An Nhiên không trả lời, vẫn đứng đó nhìn cậu, trước kia, chưa bao giờ cậu quay đầu lại nhìn cô như vậy, lúc nào cũng là cô chờ cậu ở phía sau, chăm sóc, lo lắng cho cậu.
Mọi chuyện cứ ngỡ như một giấc mơ.
-An Nhiên?- Thanh Khanh gọi một lần nữa.
-A.- An Nhiên giật mình.- Có chuyện gì?
-Em làm sao vậy?
-Tôi không sao.- Cô lắc đầu.
-Vậy vào trong đi, anh sẽ nấu cho em ăn.- Thanh Khanh mỉm cười.
-Được.- Cô miễn cưỡng gật đầu. đã đến đây rồi, không thể quay lại.
Thanh Khanh lấy chìa khóa mở cửa ra, xách đồ ăn đi thẳng vào trong phòng bếp.
Thanh Khanh tự nhiên nói, sau đó biến mất nơi cửa bếp.
An Nhiên đưa mắt nhìn quanh, vì có thuê người dọn dẹp theo thời gian nên căn biệt thự trông rất sạch sẽ,cô cũng không chắc là thời gian qua Thanh Khanh ở đây hay ở chỗ khác, nhưng căn biệt thự này vẫn được dọn dẹp tốt lắm. Mọi đồ đạc vẫn như lúc cô rời đi, không có chút thay đổi nào.
An Nhiên cảm thấy lạ, không phải Gia Gia và Thanh Khanh ở cùng nhau sao? Vậy đồ đạc sao lại như không có ai đụng vào, còn Gia Gia đâu? Thái độ của Thanh Khanh đối với cô cũng rất kì lạ, cô thật không thể nào hiểu được.
An Nhiên liếc mắt nhìn lên bàn trà, ngạc nhiên nhìn chậu cây xương rồng.
Cái cây này là cô chăm sóc từ khi cô ra viện, bây giờ nó đã lớn hơn, còn mọc thêm nhiều cây nhỏ, xem ra, nó đã được chăm sóc rất tốt.
-Chậu xương rồng đó lúc trước đã ra hoa, tiếc là em không được nhìn thấy, thật sự rất đẹp.- Thanh Khanh bước ra, nhìn thấy cô đang nâng niu chậu xương rồng liền nói.
-À.- Cô thờ ơ đáp.
Thấy Thanh Khanh trở lại phòng bếp, cô cũng đi theo. An Nhiên tựa người vào tủ lạnh, nhìn cậu sơ chế thức ăn, có chút không tin.