như lớn và oai phong hẳn ra. Khi qua phòng Thu Hà thấy nàng đã gọn ghẽ trong bộ võ phục, áo lụa trắng, quần lụa đen, thắt lưng gấm đỏ, đầu bịt khăn lụa đen làm nổi bật những đường nét thân thể và khuôn mặt trắng hồng của nàng, trông xinh đẹp vô cùng. Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, Thu Hà cười:
- Nhân đệ thấy ta thế nào?
Tích Nhân ngồi xuống giường:
- Tiểu đệ bây giờ chẳng muốn đi ăn chút nào!
- Sao vậy? Nhân đệ đi cả ngày thấy mỏi mệt?
Tích Nhân mỉm cười:
- Tiểu đệ chỉ muốn ngồi đây ngắm Hà tỷ.
Thu Hà bĩu môi:
- Ta nghe Nhân đệ đang sôi bụng!
- Trước đây mấy giây thì đói, nhưng bây giờ tỷ tỷ lại đây sẽ thấy tiểu đệ đã no nê.
Thu Hà bước lại gần, bẹo má hắn:
- Nhân đệ đã biết nói chuyện với nữ nhân rồi đấy! Từ nay tỷ tỷ phải để ý đến Nhân đệ hơn.
Tích Nhân kéo nàng xuống ôm lấy:
- Tỷ tỷ càng để ý thì càng thấy trong lòng trong tim tiểu đệ chỉ có người tỷ tỷ hoa nhường nguyệt thẹn này.
Thu Hà hôn nhẹ hắn:
- Miệng lưỡi Nhân đệ làm ta vui thích, nhưng..
- Nhưng cái gì?
Thu Hà nheo mắt:
- Nhưng cũng bắt đầu lo lắng vì coi bộ Nhân đệ đã biết ghẹo nguyệt trêu hoa.
Tích Nhân hôn lên đôi mắt nàng:
- Biết gì đi nữa, cũng chỉ biết có mình tỷ tỷ, phu nhân của ta.
Đôi mắt hắn si đắm nhìn xuống Thu Hà làm nàng phải nhắm mắt lại, vùi đầu lên cổ hắn trốn tránh, nhưng khi nàng được kéo nằm xuống giường liền chống tay ngồi dậy, véo vào cánh tay hắn:
- Hư! Đi ăn kẻo khuya mất!
Nàng đi ra cửa, Tích Nhân lấy tay chà chỗ véo cho bớt đau, hít một hơi chân khí lấy lại sự thanh thản rồi ra theo.
Cách khách điếm Bắc Hành vài trăm trượng là tửu quán Lạc Phúc. Đây là một tửu quán mà chủ nhân mở ra nhằm thu hút những khách thương giàu có hay thế gia vọng tộc, công tử quyền quý từ các vùng phía Bắc đến kinh đô Thăng Long mà bấy giờ đang được gọi là Đông đô. Nằm trong một khu vườn rộng cây cao bóng cả nhưng không um tùm, quán cất trên nền đá, vách gỗ chạm trổ công phu, bên trên lợp ngói âm dương tạo cho quán xứng đáng là một nơi vừa sang trọng, vừa trang nhã. Đặc biệt trong những ngày lạnh lẽo các cánh cửa đều đóng kín như hôm nay, thì trong quán thắp toàn đèn sáp ong, chủ quán đốt lửa trên một chiếc vạc sành to giữa nhà, ngọn lửa nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Mỗi năm chủ quán đã nhờ những người ở miền núi cao tải đến cho mình hàng xe lỏi cây thông để làm củi. Ngoài lõi cây thông để phía dưới, bên trên là cây hay rễ mẫu đơn, nhờ khung cảnh, nhờ cách đốt lửa này, hay rượu Xương bồ đặc chế có thơm mùi hoa, những đĩa dồi, những đĩa thịt cầy, thịt dê, thịt nai thơm phức mà quán Lạc Phúc còn lôi cuốn nhiều thi nhân, nho sinh, quan chức từ kinh thành, đi đò lặn lội tìm sang để thưởng thức.
Thu Hà và Tích Nhân hôm nay đều ăn vận gấm vóc, gái trông hoa nhường nguyệt thẹn, trai đúng là thiếu niên tài tuấn anh hùng nên bước vào quán cũng được đón tiếp niềm nỡ. Tuy nhiên, vì chỉ có hai người nên tiểu bảo phải mời họ đến một chiếc bàn nhỏ ở trong góc.
Tích Nhân tưởng Thu Hà sành sỏi quán xá và ăn uống lắm, nhưng khi ngồi xuống bàn hắn thấy nàng cũng có vẻ lạc lõng trong không khí của quán Lạc Phúc, khi tiểu bảo hỏi: “ Tiểu thư và công tử muốn uống rượu thứ nào, dùng sơn trân hay hải vị để tiểu nhân chuẩn bị.” thì Thu Hà ngập ngừng, chẳng biết trả lời như thế nào, phải đưa mắt nhìn Tích Nhân. Là một thiếu niên phải sống đời ăn xin, suýt chết đói, nhưng cả năm chỉ lê la quanh quán Tư Bụng cũng lại là một tửu quán nổi tiếng và nghĩ rằng Thu Hà sống ở vùng núi non, chắc chắn thích thịt rừng hơn cá sông, cá biển nên Tích Nhân chững chạc:
- Có Nữ nhi hồng?
Tiểu bảo mồm mép:
- Nằm trên đường vào kinh, chủ nhân lại quen biết lớn, nên Nữ nhi hồng của bản quán không bao giờ thiếu. Năm qua có phái bộ nhà Minh ghé vào đã khen Nữ nhi hồng của bản quán còn ngon hơn ở bên nước họ. Tuy nhiên, đa số thực khách đến đây đều muốn uống rượu Lạc Phúc, nhất là những ngày đông lạnh lẽo như thế này.
Tích Nhân chững chạc:
- Vậy thì cho ta một cân Lạc Phúc hâm nóng, một ít khô nai khai vị và sau đó chúng ta muốn dùng thịt rừng. Chỉ có hai chị em nên nhà ngươi nấu cho chúng ta ba món từng được coi là đắc ý nhất của Lạc Phúc mà thôi.
Tích Nhân lấy một tờ bạc vẽ mây, phù vân thông bảo cho tiểu bảo:
- Nhà ngươi lo chu đáo ta sẽ thưởng thêm.
Thời bấy giờ, tờ bạc vẽ mây có giá 1 tiền, mà ba chục quan tiền có thể mua một mẫu ruộng tốt, nên Tích Nhân cho tiểu bảo như vậy là rất hậu hỉ.
Mới chào hỏi đã được thưởng, nên tiểu bảo hết lòng phục dịch. Rượu ngon, thịt ngon, không khí ấm cúng đã làm cho cả hai cảm thấy càng uống càng ngon miệng, càng nồng ánh mắt cho nhau và khi trả tiền ra cửa người ta đã thấy bước chân của họ xiêu quẹo, ra ngoài sân họ dựa vào nhau, nắm tay nhau bước đi ngã tới ngã lui. Thực khách đến quán Lạc Phúc ra về trong lạc thú men say là chuyện thường tình, thế nhưng khi Thu Hà và Tích Nhân đứng lên ra quán, đã có một người khách, một người khách ngồi đơn độc ở phía góc ngoài đã chú ý nhìn theo họ không chớp mắt và sau đó cũng trả tiền rồi đứng lên đi ngay.
Rượu đã làm cho con người mất hết sáng suốt, khả năng đề phòng. Khi biết Tích Nhân bị bệnh, Thu Hà đã quyết tâm phải chữa trị cho người yêu, và Tích Nhân cũng không phải là phường háo sắc nên có nằm chung với nhau đi nữa họ chỉ âu yếm nhau giây lát rồi mạnh ai nấy ngủ. Hôm nay, họ mướn hai phòng để ngủ riêng, thế nhưng khi nắm tay nhau về đến phòng của Thu Hà, Tích Nhân đã ngã xuống bên nàng, hai thân hình ôm chần lấy nhau. Cậu thiếu niên Tích Nhân không còn tâm trí nào nghĩ đến những lời mẹ dặn, đến sống chết của chứng bệnh bẩm sinh, đến Thái Ất thần công phải giữ tấm thân đồng trinh mới có thể luyện thành, hắn chỉ còn biết cảm giác mê ly trong bàn tay bấu xé, thân hình hừng hực của Thu Hà. Còn nàng hình như cũng cảm thấy đêm đông mà người quá nóng nực, khuyến khích đưa đẩy bàn tay của hắn ...cả hai không còn chút gì để áy náy, để tự chế như đã hứavới nhau mà chỉ còn làm theo tính năng con người.
Nửa khuya hôm đó Thu Hà sụt sùi tự trách, Tích Nhân an ủi nàng, nhưng tự trong thâm tâm cũng tự trách chính mình, cảm thấy mình là người con bất hiếu. Hắn an ủi cho Thu Hà ngưng tiếng khóc tự trách của nàng, nhưng trong lòng hắn cũng tự khóc thầm.
Cả hai cùng tự trách, nhưng cả hai cùng thấy rằng, đã như vậy thì đến đâu hay đến đó, và khi Thu Hà ôm hắn tỉ tê:” tỷ tỷ hy vọng ta sẽ có một đứa con với Nhân đệ...” Nàng không muốn nói thêm lỡ Nhân đệ có bề gì, ta cũng còn một đứa con, thì Tích Nhân cũng chỉ còn nghĩ hãy tận hưởng hạnh phúc với người yêu.
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao họ mới uể oải thức giấc. Và gần đến trưa họ mới đưa nhau ra khỏi phòng. Sau khi Thu Hà báo cho chưởng quỹ biết mình phải ở lại trong mười hôm nữa và trả tiền thì họ đi ăn trưa ở quán Lạc Phúc, lần này họ chỉ dùng mỗi người một chén rượu. Sau đó đến mã trường Gia Viễn mua hai con ngựa tốt và Thu Hà đưa Tích Nhân đến khoảng đất trống của mã trường dạy cởi ngựa. Tích Nhân ngạc nhiên tại sao chỉ cỡi ngựa mà phải ở lại trong mười ngày, nhưng khi thấy điều khiển ngựa thì không khó, mà đôi mông của mình ê ẩm như thế nào sau mấy giờ trên yên ngựa mới thấy thời gian mà Thu Hà đưa ra không phải là quá nhiều. Tối ấy, đôi mông ê ẩm của Tích Nhân được bàn tay êm ái của Thu Hà thoa bóp bằng thứ thuốc rượu mà nàng phải tìm mua ở một hàng bán thuốc.
Những ngày êm ả qua mau, Tích Nhân bấy giờ đã điều khiển ngựa thuần thục từ nước kiệu đến nước phi, biết cho ngựa phóng qua chướng ngại và ngừng ngựa kịp thời nếu trên đường đi có chướng ngại. Theo lời Thu Hà, đường lên phủ Lạng núi non hiểm trở, nhất là mùa đông càng nguy hiểm nên đã là kỵ mã thì phải lành nghề, nếu không sẽ tự mình chuốc họa.
Sáng hôm ấy gió vẫn lạnh, nhưng bầu trời không một chút mây đen Thu Hà và Tích Nhân chất quà biếu lên lưng ngựa giã từ khách điếm Bắc Hành. Chưởng quỹ biết nàng là góa phụ, thấy Tích Nhân còn trẻ, cả hai xưng chị em, tỷ đệ, nhưng mướn hai phòng mà thực sự chỉ dùng có một, ông hiểu sự liên hệ của họ không phải chị em bình thường, chung chạ ra ngoài lễ giáo có chút coi thường trong lòng, nhưng mỗi ngày ông ta nhận được một số tiền hậu hĩ nên lúc nào cũng tỏ ra vồn vã và khi họ giã từ ông ta cũng hết lời cảm ơn, chúc cầu chúc thượng lộ bình an căn dặn khi nào trở về hãy đến khách điếm ông ta.
Trên đường đi có lúc lỏng buông tay khấu, hai ngựa kề vai, có lúc ra roi đuổi nhau, rồi dừng chân bên đường nghỉ ngơi ăn bánh uống nước. Đến những nơi có cảnh đẹp đưa nhau đi ngắm, như đến huyện lỵ Tiên Du nghe nói trên núi Lạn Kha có muôn thú đá, bàn cờ bằng đá, là nơi năm xưa Vương Chất, Từ Thức gặp tiên, họ ở lại một ngày đưa nhau đi dạo. Vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc non sông, vừa hưởng tình nồng ấm, cả hai đều thấy hành trình của họ thật không gì vui thú bằng và cũng không trông mong đi mau đến nơi đến chốn. Tuy nhiên, dù vui chơi như thế nào khi nào thấy trời về chiều Thu Hà cũng phải tìm một khách điếm ở nơi đông đảo hay có lính quan phòng để trú ngụ. Theo lời giải thích của nàng như vậy mới an toàn. Đề phòng trộm cướp. Vừa đi vừa dung dăng dung dẻ như vậy, bốn ngày sau, lúc trời về chiều họ cũng đến thị trấn Xương Giang. Đây là một thị trấn lớn nhất ở khu vực miền bắc lộ Kinh bắc.
Như thường lệ, họ ghé khách điếm sang trọng nhất ở đây là khách điếm Hòa Lạc. Trong khi cùng Thu Hà đứng chờ tiểu bảo mang hành lý vào trong cho mình, một cô gái từ trong khách điếm chạy ra mừng rỡ:
- Bát tỷ! Tiểu muội và các mọi người chờ bát tỷ muốn rụng mắt!
Thu Hà cau mày hỏi nhanh:
- Gia gia đâu?
- Gia gia đã sang trung nguyên có việc. Nhận thư của bát tỷ, Đại nương nương và đại tỷ phu đã phái tứ, ngũ, lục, thất tỷ phu, Lưu sư ca, Mã sư ca...
Tích Nhân thấy cô gái mừng rỡ đón Thu Hà khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, rất giống nàng, nhưng đôi mắt to tròn đen lay láy, má lún đồng tiền trông rất thơ ngây duyên dáng. Tích Nhân đoán cô gái là Vân Thao. Vân Thao thấy Thu Hà không mấy vui vẻ chú ý lời nói của mình dậm chân trách:
- Bát tỷ sao lại cứ cau mày với tiểu muội?
Thu Hà bấy giờ mới cười:
- Gặp thập nhị muội ta mừng lắm, nhưng ta muốn gặp gia gia mà người không đến nên thất vọng!
Vân Thao bấy giờ nắm tay Thu Hà cười lại:
- Gặp lại Lưu sư ca không mừng sao?
Thu Hà vội dằn tay Vân Thao nói:
- Để ta giới thiệu Nhân đệ với Thao muội! Nhân đệ với ta ý hợp tâm đầu.. Nên cũng có thể nói hiện là trượng phu của ta và là bát tỷ phu của Thao muội.
Vân Thao nhìn Tích Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, nàng thấy Tích Nhân nhỏ hơn chị mình quá nhiều, nhưng cũng thầm công nhận hắn là một thiếu niên anh tuấn..
Hình như có điều gì không mấy ổn thỏa trong lòng, Vân Thao ấp úng:
- Chẳng lẽ như vậy thật sao bát tỷ?
Thu Hà lớn tiếng:
- Chuyện chung thân đại sự của ta chẳng lẽ đùa với ngươi. Vào thông báo với mọi người, ta và Nhân đệ sẽ vào sau.
Vân Thao chạy đi, Thu Hà nhìn Tích Nhân:
- Ta sợ đi vào vùng rừng núi sẽ gặp trộm cướp, hay bọn Đinh Hưng dò biết Nhân đệ không biết võ công chận đánh trả thù. Hơn nữa muốn cho gia gia ta biết sớm việc chung thân đại sự của ta nên mới có thư mời người đến đây..
Tích Nhân hơi tự hỏi tại sao Thu Hà nhờ người tiếp ứng mà hắn hoàn toàn không hay biết, nhưng nghe nàng nói thấy cũng không có gì quan trọng nên nói:
- Tiểu đệ nghĩ tỷ tỷ biết lo xa như vậy cũng tốt.
Nàng ngần ngừ giây lát:
- Lưu sư ca từ lâu để ý đến ta và gia gia ta cũng muốn sau khi mãn tang Kiệt huynh gã ta cho hắn, nhưng duyên trời đưa đẩy ta gặp Nhân đệ và chúng ta.. dù chưa chính thức cũng đã nên nghĩa vợ chồng. Ta mong Nhân đệ không vì việc này mà khó chịu.
Tích Nhân thở dài:
- Tiểu đệ đâu thể vì việc như vậy mà khó chịu, chỉ sợ Lưu sư ca của nàng khó chịu với ta mà thôi.
- Ta mong Nhân đệ hiểu ta là được, còn Lưu sư ca thì phải hiểu hoàn cảnh của mình.
Nàng chân thành:
- Thực sự nếu Nhân đệ không xuất hiện, thì ta cũng chưa hẳn chịu lấy Lưu sư ca vì lòng ta vẫn không thể quên Kiệt huynh. Ta đã định suốt đời ở vậy, nhưng gặp Nhân đệ thì ta chỉ còn biết Nhân đệ và tha thiết yêu Nhân đệ..
Tích Nhân nắm tay nàng:
- Tiểu đệ hiểu tình yêu của Hà tỷ, lòng tiểu đệ đối với Hà tỷ như thế nào nàng cũng rõ. Không điều gì có thể làm cho tình cảm của chúng ta sứt mẻ.
Thu Hà nắm chặt bàn tay của hắn:
- Có lời Nhân đệ ta như trút hết được những lo lắng trong lòng.
Nàng thở dài:
- Những ngày qua, ta sợ về Hoàng gia trang có người nói này nói khác đến tai Nhân đệ, rồi xảy ra nghi ngờ, ghen tuông thì ta sẽ khốn khổ khôn cùng.
- Tiểu đệ thật lòng yêu tỷ tỷ và biết tỷ tỷ cũng vậy, nếu vì lời người này người kia làm vẫn đục tình cảm chúng ta, thì tiểu đệ đâu còn xứng đáng với lòng thương yêu của tỷ tỷ, và cũng đâu xứng đáng là một người quang minh lỗi lạc.
Thu Hà vui vẻ:
- Đa tạ... Phu quân. Chúng ta vào trong kẻo họ chờ đợi.
Vào khách điếm, Thu Hà và Tích Nhân được tiểu nhị dẫn đến một căn phòng rộng, nơi mà những thương buôn thường thuê để gặp gỡ trao đổi, hay những gia đình lớn, bang hội mượn để gặp mặt khi ở chung trong khách điếm. Vào phòng Thu Hà cung tay:
- Kính chào chư vị tỷ phu, Lưu sư ca, Mã sư ca.
Và quay lại một thanh niên cỡ hai mươi tuổi cười:
- Chào Nông sư điệt ..
Trong phòng, quay quanh một chiếc bàn gỗ vuông, đầu bàn một người đàn ông vạm vỡ, độ bốn mươi tuổi, sắc mặt rắn rỏi, râu quai nón, đầu bịt khăn đen, áo da thú ngắn tay, để lộ hai cánh tay bấp thịt nổi cồn cộn. Bên trái, ba người đàn ông cũng mặc áo da thú ngắn tay đầu bịt khăn đen; một người má hóp, râu lưa thưa; một người mặt vuông, da ngâm; một người mặt đen có một vết sẹo dài trên má. Tuổi tác độ bốn mươi, ba mươi lăm, ba mươi sáu. Bên hữu, ngoài cô bé Vân Thao, ba người cũng cách ăn mặc giống nhau, một người độ ba mươi, một người độ hai lăm, hai sáu và người mà Thu Hà gọi là Nông sư đệ độ hai mươi tuổi. Theo cách ngồi trong phòng, tuổi tác và sự chào hỏi của Thu Hà, Tích Nhân thấy người Lưu sư ca của nàng tướng mạo thanh lịch, mặt trắng răng đen, mày rậm, nếu cặp mắt lớn hơn một chút thì đứng là một trang mỹ mạo. Người trong phòng nghe Thu Hà chào hỏi, nhưng hầu như tất cả mọi cặp mắt đều nhìn chăm chú vào Tích Nhân. Tích Nhân thấy người ngồi giữa cũng chú ý đến cây gậy trên tay mình. Biết họ là người thân của Thu Hà, Tích Nhân cũng vòng tay xá:
- Tiểu đệ là Tích Nhân tham kiến chư đại huynh.
Người ngồi chủ tọa, thấy hắn cung kính chào hỏi mới đứng lên:
- Chào tiểu hiệp! Đã là người thân của bát muội, thì cũng là người nhà, xin mời ngồi..
Thu Hà nắm lấy tay Tích Nhân, dõng dạc:
- Theo gia pháp họ Hoàng nhà ta, góa phụ có thể tự chọn người mình thương mến để đi thêm bước nữa. Gia gia không có mặt ở đây để ta bẩm báo và xin người chấp nhận quyết định của ta, nhưng gặp tứ, ngũ, lục, thất tỷ phu và các sư ca, sư đệ đến đón hôm nay ta xin thông báo, Nhân đệ là người ta yêu thương và sẽ là trượng phu của ta.
Người con gái miền núi có tục nghĩ sao nói vậy. Đối với tình trai gái không dụt dè, e ấp nên không làm cho ai ngạc nhiên đối với thông báo của Thu Hà. Tuy nhiên nhiều cặp mắt đã vô tình hướng về người đàn ông ngồi bên hữu tứ tỷ phu của nàng mà Tích Nhân đã nghĩ ngay là người sư ca họ Lưu. Tích Nhân thấy người này nghe Thu Hà thông báo, sắc mặt tái mét, đôi mắt nhìn Tích Nhân tóe lửa, nhưng hắn lấy lại ngay sự bình tĩnh và cười khẩy:
- Theo quy luật của Hoàng gia thôn, nếu hai người đàn ông cùng yêu thích một người đàn bà họ phải được tỷ đấu với nhau để phân hơn kém.
Thu Hà mặt có chút buồn, thở dài:
- Đó chỉ xảy ra trong trường hợp người nữ vẫn chưa dứt khoát hay chưa thật sự ăn ở với ai. Còn trường hợp ta với Nhân đệ, nếu gia gia ta không lượng thứ cho hoàn cảnh đặc biệt, thì chỉ có thể bị phạt ở trong rừng cấm ba năm mới được hồi trang mà thôi.
Nghe nàng nói, mọi người đều biết rõ nàng và Tích Nhân đã ăn nằm với nhau rồi, không còn cách gì ngăn trở họ nữa.
Người sư ca họ Lưu, gầm lên một tiếng, đẩy ghế đứng dậy xô cửa phóng ra ngoài. Thanh niên họ Nông và Vân Thao vội chạy theo.
Mấy người tỷ phu của Thu Hà vẫn bình tĩnh. Người tứ tỷ phu chỉ một chiếc ghế cho Tích Nhân:
- Bát muội minh bạch như vậy thì Nhân đệ đã là bát đệ của chúng ta. Xin mời, xin mời.. Chúng ta ngồi chuyện vãn giây lát, rồi Lý mỗ mời tất cả ra tửu quán mừng bát đệ và bát muội.
Trong lúc Thu Hà đẩy Tích Nhân xuống ghế, hắn cũng liếc thấy người trung niên họ Lý đang nháy mắt với ba người tỷ phu khác của Thu Hà. Và người nhỏ tuổi nhất rán lấy giọng vui vẻ:
- Bát đệ tự nhiên, chúng ta đã là anh em một nhà.
Người tứ tỷ phu tự giới thiệu:
- Ta là Lý đại Hùng, người anh rể thứ tư của bát đệ.
Ba người còn lại tiếp nhau lên tiếng:
- Ta là Tôn Cường, người thứ năm.
- Diệp Công, người thứ sáu
- Phan Thế Thừa, người thứ bảy
Người sư ca còn lại:
- Tiểu huynh là Mã Công Phụ.
Thu Hà ngồi xuống ghế:
- Tiểu muội phải gởi thư khẩn cho gia gia và nhờ người đến đón vì tiểu muội đang gặp kẻ thù rất nguy hiểm, anh em thiên thủ tam kiếm. Bọn chúng đã đến nhà tìm giết tiểu muội.
Lý Đại Hùng tròn mắt:
- Thiên thủ tam kiếm đã gặp bát muội?
Thu Hà:
- Tiểu muội gặp thiên thủ tam kiếm đòi mạng mà sao còn sống đến hôm nay là điều mà ai nghe nói cũng lấy làm lạ lùng! Nếu đêm hôm ấy không có Nhân đệ thì tiểu muội có mười tám đôi chân cũng không chạy thoát.
- Hắn!..Nhân đệ có thể đuổi bọn tam kiếm! Phan Thế Thừa buột miệng la lớn.
Thu Hà:
- Nhân đệ chỉ dùng một chiêu là ba anh em tam kiếm phải bỏ chạy. Nhưng Nhân đệ lại không phải là người có võ nghệ. Đêm đó Nhân đệ đã dùng cây đăng tiên để dọa chúng. Tiểu muội đến giờ này cũng chưa hỏi Nhân đệ lai lịch cây hắc đằng tiên như thế nào.
Lý Đại Hùng vuốt hàm râu quai nón:
- Nói đến cây hắc đằng tiên là nói đến Đằng tiên lão nhân, một nhân vật gần như huyền thoại. Theo ta biết ngay đến nhạc phụ cũng chưa từng gặp và biết Đằng tiên lão nhân là ai.
Tôn Cường hỏi:
- Bát đệ có thể cho chúng ta biết liên hệ như thế nào với Đằng tiên lão nhân?
- Tiểu đệ không hiểu Đằng tiên lão nhân là ai, nhưng mẫu thân giao cây gậy cho đệ và cho biết đây là vật tùy thân của ngoại tổ lão nhân gia.
Diệp Công gục gặc đầu:
- Nói vậy bát đệ nhất định là ngoại tôn của kỳ nhân này.
Oâng ta gật đầu liên tiếp như hiểu thêm ra điều gì:
- Ta hiểu vì sao bát muội, tiểu gia cát của chúng ta đã mau chóng chọn bát đệ làm trượng phu của mình. Thật là..
Thu Hà gắt:
- Lục tỷ phu đừng cho rằng ta yêu thương Nhân đệ vì hắn là cháu ngoại của Đằng tiên lão nhân. Mới gặp Nhân đệ ta đã có lòng yêu mến..
Lý Đại Hùng cười lớn:
- Lục đệ không có ý gì đâu. Ta đại diện anh em có lời mừng cho bát muội. Nhạc phụ có mặt ở đây cũng mừng có một người rể có lai lịch kỳ vĩ, tướng mạo bất phàm. Nhân đệ hình dung tuấn tú, dù không phải là cháu ngoại của Đằng tiên lão nhân đi nữa, dung mạo thế kia người con gái nào gặp mà không yêu mến chứ? Bát muội chúng ta dù có là nữ gia cát đi nữa, thì cũng là nhi nữ thường tình.. Thôi, bát muội đưa Nhân đệ đi tắm rửa, nghỉ ngơi giây lát rồi chúng ta đến Gia Hưng tẩy trần.
Thu Hà đứng lên:
- Vân Thao đã thuê phòng cho tiểu muội?
Lý Đại Hùng:
- Vì không biết có Nhân đệ nên chúng ta chỉ lấy có một phòng. Căn phòng cuối dãy. Chắc có lẽ Vân Thao không khóa.
Thu Hà đưa mắt nhìn Tích Nhân, hắn đứng lên cung tay giã từ mọi người rồi theo nàng và nghe sau lưng nhột nhạt, hình như mọi cặp mắt đều đổ dồn theo.
Vào phòng Thu Hà khóa cửa, kéo Tích Nhân ngồi xuống giường hỏi ngay:
- Gặp anh em ta Nhân đệ có buồn gì không?
- Bao giờ người ta cũng có nhiều câu hỏi trong lòng đối với một người lạ mặt. Có điều tiểu đệ thật áy náy .. là Lưu sư ca của nàng...
Thu Hà đứng lên thở dài:
- Ta cũng có chút áy náy. Dù sao anh ta cũng rất si mê ta. Tuy nhiên, không vì thế mà ta phải báo đáp lại tình cảm này. Lưu sư ca hình dung, tướng mạo cũng không tệ và cũng có thể nói là một người văn võ toàn tài, nhưng ta không có sự rung cảm nào đã đành mà còn không mấy thích.. Ta không hiểu Nhân đệ có ghen hay không, nhưng lòng ta đối với Lưu sư ca là như vậy. Ta nói dối nửa lời, thì..
Tích Nhân kéo nàng xuống:
- Tỷ tỷ không cần phải giải thích gì cả..
Hắn ôm nàng âu yếm:
- Một người xinh đẹp như tỷ tỷ, hàng chục, hàng trăm người yêu mê cũng là chuyện thường kia kia mà..
Thu Hà úp mặt lên ngực hắn nũng nụi:
- Bao người say mê đi nữa, lòng ta chỉ có mình Nhân đệ. Ta chỉ sợ mai sau nếu ta sớm già thì Nhân đệ không còn thương ta nữa.
Tích Nhân chợt não nề:
- Một vài năm nữa không hiểu tiểu đệ có còn sống được hay không nói gì đến chuyện xa vời.. Hỡi ôi! Tiểu đệ có lẽ chỉ là người làm cho tỷ tỷ thêm một lần buồn khổ..
Thu Hà nghe hắn nhắc đến chứng bệnh vội an ủi:
- Tỷ tỷ không tin không có cách gì trị bệnh của Nhân đệ.
Nàng ngồi lên cau đôi mày liễu:
- Ta nghĩ chúng ta phải trốn đi, không về Hoàng gia trang nữa.
Tích Nhân ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
Thu Hà nhỏ giọng:
- Nếu ta về nhà thì biết đâu phải giam vào rừng cấm và như thế làm sao đi tìm danh y chữa trị cho Nhân đệ.
Nàng cứng rắn:
- Nhân đệ đi tắm thay áo quần, chúng ta đi ăn cơm, đừng uống rượu nhiều, khuya nay chúng ta phải trốn đi.
- Tiểu đệ không hiểu tại sao tỷ tỷ đã sắp xếp cho người đi đón, rồi bây giờ lại trốn đi?
Thu Hà với đôi mắt tha thiết
- Tỷ tỷ sẽ giải thích tất cả những gì tỷ tỷ đã làm và tâm tình của tỷ tỷ ra sao cho Nhân đệ nghe sau được không?
Tích Nhân tiếp xúc anh em Thu Hà, ngoài cô bé Vân Thao duyên dáng, thì không có cảm tình với ai, và hắn cũng nghĩ thế nào khi về Hoàng gia trang của Thu Hà, gia gia, anh chị nàng cũng sẽ gạn hỏi về lý lịch, cha mẹ, ngoại tổ và võ công của mình.. Và sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Chi bằng cùng Thu Hà dong chơi dung rủi như mấy ngày qua chẳng là sung sướng hơn sao, nên vui vẻ:
- Tiểu đệ lúc nào dám trái lời tỷ tỷ.
Thu Hà bĩu môi:
- Nói nghe như .. ngoan ngoản lắm vậy!
Tích Nhân kéo nàng vào người, thì thào:
- Tiểu đệ không muốn đi ăn chút nào, chỉ muốn.. ở đây với tỷ tỷ.
Thu Hà đôi má ửng hồng, tựa sát vài hắn, nhắm mắt:
- Tỷ tỷ cũng vậy, chẳng muốn đi đâu bây giờ, nhưng.. không đi không được.
- Trời còn sớm, chúng ta có thể nghỉ ngơi giây lát..
Thu Hà trong hơi thở:
- Ừ nhỉ.. Chúng ta có thể nghỉ ngơi giây lát.
Mãi đến chiều tối, khi nghe tiếng đập cửa, Thu Hà hỏi vọng ra:
- Vân Thao phải không?
- Tỷ tỷ làm gì mà nằm im trong phòng mãi vậy?
Thu Hà đưa mắt nhìn Tích Nhân, cười:
- Tỷ tỷ và bát tỷ phu của Thao muội quá mệt nên nằm nghỉ một lúc, đang sửa soạn để đi đây.
Vân Thao thúc hối:
- Nhanh lên một chút, mọi người đang chờ.
Thu Hà:
- Quán Gia Hưng cũng gần đây thôi, thưa với Tứ tỷ phu chúng ta sẽ đến trong giây lát.
Vân Thao:
- Tiểu muội có chuyện muốn nói riêng với tỷ tỷ. Tiểu muội chờ.
- Ta chẳng có gì dấu diếm Nhân đệ, chờ giây lát muốn nói gì Thao muội cứ vào phòng mà nói đi.
Vân Thao vùng vằng:
- Chỉ có thể nói với chị mà thôi.
Có lẽ Thu Hà rất thương Vân Thao, và nghĩ mình cũng sắp bỏ đi nên chiều em:
- Được rồi! Thao muội ra mời các tỷ phu đi đến Gia Hưng uống rượu trước, để họ khỏi chờ rồi muốn nói gì với ta thì nói.
Bước chân Vân Thao đã đi xa, mặc lại quần áo Tích Nhân mở cửa bước ra:
- Tiểu đệ đi trước.
- Tỷ tỷ nghe Vân Thao nói gì rồi hai chị em đến ngay.
Tích Nhân si mê Thu Hà, nhưng mới gặp anh em của nàng, còn rất xa lạ nên cảm thấy không an lòng khi đi gặp họ mà không có nàng bên cạnh. Hơn nữa, chìm đắm trong hạnh phúc ôn nhu với Thu Hà, nhưng mỗi khi một mình, hắn lại rất ưu tư tự trách đã vội quên lời mẹ dặn.
Vừa không muốn gặp bọn Lý đại Hùng sớm, vừa trong lòng phân vân trước việc Thu Hà đề nghị đi trốn, Tích Nhân không đến gặp anh em Lý Đại Hùng mà ra vườn hoa đi dạo. Hòa Lạc khách điếm là một khách sạn lớn nhất phủ lỵ Lạng Giang, vườn hoa khá rộng. Mùa đông lạnh giá không một đóa hoa nào nở, nhưng dương liễu vẫn xanh, giữa vườn có hòn non bộ khá lớn xây bằng đá hoa, tùng, trúc phủ xanh um rất đẹp nên dạo quanh nhìn ngắm, và thấy phía sau có ghế đá có thể ngồi nhìn ra đường, định bụng ngồi chờ, khi nào thấy Thu Hà và Vân Thao ra đường sẽ chạy theo. Hắn chỉ ngồi trong giây lát thì nghe tiếng Thu Hà và Vân Thao đưa nhau ra vườn. Cả hai yên trí Tích Nhân đã đi đến quán Gia Hưng, và vườn hoa trong lúc không có ai là nơi họ có thể vừa quan sát vừa nói chuyện riêng tư. Tình cờ nghe đối đáp của hai chị em Thu Hà, Tích Nhân không cầm được nước mắt, phải nghiến chặt hai hàm răng để khỏi phải hét to lên để hả uất ức và đau xót.
Tiếng Vân Thao:
- Tiểu muội không hiểu tại sao tỷ tỷ làm như vậy? Tên tiểu tử ấy mặt mày cũng sạch sẽ, nhưng so sao được với Lưu sư ca? Sư ca hết lòng thương yêu tỷ tỷ, không quan tâm tỷ tỷ đã từng có chồng, và tỷ tỷ cũng từng hứa hẹn sau khi mãn tang sẽ thành hôn làm cho sư ca miệt mài chờ đợi.
Thu Hà thở dài:
- Ta cũng biết ta có lỗi với Lưu sư ca. Và ta cũng sợ Nhân đệ biết việc này. Hỡi ôi! Mặc dù khi mới gặp Tích Nhân ta đã cố tình lưu giữ vì thấy cây hắc đằng tiên trong tay hắn, muốn tìm hiểu xem có bí cấp gì không để chiếm đoạt. Nhưng rồi tiếp xúc mỗi ngày, cùng nhau ở chỗ đồng không mông quạnh thấy hắn si mê mình ta lại lần lần có cảm tình và rung động. Người ta nói lửa gần rơm có lẽ là tình trạng của ta.
Vân Thao gắt:
- Tỷ tỷ thật tình yêu hắn và quên Lưu sư ca?
Thu Hà:
- Chúng ta có mười hai chị em, nhưng Thao muội và ta mới là chị em cùng mẹ và cũng thương nhau nhất. Hai chị em ta rất lo cho nhau và ngươi cũng hiểu ta là một người luôn luôn biết đắn đo, cân nhắc.
Vân Thao lớn tiếng:
- Tiểu muội không hiểu chị đắn đo cân nhắc nỗi gì? Lưu sư ca là cháu của Lưu phó sứ, rất có thế lực. Chị cũng biết họ Hoàng nhà ta và quan trấn thủ châu Tư Minh Hoàng Quảng Thành có cùng một ông tổ, chúng ta kêu là bá phụ. Tỷ tỷ cũng biết gia gia nhận thấy thế nào Quý Ly cũng cướp ngôi nhà Trần, trong nước sẽ rối loạn nên đã đồng ý cộng tác với bá phụ để mưu đồ việc lớn với Minh triều. Lôi kéo được Lưu phó sứ cả trấn Lạng Sơn sẽ nằm trong tay họ Hoàng chúng ta..
Thu Hà thở dài:
- Ta há không biết những gì mà gia gia toan tính hay sao? Gia gia buộc ta phải xuống xóm Đầm để tang cho Trần đại ca.. Chỉ là hình thức lấy dây dài buộc chặt Lưu sư ca.. Chờ đợi và nuôi hy vọng để trung thành. Và sau này gia đình họ Lưu cũng thấy ta dù là góa phụ nhưng cũng là người xứng đáng.. Ta đã làm theo những gì gia gia dạy bảo. Tuy nhiên, ta chắc rằng nếu gia gia biết được Tích Nhân là con cháu của Đằng tiên lão nhân và thấy hắn si mê ta, thì ta nghĩ rằng người cũng khuyến khích ta lấy Tích Nhân.. Như ta đã làm hiện nay. Họ Hoàng nhà ta học được võ công của Đằng tiên lão nhân thì không khác gì hổ thêm cánh, rồng thêm chân.
- Nhưng tỷ tỷ nói hắn chỉ có cây gậy mây mà không biết võ công..
Thu Hà:
- Tích Nhân phải tìm Đằng tiên lão nhân mới học được võ công. Ta có một người chồng có võ công của Đằng tiên lão nhân thì họ Hoàng cũng học được võ công này. Tuy nhiên, chưa hẳn Tích Nhân có thể học được võ công nữa. Trên thế gian này khó có ai có thể chữa được bệnh thiếu âm tuyệt mạch. Tích Nhân là người bị bệnh này..và có sống cũng chỉ vài năm nữa nên ta đang mong ta sớm có con với hắn. Nếu ta có con, mà Tích Nhân không thể sống được, Đằng tiên lão nhân phải truyền thụ bí quyết lại cho ta.
Vân Thao hiểu rõ âm mưu của Thu Hà thở dài:
- Tiểu muội đã biết ý của tỷ tỷ. Chỉ có điều không biết phải nói sao để Lưu sư ca không tức giận bỏ đi.
Sau một giây phút im lặng, như suy nghĩ, Thu Hà:
- Ta định đêm nay tách rời mọi người đưa Tích Nhân lên công mẫu sơn để hắn không thể biết thêm việc nhà họ Hoàng nữa mà có thể nghi ngờ. Trong khi Tích Nhân yên trí là ta đưa hắn đi trốn, thì mọi người theo dõi, hộ vệ dùm ta cho đến nơi đến chốn. Tuy nhiên vì việc Lưu sư ca ta có thể chờ thêm một hai đêm nữa, sắp xếp thời gian giải thích cho anh ta hiểu. Thao muội cứ ước hẹn với Lưu sư ca khoảng cuối canh ba đêm nay.
Vân Thao:
- Tiểu muội sẽ hẹn với sư ca. Thôi! Chúng ta đến tửu quán kẻo mọi người chờ đợi.
Bước chân của hai chị em Thu Hà đã đi xa, Tích Nhân vẫn ngồi chết cứng, đầu óc đặc sệch, băng giá chẳng biết phải làm gì. Sau đêm trong men say, mất thân đồng trinh với Thu Hà, Tích Nhân cũng đã nghĩ bệnh thất âm tuyệt mạch của mình sẽ khó có cơ hội để chữa trị, sống qua khỏi tuổi mười tám, và không còn hy vọng gì có thể luyện Thái Aát thần công. Tuy nhiên, trong tình yêu của Thu Hà hắn an ủi đã gặp người tri kỷ và cầu mong mình có một đứa con với nàng để lỡ mình có bề gì, Thu Hà không đến nỗi phải tự vận chết theo và cuộc đời còn lại của nàng cũng có một đứa con để khỏi phải sống trong cô đơn quạnh quẽ. Hắn sẽ ghi chép lại toàn bộ bí kíp Thái Aát thần công và tiên pháp lưu lại, đứa con của hắn và nàng sẽ trở thành một cao thủ tuyệt thế, thay hắn gánh trách nhiệm đã không thể hoàn thành. Hắn ao ước như vậy và chỉ còn nỗi buồn khổ duy nhất khi nghĩ tới những ngày đơn côi của Thu Hà. Chính vì cảm thấy tình yêu của Thu Hà quá lớn mà mạng sống của mình quá ngắn, Tích Nhân đã yêu nàng tha thiết, đã không bao giờ phật ý nàng điều gì, có vì nàng mà chết hắn cũng không hối tiếc. Nàng là tất cả của hắn.. Oâi! Tất cả tình yêu, mơ ước của hắn đều do Thu Hà dàn dựng, toan tính, như một chiếc lưới giăng ra để hắn đâm đầu vào. Ôi! Nếu không tình cờ nghe được những gì chính miệng nàng thố lộ, thì không bao giờ hắn có thể tin người mà hắn tin yêu nhất, tin yêu với tất cả con tim lại là người đã dùng cả thân xác, lường gạt tình yêu để đạt mục đích của mình.
Hắn nhớ lại đêm đầu tiên đó, hắn đã nhiều lần tự chế và mỗi lần như vậy, Thu Hà trong cơn say lại vùng lên chủ động và hắn phải buông xuôi theo dục tính . Hắn cũng nhớ lại đã uống mấy cốc rượu và Thu Hà cũng vậy. Hắn cũng chưa có thể gọi là say lắm, thì Thu Hà đâu có thể nào say.. Hắn thấy rõ khi biết hắn bị bệnh thất âm tuyệt mạch, Thu Hà chỉ còn một toan tính là được làm vợ hắn, nếu có con với hắn nữa càng tốt. Hắn chết lúc nào nàng không cần biết. Mục đích của nàng là làm sao trước mắt Đằng tiên lão nhân nàng là vợ hắn, hay có con với hắn.
Đau khổ, xót xa, uất hận.... trước thực tế phũ phàng, Tích Nhân đứng lên uể oải bước đi. Cây gậy mây trong tay đã thành thói quen, lúc nào cũng mang theo, nếu lỡ để trên phòng thì có lẽ hắn cũng không còn buồn nghĩ tới. Hắn không biết hắn phải đi đâu, làm gì.. Nhưng biết rõ không thể nào nhìn mặt Thu Hà, nàng tiên của hắn đã để rơi mặt nạ, trở thành một con hồ ly tinh dâm ác..
Ra khỏi cổng khách điếm, Tích Nhân đăm đầu chạy. Đến bờ sông, trời đã tối không còn thuyền đưa khách, thấy phía Tây cỏ lau hoang dã trống trải, liền theo bờ mà chạy. Khi vấp phải hầm hố giây leo té nhào, Tích Nhân chống tay ngồi lên chạy tiếp. Bây giờ hắn chỉ còn nghĩ càng chạy xa Thu Hà càng tốt.
Lúc Tích Nhân ra cổng khách điếm, phía bên kia đường, sau một gốc cây to một người đã lộ diện và cũng chạy theo. Theo dõi một lúc, nhìn Tích Nhân té lên té xuống. Người đi sau nhếch miệng cười gằn, cặp mắt long lên và dùng khinh công lướt qua đầu hắn. Tích Nhân trong lúc tinh thần hoảng hốt không để ý, khi biết có người chận đầu, thì không còn dừng chân kịp. Người chận đầu không để hắn đụng vào người mà tung chân lên. Cú đá thần tốc rất mạnh, Tích Nhân lại đang trong trớn chạy tới làm hắn bật ngửa ra sau, lồng ngực tưởng như bị búa đánh vào, miệng nghe mằn mặn, trong lúc chệnh chọang chống tay ngồi lên phải mửa ra một búng máu.
Hắn vừa ngồi lên được, người chận đầu cười khốc lạnh:
- Thì ra ngươi chỉ có cây gậy loè người, thực tế chỉ là cái bị thịt. Ta cũng không muốn xuống tay với một tên nhóc con bị thịt như ngươi, nhưng cái nhục trưa nay, Lưu Gia Từ ta phải lóc ngươi thành muôn mảnh.
Người chận hắn là Lưu sư ca của Thu Hà.
Tích Nhân biết mình khó thoát chết, thều thào:
- Ngươi muốn giết, muốn phân thây, muốn làm gì thì làm....
Gom hết tàn lực, Tích Nhân vung tay ném cây gậy mây xuống sông, và ngã ra bất tỉnh.
Tích Nhân ném cây gậy vì nghĩ rằng đồ dùng của ông ngoại mình, trước khi chết không nên để kẻ xấu xa chiếm lấy. Không ngờ ý nghĩ này lại cứu được mạng. Lưu Gia Từ rút đao tiến tới định phân thây Tích Nhân, nhưng khi thấy cây đằng tiên bị ném xuống sông liền phóng theo. Họ Lưu biết võ công của Đằng tiên lão nhân cao thâm vô lường, và thấy khi sắp chết Tích Nhân cũng rán sức ném cây gậy đi, liền nghĩ cây gậy rất qúy giá bên trong tất có thể có võ công bí kíp.
Nhảy xuống bờ sông sâu cả trượng, Lưu Gia Từ đuổi theo dòng nước chảy băng băng đang cuốn trôi cây gậy, thì phía bến đò ba bóng đen gồm một cô gái bịt mặt và hai tráng hán chạy rất nhanh đến chỗ Tích Nhân đang nằm. Một trong hai người đàn ông cúi xuống nắm tay xem mạch nói:
- Hắn bị thương trầm trọng nhưng không đến nỗi gì.
Cô gái có vẻ chỉ huy:
- Cho hắn một viên thuốc trị thương, điểm huyệt hắn rồi đưa đi ngay.
Người bắt mạch lấy viên thuốc từ tay cô gái bóp miệng Tích Nhân đút vào và vỗ nhẹ một chưởng lên ngực, Tích Ngân giật nẩy nuốt viên thuốc xuống bụng, luôn tay gã điểm huyệt câm và khống chế tay chân Tích Nhân. Người đàn ông thứ hai lấy trong người một cái túi vải xách Tích Nhân đút vào, cột chặt miệng túi, đặt lên vai.
Cô gái ra lệnh:
- Hai ngươi tìm đường tắc tạm đưa hắn về phân đàn. Ta chờ lấy cây đằng tiên rồi về sau.
- Tuân lệnh đàn chủ.
Hai tên áo đen một người phi thân đi trước, một người vác Tích Nhân chạy theo và người được gọi là đàn chủ liền ẩn mình vào một bụi cây rậm. Giây lát sau Lưu Gia Từ lấy được cây đằng tiên trở lại. Không thấy Tích Nhân bực tức:
- Dù ngươi trốn lên trời cũng không thoát được tay ta!
Trong khi Gia Từ đảo quanh tìm kiếm, anh em Lý Đại Hùng chạy nhanh tới, tiếng Thu Hà réo gọi:
- Tích Nhân! Hiền đệ đang ở đâu? Tại sao lại bỏ đi đâu vậy?
Gia Từ nghe tiếng Thu Hà vội ẩn mình vào bụi cây sau lưng, cách người được gọi là đàn chủ khoảng vài trượng. Đợi anh em Thu Hà đến gần, người này ném một viên đá đến chỗ Gia Từ ẩn nấp. Tiếng động nhanh chóng làm anh em Thu Hà phóng tới bao vây bụi cây. Gia Từ không còn cách gì ẩn mình nữa, để cây đằng tiên trong bụi bước ra. Thu Hà không chút vị nể:
- Ngươi làm gì ở đây? Tích Nhân đâu?
Lưu Gia Từ mỉa mai:
- Tình nhân nhỏ bé của ngươi cả Thiên thủ tam kiếm củng không phải là đối thủ, thì ta làm gì có khả năng động đến hắn. Hà! Ta thấy hắn hẹn với một cô nương xinh đẹp nên theo dõi giùm ngươi mà đến đây thôi.
Thu Hà tức giận, mặt hoa xanh xám:
- Nếu Tích Nhân có bề gì, ta nhất định xé ngươi thành trăm mảnh.
Gia Từ cười gằn:
- Sao ngươi lại cứ khăng khăng là ta đã làm gì với cục cưng của ngươi? Thái độ của ngươi cho ta thấy rõ bộ mặt phản phúc không khác gì con điếm...
Bị mắng là con điếm, Thu Hà quát lớn một tiếng, cử trường thương đâm ngay bằng một đòn trí mạng. Không ngờ Thu Hà phản ứng mạnh như vậy, Lưu Gia Từ hấp tấp nhảy tránh. Thu Hà bồi tiếp hết đòn này đến chiêu khác.. Cả hai võ công ngang nhau, Thu Hà ra tay trước, trong khi Gia Từ chưa kịp đề phòng nên chỉ có nước nhảy đông nhảy tây, có lúc suýt mất mạng, không còn cơ hội để đưa trường thương của mình lên đón đỡ. Thấy Thu Hà giở toàn những chiêu sát thủ, Lý Đại Hùng quát:
- Ngừng tay!
Vừa quát, Lý Đại Hùng phóng ra đưa tay chụp lấy trường thương của Thu Hà. Thân thủ của Lý Đại Hùng chứng tỏ võ công rất cao. Hơn Thu Hà và Gia Từ rất nhiều.
Cây trường thương bị Lý Đại Hùng nắm chặt, Thu Hà vùng vẫy không được, buông tay, tung quyền đánh Lưu Gia Từ. Vân Thao nhảy ra chận lại la lớn:
- Lưu sư ca nhất thời vì ghen tức mà trở nên hồ đồ. Tỷ tỷ hãy bớt nóng hỏi cho ra lẽ trước đã. Chúng ta là anh em..
Bị Vân Thao cản trở, Thu Hà dừng chân, hổn hển quát hỏi Lưu Gia Từ:
- Ngươi làm gì Nhân đệ.? Nhân đệ ở đâu? Nói mau nếu không ta thí mạng với ngươi.
Bị Thu Hà phản bội, nhưng nàng vẫn là người mà mình còn tha thiết say mê. Thấy nàng quá tức giận, Gia Từ đấu dịu:
- Ta theo hắn đến đây.. Rồi hắn tự dưng mất tích. Ta thật tình chẳng biết hắn ở đâu. Thấy các ngươi đến ta sợ bị nghi ngờ nên ẩn tránh. Xin lỗi Hà muội ta..quá ghen tức thành mất khôn.
Thu Hà hỏi gặn:
- Nhân đệ đúng là có đến đây?
- Đúng là có đến đây. Ta danh dự. Gia Từ trả lời.
Thu Hà cau đôi mày liễu:
- Nhân đệ không biết võ công làm sao thoát khỏi tai mắt sư ca? Ta không tin chút nào..
- Ta nghe tiếng la lớn hình như hắn bị đánh lén. Ta chạy đến nơi thì chỉ thấy trên cỏ một búng máu.
- Chỗ nào? Thu Hà hỏi dồn.
Gia Từ chỉ. Thu Hà chạy tới và quan sát chung quanh. Mùa đông nơi hoang dã cỏ cao và khô, Tích Nhân bị Gia Từ đá ngã nằm trên cỏ, và hai người mang hắn chạy đi cũng làm cỏ khô ngã gãy để lại dấu vết rất dễ nhận thấy, Thu Hà và bọn Lý Đại Hùng thắp đuốc theo dấu đi tìm.
Chờ bọn Thu Hà đi xa Lưu Gia Từ trở lại bụi cây ẩn núp trước đó để lấy cây đằng tiên. Hắn mò tìm, vạch từng gốc, đè rạp bẻ gãy cả bụi cũng không thấy cây đằng tiên ở đâu. Hắn bực bội khó chịu như điên trong người không hiểu vì sao cây gậy bị mất, và sợ anh em Thu Hà nghi ngờ đành miễn cưỡng chạy theo. Gia Từ khuất dạng, Vân Thao từ lâu nép trong một bụi cây đàng xa theo dõi lại đến bụi cây quan sát giây lát rồi phi thân theo hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT